Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17

Tác giả: Giang Nguyệt Hà Tằng Trứu Mi

Editor: MM

Phải yêu đương với một đứa nhỏ như thế nào đây? Sau khi anh chấp nhận tình yêu bất ngờ của cậu.

Điều này hiển nhiên không phải là một vấn đề phiền phức mà người lớn nào cũng gặp phải, nhưng ở trước mặt La Vân Hi lại là câu hỏi quan trọng.

Huống chi Trần Phi Vũ còn là một đứa nhỏ biết nhìn sắc mặt người khác.

Thế là sau khi tất cả danh không chính, ngôn không thuận trở thành danh chính ngôn thuận, cậu được cưng chìu nên kiêu căng, biến thành nhóc quỷ bám người, nhưng đương nhiên cũng trở thành người yêu tri kỷ.

Khoảng thời gian này bọn họ quay phông xanh, ngày nào cũng phải treo dây liên tục năm, sáu tiếng đồng hồ, từ diễn viên đến tổ quay phim, đến hậu cầu, thậm chí là mấy thầy đạo cụ cũng cực hết chỗ nói.

Chiếc tủ lạnh nhỏ vận hành với năng suất cao của Trần Dao cuối cùng cũng bị hỏng mất, Trần Phi Vũ bèn đem cái của mình ở khách sạn đến phim trường. Trợ lý dựa theo yêu cầu của cậu đến thị trấn Hoành Điếm mua đồ, một hơi mua hết mười mấy loại kem khác nhau, gần đây cô cảm thấy yêu cầu của cậu chủ nhỏ thật sự vừa nhiều vừa kỳ lạ, cuối cùng hôm sau nhìn thấy La Vân Hi đứng trước tủ lạnh lục tới lục lui, mới biết thì ra trăm sông đổ về biển, trở về với diện mạo vốn có, nguyên nhân trong đó chỉ đơn giản là yêu vào rồi làm người ta trở nên ngốc nghếch thôi.

Trán Trần Dao đầy mồ hôi mồ kê, đi qua đây tìm đồ uống, mở cửa tủ ra, bị một đống sữa bò Vượng Tử ướp lạnh nhét đầy bên trong dọa hú hồn.

"... Trần Phi Vũ em trẻ con quá vậy!" Cô ấy như phát hiện ra đại lục mới: "Còn thích uống Vượng Tử nữa chứ!"

Trần Phi Vũ nhếch môi, nở nụ cười sâu xa: "Chị Dao, chị còn độc thân ha?"

"?" Trần Dao ngơ ngác: "Hỏi cái này làm chi?"

"Vậy chắc chắn chị không hiểu." Cậu nói tiếp.

Trần Dao: "..."

Gì nữa đây! Cô ấy cảm thấy thật sự không thể hiểu được đứa nhỏ 00, quay đầu hỏi La Vân Hi: "Thầy La, rốt cuộc em ấy nổi điên gì thế?"

La Vân Hi gặm cây kem vẻ mặt bình tĩnh lắc đầu, mí mắt cũng chẳng thèm nhấc lên: "Ai mà biết em ấy."

Hậu quả của việc giả vờ không quen là lúc nghỉ trưa bị đè trong phòng trang điểm không có một ai hôn ná thở, Trần Phi Vũ thật sự rất ngang ngược, vòng tay vững chắc như cũi lao, La Vân Hi đẩy cậu không nổi, lần này thật sự không phải muốn đưa đẩy dây dưa, mà thật sự không đẩy ra được, chỉ có thể xụi lơ trong lồng ngực cậu bị hôn đến mặt đỏ bừng.

Nhân viên trang điểm tới giờ làm phải dặm mặt lại cho nữ diễn viên, quay về muốn lấy bút kẻ chân mày, còn khó hiểu tại sao mới đi có một lúc mà cửa bị khóa lại rồi. Bọn họ chờ suốt cả buổi mới thấy Trần Phi Vũ mở cửa ra, cũng không biết rốt cuộc hai vị nam chính chui vào phòng lúc nào, La Vân Hi chỉ lộ ra nửa vành tai đỏ bừng, đang giấu đầu lòi đuôi tìm tìm kiếm kiếm gì đó trước gương.

"Ủa, thầy La đang tìm gì đó, muốn dặm phấn lại sao?"

Trần Phi Vũ như cười như không xua xua tay với cô.

"À, tôi đang tìm... Tìm son môi." La Vân Hi xoay người lại, mím môi, nhìn dáng vẻ không thoải mái cho lắm.

Nhân viên trang điểm liếc nhìn môi anh, sắc nước óng ánh, ửng đỏ dạt dào, hơi khó hiểu: "Thầy La anh không cần dặm môi lại đâu, son còn đẹp lắm mà."

"..."

Trần Phi Vũ vì thế mà bị phê bình một trận, thầy La nhà cậu nghiêm túc yêu cầu cậu không được táy máy tay chân trong đoàn phim.

Nhưng chàng trai trẻ nhiệt tình, sao có thể giấu giếm được, sau khi kết thúc công việc trình độ bám người của cậu lại tăng vọt, thậm chí có lúc La Vân Hi chơi game cậu cũng nhõng nhẽo đòi đi chơi chung, tuyệt đối không hài lòng với việc chỉ ở bên cạnh làm cái BGM.

La Vân Hi không thể không gánh vác nhiệm vụ bảo kê em gái, cũng may lần này anh đã rút ra được bài học kinh nghiệm, kiên quyết kéo mấy người bạn cùng xuống nước. Tổ đội bốn người thành năm người, Trần Phi Vũ thoải mái ôm bốn cái đùi lớn, yên tâm cầm em gái Luna xinh đẹp quẹt nước ở đường dưới, làm tướng hỗ trợ đáng yêu chỉ để trang trí của La Vân Hi.

Mấy đồng đội nhìn ảnh đại diện của cậu, cứ tưởng là một cô bé thật, thích thú hỏi La Vân Hi đây là ai.

La Vân Hi rất nhiên sẽ không huỵch toẹt thừa nhận đây là bạn trai nhỏ của mình, nghẹn một lát mới giải thích chỉ là bạn bè, trong phút chốc đối diện liên tục truyền đến tiếng cười nhạo, hiển nhiên không tin, ấy thế Trần Phi Vũ còn châm dầu vào lửa giận dỗi không vui.

Mọi người cùng nhau chơi một trận ghép cặp giải trí, La Vân Hi một chọi hai, rất khó gánh, tay còn đang bận chặn tướng đi rừng, vội vàng dùng ánh mắt ra hiệu kêu Trần Phi Vũ đừng quấy nữa, cuối cùng đứa nhỏ đẩy bàn phím một cái, mạnh mẽ nghiêng người sang đây hôn anh.

Sau đó mở combat đánh loạn xì ngầu ở đường dưới, lính bự cứ dâng lên tới tấp, còn để tướng hỗ trợ giành một nửa, ADC ở đối diện mới mười phút là dẫn trước một cây Huyết Kiếm, còn đánh cái quần gì nữa. La Vân Hi quê độ, thấy mất mặt chết đi được, giấu đầu lòi đuôi bảo chó nhà mình không ngoan đạp bàn phím của anh.

Các đồng đội cười ầm, trong tiếng cười rộn rã không ngừng này, anh bị Trần Phi Vũ đè lên ghế ngồi máy tính liếm đã đời.

Thật ra phần lớn thời gian La Vân Hi cũng không hiểu lắm, sao đứa nhỏ Trần Phi Vũ này lại bám người tới như vậy.

Bây giờ vẫn còn trong đoàn phim, bọn họ còn có thể sớm chiều ở chung, cũng không biết sau khi đóng máy thì phải làm sao.

Anh nhớ lại hồi bé nhà hàng xóm có nuôi một chú Alaska thuộc giống quý hiếm, trăm phần trăm không lai tạp, nhìn rất oách, nhưng thật ra lúc bám người rồi lại ngốc nghếch như loài Husky hoặc Teddy.

Hình ảnh của con Alaska trong lòng anh dần chồng lên thành Trần Phi Vũ, anh cảm thấy rất buồn cười, tối đó nằm mơ cứ như thể bị đầu lưỡi ướt nhẹp của cún con liếm tới liếm lui. Anh đẩy cún con ra ngoài, nhưng cún con lại tội nghiệp cắn góc áo của anh, trong cổ họng bật ra tiếng hu hu, phát ra tiếng nói của Trần Phi Vũ: "Thầy La, anh không cần em nữa sao?"

La Vân Hi lại mềm lòng, ôm cún con vào trong lòng như cam chịu: "Anh không bỏ rơi em đâu."

Giấc mơ này rất ngắn, ánh ban mai lung lay trên mí mắt anh, làm anh mơ màng mở mắt ra.

Trong tầm mắt nhập nhèm anh nhìn thấy Trần Phi Vũ nằm nhoài trên giường anh, trong tay cầm một chiếc nón sinh nhật, im lặng như đang đợi chờ một khóm hoa chớm nở.

Bắt đầu từ sáng sớm thức dậy, đi trang điểm tạo hình, đến trường quay, trên đường đi anh nghe thấy vô số câu "Sinh nhật vui vẻ".

Trần Phi Vũ cầm nón sinh nhật của anh kè kè sát bên cạnh anh, đi cùng anh nhận hết tất cả những lời chúc mừng, giống như sau khi Sở Vãn Ninh chết đi sống lại, Mặc Nhiên luôn đi bên cạnh y như hình với bóng.

Sinh nhật của bọn họ một người vào tháng Tư, một người ở tháng Bảy, một là chòm sao Bạch Dương, một là chòm sao Sư Tử, đặt trong mắt người đời cũng vô cùng xứng. Thời gian quay phim trong đoàn phim rất eo hẹp, năm nay La Vân Hi cũng không thể tổ chức tiệc sinh nhật, cùng ngày chuẩn bị một nghi thức sinh nhật đơn giản, bên studio bật livestream, còn có một nhóm fans thì qua đây tham ban, anh cầm hoa, đội chiếc nón sinh nhật Trần Phi Vũ chuẩn bị cho anh lúc sáng, chen chúc trong cả đám người chụp ảnh chung, sau đó cắt bánh kem, nhắm mắt cầu nguyện trong tiếng hát chúc mừng sinh nhật của tất cả mọi người.

Trần Phi Vũ không lộ mặt trước ống kính, chỉ cách một đám người nhìn về anh, ánh mắt kia vô cùng lấp lánh, như bóng nước gợn sóng mãi chẳng dứt.

Buổi tối quay xong, mấy diễn viên khác lại cố tình chuẩn bị một bàn tiệc nướng chúc mừng sinh nhật La Vân Hi, bánh kem lần này là tự tay Trần Phi Vũ làm, nhưng mà trình độ vắt hoa của cậu khá bình thường, chỉ đành rửa sạch mấy bông hồng tươi cắm vào cho đủ số, các đồng nghiệp trong bữa tiệc đều cười cậu, bảo Arthur có trái tim của cô gái nhỏ.

Thọ Tinh tất nhiên phải uống mấy ly, chuyện này không thể từ chối được, thói quen tốt không đụng tới rượu bia lúc làm việc của La Vân Hi rốt cuộc bị phá vỡ, anh bị ép uống mấy ly bia, mặc dù không tới nỗi say nhưng cũng chuếnh choáng.

Một đám người ầm ĩ ăn tiệc đến mười một giờ, bỗng nhiên có một người trong đó than thở, nói: "Chớp mắt mà chúng ta sắp đóng máy rồi, tôi còn nhớ sinh nhật Arthur chỉ sau vài ngày từ lúc bắt đầu quay phim thôi."

Lại có người nói: "Hiếm thấy sinh nhật của thầy La và Arthur đều tổ chức trong đoàn phim của chúng ta, thật khéo quá."

Hình ảnh ngày khởi quay như sờ sờ hiện ra trước mắt, La Vân Hi nhớ là giờ lành dâng hương của bọn họ vào lúc 10 giờ 38 phút sáng, bàn thờ nhìn về phía Nam, lúc thầy đến tính thời còn còn từng khen địa thế của đoàn phim bọn họ rất tốt, nhà sản xuất nghe được khen mà nở mặt nở mày, lại dúi cho ông ấy thêm nhiều tiền lì xì.

Chỉ chớp mắt mà đã sắp đến ngày đóng máy rồi.

Lúc tối về chỉ có hai người bọn họ ở cùng một tầng, trợ lý cũng không có ở đó.

Trần Phi Vũ vô cùng gan dạ, nắm tay anh đi trong hành lang, đè anh lên cửa hôn.

Cậu cúi người, lúc ôm La Vân Hi vô cùng mạnh bạo, nói lại lời chúc mừng kia: "Thầy La, sinh nhật vui vẻ."

Còn kém một phút nữa mới đến 12 giờ.

"Cảm ơn bạn nhỏ." La Vân Hi ngà ngà say, ôm lấy cậu, nói: "Anh lại già thêm một tuổi rồi."

"Phải là nhỏ hơn một tuổi." Trần Phi Vũ nói: "Mỗi năm em lớn thêm một tuổi, mỗi năm anh giảm đi một tuổi, sáu năm sau chúng ta sẽ là bạn cùng tuổi, sau đó em sẽ lớn hơn anh, đến lượt em chăm sóc anh."

"Vậy không phải đợi đến ba mươi năm sau anh sẽ trở về một tuổi à?"

"Ừm, đến lúc đó em sẽ gọi anh là cục cưng."

La Vân Hi không nhịn được bật cười, vỗ lên lưng cậu một cái, nghĩ thầm đúng là nói cái gì cũng được cả.

Tư thế này làm anh hơi khó chịu, gần như phải nhón cả mũi chân lên, Trần Phi Vũ thật sự rất cao. Anh giãy dụa trong lồng ngực cậu vài cái, duỗi tay tìm thẻ phòng: "Vào cửa đã rồi nói sau."

Trần Phi Vũ lại ôm chặt anh thêm một chút nữa, gần như nhấc bổng anh lên khỏi mặt đất ghì chặt vào trong lòng.

"Đến phòng của em đi," cậu nói: "Em có món quà muốn tặng cho anh."

Đó là một hộp nhung nho nhỏ màu chàm.

Lúc Trần Phi Vũ lấy nó ra từ trong ngăn kéo vali, chẳng hiểu sao La Vân Hi lại thấy hơi quen quen. Cảm giác chuếnh choáng làm đầu óc anh chậm chạp, mãi một lúc mới nhớ ra, quà sinh nhật anh tặng Trần Phi Vũ hình như cũng đựng trong chiếc hộp như vậy.

"Đây là..." Anh chần chừ.

"Mở ra xem thử đi." Trần Phi Vũ nhét chiếc hộp vào trong tay anh.

Ở trong đó ghim một chiếc cài áo rất khéo léo xinh đẹp, có hình chú cá nhỏ, trên mắt đính một viên kim cương rất lớn, đuôi thì xòe ra, như một chòm mây bồng bềnh.

"Em mời người thiết kế riêng," Trần Phi Vũ thấy anh không nói lời nào, hơi thẹn thùng giải thích: "Là quà sinh nhật cố tình chuẩn bị cho anh."

"Anh có nhớ hôm đó em bị phóng viên chụp lại cảnh đi ăn cơm với người ta không, đó chính là nhà thiết kế em đã hẹn... Lịch làm việc của cô ấy rất kín, em nhờ mẹ em ra mặt dùm em, khó khăn lắm mới hẹn được cô ấy. Nhưng mà thời gian hơi gấp nên chỉ có thể làm trước như vậy thôi. Đợi năm sau, năm sau em nhất định sẽ tặng cho anh cái tốt hơn."

La Vân Hi nhớ lại scandal xôn xao dư luận tối hôm đó, và cả cô gái tóc dài xuất hiện chung với Trần Phi Vũ trong bức ảnh mờ nhòe kia, "Ồ" một tiếng hiểu ra: "Vì thế lúc đó em mới không chịu nói lý do cho anh biết?"

"Dạ, nói trước thì không còn gì bất ngờ nữa." Trần Phi Vũ nhìn vào đôi mắt của anh: "Em rất thích cặp khuy măng-sét anh tặng cho em, nên em muốn tặng anh một món quà."

"... Nhưng sao lại là cài áo?"

"Vốn định tặng nhẫn nhưng anh không thể đeo nhẫn ra ngoài, hơn nữa lúc đó anh còn chưa chấp nhận em, thế nên là..."

Cậu nói đến đây, giọng trầm xuống, lúc ngước mặt lên lại bày ra vẻ hớn hở: "À phải, anh coi chỗ này nè!"

Cậu xoay ngược chiếc cài áo trong lòng bàn tay La Vân Hi lại, chỉ cho anh xem một hàng chữ tiếng Pháp khắc trên cái đế hình tròn.

La vie est une fleur dont l'amour est le miel.

"Bây giờ em vẫn muốn nói lại câu này cho anh nghe," Trần Phi Vũ nói: "Thầy La, em thật sự rất thích anh."

"<Hạo Y Hành> cũng sắp đóng máy rồi, gần đây Hoàng Bân đang chọn kịch bản mới cho em, anh cũng sắp vào đoàn phim mới rồi nhỉ. Nếu như vậy thì chúng ta sẽ không được gặp nhau trong một khoảng thời gian rất dài..."

"Nhưng mà, nếu như anh muốn đi tham gia hoạt động nào đó, thì có thể đeo nó lên được không?"

"Giống như hôm đó em đi thảm đỏ cũng mang khuy măng-sét anh tặng cho em."

Trần Phi Vũ nói: "Như vậy thì em biết anh cũng nhớ em."

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top