Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Giang Nguyệt Hà Tằng Trứu Mi

Editor: DD

Nửa đêm La Nhất Nhất tỉnh dậy, thấy đèn ngủ ở đầu giường còn sáng, nhưng ánh sáng chỉnh về mức tối nhất, sắc mặt của La Vân Hi tràn đầy trầm tư đang ngồi dưới ánh đèn, phảng phất như có một tầng sương mỏng dịu dàng kết lại giữa lông mày.

"Baba" – Bé con mơ mơ màng màng dụi dụi mắt – "Sao baba còn chưa ngủ thế ạ?"

Bé bò từ trên giường dậy, chui vào trong ngực của baba, La Vân Hi vững vàng ôm lấy bé rồi nhẹ ngàng vỗ vỗ lên lưng bé, tựa như bé còn là một đứa trẻ mới sinh nhỏ nhắn:

"Baba chưa buồn ngủ, con ngủ tiếp đi nhé?"

La Nhất Nhất từ trước đến giờ không hay đi tiểu đêm, khoảng thời gian này lại không rõ vì sao mà thường tỉnh lại giữa đêm, nhưng cũng không như gặp ác mộng, La Vân Hi đoán là chắc do bé không hợp thời tiết.

"Vâng ạ," – Bé con ngoan ngoãn nằm trong khuỷu tay anh – "Vậy xíu baba ngủ ngon nha."

"Ừ, ngủ ngon."

Nhưng một lúc sau, bé ú lại lén lút mở to đôi mắt tròn xoe.

"Baba." – Bé nhỏ giọng gọi.

"... Ừ?"

"Con hỏi baba nè, có phải chú Tiểu Trần làm baba không vui không?"

La Vân Hi biết bé luôn rất thông minh. Đối với đạo lý đối nhân xử thế, bé có một loại trực giác vừa ngây thơ vừa nhạy cảm, ví dụ như biết ai sẽ đối xử tốt với bé, ai có ý tốt với bé, cùng lúc đó bé cũng giống như một đóa Giải Ngữ Hoa* nho nhỏ nở hoa sớm, có thể đúng lúc nhận ra một số thay đổi nhỏ bé về mặt tình cảm xuất hiện trên những người mà bé quan tâm.

*Giải Ngữ Hoa: Ý chỉ hiểu lòng người.

"Sao con lại nghĩ vậy?" – La Vân Hi rũ mắt nhìn bé con, nghĩ xem có nên bịa ra vài lời nói dối thiện ý hay không.

"Bởi vì tối nay chỉ có chú Tiểu Trần đến chơi thôi," – La Nhất Nhất ngáp một cái đầy hương sữa – "Con cảm thấy baba không vui, nhưng mà baba sẽ không không có lý do tự nhiên không vui."

La Vân Hi nghe thấy thì bật cười, nói: "Chuyện không liên quan đến cậu ấy."

Coi như là nói thật lòng.

La Nhất Nhất chép chép miệng, đôi mắt nhỏ toát ra nước mắt vì mệt mỏi, xem dáng vẻ thì hình như không hề tin tưởng.

La Vân Hi hỏi bé: "Nhất Nhất, con thích chú Tiểu Trần sao?"

"Thích," – La Nhất Nhất trả lời ngay tắp lự – "Nhưng nếu chú ấy làm baba không vui thì con không thích nữa."

Trong thế giới của bé người thân và người ngoài phân chia rất rõ ràng, mẹ của bé là người bé yêu nhất, ai cũng không thể ngang hàng.

"Cậu ấy không làm ba không vui, thật đó." – La Vân Hi cam đoan với bé.

"Được rồi," – Bé con không muốn nghi ngờ baba, hơi giận nói – "Vậy con tin baba."

"Nhưng mà baba ơi," – Bé lại hỏi – "Baba thì sao ạ? Baba có thích chú Tiểu Trần không ạ?"

"..."

La Vân Hi suy nghĩ một lúc, cảm thấy hình như mình không thể phân biệt được "Yêu thích" trong mắt bé con rốt cuộc là loại tình cảm nào.

Anh không biết phải trả lời thế nào nên đành nói: "Con buồn ngủ rồi, La Nhất Nhất."

Sau khi Trần Phi Vũ rời đi, anh đã ngồi đây gần nửa đêm rồi.

Mạch suy nghĩ trong đầu rối loạn, nhưng anh thật ra cũng không nghĩ đến những chuyện "Trước kia" mà Alpha nhắc đến, ngược lại anh lại nhớ đến những chuyện sau khi bọn họ chia xa.

Hình như lộn xộn hết lên rồi.

Xóa dấu hiệu là chuyện đã quyết định xong từ sớm, nhưng không ngờ lại sớm như thế, La Nhất Nhất đến rất bất ngờ, anh cảm thấy bé con vô tội, dường như cũng chưa từng có suy nghĩ bỏ bé, huống hồ có sinh ra thì anh không phải không thể tự mình nuôi bé lớn lên.

Chỉ là anh cũng do dự, nếu có một đứa bé, anh và Trần Phi Vũ có đến tám mươi phần trăm không thể kết thúc hoàn toàn. Cho dù lúc đó ký hiệu giữa hai người đã không còn tồn tại nữa, khi Trần Phi Vũ gặp bé con, không có tin tức tố cảm ứng, hẳn cũng sẽ không biết trong thân thể của La Nhất Nhất chảy một nửa dòng máu của mình.

La Vân Hi nghĩ đến việc Alpha vừa tròn 20, vẫn còn nhỏ tuổi, lại khiến cậu vô tình thành một người cha, khoác lên một cái gông cùm vững chắc suốt quãng đời còn lại, đối với cậu thì có hơi quá mức tàn nhẫn.

Sau đó thì Thẩm Tinh Thường cho anh một chủ ý. Hắn là Beta, không thể đánh dấu Omega, không ai có thể dùng tin tức tố để thăm dò xem quan hệ hôn nhân của bọn họ là thật hay giả, huống hồ bề ngoài hai người có vẻ ít khi liên hệ nhưng quả thực là đã quen biết nhiều năm, cuộc hôn nhân này trong mắt người ngoài cũng không tính là bất ngờ xảy ra, chỉ cần có thể cho La Nhất Nhất một thân phận danh chính ngôn thuận là tốt rồi.

Anh cũng không để ý trên danh nghĩa La Nhất Nhất là con của ai, nói chung thì cuối cùng vẫn là con của mình anh.

Đối với La Vân Hi mà nói, bé con cũng không phải kết tinh của bất cứ điều gì, trái lại lại tựa như là minh chứng, chứng minh rằng vào một mùa hè vô cùng nóng nực nào đó, câu chuyện cũ được ánh trăng rọi sáng kia thật sự đã từng xảy ra.

Dù có bình tĩnh và tỉnh táo đến đâu, dù cho từ lúc bắt đầu đã mong chờ kết thúc.

Chắc có lẽ là

Anh khi đó, không phải không hề không thích Trần Phi Vũ.

Bộ phim mới của Thẩm Tinh Thường đúng lúc quay ở Yalong Bay, là một bộ phim về chiến tranh trên biển.

Hắn diễn nam thứ, phần diễn không tính là quá căng thẳng, nên cố ý giành thời gian rảnh đến đảo Wuzhizhou thăm bạn.

Chuyện này đã thông báo cho tổ chương trình từ sớm, nhưng La Vân Hi không biết, ngày hôm đó bọn họ sẽ lái ca nô ra biển, lúc anh nhận được điện thoại của đạo bá đầu óc còn mơ mơ hồ hồ, chỉ có thể vội vàng đưa con vào bờ, sau khi lên bờ mới biết mình được sắp xếp một "Phần quay đặc biệt".

Hai người ly hôn vài năm rồi, trong mắt đại chúng vẫn còn quan hệ bạn bè thân thiết, huống hồ có thêm La Nhất Nhất ở bên cạnh, nhìn thế nào cũng thấy là trò hay một nhà ba người hòa thuận gặp lại.

"Chú Tinh Tinh!" – La Nhất Nhất vừa thấy mặt đã nhào vào trong ngực Thẩm Tinh Thường.

"Nhất Nhất, lâu rồi không gặp," – Thẩm Tinh Thường khom lưng hôn bé vài cái – "Có nhớ chú không?"

"Có có, Nhất Nhất rất nhớ chú á." – La Nhất Nhất ngọt ngào hôn lại hắn.

La Vân Hi nhìn followPD ở xa, ngạc nhiên nói: "Sao anh đến đây?"

"Tổ chương trình không nói với em à?" – Thẩm Tinh Thường ôm bé con lên – "Nhân lúc đang rảnh đến thăm Nhất Nhất."

Dừng một chút, hắn nói thêm: "Cũng đến thăm em."

Một nhà ba người nghịch nước trên bờ cát, followPD đi theo bên cạnh quay, quay hơn nửa tiếng, vừa lúc mấy người Quý Thụ và Đồng Đóa Đóa từ ngoài biển về bờ, quay chụp trọng tâm chuyển qua một bên khác, PD dùng tay ra hiệu OK, tỏ ý không quay nữa, hiểu ý mà giành cho bọn họ chút thời gian riêng tư.

La Nhất Nhất ngồi dưới nắng xây lâu đài cát, chiều đến nắng to, làn da trắng của bé con bị sưởi đỏ lên, La Vân Hi gọi bé từ xa:

"La Nhất Nhất, vào đây, thoa kem chống nắng rồi chơi tiếp!"

Gió biển rất mạnh, bé không nghe rõ, vô cùng phấn khởi vẫy vẫy tay với mama.

La Vân Hi hết cách rồi, nhấc chân định đi ôm con vào chỗ ô che nắng, ở sau lưng có âm thanh truyền đến, nói:

"Để em đi cho, thầy La."

Trần Phi Vũ mới từ ngoài khơi vào, cả người chỉ mặc một cái quần đùi, để lộ người trên tráng kiện, làn da trơn bóng hơi ươn ướt, không biết là mồ hôi hay nước biển. Tuổi 25 chắc là độ tuổi đẹp nhất trong cuộc đời Alpha, cậu trẻ tuổi, khỏe mạnh, tràn đầy sức sống, vả lại đa số là dùng thân phận người quyết định xuất hiện giữa tập thể, mang theo sự mạnh mẽ có một không hai.

La Vân Hi nghe ra ý tứ không thể cãi lại trong thanh âm của cậu, lông mày bất giác hơi nhíu lại.

Nhưng Trần Phi Vũ không chờ anh từ chối, ánh mắt chuyển qua Thẩm Tinh Thường bên người anh:

"Là thầy Thẩm phải không ạ? Ngưỡng mộ đã lâu."

"À, Phi Vũ, chào em." – Thẩm Tinh Thường cười cười – "Anh có thể gọi em thế không?"

"Tất nhiên là được rồi ạ," – Trần Phi Vũ nói – "Thầy La cũng gọi em như thế."

Con ngươi của cậu đen tuyền, nét mặt lịch sự lễ phép, cũng không có gì gay cấn cả nhưng một Beta như Thẩm Tinh Thường không thể không phát hiện cảm giác áp bức đến từ Alpha.

"..."

"Em mang kem chống nắng theo," – Trần Phi Vũ nói tiếp – "Thầy La và thầy Thẩm muốn nói chuyện với nhau, để em trông Nhất Nhất giúp hai người một lúc."

Cậu nói xong, cũng không nhìn vẻ mặt của La Vân Hi, đi thẳng qua bọn họ, đi về hướng lâu đài nho nhỏ của La Nhất Nhất.

Đi về phía Đông vài trăm mét, rẽ phải có một bãi cát trắng, mấy hàng cây dừa tạo thành cái ô lớn màu xanh, mát mẻ hơn bên bến tàu kia nhiều.

"Chậc, Vân Hi, em có ngửi thấy hương vị chua chua không?" – Trong lòng Thẩm Tinh Thường vẫn còn sợ hãi – "Cậu chủ nhỏ này làm sao thế? Nhìn anh như tình địch ý."

"Thế anh không phải à?" – La Vân Hi chầm chậm giẫm lên cát, mất tập trung chế nhạo hắn.

"Sao anh lại là..." – Thẩm Tinh Thường phản bác được một nửa, bỗng sững sờ, mở to hai mắt – "Không thể nào, cậu ấy muốn nối lại tình xưa với em hả?"

"Cũng không phải," – La Vân Hi nói – "Nhưng cậu ấy đang theo đuổi tôi... Chính cậu ấy nói thế."

Chuyện giữa anh và Trần Phi Vũ gỡ không hết nói không rõ nhưng không cần phải lừa Thẩm Tinh Thường làm gì, huống hồ lúc trước nếu không có Thẩm Tinh Thường anh cũng không biết phải làm sao mới tốt cho viên đậu đỏ nhỏ trong bụng mình.

"Thật hay giả thế? Thế em nghĩ sao?" – Thẩm Tinh Thường lộ ra vẻ mặt sầu khổ, tựa như đang khó xử thay anh.

"Tôi có thể nghĩ gì? Tôi là bị khờ chắc?" – La Vân Hi bật cười – "Lại chơi tiếp với cậu ấy, có một La Nhất Nhất chưa đủ nên chơi thêm một bé Lưỡng Lưỡng ra hả?"

Toàn bộ bãi cát này bị bao lại, nhìn quanh không thấy các du khách khác, anh tìm một cái ghế nằm ngồi xuống, trước mắt là mặt biển mênh mông vô bờ bến, xanh thẳm tựa như một giấc mộng hư ảo. Thật ra tổ chương trình rất biết chọn địa điểm, đưa bọn họ đi nhìn núi rồi lại đi ngắm biển, đi qua hết những năm tháng tị thế nơi trấn cổ rồi lại bơi qua thời gian mênh mông cuồn cuộn, tự như muốn nói trước cho mấy đứa trẻ còn ngây thơ rằng phong cảnh đẹp đẽ và đời người này muôn màu muôn vẻ như vậy đấy.

"Phải rồi, Tinh Thường, tôi vẫn chưa nói lời cảm ơn anh vì chuyện trước kia." – Thanh âm của La Vân Hi nhẹ nhàng trầm xuống.

"Cần không..." – Thẩm Tinh Thường nghe thấy mà sững sờ, cuống họng như nghẹn lại – "Hai chúng ta còn cần khách sáo à."

"Tất nhiên là cần, cần lễ phép thì vẫn phải nói, không thể bắt nạt người nhà."

"Em có thể coi anh là người nhà thì anh đã cảm ơn trời đất rồi." – Thẩm Tinh Thường dứt khoát nói – "Trước khi xóa ký hiệu cũng không đi kiểm tra toàn thân, anh chưa bao giờ thấy em kích động như thế."

"Đúng thế, tôi chưa từng kích động như thế," – La Vân Hi thở dài, trong lòng âu sầu – "Anh không biết cậu ấy đáng sợ ra sao, lúc đó tôi bảo cậu ấy chia tay đi, nghĩ thầm coi như thoải mái hợp ly, phim cũng quay xong rồi, chấm dứt ở đây thôi không được sao? Kết quả cậu ấy gọi cho tôi 28 cuộc điện thoại. Hôm ấy cũng đúng hôm thông báo phim mới của cậu ấy, nữ chính chờ cậu ấy hỗ động dưới comment weibo mấy tiếng liền cũng không thấy cậu ấy đâu, fan ai cũng lo sợ thay cho cậu ấy. Sau đấy, tôi đây không phải là sợ cậu ấy coi là thật à..."

"Vì vậy nên em..."

"Đừng đoán, tôi không phải vì cậu ấy, tôi vì chính mình."

Thẩm Tinh Thường nghe anh nói cảm thấy không biết là cảm giác gì, dựa lên một gốc cây dừa, nhìn La Vân Hi ngồi yên ở chỗ đó. Anh là loại người tuổi tác không hiện ra ngoài, hơn ba mươi gương mặt vẫn còn non mềm, tóc mái hơi dài, đang bị gió biển thổi cong cong, nhìn như học sinh, đứng chung với Trần Phi Vũ, nhìn lướt qua không biết ai nhỏ hơn ai.

"Vân Hi, vậy em có từng nghĩ thử xem," – Cổ họng Thẩm Tinh Thường nghẹn lại, một lúc sau mới nói – "Nếu như cậu ấy không chỉ muốn chơi đùa với em thì sao?"

"... Từng nghĩ rồi, hôm trước cậu ấy cũng nói với tôi như thế." – Còn nói cực kỳ lãng mạn.

"Bây giờ cậu ấy cũng không phải mới tròn 20, hai người còn có Nhất Nhất, thật ra anh cảm thấy..."

"Tôi đương nhiên biết cậu ấy hơn 20 rồi," – La Vân Hi xoa xoa gốc mũi, tựa như đang cười cười – "Dáng vẻ lúc cậu ấy gặp anh hồi nãy, nếu là năm năm trước, lúc này đây sợ rằng đã túm tôi lại khóc lóc, sao có khả năng để tôi đi tán gẫu với anh."

"Thế à, đối với Alpha mà nói, đúng là không dễ dàng gì."

"Hôm đó cậu ấy nói với tôi, không muốn nối lại tình xưa, muốn bắt đầu lại từ đầu với tôi," – Trong đôi mắt của La Vân Hi hiện ra sự mờ mịt hiếm thấy – "Tinh Thường, gần đây tôi luôn cân nhắc về những câu này của cậu ấy, nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu nổi, năm năm này chúng tôi không ở bên nhau, cả hai vẫn sống rất tốt. Tôi quay phim cũng thuận buồm xuôi gió, Nhất Nhất rất ngoan, cậu ấy thì khỏi nói rồi, trong cái giới điện ảnh của các anh, có ai nhỏ tuổi hơn cậu ấy, thực tích cao hơn cậu ấy sao? Scandal cũng chưa bao giờ hết."

"Như vậy thì chúng tôi dựa vào cái gì để bắt đầu lại từ đầu đây? Chỉ bằng hai chữ không chút rõ ràng, một câu thích thôi hay sao?"

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top