Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Tác giả: Giang Nguyệt Hà Tằng Trứu Mi

Editor: MM

Sau khi ăn xong cậu chủ nhỏ kính cẩn tiễn mẹ cậu về, tiệc tùng của người trẻ tuổi bấy giờ mới bắt đầu. Mấy người diễn viên trẻ tuổi thích ồn ào, gọi bè kéo bạn nói muốn đi KTV chơi.

La Vân Hi vốn dĩ định về khách sạn sớm một tí, còn chưa kịp chuồn thì Trần Phi Vũ đã kéo anh lại, nói: "Thầy La, đi chung chứ?"

Vẻ mặt của thằng bé ân cần lại chân thành, ở trước mặt mọi người, tất nhiên La Vân Hi không thể nào từ chối. Đây là hai nam chính của đoàn phim, anh và Trần Phi Vũ đều là một trong hai diễn viên chính của phim, đến nay bên phía trang chủ khi nhắc đến hai người bọn họ còn phải cẩn thận để một dòng ghi chú "Xếp tên không chia thứ tự", rõ ràng là dù nặng nhẹ cũng đứng ngang hàng với nhau, anh không đi đó là không thèm nể mặt Trần Phi Vũ, thế thì cũng mang tội lớn rồi.

Nhưng thật ra vào KTV rồi thì cũng không đâu thể hát hò được cái gì, mọi người cứ nhào lên chọn bài Happy birthday, tổng cộng có hai mươi chiếc micro, còn cố tình chia cho La Vân Hi một cái. Trong tiếng hát chúc mừng sinh nhật lạc nhịp không đồng đều, Trần Phi Vũ bắt đầu cắt bánh kem, nhân lúc ồn ào, ai cũng muốn bu lại quẹt bánh kem lên mặt cậu một cái, một gương mặt điển trai khôi ngô không mấy chốc đã bị dính kem tèm lem tèm luốc.

La Vân Hi ngồi ở một góc trong phòng karaoke uống nước ép dưa hấu, nhìn cậu bối rối bên kia, không cẩn thận bật ra một tiếng cười nhẹ.

Thật ra anh cảm thấy có hơi chán chán, chỉ là thấy đến cũng đã đến rồi, muốn làm một người khách tham gia thì cũng phải ngồi đến phút cuối cùng. Hoành Điếm chỉ là một thành phố rất nhỏ, muốn đi chơi này nọ cũng không có chỗ nào cao cấp mà đi, Trần Phi Vũ là con nhà quyền quý, trước đây chắc cũng không thèm để ý mấy chỗ thế này, nhưng mà chàng trai trẻ hai mươi tuổi cũng rất điên cuồng như bao người, vì muốn hòa nhập với cộng đồng nên cũng không hề kén chọn.

Trong tổ có một diễn viên nữ có giọng hát rất bùi tai, chọn bài hát "Ánh Trăng Khi Ấy", cất giọng hát triền miên muộn sầu, mọi người tám chuyện đều bảo cô ấy như có tình ý gì đó với Trần Phi Vũ, cô gái sinh năm 99, ngây thơ như tuyết rơi đầu mùa. Nhưng mà Trần Phi Vũ lại chẳng thèm đoái hoài đến tình ý của người ta, trái lại bưng bánh kem đi đến trước mặt La Vân Hi, nhỏ giọng hỏi: "Thầy La, quà sinh nhật của em đâu?"

La Vân Hi liếc cậu một cái, giả ngu: "Quà gì cơ?"

"Rõ ràng anh đã hứa với em sẽ có quà rồi mà." Trần Phi Vũ buồn bực.

"Tôi đồng ý rồi à?"

"Đồng ý rồi!"

"... Ấy, hình như đúng là có chuyện như thế." Cậu đã nói đến thế thì không thể diễn tiếp được nữa, đầu tiên cười một cái phủ đầu: "Được rồi, chuẩn bị cho em cả rồi, nhưng để ở khách sạn, tối về đưa cho em."

Trần Phi Vũ lập tức sáp lại gần như một bé cún: "Là gì thế là gì thế?"

"Nói trước cho em biết thì đâu có gì bất ngờ nữa."

"Không có đâu, anh chính là bất ngờ lớn nhất rồi."

Trong một chốn ồn ào ầm ĩ, cậu theo bản năng nắm chặt tay La Vân Hi.

Da thịt người trẻ tuổi nóng bỏng, bốc cháy lên một ngọn lửa nhiệt thành nồng cháy, La Vân Hi ngớ ra, phản ứng đầu tiên là muốn né tránh, nhưng Trần Phi Vũ nắm rất chặt, chặt đến nỗi như đang cầm vật gì quý báu trong tay.

"Vậy bây giờ chúng ta trở về liền được không," cậu không thể chờ đợi được nữa, ánh mắt thân thiết nóng bỏng: "Thầy La, em muốn mở quà lắm rồi."

Xung quanh quá ồn ào.

Có người thì hát, có người cười vang, có người hăng hái sảng khoái cụng ly uống rượu, đây là một bức tranh sinh động đầy đủ âm thanh và màu sắc.

La Vân Hi phát hiện lòng bàn tay của mình đã chảy mồ hôi, anh bị Trần Phi Vũ nhìn chằm chằm, như một chú bươm bướm bị rơi vào mạng nhện. Nhưng kẻ săn mồi vẫn luôn tỏ ra ngây ngô vô tội, trong chốn lung linh rực rỡ sắc màu, giống như đang khoe khoang tình cảm sâu đậm của bản thân mình.

Chẳng hiểu sao La Vân Hi lại hơi buồn cười, anh muốn hỏi cậu bạn nhỏ à, em biết mình đang làm gì không hả?

Không biết là ai chọn nhạc, khúc dạo đầu vừa mới cất lên đã có người huýt sáo, giọng điệu trêu ghẹo: "Úi chà, ai chọn bài Dưới Áng Mây Bay thế nhỉ! Thầy La và Phi Vũ song ca với nhau đi!"

Phút chốc người trong phòng cười ầm cả lên.

Ở đây đều là người trẻ tuổi, bọn họ đều hiểu được tính chất của bộ phim bọn họ đang quay, cũng biết hai vị nam chính của bọn họ bị giang cư mận chế ra câu chuyện gì. Tên của hai người ghép thành một cụm từ, không thể nói hết được có nhiêu mập mờ và kiều diễm.

Ánh mắt của mọi người đều dồn dập nhìn về phía bọn họ, La Vân Hi sợ hết hồn, Trần Phi Vũ lại nhanh hơn một bước, giấu đôi bàn tay đang siết chặt lấy nhau của hai người họ ra sau, nhìn trong mắt người ngoài thì hai vị nam chính chỉ đang ngồi hơi sát một tí mà thôi.

"Thầy La biết hát không ạ?" Một người trẻ vô tư gan dạ lên tiếng hỏi tự nhiên như không.

La Vân Hi hơi lúng túng lắc đầu một cái, bài này thật sự không biết. Múa nhạc của Pikachu hay nhóm nữ gì đó thì anh còn chơi chơi với mấy đứa nhỏ được, chứ tình ca tiêu chuẩn cỡ này thì anh không rành cho lắm.

Nhìn Trần Phi Vũ có vẻ hơi tiếc một chút, cầm lấy microphone người khác đưa cho mình, nói rất thoải mái: "Vậy để em hát."

Sau đó cậu bỏ tay anh ra, trong nháy mắt khi cậu đứng dậy.

Đầu ngón tay của La Vân Hi bỗng nóng lên, cứ như bị điện giật.

Nhìn Trần Phi Vũ có vẻ hơi high quá độ.

Trong ấn tượng của La Vân Hi, cậu không phải là đứa nhỏ có gì vui buồn cũng sẽ thể hiện hết lên mặt thế này, sự giáo dục tốt đẹp từ gia đình làm cậu nhìn như mãi thanh cao nhã nhặn, hiểu lễ nghĩa, ung dung lại thong thả, tựa một cây tùng hoặc là gốc bách, nói tóm lại chính là mầm cây cao to có thể mọc đến trời.

Song tối nay cậu cắt bánh kem cho tất cả mọi người, định chuồn đi trước nhưng chưa kịp mà đã bị kéo lại bắt lên sân khấu hát tình ca, ngược lại còn cười rất thoải mái, cậu đi từ trong đám người bên này đến đầu bên kia, dường như trên vai đã mọc ra một đôi cánh đón gió bay lên.

Thọ Tinh nể mặt mọi người, trong phòng karaoke ồn ào, đến phút cuối cùng ai cũng say quắc cần câu, không ai dám không hài lòng về sự sắp xếp trong ngày sinh nhật của cậu chủ nhỏ họ Trần, nhóm trợ lý nghệ sĩ bực mình mà không dám hó hé, mỗi người chỉ biết tự vác tổ tiên của mình về nhà.

Tất nhiên Trần Phi Vũ cũng đã ngà ngà say, thậm chí dáng vẻ cậu say cũng rất đáng yêu, không quấy rầy ai cả, chỉ đeo bám La Vân Hi, cố gắng dụi dụi vào lồng ngực anh tỏ vẻ đáng thương. Trợ lý đi qua muốn đỡ cậu nhưng cậu lại không cho, như một sợi dây thường xuân xanh tươi um tùm quấn lên người La Vân Hi.

Cuối cùng vẫn là người quản lý mạnh mẽ siêu quần kia của cậu nói chuyện.

"Thầy La, xem ra phải làm phiền anh rồi," anh ta nói chuyện rất khách sáo với La Vân Hi: "Mặc dù Arthur nhìn có vẻ ngoan ngoãn nhưng mà lúc em ấy bướng rồi thì cũng hết cách."

"Không sao đâu, nhưng mà..." La Vân Hi có hơi khó xử: "Có vẻ tôi không dìu em ấy nổi."

Anh dìu Trần Phi Vũ cao tận một mét chín chẳng khác gì đang vác một con gấu nhỏ mùa xuân, trong sách miêu tả rất đúng, anh thật sự tình nguyện cùng cậu ấy ôm nhau lăn lông lốc từ trên sườn núi xanh mượt xuống dưới, bởi vì ngoài cách đó ra, anh thật sự không nghĩ ra cách nào có thể kéo cậu nhúc nhích.

"Không sao đâu," người đại diện hòa hoãn giúp anh, lại nhìn anh một cái thật sâu sắc: "Để tôi giúp anh."

Ngoại trừ dính người ra thì Trần Phi Vũ cũng không có thói quen gì khác sau khi say rượu, dường như nhân phẩm sau uống rượu rất tốt.

Chỉ là vất vả dìu cậu đến trước cửa phòng thì hai người lại không tìm thấy thẻ phòng của cậu quăng ở đâu rồi. Quần áo đầu hè rất mỏng, mò hết mấy cái túi là đã sờ sạch sành sanh. Người quản lý nhìn có vẻ rất nhức đầu, nói: "Trước tiên mượn phòng của thầy La một lát nhé, đó giờ em ấy cũng hay quên thẻ phòng, tôi xuống quầy lấy một cái đã."

La Vân Hi không có lý do để từ chối, không thể làm gì khác hơn là quay lại mở cửa phòng mình.

Anh tạm thời sắp xếp cho Trần Phi Vũ nằm trên sô pha, thân thể cao lớn ngã xuống, nệm sô pha lập tức phát ra một tiếng vang nặng nề.

Không biết vì sao đứa nhỏ này lại cao lớn đến vậy, La Vân Hi bắt đầu có hơi rầu rĩ, không biết đến lúc đó mình phải làm sao để cõng cậu ta bò qua con đường dài ba nghìn bậc thang quay về nhà đây, dù trên thực tế thì bọn họ chỉ quay cỡ ba mươi bậc là đã bò hết cỡ rồi.

Nhưng anh cũng không phải Sở Vãn Ninh, không có linh lực phi thường, cũng không làm ra từ khúc gỗ.

Trần Phi Vũ đang híp mắt nằm trên sô pha bỗng mở mắt ra, cũng không biết có nhận ra được ai chưa, mơ mơ màng màng mở miệng đã gọi anh là thầy La, gặng hỏi như đang nhõng nhẽo: "Quà của em đâu?"

"... Lẽ nào em bị thiếu quà hả?" La Vân Hi có hơi bực mình, nhưng anh không nhịn được lại khom lưng chọt chọt gương mặt của bạn nhỏ.

Trần Phi Vũ nhíu mày, nấc rượu một cái: "Tất nhiên em không thiếu quà!"

"Không thiếu mà cứ đòi quà anh miết vậy?"

"Chỉ thiếu anh..."

Cậu nói xong, bỗng mở to mắt, đôi mắt vẫn mơ màng mờ mịt nhưng động tác lại rất nhanh.

La Vân Hi vốn chưa kịp tỉnh táo lại thì ngón tay chìa ra đã nằm trọn trong lòng bàn tay của cậu.

-- Đây là lỗi lầm người lớn không nên phạm phải.

Tất nhiên anh có thể tìm cơ hội tùy ý bắt nạt bạn nhỏ, nhưng bắt nạt xong lại không có cái gì để khắc phục hậu quả cho được, còn bị bắt tại trận, thật sự là được một mà mất cả mười.

Trần Phi Vũ nửa tỉnh nửa mê, không chịu buông tha, liên tục lẩm bẩm dông dài đòi quà của anh, La Vân Hi bị cậu quấy rầy hết cách, không thể làm gì khác hơn bèn nói: "Vậy em buông tôi ra đi, tôi đi lấy cho em."

Nhưng thật ra thời gian chuẩn bị quà tặng rất ngắn ngủi, anh cũng không biết rốt cuộc Trần Phi Vũ còn thiếu cái gì nữa, tất nhiên xác suất phần lớn là cái gì cũng chẳng thiếu, nhưng anh một lòng muốn dỗ dành cậu, thế là cố ý nhờ người mua một cái khuy măng sét hình chòm mây mang từ bên nước ngoài về.

Là mẫu mới trong mùa hè năm nay của một nhãn hiệu rất xa xỉ đắt tiền, thật ra tầm nhìn của anh về giới thời trang cũng không cao siêu gì cho lắm, vì một món quà nhỏ thế này mà nhờ vả biết bao người, sau đó cầm hộp nhung đã được gói cẩn thận giấu dưới gối nằm của mình.

Lúc đó trợ lý nhìn thấy còn hỏi anh: "Ông chủ, cậu chủ nhỏ sẽ thích cái này sao?"

Trong lòng La Vân Hi cũng không chắc chắn lắm, thậm chí cũng không biết vì sao mình lại cố ý chọn cho Trần Phi Vũ một chòm mây thế này, chắc là vì Trần Phi Vũ mặc đồ vest rất đẹp, mà cũng vì trên các trang cá nhân lúc nào cậu cũng đăng vài tấm ảnh mây trời.

Không phải anh chưa từng tổ chức tiệc sinh nhật cho bạn diễn chung trong những đoàn phim trước đây, những cô nữ chính kia đều là những cô gái xinh đẹp duyên dáng, anh cũng hát mừng sinh nhật cho các cô ấy, cũng cắt bánh kem, nhưng tất cả mọi người đều là người lớn cả rồi, ai cũng biết rằng bên trong quan hệ đồng nghiệp không cần có quá nhiều sự qua lại cá nhân.

Huống hồ cũng chưa từng có người bạn diễn nào giống như Trần Phi Vũ vậy, lại đòi quà của anh, đòi hỏi rất chi là hiên ngang đúng đắn.

Từ giường đến sô pha cũng không cách nhau bao xa.

Món quà sinh nhật thuộc về người bạn nhỏ này, rất nhanh sẽ được tự tay bạn nhỏ ôm vào trong lòng.

Nếu như bạn nhỏ biết ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng Trần Phi Vũ thật sự say quắc cần câu rồi, cái chuyện nghe lời thế này đối với cậu lúc bấy giờ mà nói là rất khó khăn, bản năng làm cậu trở nên buông thả và không chịu vâng lời, cứ nắm chặt ngón tay của La Vân Hi không chịu buông ra.

La Vân Hi cố gắng rút ra, nhưng cũng không nhúc nhích gì cả, phút chốc anh tức giận bật cười: "Còn không thả ra nữa thì sẽ không cho em..."

"Ê!!!"

Trong một khoảnh khắc trời đất quay cuồng, anh còn chưa nói hết câu thì đã nằm gọn trong vòm ngực rộng lớn rắn chắc.

Sức mạnh của đứa nhỏ thật lớn, men rượu lại khiến cậu càng thêm trắng trợn không biết e dè.

Cậu chui ra khỏi lớp vỏ học nghe lời hiểu chuyện kia, không hề mỉm cười ngoan hiền và giữ khoảng cách nữa.

"Quà sinh nhật là gì thế thầy La," Trần Phi Vũ siết chặt La Vân Hi trong lồng ngực mình, vẻ mặt có hơi u sầu: "Có thể thích em được không?"

"...."

La Vân Hi không thể nào trả lời cậu được, cả người anh cũng đã cứng đờ như khúc gỗ rồi.

Mãi đến khi một cái đầu xù xù sáp lại gần anh, nhẹ nhàng hôn anh như có như không.

Giống như đang khẽ hôn một đóa hoa vừa mới chớm nở, vẫn còn mang theo hơi sương.

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top