Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Giang Nguyệt Hà Tằng Trứu Mi

Editor: DD

Đồng hồ sinh học của La Nhất Nhất đánh thức bé tỉnh lại trong lồng ngực của Trần Phi Vũ đúng bảy rưỡi.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời ngắn ngủi của bé bé có thể không đề phòng đắm chìm cả đêm trong tin tức tố của cha, vì vậy nên bé ngủ rất ngon, lúc tỉnh dậy cũng tràn đầy sức sống. Đến lúc Trần Phi Vũ mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, bé con đã rửa mặt sạch sẽ, thay quần áo, nằm nhoài bên giường ngọt ngọt ngào ngào gọi cậu:

"Papa, chào buổi sáng ~"

Đây vốn là quyền lợi riêng của La Vân Hi.

Trên bàn ăn nhỏ trước cửa nhà gỗ có bữa sáng đã được nhân viên của đoàn chuẩn bị trước, có lẽ vì không biết La Nhất Nhất ở lại đây nên chỉ có một phần Sandwich, trứng ốp la, salad và sữa bò nóng cho một người. Cũng may là Alpha ăn nhiều, vậy nên phần đồ ăn này rất nhiều, đêm hôm trước Trần Phi Vũ vừa miễn cưỡng bị nhét ăn vài miếng bánh ga-tô nên bây giờ cũng chưa thấy đói.

Cậu chia salad và trứng cho bé con, rồi lại rót cho bé nửa cốc sữa bò.

Trứng ốp vừa chính tới, La Nhất Nhất cầm nĩa ăn từng miếng từng miếng lòng trắng trứng hơi xém, ăn rất ngoan nhưng vẻ mặt thì cực kỳ ghét bỏ.

"Nhất Nhất, con không thích ăn trứng gà à?"

"Không thích ạ," - Miệng bé phình ra, tốn công giải thích cho papa, - "Nhưng mama bảo là ăn trứng gà thì có thể gặp ba sớm hơn nên bây giờ con rất ngoan ngoãn đó, ăn hết chúng nó rồi."

"Gặp ba sao?" - Trần Phi Vũ hơi sửng sốt - "Chuyện này từ bao giờ thế?"

"Là lần ở nhà trẻ đó ạ, lúc về con bảo với mama là con rất thích Abigail, cũng thích ba nữa, mama bảo con ngoan ngoãn ăn trứng gà như thế thì có thể gặp ba sớm hơn. Lúc đó con vẫn chưa biết ba là papa." - Bé con chép chép miệng - "À papa ơi, lâu lắm rồi con không được gặp Abigail, con rất nhớ bạn ấy á."

"Vậy lần tới lúc ba gọi điện thoại cho con bé con cũng sang với ba." - Ánh mắt Trần Phi Vũ dần mềm mại hơn - "Con còn có thể gặp ông nội và bà nội, hỏi thăm họ một chút... Bọn họ... Bọn họ nhất định cũng sẽ rất thích con..."

"Được ạ được ạ!" - La Nhất Nhất cuối cùng cũng nuốt xuống miếng trứng cuối cùng, bé nâng cốc sữa bò lên, tinh nghịch thở dài một hơi - "Papa ơi, lúc nào con mới có thể gọi người là papa nhỉ?"

"... Đợi đến ngày mama đồng ý là được," - Trần Phi Vũ dịu dàng an ủi bé, - "Papa sẽ cố gắng hơn, được không nào?"

"Được ạ," - Bé con gật gù, nghiêm túc bổ sung thêm, - "Nhưng mà papa ơi, con sẽ yêu mama hơn yêu ba đó nha."

"Tất nhiên rồi," - Cha bé cũng nghiêm túc cam kết với bé, - "Ba cũng sẽ yêu anh ấy nhiều hơn yêu con."

Nhiệm vụ quay của bọn họ ngày hôm này là chuẩn bị lễ cưới trên bãi cát cho một đôi dâu rể mới, xe ngắm cảnh đã định là đúng tám giờ rưỡi đến khách sạn đón người.

Lúc Trần Phi Vũ dẫn La Nhất Nhất đến điểm tiếp tân thì đúng lúc thấy La Vân Hi đang ăn miếng bánh ga-tô nhỏ, lắc lư thong dong đi ra từ trong nhà gỗ. Anh mặc một bộ đồ rộng, trên ngực áo phông trắng vẽ một nhân vật hoạt hình, là áo gia đình với bé con, quần đi biển dài vừa qua đầu gối, dưới ống quần lộ ra cẳng chân thẳng tắp mạnh mẽ, nhìn qua cực kỳ trẻ trung.

"Baba!" - La Nhất Nhất hưng phấn chạy về phía anh.

La Vân Hi đưa bình sữa bò kẹp trong cánh tay đưa cho bé:

"La Nhất Nhất, tối qua con có ngủ ngon không? Có bắt nạt chú Tiểu Trần không đấy?"

"Không đâu ạ," - Một tay của bé cầm bình sữa bò lên, ngoan cố muốn dắt tay anh, nhắm mắt theo đuôi đi sát bên cạnh mama, - "Con rất ngoan á, chú Tiểu Trần còn kể truyện cổ tích cho con nữa!"

"Kể truyện gì thế?"

"Kể truyện con vịt nhỏ đi tìm baba!"

"..."

Đuôi lông mày của La Vân Hi nhẹ nhàng nhướng lên, ném ánh mắt hờ hững lên người Alpha. Trần Phi Vũ cực kỳ vô tội, nhún nhún vai với anh, ra hiệu mình thật sự không biết chuyện này.

"Thế à, thế nó đã tìm được chưa?"

"Tìm được rồi tìm được rồi á, nhưng baba của con vịt nhỏ bảo là, nếu mama không đồng ý thì hắn chưa thể về nhà cùng con vịt nhỏ được."

La Vân Hi nghe xong không nhịn cười nổi, khom lưng ôm con lên, vỗ vỗ cái mông núng nính thịt của bé, nói:

"La Nhất Nhất, nhóc hư này. Ai dạy con nói vậy hả, chú Tiểu Trần à?"

"Không phải ạ," - Viên sữa trong lồng ngực lập tức lộ ra khuôn mặt vừa vô tội vừa ngốc nghếch, - "Đây là truyện cổ tích mà!"

La Vân Hi không hề nghi ngờ chuyện La Nhất Nhất đã biết Trần Phi Vũ là cha bé, con của mình thông minh thế nào, anh hiểu rõ hơn tất cả mọi người, vậy nên từ lúc anh đưa con cho Trần Phi Vũ cũng đã tự biết như vậy.

Dù sao cũng là con trai của anh, trong cơ thể chảy một nửa dòng máu của anh, dù cho bệnh tình của bé làm rối loạn kế hoạch anh đã vạch sẵn cho quãng đời còn lại của mình, anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để thỏa hiệp cùng vận mệnh.

Nhưng mà không ngờ là bé con tinh nghịch này vừa mới nhận cha xong đã bắt đầu hướng về người ta rồi.

Đảo WuZhiZhou còn được mệnh danh là "Đảo Tình Nhân", vốn dĩ biển xanh trời cao đã là biểu tượng của lãng mạn, lễ cưới trên cát lại càng là hạng mục luôn luôn hấp dẫn số một.

Đôi dâu rể mới mà tổ chương trình liên hệ là một đôi đã trải qua mười ba năm yêu nhau rất lâu mới quyết định tiến vào cung điện hôn nhân. Đó là một đôi vợ chồng Beta, chồng nhỏ hơn vợ ba tuổi, nghe nói trên đường tình của mình bọn họ đã từng chia tay mà còn vương vấn một thời gian ngắn, cuối cùng nhận ra rằng dù gân cốt đứt đoạn hay huyết mạch gắn liền thì cắt đứt là thế nào? Gắn bó lại là cái chi? Chẳng qua chỉ vì không dứt bỏ được mà thôi.

Các vị phụ huynh phụ trách bố trí hiện trường, phải cắm hoa tươi lên cổng vòm, trải thảm đỏ thật dài, sắp xếp vị trí ngồi cho khách mời, dựng tháp Champagne và sân khấu lâm thời cho lễ cưới còn phải chuẩn bị bóng bay và các loại đồ trang trí khác cho hiện trường, mãi đến chiều mới hết bận. Các bé thì thay lễ phục, làm hoa đồng cho cặp vợ chồng trẻ.

Khách mời đến cũng không đông, nhưng mà đôi vợ chồng mới cưới cũng không để ý, lễ cưới trên đảo vốn chỉ để cho mình một đoạn hồi ức mà thôi. Sau khi nghi thức bắt đầu, các nghệ sĩ ngồi hết ở hàng cuối cùng, sau lưng là cổng vòm hoa hồng nở rộ, mỗi bên thảm đỏ chỉ đặt hai cái ghế, La Vân Hi và Trần Phi Vũ ngồi ở bên trái, Quý Tự Minh và Đồng Cẩn ngồi bên phải.

Bên ngoài vang vọng hành khúc lễ cưới tuần hoàn bên trong, đôi vợ chồng mới cưới dắt tay nhau đi qua thảm đỏ, đọc lời thề theo Mục sư, nói câu "Yes I do" quê mùa. La Nhất Nhất mặc một bộ âu phục nhỏ màu trắng, cẩn thận thắt nơ, chỉnh tề xách lãng hoa theo sát cặp vợ chồng mới cưới, La Vân Hi cảm thấy bé rất đáng yêu, tâm tư đặt hết lên người bé con, không để ý đến Alpha ở bên cạnh.
Mãi đến tận khi Trần Phi Vũ giơ tay tắt Lavalier Microphone của mình.

"Vào lúc ấy, thật ra em có nghĩ đến việc kết hôn với anh." - Cậu bỗng nhiên mở miệng nói.

"... Sao cơ?" - La Vân Hi choáng váng, tựa như không hề nghe rõ.

"Em nói là, lúc đó em đã từng muốn kết hôn với anh, chờ đến lúc em đủ tuổi... À, ý em là tuổi kết hôn trong nước, không phải nước Mỹ." - Trần Phi Vũ chậm rãi nói, cũng nhẹ nhàng tắt Microphone đi hộ anh, những lời tiếp theo trở thành lời thủ thỉ của riêng bọn họ.

"Em từng nghĩ xem chúng ta có thể tổ chức hôn lễ ở đâu, Mauritius, Hawaii, Iceland hay New Zealand đều được cả, anh chưa từng nói cho em biết anh thích núi hay thích biển, thích cực quang hay rừng mưa, vậy nên là em muốn đưa anh đi nhìn ngắm tất cả."

Alpha nói rất bình tĩnh, nhưng sự bình tĩnh đó lại tựa như một cây châm nhỏ, nhẹ nhàng đâm vào ngực La Vân Hi, không phải rất đau nhưng lại khiến anh đứng ngồi không yên, có một loại cảm giác chua xót nào đó dường như đang chui ra từ trong xương anh.

"... Lúc ấy em mới 20 tuổi." - Một lúc lâu sau, anh mới tìm lại được thanh âm của mình.

"Đúng vậy, mới 20 thôi, vậy nên em chưa từng nói với anh, em sợ dọa anh sợ mất." - Trần Phi Vũ không nhìn anh mà lại nhìn vào đôi vợ chồng trẻ trên sân khấu kia, bọn họ đang trao nhau nụ hôn trong tiếng thủy triều - "Nhưng 20 tuổi đã có thể nghĩ đến 50 tuổi rồi... Cho dù anh có tin hay không, em lúc đó, thật sự muốn cùng anh trải qua một đời một kiếp."

Có lẽ là biết rằng thiếu niên 20 tuổi không có định tính, lời nói ra cũng không khiến người khác tin tưởng, cho nên mới muốn đi một bước rồi nhìn một bước. Cậu cũng không ngoan cố hẹn hò với người yêu lớn tuổi hơn mà muốn đưa càng nhiều thứ cho năm tháng chứng minh. Dù sao vào lúc ấy bọn họ vừa thành kết, cậu cho rằng mình còn có một đời rất dài sau đó.

Nhưng không có, lại còn bất ngờ hơn tưởng tượng của cậu.

Đợi đến khi gặp lại, Omega là người đã kết hôn, mà cậu kéo người hợp tác trong bộ phim mới cùng đi thảm đỏ, ai cũng bị cõi trần này thay hình đổi dạng rồi.

Đây đích thực là quá khứ không thể trở lại.

"À, phải rồi, thầy La, có một thứ em muốn đưa cho anh." - Trần Phi Vũ lấy một cái túi nhung nhỏ từ trong ví ra, đưa cho La Vân Hi.

"Không biết anh có còn nhớ không, đây là quà sinh nhật em tặng anh năm chúng ta còn đang bên nhau ấy. Nhưng mà anh không mở ra, sau khi chia tay trả lại nguyên vẹn cho em." - Cậu nói - "Lần này coi như là đáp lễ cho cái ôm ngày hôm qua, không có ý gì khác đâu, anh có thể nhận được không?"

La Vân Hi sững sờ, giương mắt nhìn followPD của bọn họ theo bản năng, tất cả ống kính đang hướng về phía các bé con, khách mời ít ỏi dưới khán đài thì đang vỗ tay cho cặp vợ chồng mới cưới, thậm chí Đồng Cẩn và Quý Tự Minh chỉ cách bọn họ một cái thảm đỏ cũng không nghe thấy được bọn họ đang nói gì.

Anh không thể nói ra lời từ chối, chỉ có thể nhận lấy cái túi nhung nhỏ kia từ trong tay Alpha, nhẹ nhàng mở ra.

Bên trong rơi ra một cái nhẫn nho nhỏ, treo trên một sợi dây chuyền bạc.

"Vật này..."

"Em biết anh không thể đeo nhẫn, vậy nên treo vào dây chuyền, lúc đó vốn dĩ em..." - Trần Phi Vũ nghẹn lời - "Vốn dĩ em định dùng nó làm quà đính hôn..."

Cậu nói đến đây, có hơi không nói nổi nữa, đoạn chuyện cũ này dường như kim châm khiến cậu đau nhói, dù cậu đã rất cao lớn rồi, nhưng vết thương chôn sâu dưới da thịt, không có chỉ khâu, vậy nên hết năm này qua năm khác chưa từng khép lại.

Sự chua xót lại một lần nữa trào tới, từ trong mỗi khớp xương, mỗi tấc da tấc thịt. La Vân Hi không dám nhớ lại quá khứ, cổ họng anh ách lại, ngón tay nhẹ nhàng giật giật, nắm lại, nắm chiếc nhẫn kia trong lòng bàn tay.

Không nhìn Trần Phi Vũ, anh thấp giọng nói:

"... Cảm ơn, lần này anh nhận."

Trần Phi Vũ cảm thấy cam kết của cậu với La Nhất Nhất sắp thực hiện được rồi.

La Vân Hi thật ra cũng không tỏ thái độ gì chính xác với cậu, nhưng anh thật sự giống như mềm lòng rồi, nhìn về phía cậu hay lúc nhìn về phía cậu và La Nhất Nhất vẻ mặt cũng dịu dàng hơn, không hề giống như trước kia, trong đôi mắt ngậm cười nhưng trái tim lại kháng cự cậu từ ngàn dặm xa xôi.

Alpha không ngại coi ngầm đồng ý của anh là anh đã nhượng bộ, có một số việc chung quy phải từ từ.

Chỉ là dường như hiện thực không muốn cho cậu cơ hội từ từ.

Vài ngày sau, một scandal về ảnh đế mới bỗng bùng nổ, đứng đầu hotsearch.

Người tung tin tự xưng là fan Thẩm Tinh Thường, làm việc ở Bệnh viên Đa khoa thành phố Sanya, cô ta đăng thẳng bệnh án của La Nhất Nhất lên, bên trên ghi nguyên nhân mắc bệnh của bé con là Chứng thiếu hụt Tin tức tố, nhưng đây không phải trọng điểm, vì ở cột lời dặn của bác sĩ bỗng viết "Lâm sàng lấy dịch chiết xuất từ tin tức tố của cha Alpha và mẹ Omega tiến hành liệu pháp xúc tác", nhắm thẳng vào nguyên nhân ly hôn của La Vân Hi và Thẩm Tinh Thường bốn năm trước là vì Omega ngoại tình.

Tin tức này quả thực kinh động, phải biết là hai người đã làm bạn bè hòa bình suốt bốn năm, mấy ngày trước còn có ảnh Thẩm Tinh Thường đến tổ chương trình <Ba ơi, xin chào> gặp La Vân Hi lộ ra.

Về việc Thẩm Tinh Thường rốt cuộc có biết chuyện này hay không, thêm việc "Vị cha Alpha" kia của La Nhất Nhất rốt cuộc là ai, fan hâm hộ nhất thời tranh cãi không ngừng, một bên nói "Chùy sắt ngoại tình đã đập xuống rồi mấy người còn muốn tẩy trắng kiểu gì đây?", một bên nói "Người trong cuộc còn chưa lên tiếng mà mấy người đã vội vàng đóng dấu bị cắm sừng lên người anh của mấy người sao?", chiến trường lan từ weibo đến các diễn đàn khác, quả thực không thể không thấy.

Đường Tâm ở Hoành Điếm rất xa, vội vàng đến mức trong một đêm mọc ba cục mụn trên mặt, khoảng 40 tuổi Alpha, nói ra thì cũng xấu hổ thật. Cô cảm thấy cậu chủ nhỏ Trần Phi Vũ kia có khi từ nhỏ đã là khắc tinh của mình rồi, nếu không thì làm sao chỉ cần liên quan đến cậu, La Vân Hi lại không còn là La Vân Hi khiến cô đỡ lo kia nữa chứ.

Nhưng hiện giờ cô thật sự không thể thoát thân được, nghệ sĩ nhỏ trong tay gần đây đang quay một bộ phim chiếu mạng, vất vả lắm mới giành được vai nữ chính, nhưng chỗ dựa của nữ phụ không nhỏ, hai người lén lút cấu nhau kịch liệt, chỉ cần cô vừa đi, nữ phụ bên kia không điên cuồng thêm cảnh diễn* mới là lạ.

*Chỗ này là 飞页: Ý là quay phim đến đâu viết kịch bản đến đó.

Chuyện này tổng sản xuất vẫn thông báo cho La Vân Hi, weibo chưa kịp lên, điện thoại của Đường Tâm đã gọi tới, trong thanh âm như có lửa bốc lên:

"Vân Hi, chuyện này rốt cuộc là sao hả?"

La Vân Hi suy nghĩ một lúc, chọn ra câu trực tiếp nhất:

"... Trần Phi Vũ biết Nhất Nhất là con mình rồi."

Anh kể việc bệnh tình của La Nhất Nhất chuyển biến xấu cho Đường Tâm, lại kể tình huống lúc chẩn đoán, thật ra Bệnh viện Đa khoa là nơi công cộng, chuyện anh đưa con đến nhất định không giấu nổi, anh cũng không bất ngờ, chỉ không ngờ đối phương sẽ tuyệt tình* như thế, móc thẳng bệnh án của bé ra luôn.

*Ở đây là chỉ "Đuổi tận giết tuyệt" luôn.

"Em đừng lo lắng, chị lập tức tra xem là ai, việc riêng của người bệnh cũng dám tung lên, nếu không tìm Bệnh viện Đa khoa của bọn họ đòi một lời giải thích chữ Đường trong tên chị viết ngược lại," - Đường Tâm nổi nóng trước, bây giờ mới tỉnh táo lại, - "Nhưng mà Vân Hi à, em phải nghĩ xem nên trả lời thế nào đi, bên chị mới đưa ra một phương án... Chuyện cha đẻ của Nhất Nhất là Alpha, hoặc là em và Thẩm Tinh Thường phát một thông báo chung, hoặc em để phía Trần Phi Vũ..."

"Chị Tâm," - La Vân Hi ngắt lời cô, hiếm thấy có hơi phiền muộn, - "Chị để em nghĩ xem muốn thế nào trước đi."

Sau khi Đường Tâm cúp máy, anh gọi cho Thẩm Tinh Thường, nhưng hình như đối phương đang quay, tạm thời không nghe điện thoại.

La Nhất Nhất tắm xong đi ra, đang quấn lấy anh kêu buồn ngủ, La Vân Hi không thể làm gì khác đành dỗ con ngủ trước rồi anh mới khoác áo khoác lên chuẩn bị đi tìm Trần Phi Vũ, nhưng Alpha cũng đang gọi điện thoại trong phòng, cánh tay nâng lên gõ cửa của anh đành hạ xuống.

Nhà gỗ trên đảo, cửa phòng cũng bằng gỗ, một tấm gỗ mỏng, thanh âm bên trong mơ hồ truyền ra.

"... Con biết, con biết việc này không liên quan đến con, nhưng con cảm thấy con nên ra mặt."

"Mẹ, con không có ý đó, con cũng không chú ý những việc kia, thật ra bắt đầu từ năm năm trước... Đúng vậy, từ năm năm trước rồi, bắt đầu từ khi đó đã là anh ấy, không đổi, luôn luôn không đổi."

Thanh âm rất nhẹ, đứt quãng, nghe không rõ lắm.

Nhưng trái tim của La Vân Hi ở trong lồng ngực đột nhiên đập nhanh hơn, đụng đau xương sườn của anh, lục phủ ngũ tạng hình như cũng đảo lộn rồi.

Lý trí nói cho anh biết nghe trộm Trần Phi Vũ nói chuyện là không đúng, nhưng thân thể lại thành thật hơn, anh không có bước đi mà lại nín thở. Những âm thanh này như mong muốn của anh, phảng phất càng thêm rõ ràng hơn.

"Tại sao mấy năm qua không đi tìm anh ấy... Bởi vì lúc ấy con cho rằng anh ấy rất yêu chồng mình, bọn họ bỗng nhiên kết hôn, tựa như rơi vào bể tình từ cái nhìn đầu tiên... Mẹ, con nói con không ngại việc này, bây giờ con biết anh ấy trước giờ chưa từng quên con... Scandal, scandal chỉ là vì lúc tuyên truyền cần phối hợp mà thôi, con không từ chối những việc ghép couple kia vì con muốn thể hiện là con đã hết hi vọng với anh ấy rồi, con sợ anh ấy bị quấy nhiễu vì con..."

"Hơn nữa, nói ra thì chắc mẹ không tin, chúng con còn có một đứa con, đã năm tuổi rồi, rất ngoan... Không phải, là anh ấy không nói cho con biết, một mình anh ấy chịu rất nhiều khổ sở, nhưng cũng nuôi con rất tốt..."

"Rất giống con, nhưng con cảm thấy giống anh ấy nhiều hơn... Lần tới đi, có cơ hội, con để mẹ và ba gặp bé, hai người nhất định sẽ thích bé."

"Dạ, mẹ không cần khuyên con đâu, con thật sự đã nghĩ kỹ rồi."

"... Con định trực tiếp công khai với anh ấy."

-End-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top