Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu mệt mỏi mở mắt.Sao cậu lại ở đây? Hôm qua cậu ngất ở vườn cơ mà? Là anh đưa cậu lên đây sao? Lại bị đánh nữa rồi! Công Phượng hoảng sợ liền cuốn chặt chăn che kín cả đầu:
- Dậy ăn chỗ cháo này đi!
Nghe giọng quen thuộc, cậu không dám chống cự chỉ ngồi dậy nhìn bát cháo khói nghi ngút trước mặt.Mặc dù không muốn ăn nhưng cố ngồi dậy xúc vài thìa.Tay run run chạm vào thìa thì anh đã nhanh chóng giành lấy, xúc miếng cháo đưa lên miệng cậu:
- Cái thứ ăn hại như cậu tốt nhất ngồi yên đi. Đổ hết ra giường tôi bây giờ!
Đến khi chỉ còn một ít thấy cậu khó ăn anh cũng chẳng ép thêm nữa.Đến giờ bôi thuốc rồi.
Đặt cậu nằm xuống một cách khá mạnh bạo, anh với lấy tuýp thuốc bôi vào vùng tổn thương bên trong của cậu.Cậu rất xót da nhưng chẳng kêu ca gì cả.Trước mặt anh thì yếu đuối để làm gì? Chỉ làm anh thêm bực mình thôi:
- Cậu...còn đau không?
- Không cần anh thương hại.
Cậu đây sao? Dám bật lại anh rồi! Công Phượng yếu đuối, hay mềm lòng của ngày trước đâu rồi. Ngước lên nhìn gương mặt của cậu: Ráo hoảnh, lạnh lùng,không có chút biểu cảm nào.Cậu đứng dậy ôm gối, bước đi loạng choạng vì đau:
- Cậu đi đâu!
- Còn việc gì? Nếu không còn gì, tôi về phòng được chưa?
Từ lâu, hai người đã tách phòng.Chỉ khi anh hành hạ cậu mới đưa sang phòng anh.Cậu chui về phòng, chui vào góc tủ khóc nức nở, cắn cả vào tay để tiếng khóc không thoát ra ngoài.Anh đứng ngoài phòng đã nghe thấy tất cả.Cậu tưởng chỉ hành động đó sẽ giấu được anh sao?
Hay suy nghĩ nhiều,vẩn vơ,thậm chí nghĩ quẩn.Trốn vào trong phòng,khóc một mình.Anh biết hết chỉ là không dám đối diện.Xuân Trường trước đây rất sợ nước mắt của cậu, có giận đến mấy nhưng chỉ cần cậu khóc, anh sẽ xuống nước xin lỗi cậu ngay, dù có lần anh không sai. Anh của trước đây là như vậy: Luôn ôn nhu,nhường nhịn cậu.Vậy mà giờ đây anh thay đổi rồi.Một con người lạnh lùng, băng lãnh, quyết đoán thậm chí có phần tàn nhẫn nữa.
Mấy ngày sau
Cậu đã khỏe hẳn và tiếp tục công việc như một osin cao cấp.Cô giúp việc thương không cho cậu làm nhưng cậu vẫn cứ giúp cô.
Anh ở công ty vừa làm việc vừa mở camera theo dõi nhà cửa.Phóng to hình ảnh cậu trên cam, đôi tay cậu di chuyển thoăn thoắt lau bình hoa,dọn dẹp trong phòng anh.Bỗng thấy cậu cầm tấm ảnh trên bàn của anh nhìn một hồi lâu rồi khóc.Khóc rồi nhanh chóng gạt nước mắt vì sợ có người phát hiện
Trở lại nhà anh
Cậu đang nấu bữa tối cho anh.Sao hôm nay cậu lại sợ mùi phi hành mỡ thế nhỉ? Cứ phi lên là phải vội tắt bếp chạy vào nhà vệ sinh nôn.Nhưng xoài chua trên bàn thì đã ăn đến hai quả rồi. Anh về nhà thấy cậu đang ngồi trên bàn ăn ngon lành.Gì thế này? Xoài xanh chua mà sao cậu ăn ngon lành vậy.Cậu thấy anh về đến cổng liền chạy lên phòng đóng cửa lại.Mở lồng bàn ra thấy thức ăn vẫn còn nguyên.Cậu không ăn cơm sao? Ngon thế này cơ mà.Sao không ăn mà lại ăn xoài chua vậy?
Anh gõ cửa phòng cậu thấy cậu cuốn vội cái chăn.
- Tôi biết cậu chưa ngủ! Trả lời tôi nhanh! Sao cậu không ăn cơm?
- Không đói! Ăn vào lại buồn nôn! Khó chịu!...
- Sao tự dưng lại như vậy?
- Đau dạ dày.
- Nhớ giữ sức khỏe cho tốt.Tôi không thể để cho cậu chết dễ thế đâu.
Anh nói rồi đóng rầm cửa đi ra ngoài để không thấy bộ dạng ủy khuất của cậu thêm nữa.Phải chi cái bóng ma của hận thù ấy không xuất hiện thì tốt biết mấy.Nếu không có nó chắc có lẽ anh và cậu đã hạnh phúc bên nhau rồi.Hằng ngày, anh đi làm, còn cậu nấu cơm.Việc nhà hai người sẽ chia nhau, thậm chí có lúc anh nấu cơm, anh rửa bát, cậu chỉ việc ăn và đứng nhìn anh rửa bát.Thỉnh thoảng hai người sẽ đi dạo ở vùng ven biển.Cậu ngồi mường tượng về khoảng thời gian hạnh phúc giữa anh và cậu.Anh chiều cậu biết bao, luôn nhường nhịn cậu vì lúc đó anh nghĩ cậu mãi là một đứa trẻ để anh nuông chiều.Cái tên" bé mèo", bao lâu rồi anh chưa gọi cậu.Cái nhìn âu yếm anh dành cho cậu giờ đã thay bằng cái nhìn hình viên đạn, ánh mắt của sự hận thù.
Phượng nhớ lại thời điểm ấy mà trào nước mắt.Người đó vẫn tồn tại nhưng tâm hồn thì thay đổi mất rồi.
Cậu lấy trong tủ ra quyển album ảnh mà ngày bé cậu chụp cùng mẹ.Lúc đó cậu 5 tuổi, cậu thật nhỏ bé khi ở trong lòng mẹ. Theo thói quen, cậu lại ngồi viết nhật ký riêng của mình.Viết mà rơi cả nước mắt đến nhòe cả mực trên trang giấy.Thấy mệt nên cậu ôm luôn cả quyển album đó đi ngủ. Xuân Trường trở lại phòng, xem cậu thế nào thì thấy cậu ôm quyển gì đó ngủ.Gỡ nhẹ tay cậu để xem trong đó có những gì.Album có tên:" Mẹ 👩‍👦👩‍👦❤❤"
Và đó là những dòng nhật ký của cậu.
- Mẹ ơi! Con nhớ mẹ lắm! Sao mẹ lại bỏ con đi? Để con cô độc trên suốt chặng đường dài đằng đẵng của cuộc sống.Dì Lành đối xử rất tốt với con vì con cũng tầm tuổi như người con trai quá cố của dì ấy.Dì cũng quan tâm,lo lắng cho con; con cũng quý dì ấy nhưng dì chưa thể thay thế được vị trí của mẹ trong lòng con.
Mẹ ơi, con mệt mỏi quá.Con là một đứa sao chổi khiến cả bố mẹ đều mất. Bố đi tù vì không may làm chết bố của anh ấy nhưng con không bao giờ trách bố cả.Vì bố mẹ là người yêu thương con nhất.Dù thế nào hai người cũng đã sinh ra và nuôi con lớn lên.
Con nhớ mẹ lắm! Cuộc sống này thật phức tạp! Con chỉ ước mình sẽ mãi là đứa trẻ 5 tuổi để được khóc trong lòng mẹ, được mẹ dỗ dành.Ngay lúc này, con chỉ ước có mẹ bên cạnh để xoa thuốc, an ủi con như ngày con còn bé.Giá như có mẹ bên cạnh, con sẽ trở về nhà để sà vào vòng tay của mẹ.Nhưng bố đi rồi, mẹ cũng sinh bệnh rồi bỏ con đi mất.Con chẳng có nơi nào để về cả.
Mẹ ơi, con phải làm sao để bù đắp được những tổn thương mà anh ấy phải chịu đây? Dù nhiều lần bị đánh, bị sỉ nhục nhưng con vẫn cố chịu vì con là con của bố mẹ.Con sẽ không trách móc gì 2 người cả.Con yêu anh ấy nhiều lắm.Nhưng giờ con phải làm sao đây? Anh ấy hận con ! Con hiểu vì đó là quy luật tất yếu.
Con luôn cố tỏ ra mạnh mẽ để anh ấy không bị vướng bận.Thực chất, con toàn trốn vào phòng riêng khóc một mình.Hằng đêm con đều chờ anh ấy về nhưng chỉ nghe thấy bước chân là con lại trốn tránh.
Mẹ ơi! Con nhớ mẹ lắm! Mẹ đón con đi theo mẹ đi! Thì anh ấy sẽ như loại bỏ được cái gai trong mắt.Con thì thanh thản, còn anh ấy hằng ngày sẽ không phải quan tâm một đứa sao chổi như con!
Anh đọc mới chỉ 1 nửa mà còn khóc ướt hết mặt huống chi là cậu.Vì sự ích kỷ của bản thân mà bao lâu nay anh ngược đãi cậu cả về thể xác lẫn tinh thần.Khắp lưng cậu giờ toàn là vết đánh của roi da.Mỗi lần bị đánh cũng chẳng chống cự.Người đâu mà lại lì đòn quá vậy?
----------------------------------------------------------
Tiếng nhạc sập sình của hộp đêm vang lên.Người ta đến đây vì nhiều mục đích nhưng chủ yếu là để đến đây giải sầu.
- Sao mày không nói rõ cảm nhận của mày cho Phượng biết đi? Mày ngày nào cũng uống rượu rồi đau khổ thì được tích sự gì?- Trường đang đi uống rượu cùng Dũng- người bạn thân thiết nhất của mình.
- Mặc tao! Còn hơn mày! Đến cả người mình yêu mà cũng không giữ nổi.
Trường không nghe lời Dũng mà cứ thế đổ rượu xuống cổ họng. Dũng nhìn trường mà bồi hồi nhớ lại chuyện tình năm xưa của mình.Lúc đó hai người yêu nhau nhưng chưa đủ sức để chống lại những định kiến từ gia đình.Anh còn làm người anh yêu xảy thai nữa:
- Mày nên học cách trân trọng người đang ở bên cạnh mình đi! Đừng để như tao! Suốt 1 năm nay, tao tìm tung tích của em ấy nhưng không tìm được.Tao yêu Trọng lắm! Người yêu tao rồi cũng xa tao. Tao vô dụng quá! Đến cả người mình yêu cũng không giữ được!- Dũng cầm cả chai rượu to dốc thẳng xuống
Trường trở về nhà lúc 12h.Anh đậu xe ở bên ngoài rồi lấy chìa khóa mở cửa.Nhưng do say quá nên phải 20 phút mới mở được.Anh bước vào khập khiễng siêu bên này, vẹo bên nọ.Công Phượng ở trên phòng đang ngủ bỗng giật mình tỉnh dậy vì tiếng cọc cạch.Bước xuống dưới thấy anh đi không vững vì quá say.Cậu chạy lại đỡ anh về phòng.Bề ngoài cậu luôn tỏ ra mạnh mẽ, bất cần nhưng cậu không thể bỏ mặc anh nhất là trong lúc này.
Cậu dìu anh lên phòng.Anh cao hơn 1m8, cậu chỉ cao có 1m68 khó khăn lắm cậu mới dìu được anh lên trên phòng.Anh lúc này đã bất tỉnh không biết gì nữa.Lâu lắm rồi,cậu mới dám nhìn anh ở cự ly gần như thế này:
- Anh ngủ đi! Ngủ dậy sẽ bớt đau hơn! Nỗi đau của anh cứ để em gánh thay anh! Em sẽ chịu hết!
Cậu lấy hết dũng khí cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh, nụ hôn chuyển hướng đặt lên trán anh.
Chỉ khi anh ngủ em mới dám làm như thế này.Anh cố ngủ đi nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top