Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bình Yên Chính Là Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Bình Yên Chính Là Em]

"Có lẽ những ngày tháng miệt mài trên sân cỏ cũng không mệt mỏi bằng khoảng thời gian này." - Tiến Dũng thầm nghĩ.

Hơn 7h tối Tiến Dũng và Tiến Dụng trở về khách sạn. Sau khi trở về từ Thường Châu hai anh em chưa từng có phút giây nào được nghỉ ngơi cả nên đã từ chối khéo lời mời đi dạo Hà Nội từ chị quản lí. Điều anh mong muốn nhất bây giờ chính là về phòng, ôm "cục than mặn chát" kia mà trêu ghẹo.

Đức Chinh đang nằm dài trên giường chơi game, vốn biết Tiến Dũng về cũng chẳng mảy may quan tâm tới, mặc kệ đống thịt đang nằm bên cạnh. Đừng vội phát xét cậu vô tâm. Cậu là loại người ngoài lạnh trong nóng và hơn ai hết Tiến Dũng rất hiểu điều đó. Anh nhớ lại sau đêm chung kết, khi trở về khách sạn, dưới cái lạnh âm độ như thế anh lại đi gội đầu, còn chẳng buồn lau khô tóc. Sau khi tắm xong thì xác định bị cậu mắng cho một trận, vừa mắng vừa sấy khô tóc cho anh. Nhưng lúc đó anh chẳng nghe gì cả, chỉ tự trách bản thân mình chưa làm tốt nhiệm vụ. Đêm đó còn có người sợ anh sẽ cảm lạnh trong lúc ngủ cứ liên tục vén chăn, còn hôn trộm anh nữa. Anh biết hết, nhưng cứ vờ như ngủ.

- Em đang chơi game sao?

- Ừ!

- Có muốn ra ngoài đi dạo không?

- Không!

- Thế em trốn ra Hà Nội cùng anh làm gì? Chỉ để chơi game thôi sao?

-....

Không nhận được hồi đáp, Tiến Dũng khó chịu quay lưng về phía cậu.

- Mệt lắm phải không?

Bên kia như có như không ừ một tiếng.

Là giận dỗi sao? Trước giờ không phải cậu vẫn thế sao? Có bao giờ thấy hắn giận cậu. Vẫn cứ hề hề như chẳng có gì. Hôm nay khó ở ở đâu sao? Rốt cuộc cậu cũng chịu không nổi, buông điện thoại xuống kéo kéo cánh tay kẻ đáng ghét kia. Tên kia chẳng thèm nhúc nhích, cứ nằm ì ra đó. Rồi đợi đến khi cậu không đề phòng, đột ngột quay lại, kéo cậu vào lòng. Nặng nề thở ra một hơi. Có lẽ sau mấy ngày qua đây là lúc anh cảm thấy mình dễ chịu nhất. Tiến Dũng nhẹ nhàng hôn lên tóc Đức Chinh. Cục than hôm nay bỗng hiền như cục bột.

***

Cuộc đời, có những mối lương duyên mà ngay cả người trong cuộc đôi khi cũng không lí giải nổi. Đừng ai hỏi họ yêu nhau khi nào, yêu đối phương ở điểm nào. Họ chẳng biết đâu. Mọi thứ cứ tự nhiên mà đến. Rốt cuộc thì cả hai quyết định chọn ngày mà lần đầu tiên họ hôn nhau làm ngày kỉ niệm!

Tạm quên đi những bộn bề, lo toan của cuộc sống, những sóng gió, thị phi bao ngày qua, bỏ qua cái hào hoa rực rỡ của thủ đô khi đêm về và cả cái lạnh cuối đông của Hà Nội, trong căn phòng ấy, hai nam nhân cao lớn vẫn ôm lấy nhau.

- Mọi chuyện vẫn nằm trong sự kiểm soát của chúng ta chứ? - Đức Chinh lo lắng.

- Anh không biết! Cứ thuận theo ý trời vậy! Bây giờ anh chỉ muốn được nghỉ ngơi và tiếp tục cùng bóng đá.

Đức Chinh trong đội dường như luôn là tâm điểm của mọi trò vui. Cậu nghịch ngợm, năng động và thích trêu người khác. Song, người càng tỏ ra vui vẻ nội tâm càng phức tạp. Nói trắng ra chính là cậu lo lắng cho cái tên ngốc nghếch kia. Hắn hiền lành như thế, trẻ con như thế! Từ bé đến lớn chỉ biết bố mẹ, em trai và quả bóng. Hắn muốn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho những người thân yêu, có bao giờ mảy may nghĩ chút gì cho bản thân đâu. Có lẽ, điều duy nhất từ trước đến nay hắn dám làm cho bản thân chính là yêu cậu!

- Nếu có ai đó bảo em phải rời xa anh, em có làm không?

Tên ngốc kia lại lên cơn à? Trong khi cậu đang lo nghĩ cho tương lai của hắn, hắn lại đang nghĩ cái vớ vẩn gì trong đầu thế? Nhưng nghiêm túc mà nói, nếu có một ngày như thế, cậu phải làm thế nào mới tốt?

"Chỉ cần điều đó tốt cho tương lai anh, phải khiến anh hận em cả đời, em cũng nhất định rời xa." - Đức Chinh thầm nghĩ.

Nhưng cái bướng bỉnh, ngạo kiều không cho phép cậu nói ra những lời đó.

- Khi nào tới thì tính. Nói trước bước không qua!

Tiến Dũng đưa tay nâng khuôn mặt Đức Chinh lên, ngắm nhìn. Đôi mắt biết cười ấy của cậu anh nhìn ngắm cả đời cũng không chán.

***

Cậu không phải là mối tình đầu của anh, nhưng cậu lại mang đến cho anh những cảm xúc đặc biệt. Không chỉ đơn thuần là cảm giác yêu thương, muốn bảo vệ mà còn là sự ích kỷ, muốn chiếm hữu. Cảm xúc mãnh liệt đó chưa ai mang đến cho anh, cho đến khi gặp cậu.

- Dù phía trước có xảy ra chuyện gì chỉ cần có em ở bên, anh nhất định sẽ mạnh mẽ vượt qua! Anh yêu em!

- Em yêu anh!

Lật nhẹ người đặt cậu dưới thân như cái khoảnh khắc mừng chiến thắng trong trận gặp Irag vậy. Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở ấm nóng. Anh cúi người, nhắm môi cậu hôn xuống. Đức Chinh vòng tay ôm lấy Tiến Dũng, kéo thấp người anh xuống, ôm chặt.

Đức Chinh rất thích nhìn Tiến Dũng lúc hôn, bởi vì khi ấy nhìn anh rất nhẹ nhàng, rất thoải mái, hoàn toàn không vướng bận một chút lo âu nào. Đôi lông mày vừa dài vừa dày. Khi đôi mắt khép lại để lộ hàng mi cong vút. Cái mũi cao cao, khuôn mặt góc cạnh,... Tất cả mọi thứ thuộc về anh đều khiến cậu yêu thương vô điều kiện. Con người ấy, đối với cậu, thật sự quá hoàn hảo. Bất giác cậu cảm thấy lo sợ! Cậu sợ chia ly, sợ rời xa. Cậu sợ mất anh! Bởi vì cậu chẳng có gì để níu giữ anh cũng chẳng thể giúp được gì cho anh. Cậu thấy bản thân bất lực và vô dụng quá! Dòng suy nghĩ bị cắt ngang khi cậu phát hiện ánh mắt anh nhìn cậu.

- Em sao vậy?

Thôi chết, mọi khi dù có ngắm nhìn anh cậu cũng không quên đáp trả nụ hôn ấy nhưng hôm nay vì mải suy nghĩ mà "lộ tẩy" rồi. Thật mất mặt quá!

- Ờ...không... Không có gì! Không có gì đâu! - Đức Chinh bối rối.

- Có phải em...đang tơ tưởng tới người khác phải không? - Tiến Dũng hai mắt sắc lạnh, áp sát mặt Đức Chinh, hỏi.

Ôi trời, hắn đang ghen sao? Lúc này lời nói cũng bằng thừa chi bằng dùng hành động giải quyết vậy.

Đức Chinh nghiêng nhẹ đầu, thuận thế hôn lên môi anh. Bàn tay luồn vào mái tóc, những ngón tay nghịch ngợm nơi chân tóc của anh. Tiến Dũng vừa nãy như con hổ giận dữ bây giờ vì cái chạm môi ấy mà hiện nguyên hình là một chú mèo nhỏ bé. Trên đời này, có lẽ thứ duy nhất có thể khống chế Tiến Dũng chính là nụ hôn của Đức Chinh.

Hơi thở ấm nóng phả vào ống tai, một cảm giác ẩm ướt bao lấy vành tai cậu. Chiếc lưỡi tinh nghịch đang trêu đùa vành tai cậu, rồi bất ngờ anh cắn nhẹ một cái.

- Aaaa - Tiếng rên khe khẽ của cậu.

Cậu nghiêng đầu về một bên thuận theo nụ hôn của anh từ vành tai xuống cổ. Tay Tiến Dũng luồn vào áo cậu, đẩy lên đến tận cổ làm lộ ra xương quai xanh đầy mê hoặc, anh cắn nhẹ lên xương quai xanh khiến cho cả một vùng cổ và ngực của Đức Chinh ửng đỏ. Chiếc lưỡi lại trêu đùa nơi yết hầu cậu, trái cổ lên xuống từng nhịp theo từng cái hôn của anh. Cổ cậu chỉ trong chốc lát đã đầy những dấu hôn.

Anh bế cậu ngồi dậy, cậu ngồi trên đùi anh, hai chân vòng qua eo, tay đặt trên vai vòng qua cổ. Hai khuôn mặt áp sát vào nhau, hai chiếc mũi cọ cọ nhau, cười cười. Nụ cười tràn ngập hạnh phúc của tình yêu chớm nở. Cậu hôn lướt lên môi anh liên tục mấy cái, anh muốn bắt lấy môi cậu nhưng đều chậm hơn một nhịp. Cậu khúc khích cười.

- Chỉ cần có em bên cạnh mọi khó khăn phía trước anh đều sẽ nỗ lực vượt qua.

- Chỉ cần anh cố gắng em nhất định sẽ không từ bỏ.

- Anh yêu em, Hà Đức Chinh!

- Em yêu anh, Bùi Tiến Dũng!

Sau khi hai chiếc áo rơi xuống đất, một người ghì chặt lấy tóc đối phương, môi mím chặt, một người vùi vào lòng ngực đối phương mà gặm cắn. Hai thân thể quấn lấy nhau chẳng muốn rời.

(Đoản này tớ viết lâu rồi. Sau VCK U23 vài ngày, hôm Dũng Dụng chụp hình ở Hà Nội, có live trên face chị Trinh thì phải. Tớ lấy ý tưởng từ đó đấy!😁)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top