Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 37

(Lại là ad đây các mem ơi sr vì đã để mn chờ lâu nhé dạo này ad bị viêm dạ dày ruột cấp tính nên mệt quá kh up cho mn đc :((( ! )

Dịch Phong ngắm những cánh hoa khoe sắc rực rỡ, trong lòng thấy khoan thai lạ thường. Thái tử nhìn khuôn mặt bừng sáng tươi vui của Dịch Phong cũng không giấu nổi niềm vui thích, thì ra hạnh phúc lại đơn giản đến vậy. Người bước lại gần Dịch Phong cùng phóng tầm mắt qua khu vườn đầy hoa nở rộ.
"Ngươi cảm thấy ở trong cung thế nào?"
Dịch Phong giang hai tay, hít đầy lồng ngực không khí trong lành phảng phất hương hoa, cảnh vật xung quanh đã quá quen mắt nhưng vẫn không khiến Dịch Phong cảm thấy nhàm chán.
"Dù có hơi gò bó nhưng cũng có nhiều thứ thú vị lắm!"
Thái tử đột nhiên nắm lấy tay Dịch Phong thật chặt.
"Nếu phải rời đi, có nỡ không?"
Dịch Phong có chút ngờ hoặc.
"Ý Điện hạ là sao?"
"Là nếu như ta không là Thái tử nữa thì ngươi sẽ thế nào?"
Dịch Phong mỉm cười, nửa đùa nửa thật.
"Thế lại càng tốt! Nếu ngài không là Thái tử thì sẽ tự tại hơn nhiều, ta lại thích như thế."
Vỹ Đình thấy trong lòng nhẹ nhõm, dường như trút bỏ được phần nào lo lắng.
"Vậy thì tốt!"
Dịch Phong không phải kiểu người ham vinh hoa, với cậu thì cuộc sống tự do vẫn là thoải mái nhất. Kể cả khi Vỹ Đình không còn là Thái tử nữa thì cậu cẫn sẽ luôn bên cạnh Người.
"Nhưng tại sao đột nhiên Điện hạ lại hỏi như vậy? Không phải là Ngài có ý thăm dò ta đấy chứ?"
Thái tử cười giòn tan, nhìn nụ cười tinh nghịch của Dịch Phong.
"Ngươi đoán xem!"
...
Tam hoàng tử ngồi thổi sáo một mình bên chiếc hồ lớn. Gió thổi tới từ bên hồ khiến tóc Người bay nhẹ nhàng ra phía sau, ánh mắt có chút đượm buồn, nhìn vô định vào hư không phía trước. Dường như Quý Hiển đang thả mặc tâm tư mình trôi theo từng tiếng sáo phát ra.
Dịch Phong đến từ bao giờ, trên tay cầm bình rượu hoa đào đã được ủ đưa tới, đột nhiên nhìn thấy Tam hoàng tử trước mắt trầm lắng, an tĩnh nên không nỡ gọi. Cậu đứng đó nghe hết bài sáo đầy tâm tư của Quý Hiển cảm thấy trong lòng đột nhiên cũng buồn man mác. Cậu ngập ngừng đặt bình rượu lên bàn rồi quay lưng đi.
Ngày Hoàng thượng kiểm tra các hoàng tử cũng đã đến. Trong cung rực rỡ đèn hoa, tiếng trống thúc giục, tiếng ngừơi cười nói xôn xao. Thái tử đã bàn bạc kỹ lưỡng với Hoàng thượng về mọi chuyện. Hoàng thượng nhìn các vị hoàng tử đứng trước mặt mình và mỉm cười, giọng nói khích lệ nhưng đầy uy nghiêm khi dặn dò các nhi tử của mình trong đợt kiểm tra, mà đúng hơn là đợt tỉ thí cả văn cả võ.
Dịch Phong đứng phía dưới bên cạnh Đặng An, mắt dõi theo các hoàng tử và nhất là Tam hoàng tử. Ai ai trong cung cũng đều biết việc quan trọng của đợt này khi nhiều chỗ đã nghe phong thanh được việc lựa chọn vị trí Thái tử thay thế.
Dịch Phong có chút lo lắng, hay tay chắp vào nhau, nói nhỏ với Đặng An.
"Liệu Tam hoàng tử đợt này có làm tốt không đây?"
Đặng An tỏ ra thờ ơ.
"Ngươi lo lắng cho Ngài ấy đến vậy sao?"
"Chứ còn sao nữa, ai như ngươi chứ!"
Đặng An chỉ nhếch miệng cười nhạt vì y biết chắc là Quý Hiển đợt này không còn đứng ngoài như trước nữa.
Phần thi bắn cung là phần thi đầu tiên của các Hoàng tử. Năm vị hoàng tử cùng bước lên một lúc. Các bộ cung được chuẩn bị đặt sẵn bên cạnh mỗi người. Quý Hiển không hề lo lắng về phần thi này vì Ngài trước giờ là cung thủ đứng đầu trong các vị hoàng tử. Nhưng khi giương cung lên, có ai đó đã cố tình đặt vào trong dây cung một miếng sắt thật mảnh nhưng đủ sắc để khi mũi tên lao vút đi, tay Tam hoàng tử cứa vào chảy máu. Thái tử cũng nhìn ra bất lợi khi Quý Hiển khẽ nhăn mặt. Mũi tên vẫn lao về phía đích trúng hồng tâm, ngũ hoàng tử bên cạnh thấy vẻ mặt Quý Hiển không mấy thoải mái nên nói khẽ.
"Tam huynh sao thế kia? Thân thể không khỏe sao?"
"Ta không sao!"
Quý Hiển biết bất lợi nhưng vẫn rất bình tĩnh bắn hết sáu mũi tên trúng vào hồng tâm trong sự ngưỡng mộ của tất thảy mọi người. Chỉ có một vài ánh mặt không hài lòng nhìn về phía Người.
Thi xong thì tay Tam hoàng tử đẫm máu nhưng Người vẫn cố giấu đi để Hoàng thượng không nhìn thấy. Dịch Phong thì nhìn ra ngay, cậu lập tức chạy lại định đưa vải băng tay cho Quý Hiển nhưng tiểu thư Trúc Mẫn đã tới trước, mắt lo lắng cầm tay Tam hoàng tử lên.
"Ngài có sao không?"
"Ta không sao."
Dịch Phong nhìn thấy cử chỉ dịu dàng và cẩn thận của Trúc Mẫn khi băng vết thương trên tay của Quý Hiển, đột nhiên cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm. Cậu khẽ mỉm cười một nụ cười mãn nguyện và vui thích, mặc dù có lo lắng cho Tam hoàng tử nhưng cậu nghĩ mình không cần phải hỏi han gì nữa.
Lần lượt các đợt tỉ thí qua đi, mặc dù rất nhiều bất lợi tới cho Tam Hoàng tử nhưng Người vẫn bình thản vượt qua tất cả, dường như khó khăn lại càng khiến cho Quý Hiển càng thêm nổi bật vậy.
Thái tử mỉm cười an yên, nhìn tam hoàng tử hoàn thành mọi việc vượt xa mong đợi.
...
Dịch Phong ngồi bên thềm, mắt ngước lên trời cao nhìn mặt trăng tròn vành vạnh trên đầu. Thái tử đến từ đằng sau, phá tan dòng suy nghĩ của Dịch Phong.
"Ngươi lại đang vọng tưởng điều gì sao?"
Dịch Phong vẫn nhìn lên bầu trời.
"Ta chỉ thấy hôm nay thiên khí tốt lành."
Thái tử ngồi xuống bên cạnh Dịch Phong.
"Ta lại có chuyện muốn hỏi đây."
"Có chuyện gì, điện hạ nói xem."
"Ta vẫn muốn biết tại sao tiểu tử ngươi lại có thể nói chuyện với Triệu tướng quân một cách thân mật như vậy."
"À, ngài ấy sao?"
"Trước giờ Triệu tướng quân luôn rất đề phòng, lại có phần ít giao hảo, nên ta không hiểu..."
Dịch Phong phá lên cười.
"Điện hạ muốn biết thật sao?"
"Không lẽ, Triệu tướng quân cũng..."
"Ngài nghĩ đi đâu vậy? Đó là sư huynh của ta đấy."
"Sao cơ? Ở đâu ra chứ?"
Dịch Phong kể lại mọi chuyện với Thái tử. Vỹ Đình chợt hiểu ra. Ngài kéo Dịch Phong về phía mình, thì thầm vào tai cậu.
"Ta muốn một chuyện..."
Vành tai Dịch Phong đỏ ửng lên, miệng ấp úng.
"Chuyện...Chuyện gì?"
"Ta muốn ngươi là thái tử phi của ta."
"Gì cơ?"
Dịch Phong chưa kịp trả lời thì Thái tử đột ngột bế xốc cậu lên quay vào phòng. Dịch Phong bất ngờ.
"Ngài thả ta xuống!"
"Ta sẽ thả nhưng chưa đến lúc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top