Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Tác giả: Giang Nguyệt Hà Tằng Trứu Mi

Editor: MM

Lúc này rõ ràng Trần Phi Vũ không ở trạng thái say rượu, La Vân Hi có thể chắc chắn.

Mọi người đều bảo say rượu mới nói lời thật lòng, cậu như muốn lập tức phá vỡ câu châm ngôn rập khuôn này, vì thế nên ánh mắt sáng trong, xem ra đã sớm có tính toán trong lòng.

Sau La Vân Hi tránh thoát khỏi lồng ngực cậu, thật sự có hơi luống cuống không biết phải làm gì, đành phải ngại ngùng sờ sờ lỗ mũi.

"... Em học mấy thứ này đâu ra thế."

"Không học cũng biết," Trần Phi Vũ chưa đã thèm liếm môi: "Thầy La, thì ra anh không ghét việc em hôn anh hả."

"..."

La Vân Hi nhìn thấy nụ cười lém lỉnh đắc ý của người bạn nhỏ, còn toát lên cả vẻ được cưng mà kiêu căng, phút chốc anh im lặng. Nhưng anh nhìn gương mặt này, chẳng thể nào nói ra câu "chán ghét" cho được. Bởi vì thật sự là không thể ghét.

Yêu thích có lẽ cần lý do, nhưng không thể ghét chỉ đơn giản là vì không thể ghét. Mặc dù anh cảm thấy khó chịu, nhưng cứ hết lần này tới lần khác chẳng hề từ chối cậu, đây chính là vì không thể ghét.

Nhưng mà không ghét là một chuyện, có ngầm đồng ý hay không lại là một chuyện khác.

Không hiểu vì sao La Vân Hi chợt cảm thấy tức giận, không biết là giận cậu hay giận bản thân mình, nói: "Con nít mà không học điều hay."

"Sao lại không học điều hay," Trần Phi Vũ lập tức nở nụ cười, cậu sáp lại trước mặt La Vân Hi, đối mặt với anh, để anh có thể nhìn rõ đôi mắt trong veo long lanh giống như viên cầu pha-lê của mình: "Thầy La, anh có từng nghe câu nói này chưa."

"... Câu gì?"

Giọng của Trần Phi Vũ rất trong trẻo, nhưng đột nhiên cậu lại hạ giọng trầm xuống: "Life is the flower for which love is the honey."

Cậu nói xong, lại sử dụng một loại ngôn ngữ mà La Vân Hi nghe không hiểu lặp lại lần nữa. Là tiếng Pháp.

"Em chỉ biết một câu tiếng Pháp này thôi, cũng chỉ muốn nói cho mình anh nghe." Dáng vẻ chàng trai trẻ cười lên đáng yêu như một chú cún con, cậu nhìn anh thật chân thành tha thiết, dường như những gì nói ra đều lời thật từ tận đáy lòng: "Cuộc sống như đóa hoa, còn tình yêu thì như mật ngọt, thế nên, em muốn hôn anh."

La vie est une fleur dont l'amour est le miel.

Cuộc sống như đóa hoa, còn tình yêu thì như mật ngọt, thế nên, em muốn hôn anh.

Vì thế, em không thể không hôn anh.

La Vân Hi bị câu nói này làm sửng sốt.

Anh theo bản năng đẩy Trần Phi Vũ ra, lúc xuống xe quýnh quáng như thể đang chạy trốn. Cũng may trang phục diễn trên người là áo bào dài rộng rãi, có thể che được rất nhiều thứ, ví dụ như cần cổ phớt hồng, nhịp tim nóng bỏng, với cả độ ấm còn sót lại trên cổ tay anh.

Trợ lý biết anh bị cậu chủ nhỏ gọi đi ăn tiệc cao cấp thịnh soạn, đang hóng hớt hết mình, lập tức nhảy qua hỏi: "Ông chủ! Bánh kem version đặc biệt ra sao thế, ăn có ngon không?"

La Vân Hi chợt im lặng, nghĩ ngợi một chút mới nói: "Rất xinh đẹp, siêu mềm, cũng siêu ngọt."

"Thật hay giả thế? Haiz, không biết em có cơ hội được nếm thử không nhỉ."

"... Thôi em đừng nên tơ tưởng tới làm gì."

Trợ lý ngạc nhiên mở to đôi mắt, giống như bị sự tàn nhẫn của anh làm tổn thương: "Anh có cần bảo vệ đồ ăn tới vậy không hả, ông chủ."

Cụm từ này của cô làm La Vân Hi cảm thấy hơi lúng túng, quay đầu lại gõ cô một cái, giục cô nhanh chóng ăn cơm cho xong.

Thời gian nghỉ trưa của đoàn phim cũng không dài, buổi chiều bắt đầu làm việc rất sớm. Chỉ một lát sau Trần Phi Vũ đã bước xuống xe, trên mặt toàn là ý cười, dường như tâm trạng đang rất tốt, trong tay còn ôm cây đàn ghi-ta của mình.

Cậu không phải cái kiểu cậu ấm thích phô trương rền rang, suốt cả đường liên tục chào hỏi với mấy nhân viên, người ở xung quanh đều thi nhau lên tiếng, cảm ơn cậu đã làm bánh kem mời khách. Sau khi cậu tới chỗ của mình thì ngồi xuống, bắt đầu đánh ghi-ta, đây là chuyện cậu thường xuyên làm để giết thời gian, đầu ngón tay lướt trên dây đàn phát ra vài đoạn hợp âm, cậu hát mấy câu "Ánh Trăng Nói Hộ Lòng Tôi", rồi lại hát thêm "Ngọt Ngào", vân vân. Đứa nhỏ sinh năm 2000 không biết học đâu ra mấy bài kinh điển ngày xưa, có mấy diễn viên bằng tuổi ngồi xung quanh cậu trò chuyện tâm sự, nghe loạt liên khúc vàng kinh điển này thì chợt cười lăn cười bò.

La Vân Hi đứng từ xa nhìn cậu một chút, cảm thấy xung quanh cậu như đủ mọi chim hoa lá cành, sắc màu rực rỡ.

Nhưng anh còn chưa kịp dời ánh mắt đi thì nửa đường đã bị Trần Phi Vũ bắt gặp.

Thế là đứa bé ngồi giữa phồn hoa ồn ã kia nhíu mày nhìn anh.

Giống như đang chứng minh với anh, cậu đã vì anh mà đi qua cả một mùa xuân, lại chẳng hề dính một phiến lá nào lên người.

Tuy rằng ví von như thế không thích hợp cho lắm, nhưng đây vẻn vẹn chỉ là một khởi đầu không mấy rõ ràng.

Ở một góc nhỏ không có ai nhìn thấy, Trần Phi Vũ từ từ trở nên bạo gan làm loạn lung tung, một khi phát hiện ra La Vân Hi không chống cự lại thì cậu sẽ nhanh chóng sáp lại gần, cậu lập tức hành động mạnh mẽ, ngày càng được voi đòi tiên muốn bắt đầu một bước tiến nữa.

Giờ nghỉ trưa trong phòng để dụng cụ, hoặc là sau khi kết thúc công việc trên hành lang vắng lặng không người, có lúc bọn họ đang mặc đồ diễn, giống như Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh đau khổ triền miên trong câu chuyện, có lúc hoàn toàn chỉ là Trần Phi Vũ và La Vân Hi mà thôi.

Trần Phi Vũ sẽ đột nhiên kéo anh lại, sau đó không nói tiếng nào bất chợt hôn anh.

Thậm chí thỉnh thoảng khi trợ lý gõ cửa tìm La Vân Hi để thông báo công việc thì đều là Trần Phi Vũ ra mở cửa, đứa nhỏ đứng nép bên cánh cửa cười rất lễ phép ngoan hiền, giống như một người chủ khác của căn phòng này vậy. Cậu giải thích nói: "Em tới tìm thầy La bàn kịch bản."

Trợ lý bên kia ồ ồ ồ, gật đầu liên tục tỏ vẻ đã hiểu, La Vân Hi cảm thấy rất lúng túng, rất nhiều lần muốn đạp Trần Phi Vũ một cái đá cậu về phòng mình, nhưng hình như sau lưng đứa bé kia mọc ra một cái đuôi không hề tồn tại, vẫy tới vẫy lui như cánh quạt, cắp theo trái tim anh bay lên, cuối cùng lơ lửng trong tầng mây xanh.

Bị cậu quấn lấy căn bản rất khó mà đề phòng được, có lần còn loáng thoáng nghe thấy Trần Phi Vũ gọi điện cho Trần Vũ Ngang, kêu anh ta đừng cứ mãi hỏi tới hỏi lui, như thế sẽ quấy rầy cậu hẹn hò.

Cái gì mà hẹn với chả hò ở đây, anh dở khóc dở cười, rõ ràng bọn họ chẳng hề hẹn hò yêu đương, bởi vì danh bất chính, ngôn bất thuận.

Nhưng kết quả cuối cùng khi nảy sinh ra mờ ám đó chính là phân cảnh diễn của hai người bọn họ rõ ràng đã quay tới sến sẩm, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được.

May mà đây cũng chính là yêu cầu vốn có của kịch bản.

Đạo diễn khen hai người nắm rất chuẩn tuyến tình cảm, Trần Phi Vũ còn vui mừng loăn xoăn tỏ vẻ khiêm tốn, bảo đây là do thầy La dạy rất tốt.

La Vân Hi nói mọi người đừng nghe cậu nói mò, tôi không dạy cậu ấy gì cả, không dạy nổi không dạy nổi.

Trần Phi Vũ quay đầu nhìn anh cười híp cả mắt: "Mặc dù không có chỉ dạy bằng lời nhưng luôn dùng hành động làm gương dạy dỗ tận tình, thế đã đủ lắm rồi thầy La ạ."

La Vân Hi thật sự cạn lời, anh rất muốn nắm cổ áo cậu, hỏi cậu muốn trực tiếp come out luôn hay sao đây.

Thực tế thì, giống như Trần Phi Vũ đã từng nói vậy, tất cả mọi người đều không cần phải phỏng đoán giả vờ ngu ngơ, ai ai trong đoàn phim đều biết tính chất của bộ phim bọn họ đang quay là gì, có sửa đổi kịch bản đi chăng nữa cũng không thể giấu được linh hồn thâm tình vốn có bên trong câu chuyện. Ai nấy cũng chẳng thấy bất ngờ gì với phản ứng hóa học xảy ra giữa hai nam chính nhà bọn họ, chắc là đã thấy chuyện lạ riết quen rồi.

La Vân Hi thử đi tìm Trần Phi Vũ bàn bạc về chuyện này, cảm thấy bản thân cũng không thể nói gì đó quá nặng lời, thế là bèn khéo léo hỏi cậu có thể khiêm tốn e dè một chút được không.

"Nhưng em thích anh mà," Trần Phi Vũ không hiểu tại sao, rất vô tội: "Thầy La, trái lại anh cũng đâu có ghét đâu đúng không."

Cậu ấm nhỏ chỉ mới vừa tròn hai mươi tuổi, xuất thân cao quý, có lẽ không thể hiểu được trong thế giới của người lớn không chỉ có ghét và thích, còn nhiều hơn đó là thời gian màu xám và trạng thái màu xám.

Đáng tiếc La Vân Hi không thể nào làm giáo viên hướng dẫn cho cậu trong chuyện này, có vài người trời sinh đã có đặc quyền được sống trong chiếc lồng thủy tinh, anh cảm thấy cho dù Trần Phi Vũ có muốn đi va chạm với sóng gió của thế giới bên ngoài thì cũng không tới lượt anh làm người chỉ đường cho cậu.

Kết quả của sự nuông chiều đó chính là anh phát hiện ra thời gian anh được ở một mình ngày càng ít hơn.

Bởi vì Trần Phi Vũ luôn có đầy đủ lý do để đeo bám anh, có đôi khi là bưng bánh kem mới ra lò tới mời anh nếm thử, thỉnh thoảng lại cầm kịch bản tới nhờ anh chỉ dạy, tất nhiên cậu cũng sẽ làm cho anh vui, chủ động hẹn La Vân Hi cùng nhau đánh LOL.

Chỉ là trình độ của cậu thật sự khó thể diễn tả bằng lời, mùa giải này cấp độ của La Vân Hi đã lên Bạch kim 2, chơi xếp hạng thì không dám dẫn Trần Phi Vũ theo chơi, nhưng cho dù chơi đấu thường thì cũng không ghép đội tới người chơi ở cấp bậc cực thấp như thế được, hai người đi đường dưới, đánh tới phút cuối, người ta không chửi tục cũng giơ tay giậm chân huỳnh huỵch, bên này thì cực kỳ lên án tướng trợ thủ vô dụng, bên kia thì chửi rủa nói AD bảo kê "em gái" chắc chắn sẽ gặp quả báo.

Trần Phi Vũ quả thật chứng minh bản thân mình là "em gái", thậm chí còn gõ chữ trên khung chat giả vờ đáng "iu": [Hu hu hu đừng chửi người ta mòa.]

La Vân Hi không rảnh xem, cuối cùng đành phải dẫn cậu đi chơi hỗn chiến, Trần Phi Vũ còn tiếc hùi hụi, cảm thấy mình khổ cực luyện chơi mấy con tướng Janna, Nami, Nautilus, tất cả đều không có chỗ dùng.

Vực Gió Hú là một đường lớn nối liền tới La Mã, cậu lắc lắc con tướng Teemo, mặc bộ đồ da màu mật ong, bay nhảy khắp nơi tung cánh chặn sát thương cho con Diana của La Vân Hi, đánh tới nửa bản đồ màu xanh đã mất hai mươi hai mạng, trong đó có mười bảy mạng đều là nhờ Trần Phi Vũ cống hiến.

La Vân Hi chỉ huy cậu: "Em núp trong bụi cỏ quăng nấm đi! Quăng nấm xong thì trốn xa ra chút là được rồi!"

"Như vậy sao được," Trần Phi Vũ nói rất đàng hoàng nghiêm túc: "Thầy La, em muốn bảo vệ anh!"

Đội trưởng Teemo bé nhỏ cứ thế bay nhảy chắn trước mặt Nữ thần Diana, lấp lánh ánh vàng, giống như một bé Pikachu cố gắng tỏ vẻ hung dữ nhưng thật sự rất đáng yêu. La Vân Hi nhớ lại lúc trước mình từng nhảy nhạc của Pikachu, không nhịn được cười ra tiếng, làm Trần Phi Vũ ngơ ngác quay đầu lại nhìn anh, giống như sợ anh ghét bỏ đồ ăn của mình.

Cuối cùng đánh xong một trận hỗn chiến, bởi vì số mạng chết không nỡ nhìn thẳng, cậu vẫn bị đồng đội tố cáo.

Bạn phải biết, trên thế giới này có một vài người trời sinh đã sở hữu rất nhiều tài năng, có thể đánh đàn ghi-ta hát tình ca cả đêm mà không hề lặp lại bài nào, biết tự tay trang trí nhành hoa mai lên bình gốm sứ, biết nướng bánh kem thơm nức mũi, biết đan khăn quàng cổ, còn biết lên ý tưởng độc đáo thiết kế lại quần áo và giày dép của mình.

Nhưng có lẽ, cậu thật sự không biết đánh Liên Minh Huyền Thoại.

Trần Phi Vũ chép miệng, dáng vẻ như khá là mất mặt, nói: "Trần Vũ Ngang bảo chơi game là phí phạm cuộc đời, Trần Vũ Ngang nói đúng dễ sợ."

La Vân Hi lại thấy buồn cười, nhưng anh thấy nếu làm như vậy e là sẽ tổn thương lòng tự trọng của đứa nhỏ, bèn không cười ra tiếng, bặm môi hình thành một độ cong kỳ quặc: "Đừng có đội nồi cho anh em."

"Được rồi, em thừa nhận em không hiểu cái này lắm." Trần Phi Vũ đẩy bàn phím ra, bắt đầu õng ẹo ỉ ôi: "Nhưng mà em chơi game với anh lâu như vậy, thầy La, em có được thưởng không?"

La Vân Hi nghĩ ngợi một lát: "Được. Em muốn cái gì, nói tí nghe xem?"

Thật ra anh lại muốn vỗ vỗ đầu Trần Phi Vũ, để cậu biết rõ rốt cuộc là ai đang chơi với ai, dù sao mình tung hoành hẻm núi nhiều năm như vậy, tốt xấu gì cũng là một xạ thủ có kinh nghiệm lâu năm, đây lại lần đầu tiên bị người ta chửi là bảo kê "em gái". Nhưng mà nhìn vào đôi mắt của cậu nhóc, anh lại cảm thấy những thứ này chẳng có gì là quan trọng.

Anh không biết Trần Phi Vũ có từng nhìn ai khác bằng ánh mắt như này hay chưa, thật giống như một bé cún con vừa chào đời đang cắn góc áo của anh nhõng nhẽo.

"Tối nay em hẹn người ta đi chơi bóng, anh đi với em nha," bé cún con vừa cắn góc áo anh xong thì lại dùng bộ lông xù mềm mại dụi dụi vào lòng bàn tay anh: "Lúc quay về tụi mình còn có thể cùng nhau đi ăn tôm hùm đất chua cay!"

"... Được."

Có lẽ La Vân Hi có thể từ chối Trần Phi Vũ, nhưng mà.

Anh tuyệt đối không thể nào từ chối tôm hùm đất chua cay.

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top