Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 9

(Hôm nay ad vui khuyến mãi mấy mem lần 2 chap luôn, cơ mà tấm ảnh nhìn thái tử phi tương lai xinh quá cơ ><)
Dịch Phong quay mặt đi, lấy chiếc khăn tay buộc lên che mặt, nếu Thái tử biết cậu giả nữ nhi lừa gạt người, không biết tiểu tử sẽ phải chịu phạt như thế nào, dưới ánh trăng cũng chút gió thảng hoặc, tiểu tử bất đắc dĩ ngồi đàn cho Thái tử cùng Nguyệt Uyển nghe. Quý Hiển thì thích thú thấy rõ, nhìn Dịch Phong không rời mắt, khuôn mặt rạng rỡ như phát hiện ra cả một gia tài vô giá. Tam hoàng tử ghé tai Dịch Phong nói nhỏ:
“Đàn cho tốt!”
Dịch Phong liếc nhìn Quý Hiển không vừa ý, nhưng vừa bị Vỹ Đình nhìn tới lập tức cậu ngoảnh mặt đi. Dịch Phong nhẹ nhàng đặt tay mình lên chiếc đàn. Đôi tay gảy lên những thanh âm tựa chốn bồng lai vẳng tới. Cảm xúc trong khúc đàn bi ai vừa phải, vừa nhung nhớ lại có lúc tươi vui. Người biết nghe hay không biết nghe đều cảm được hết cái tình phong phú của người đang say sưa gảy. Thái tử thỉnh thoảng nhắm mắt lại, những dịu ngọt như ngấm vào tận tim can của người quyến luyến. Tiểu thư Nguyệt Uyển cũng chăm chú lắng nghe, khuôn mặt có chút ngỡ ngàng vì chưa từng được nghe bài đàn nào tuyệt mĩ đến vậy.
Dịch Phong dừng tay, lập tức mọi người đều đổ dồn lại, vỗ tay tán thưởng. Tiểu tử lúc đàn dường như quên hết mọi chuyện phiền não. Thái tử cũng tò mò:
“Chẳng hay đây là tiểu thư nhà ai? Ta có thể biết quý danh!”
Dịch Phong chỉ cúi đầu không giám mở miệng, tay kín đáo kéo vạt áo Tam hoàng tử ra hiệu cầu cứu. Quý Hiển lập tức nói đỡ:
“Nàng ấy là…là một bằng hữu của đệ.”
“Ồ, không ngờ bình thường đệ ham chơi đến thế mà cũng kết giao rộng rãi vậy sao.”
“Huynh không giữ chút thể diện cho đệ gì hết…”
“Chỉ là sắp tới sinh thần của ta rồi, thiết nghĩ nếu vị cô nương này có thể đến dự, ta nghĩ khúc đàn tuyệt diệu đến vậy cũng nên để mọi người mở mang tầm mắt.”
Nguyệt Uyển đứng bên cạnh cũng đồng tình:
“Ta cũng có ý như thái tử điện hạ.”
“Chuyện…chuyện này, thực ra nàng ấy không …không nói được, và rất không thích xuất hiện chốn đông người.”
Dịch Phong khẽ thở phào nhẹ nhõm. Vỹ Đình nhíu mày, có vẻ nuối tiếc:
“Nếu tới được thì là việc tốt. Cũng không còn sớm nữa, đệ cũng lo về nghỉ ngơi đi.”
Thái tử nói nhỏ với Quý Hiển: “Đệ nhớ thuyết phục nàng ấy giúp ta nhé.”
Tam hoàng tử khẽ cười. Chỉ khi cả hai người đã đi khuất, Dịch Phong lột bỏ tấm vải che mặt xuống, cong môi lên:
“Mệt chết ta rồi, không có lần sau đâu nhé.”
“Mai ta mang gà nướng cho ngươi, cô nương, cô hiền thục một chút đi.”
“Mặc kệ ngài, ta về đi ngủ đây.”
“Ngủ ngon nhé tiểu tử.”
“Ngài không nói ta cũng ngủ ngon vậy.”
Tam hoàng tử nhìn theo Dịch Phong cười thích thú.

Dịch Phong ngồi mài mực cho Thái tử trong khi người đang viết lại một số binh pháp dùng quân. Vỹ Đình vừa viết lại nghĩ tới khúc đàn của tiểu cô nương lúc tối, Dịch Phong nhìn thấy thái tử nét mặt không như thường ngày. Tiểu tử nhìn lên tờ giấy thái tử đang viết dở, cậu chậc lưỡi:
“Người viết sai rồi kìa.”
Thái tử ngạc nhiên;
“Sai sao? Ngươi biết cái gì không mà bảo đúng với sai?”
“Cái này ta từng đọc qua rồi, chỗ này thiếu, chỗ này nữa, hôm nay người làm sao vậy?”
Thái tử nhìn lại, lục lại trí nhớ mới thấy Dịch Phong nói đúng thật.
“Ngươi đọc cả sách binh pháp sao?”
“Thì ngoài việc đọc sách ta còn biết làm gì nữa đâu.”
“Cũng có chút am hiểu nhỉ?”
Dịch Phong thôi mài mực, chạy lại rót một chén trà, tự uống. Đúng lúc thái tử nói:
“Mà này, tiểu tử, ngươi ở trong giang hồ nhiều năm như thế, ngươi có từng nghe danh vị cô nương nào có tài đàn nức tiếng không?”
Dịch Phong sặc nước, vừa ho vừa xua tay:
“Không…Không…ta không biết.”
Thái tử thở dài:
“Tiếc nhỉ.”
Dịch Phong lại chạy lại mài mực:
“Thôi, người lo viết đi kìa…để tâm những chuyện vớ vẩn kia làm gì.”
Thái tử tròn mắt:
“Ngươi cũng thật lỳ lạ đấy, bình thường hay tò mò lắm cơ mà.”
“Không có chuyện đó. Ta đi lấy cho người ít điểm tâm đây.”
Nói rồi Dịch Phong chạy ra cửa, Thái tử nói với theo sau:
“Ta còn chưa sai khiến ngươi cơ mà, tiểu tử, này…”

Dịch Phong mỗi tối đều nghe thấy tiếng sáo của Thái tử, cảm giác những mệt mỏi trong ngày đều tan biến hết trong tiếng sáo tương tư của người. Dịch Phong chống cằm bên cửa sổ, nhìn lên trời cao:
“Kỳ thực, hắn ta cũng đâu có tệ bạc lắm.”
Thái tử ngồi uống trà. Triệu tướng quân lại xuất hiện bàn việc chính sự.
Cung nữ mới vào, lần đầu tiên hầu trà thái tử, có chút căng thẳng nên rót cả ra ngoài, tràn qua áo của thái tử. Đặng An thấy thế liền quát:
“Cẩn thận một chút, ngươi không muốn giữ mạng sao?”
“Thái tử tha tội!”
Vỹ Đình hất tay ra hiệu cho cung nữ lui, quả thực để tâm những chuyện nhỏ nhặt đến thế sẽ rất mệt mỏi. Đặng An định lau qua cho thái tử thì người tự tay lấy chiếc khăn tay trong người ra lau, tay kéo theo cả chiếc vòng cổ của Dịch Phong ra ngoài, rơi xuống đất. Triệu tướng quân nhìn thấy chiếc vòng cổ có chút sững sờ, liền nhặt lên. Thái tử đón lấy lại bỏ vội vào người. Triệu tướng quân ấp úng:
“Thái tử, cái này là của người sao ạ?”
Thái tử khẽ gật đầu:
“Có chuyện gì sao?”
“À…Không có, thần nhìn có vẻ không phải thứ đồ trong cung.”
“Ta chỉ là vô tình có được thôi, à chúng ta nói tới đâu rồi nhỉ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top