Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Tác giả: Giang Nguyệt Hà Tằng Trứu Mi

Editor: MM

La Vân Hi cảm thấy chuyện này thật sự không thể nào hiểu được——

Ngày thứ hai sau khi vào đoàn "Hạo Y Hành", Trần Phi Vũ chặn anh lại, đột nhiên bày tỏ với anh.

"Thầy La, em thích anh." Người trẻ tuổi ấy thẳng thắn bộc bạch: "Em cảm thấy nên nói chuyện này cho anh biết trước."

Khi ấy La Vân Hi đang mặc trang phục diễn trắng tuyết, cả người anh giống như mặc đồ tang, ánh mặt trời tháng tư ở Hoành Điếm chiếu gay gắt khiến toàn thân anh chảy đầy mồ hôi, trong phút chốc anh còn tưởng mình nghe lầm.

Trước đó, anh đã nhắn tin Wechat với Trần Phi Vũ được vài tháng, chủ đề của bọn họ không nhiều lắm, có đôi khi thì nói về sinh hoạt thường ngày, nhưng phần lớn vẫn là thảo luận về kịch bản. Trong ấn tượng của anh, Trần Phi Vũ là một đứa trẻ rất đáng yêu, cậu ăn nói lễ phép, tính tình cũng tốt, ở cậu có tất cả đặc điểm của những người trẻ sinh năm 2000, như hay mơ mộng, tính tình ngây thơ, không biết buồn phiền, cậu cũng không vì xuất thân từ gia thế cao quý nổi bật mà trở nên khác biệt. Nhưng nhìn thế nào đi nữa, trong những nét đặc biệt này, cũng không nên bao gồm việc "lạm tình" chứ.

"Em thích tôi à?" La Vân Hi cũng không biết nên khóc hay cười: "Thích tôi ở điểm nào?"

Trần Phi Vũ giống như bị anh hỏi đơ người, một lúc sau mới trả lời là không biết, lại nói tiếp: "Dù sao cũng là thích anh đó."

"Không có lý do sao?"

"Đương nhiên không có!"

Mấy lời này đúng là toàn hỏi một đằng đáp một nẻo, khiến La Vân Hi phải bật cười.

Không nói ra được lý do yêu thích phần lớn đều là do nhất thời nông nổi, anh đã ba mươi hai tuổi, chút nguyên tắc này cũng không thể không hiểu được.

Người khác quen nhau hoặc yêu nhau, có người vì bề ngoài, có người vì vật chất, hoặc vì tâm tính hợp nhau, nói chung cũng là vì một điều gì đó. Vả lại trước đây anh cũng không phải chưa từng chơi trò phim giả tình thật với bạn diễn, hai người mượn mấy lời thoại yêu đương của nhân vật trong phim, đắm chìm trong một chút mập mờ ngắn ngủi và cảm giác rung động, sau khi thoát vai rồi sẽ nhanh chóng bị hiện thực nguội lạnh giội cho tỉnh táo lại, không có trường hợp nào ngoại lệ.

Hơn nữa lần này, những quy trình kia lại tới sớm hơn so với mấy lần trước nhiều lắm.

Hai người ngay cả phim còn chưa bắt đầu quay, thì đã bắt đầu "sinh tình" rồi.

"Nếu như vậy thì, ừm." La Vân Hi không xem là thật, giấu đầu hở đuôi ho khan một tiếng: "Vậy thì rất xin lỗi..."

"À, được thôi," Trần Phi Vũ nhận ra anh bị khó xử, rất hiểu chuyện nhún vai một cái, nhìn dáng vẻ dường như cũng không đáng tiếc cho lắm: "Xin lỗi thầy La, em hiểu rồi."

Lần đầu tiên tỏ tình của Trần Phi Vũ đã kết thúc nhanh chóng như thế, sau đó cũng không còn quấy rầy hay dây dưa gì nhiều nữa, hai người gặp nhau thì vẫn chào hỏi, thỉnh thoảng nói đùa vài câu, hình thức ở chung cũng bình thường như bao đồng nghiệp khác.

Mới đầu La Vân Hi còn nơm nớp lo lắng mấy ngày trời, thầm nghĩ có khi nào vị tiểu thiếu gia này muốn chơi quy tắc ngầm với mình hay không, sau nghĩ lại thì thấy cũng không đến mức đó, cậu là nhị đại có tiếng trong giới, vị mẫu thân mỹ nhân quốc sắc thiên hương của cậu còn đang chờ trong đoàn phim, nhìn sao cũng không cần phải đánh chủ ý yêu đương nhăng nhít lên người đồng nghiệp anh đây, có lẽ nếu thật sự là yêu hận gì đó rồi thì cũng sẽ như gió thoảng qua thôi.

Bởi vì đầu năm xảy ra dịch bệnh, đoàn phim lùi thời gian đến tận đầu tháng tư xuân về hoa nở mới bắt đầu lục đục ghi hình, ngay cả poster tạo hình nhân vật cũng phải tranh thủ dành ra mấy ngày để chụp bù. Các diễn viên khác thì cũng ổn, chỉ có hai vị nam chính của chúng ta đường đời lận đận, sống sống chết chết, rồi tiếp tục sống lại chết đi, quanh đi quẩn lại giày vò dằn vặt nhau ở cả hai kiếp, phục trang khó tránh khỏi phải thay đổi mấy bộ.

Mặc Nhiên còn mệt hơn so với Sở Vãn Ninh, dù sao tính cách của ba người bọn họ đều khá là khác biệt, vì vậy Trần Phi Vũ không thể không nhận đủ "hành hạ". Nhưng xem ra cậu rất vui vẻ, mỗi lần thay đồ diễn, việc đầu tiên cậu làm đó chính là đến trước mặt La Vân Hi gọi anh một tiếng, hệt như chú khổng tước nóng lòng muốn xòe chiếc đuôi của nó.

Đứa bé này lớn lên xinh đẹp như vậy, lại được vận mệnh ưu đãi, nếu muốn nghiêm túc lấy lòng thì ai cũng không chống cự nổi, La Vân Hi bị các loại xưng hô của cậu gọi đến xiêu lòng, anh nghe thấy mấy nhân viên công tác đứng xung quanh cũng bật cười khe khẽ. Trong lúc rảnh rỗi giữa giờ thay đồ anh đứng trong đám người nhìn Trần Phi Vũ đang tạo dáng dưới ống kính, một đứa bé hai mươi tuổi chẳng hiểu sao lại cao đến một mét chín, anh mơ cũng không tới được, trong nháy mắt như nhớ về mình khi ở tuổi hai mươi, lúc ấy cũng là 2008 rồi, đã là chuyện của mười hai năm trước.

Trước đây tuổi tác chênh lệch cũng chỉ là một con số mơ hồ, nhưng bây giờ chẳng hiểu sao anh lại đột nhiên hiểu được, nhớ ra việc giữa hai người bọn họ thật sự có một khoảng cách lớn như thế. May mà Trần Phi Vũ mặt mày sắc bén, điều này khiến cậu nhìn có vẻ trưởng thành hơn một ít. Tất nhiên là, cậu không được cười, hễ cười lên là y như một chú cún nhỏ đòi được yêu thương.

Linh hồn của Mặc Nhiên cũng đã nằm trong những trang phục diễn kia, khi mặc lên người cậu bắt đầu dần dần hiện ra bóng dáng.

Mặc Vi Vũ là một đứa trẻ có hơi tự kiêu, lúc bất đắc dĩ gọi "Sư tôn", linh hồn nóng nảy bị giấu sau bộ mặt non nớt chưa trưởng thành, cái này rất giống với bản thân của Trần Phi Vũ.

Mặc Tông Sư lại là một chàng trai dịu dàng chín chắn như núi cao, lúc này cậu sẽ gọi anh là "Vãn Ninh", giọng điệu nhẹ nhàng mà quý trọng, hàng mi dày rủ xuống, như ngọn sơn vũ ôn hòa nơi Nam Bình sâu thẳm.

Còn Đạp Tiên Quân... Đạp Tiên Quân là không giống nhất, mười hai hàng chuỗi ngọc rũ xuống trên mũ miệng, áo bào viền vàng tối màu, trong nụ cười chứa ba phần lạnh lùng bảy phần hung tàn, là hình tượng của kẻ đứng trên cao thâm sâu khó lường.

La Vân Hi còn muốn cười cậu rất giống như trong truyện, Trần Phi Vũ lại trước tiên bước đến bên tai anh, dùng giọng điệu trầm thấp nói một câu —

"Ngươi đang nhìn gì đó, Sở phi của Bản Tọa."

Tiếng nói này rất trầm, hơn nữa lại lạnh lẽo, giống như con rắn ẩm ướt bò qua màng nhĩ của anh.

La Vân Hi vừa nghe đã nổi cả da gà, thân thể co rụt lại theo bản năng, khuỷu tay đụng ngã chai nước tẩy trang ở bên cạnh, tạo ra một tiếng "oành".

Phòng làm việc vốn dĩ đang trật tự đột nhiên loạn lên hết.

Chuyên viên trang điểm hét ầm lên, trợ lý nhanh tay nhanh mắt nhào tới phủi phủi đồ diễn cho anh. Quần áo Sở Vãn Ninh như tuyết trắng, nếu như lúc này bị dơ, từ trên xuống dưới không biết có bao người bị liên lụy. Mà kẻ chủ mưu lại chớp chớp mắt lùi về sau, vẻ mặt cực kỳ hồn nhiên vô tội, lập tức thay đổi khác hẳn so với tên bạo chúa hung tàn thích giết chóc kia.

La Vân Hi đối với ánh nhìn chăm chú kia của cậu thở dài một hơn, nghĩ thầm, như thế thì ai nỡ trách cậu ta chứ.

"Thầy La anh sao thế, sao đột lại phản ứng mạnh như vậy," chuyên viên trang điểm cuối cùng cũng lau dọn sạch sẽ hết đống nước tẩy trang đổ đầy dưới đất, cô cảm thấy tò mò, nên lén liếc nhìn Trần Phi Vũ ở bên cạnh: "Cậu chủ nhỏ nói gì với anh vậy?"

"Không, không nói gì cả." La Vân Hi cụp mắt, trả lời qua loa.

Ngay cả anh cũng không để ý là lỗ tai của mình đã sớm đỏ rực.

Việc chụp poster tạo hình chính thức cũng không dễ hơn bao nhiêu so với quay phim, lần lượt thay đồ diễn, nguyên cả ngày hết chụp một người rồi lại chụp hai người, ai ai cũng mệt rã rời.

Đến khi trở về phòng, Trần Phi Vũ vẫn còn đi theo sau lưng anh luôn miệng gọi: "Sư tôn, chờ em với."

Phòng của hai người bọn họ ở đối diện nhau, là đoàn phim cố ý xếp như vậy, nói là để thuận tiện cho hai vị diễn viên cùng ra cùng vào trao đổi tình cảm, La Vân Hi đứng trước cửa phòng, cực kỳ bất đắc dĩ nhìn cậu: "Em cứ phải gọi tôi như vậy sao?"

Trần Phi Vũ ngẩn ra: "Rõ ràng trước đây trên Wechat cũng gọi như thế mà."

"Gọi trước mặt như vậy thấy hơi kỳ."

Cậu lập tức ngoan ngoãn nghe lời: "Vậy được rồi, thầy La."

Vừa thay đổi xưng hô, La Vân Hi lại cảm thấy không vui, mình so đo với một đứa nhỏ để làm gì, thái độ của Trần Phi Vũ đối với anh dường như rất lấy lòng, đường đường là một cậu ấm, không đáng phải làm như vậy với anh.

Anh vẫy vẫy tay, quay đầu về phòng mình.

Bộ phim này được nhà đầu tư xem trọng, không thiếu tiền, điều kiện của đoàn phim rất tốt, trong phòng còn lắp máy tính xịn, trước đó La Vân Hi thử đánh mấy ván Liên Minh Huyền Thoại, tốc độ mạng cực nhanh, phần cứng chạy rất mượt, anh còn dùng tướng Tristana bị out meta của mùa này lấy được quadrakill, khởi đầu rất may mắn. Anh phải quay "Hạo Y Hành" tròn suốt năm tháng, lúc rảnh rỗi mở microphone nói chuyện với bạn bè, thật sự là một công đôi việc không bỏ lỡ bên nào.

(*) Out meta: thuật ngữ game, có nghĩa là tướng tuột khỏi bảng xếp hạng, không được thông dụng.

Rốt cuộc chưa ngồi được bao lâu, Valley còn đang tải, thì ai đó đã gõ cửa phòng.

Trần Phi Vũ đứng bên ngoài, mặt ngại ngùng cầm theo kịch bản: "Thầy La ơi, anh giảng kịch bản cho em với."

Thật ra La Vân Hi rất thành thạo trong việc làm thầy giáo, dường như trời sinh anh đã có loại khí chất thích hợp đi giảng đạo thụ nghiệp, không nói đến chuyện trước kia thi được giấy chứng nhận tư cách giáo viên, ở trên một trang web chữ cái nào đó toàn là học sinh của anh, học trò nhiều như nước, anh vẫn ổn định.

Nhưng bàn về diễn xuất, anh cảm thấy mình thật sự không làm thầy của Trần Phi Vũ nổi.

Thứ nhất, Trần Phi Vũ theo học tại Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, đó là con đường xuất thân chính quy nhất trong xã hội chính thống, tùy tiện chọn ra một giáo viên nhân viên cũng là tiền bối diễn xuất lão làng, đâu ra một người nửa đường như anh có thể so sánh được; thứ hai, dù sao Trần Phi Vũ cũng là con trai của đạo diễn Trần, trước đó La Vân Hi tình cờ xem được một video, là ba của Trần Phi Vũ giảng kịch bản cho nữ chính phim Yêu Miêu Truyện, phân cảnh Dương Quý Phi trước lúc chia tay với Đường Minh Hoàng ở gò Mã Ngôi, ông nói một ánh nhìn ngoảnh lại này, phải cực kỳ trầm tĩnh, cực kỳ ung dung bình thản, giây phút đứng trước sống chết, tất cả những buồn vui sầu não gập ghềnh trắc trở đều không cần thiết, phải chú trọng nhất lúc này đó chính là vô thanh thắng hữu thanh, đó là sự tinh tế chỉ ở bậc thầy mới có.

Hổ phụ không sinh khuyển tử, Trần Phi Vũ lớn lên từ trong gia đình có truyền thống nghệ thuật, không phải diễn không tốt, mà có lẽ vì tuổi vẫn còn trẻ, ý thức bản thân quá mạnh mẽ, đến nỗi diễn cái gì cũng giống như chính cậu, nhưng thiên phú thì đã ăn vào máu, cậu cũng không phải cậu ấm kiêu căng, tự mình chịu vất vả, chịu mày mò nghiên cứu, qua mấy năm nữa chuyện đứng vững trong giới là không thành vấn đề, La Vân Hi chưa bao giờ nghi ngờ về điều này.

Anh cho Trần Phi Vũ vào phòng, tắt máy tính, lại mở một hộp sữa bò Vượng Tử cho cậu.

Trần Phi Vũ cầm uống, nhìn xung quanh: "Thầy La, anh đang chơi game sao?"

La Vân Hi gật gật, thấy trên môi cậu dính một viền trắng, đáng yêu như chú cún con đang liếm sữa: "Liên Minh Huyền Thoại, em có chơi không?"

"Biết chơi một chút ạ," anh chỉ tùy tiện hỏi, nhưng Trần Phi Vũ trả lời rất nghiêm túc: "Janna, Nami, Nautilus, Leona vân vân..."

"... Sao toàn là tướng hỗ trợ không vậy?"

"Trước đây em xem trên chương trình, không phải anh nói anh thích chơi Tristana sao, mấy con này sẽ hỗ trợ cho Tristana, tấn công hay phòng thủ đều chơi được... Nhưng mà em chơi không giỏi, không đủ thời gian, lần sau muốn chơi cùng nhau không?"

La Vân Hi nghe dự tính của cậu, đầu tiên là sững sờ, không hiểu vì sao có hơi nóng mặt.

Anh lấy kịch bản trong tay Trần Phi Vũ, giấu đầu hở đuôi đổi đề tài: "Em muốn hỏi tôi đoạn nào?"

Chòm sao Sư Tử rất chuyên tâm vào chính sự, gặp phải anh chính là kiểu nhất định phải hiểu rõ hết kịch bản, Trần Phi Vũ vừa bày ra vẻ mặt đau khổ, anh đã hiểu đó là đoạn kịch bản nào. Vướng mắc ở đoạn sau khi Sở Vãn Ninh chết đi sống lại, cùng Mặc Nhiên đến Ngọc Lương thôn giúp các hộ nông dân xử lý nông vụ.

Đó là một khoảng thời gian tràn đầy dịu dàng và hòa thuận hiếm thấy trong truyện, không có yêu hận khúc mắc, mỗi ngày ngắm mặt trời mọc mặt trăng lên, đối diện với nhành lúa trĩu nặng và hương cỏ cây hanh hanh, trong nguyên tác hai người còn nhân khoảng thời gian tốt đẹp ít ỏi này trịnh trọng bày tỏ tình cảm đơn phương dành cho nhau.

Đương nhiên kịch bản không thể viết rõ ràng như vậy, Trần Phi Vũ có chút lúng túng: "Em cảm thấy em không hiểu được."

Tuyến tình cảm trong kịch bản gốc phải lược bớt, nhưng bọn họ còn bao trùm bởi một tầng tình cảm thầy trò, diễn như thế nào là do bọn họ, còn giải thích như thế nào, đó là ở góc độ của khán giả.

La Vân Hi kiên nhẫn xem kịch bản, nói: "Em muốn đưa tình cảm của nhân vật chính vào."

"Tình cảm của Mặc Nhiên..." Trần Phi Vũ chớp chớp mắt, dường như nghĩ tới điều gì: "Đó chính là thích anh, rất muốn anh."

Cậu hòa lẫn nhân vật cùng mình, không biết là vô tình hay cố ý, nhìn chằm chằm La Vân Hi, nói rất thật lòng thật dạ.

Da đầu La Vân Hi tức khắc rợn lên, bị đứa nhỏ thẳng thắn này làm choáng váng, vội chống chế: "Không phải anh, là Sở Vãn Ninh."

Trần Phi Vũ không thèm nghe không chịu thua: "Anh chính là Sở Vãn Ninh."

La Vân Hi: "......"

La Vân Hi không biết làm sao để cãi lại Trần Phi Vũ bướng bỉnh, dù sao cách nhập tâm biểu diễn xác thực rất có lợi cho anh, bắt đầu từ lúc diễn vai Nhuận Ngọc anh đã hòa mình vào nhân vật. Nhưng vậy thì đã sao, ở trong kịch bản, Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên chỉ là quan hệ thầy trò mà thôi.

Trần Phi Vũ giống như nhìn thấu suy nghĩ của anh, chẹp miệng thở dài một hơi: "Thầy La, hai người chúng ta cũng không phải chưa đọc nguyên tác, còn cần gì phải giả vờ không rõ."

"Dù sao thì em nhớ rõ, em thích anh." Còn hết sức vui vẻ nói lại lần nữa.

La Vân Hi thật sự muốn điên, anh còn tưởng việc ấy đã qua rồi, ai ngờ đứa nhỏ này ra chiêu với anh ở đây.

"Chẳng phải nói sẽ không nhắc lại chuyện đó sao?"

"Chuyện gì..." Trần Phi Vũ ngỡ ngàng: "Anh nói là chuyện em thích anh à?"

La Vân Hi cứng ngắc gật gật đầu, Trần Phi Vũ như nghe được một lời hết sức vô lý, lông mi rũ xuống: "Nhưng vốn dĩ em rất thích anh mà! Là anh không chấp nhận em, nhưng cũng không có nghĩa là em sẽ không thích anh."

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top