Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Giang Nguyệt Hà Tằng Trứu Mi

Editor: DD

Từ lúc hành trình bắt đầu sự bất thường của Alpha đã hiện ra manh mối.

Mặt mày cậu rủ xuống, cực kỳ mất tập trung, mấy lần nhân viên nói chuyện với cậu phải lặp lại nhiều lần mới thấy cậu hoàn hồn.

"Phi Vũ làm sao thế?" – La Vân Hi quay đầu hỏi Quý Tự Minh đứng sau.

"Ai mà hiểu nổi cậu ấy." – Quý Tự Minh lắc đầu – "Từ ban nãy đã bắt đầu kỳ quái, dáng vẻ không tập trung chút nào."

Trước mặt người ngoài La Nhất Nhất vẫn rất ngoan ngoãn gọi cậu là chú Tiểu Trần, chỗ ngồi của bọn họ chỉ cách nhau một cái hành lang nhỏ, không gian hoạt động trong khoang hạng nhất rất rộng rãi, sau khi máy bay vững rồi, bé con cởi đai an toàn chạy tới, thân mật nằm nhoài trên đùi cậu.

"Chú Tiểu Trần ơi, chú sao thế ạ?" – Trong đôi mắt cực kỳ giống mẹ kia tựa như được vẩy lên những ngôi sao.

Trần Phi Vũ ôm lấy La Nhất Nhất, để bé ngồi vào trong ngực mình, ôm bé đi xem mây bay ngoài cửa sổ mạn máy bay. Giờ đây bọn họ như đang ở trong một đại dương rộng lớn nào đó, hơi nước dồi dào ủ trong tầng mây dày đặc, tựa như những cục bông trắng chất thành đống bao quanh ngoài cửa sổ.

"Nhất Nhất, trước đây con từng nói với ba," – Alpha nhỏ giọng hỏi bé con – "Chú Tinh Tinh cũng thích mama, là thật à?"

"Thật ạ, thích mà," – La Nhất Nhất không hiểu gì cũng cứ gật gù, – "Giống như con thích Abigail ấy ạ!"

Trần Phi Vũ không nhịn được sờ sờ khuôn mặt nhỏ của bé, dù sao cũng chỉ là một bé con chưa đến năm tuổi, hiện giờ muốn bé hiểu được ý nghĩa của thích quá khó khăn:

"Vậy thì... Mama có thích ai không?"

"Mama..." – Nhóc con phiền não nhíu mày – "Mama... Mama thích con á."

Trần Phi Vũ nghe xong cười lên, nhưng ý cưới không tràn đến đáy mắt, nhìn đến cũng cực kỳ nhạt, tựa như miếng băng mỏng nổi lên thành vết rạn trên mặt hồ.

"Vậy tức là," – Cậu thấp giọng lẩm bẩm, tựa như đang độc thoại, – "Anh ấy chưa từng thích một ai khác, phải không?"

Lần này, tổ chương trình sắp xếp cho khách mời một căn biệt thự ở bờ Tây của sông Brisbane.

Vừa khéo có ba tầng, vẫn chưa như lúc trước, La Vân Hi và La Nhất Nhất ở tầng một, Quý Tự Minh và Đồng Cẩn lần lượt nhận tầng hai và ba, phòng của Trần Phi Vũ thì ở cạnh cửa thang máy ở tầng một, thuận tiện cho việc hiểu rõ tin tức trên dưới.

La Vân Hi dẫn bé con về phòng, nhỏ giọng hỏi bé:

"La Nhất Nhất, papa của con làm sao thế hả?"

"Con cũng không biết." – Nhóc con bĩu môi, lầm bầm nói – "Nhưng mà xem bộ dáng của papa có vẻ rất không vui á."

"Tất nhiên ba biết cậu ấy không vui, nhưng mà vì sao cậu ấy lại không vui?" – La Vân Hi bóp khuôn mặt nhỏ của bé – "Nuôi không con rồi La Nhất Nhất, thế mà nói suông cũng không suông nổi."

"Không phải mà không phải mà." – Kết quả bé con không để ý ghét bỏ trên miệng anh, vẫn vui vẻ nhào vào trong lồng ngực của anh – "Mama thích Nhất Nhất mà!"

Buổi chiều bọn họ muốn đi du thuyền trên sông Brisbane, châu Úc và trong nước chênh lệch nhau vài múi giờ, tổ chương trình cố ý giành ra vài tiếng để khách mời sắp xếp hành lý, còn có thể cho mấy đứa nhỏ ngủ trưa một lúc.

Lúc Trần Phi Vũ đến gõ cửa, La Vân Hi đang chọn cho La Nhất Nhất một cái mũ che nắng hợp với bé. Anh mở cửa nhìn thấy Alpha, trước tiên theo bản năng liếc camera trong phòng, đang mở.

"Nhất Nhất, con sang chơi với anh bé Thụ một lúc đi." – Trần Phi Vũ tiếp được nhóc con nhào về phía cậu, dịu dàng dặn dò – "Ba và... Chú có vài lời muốn nói với baba con."

"Ồ..."

Bé con hơi ngẩn người, bé khó xử nhìn baba một chút, lại quay đầu trưng cầu ý kiến của mama. Mãi đến tận khi La Vân Hi đẩy vai của bé một cái mới ngoan ngoãn chạy ra khỏi phòng, lại còn săn sóc đóng cửa giùm cha mẹ.

"Sao tự nhiên em lại đến đây?" – La Vân Hi nhét mũ của bé con vào trong túi đeo lưng, một bên hỏi.

Camera còn đang mở, anh không dám quá thân mật với Alpha. Nhưng mà anh cảm thấy từ khi mình đồng ý hòa hảo cùng Alpha đến nay, hình như Alpha mắc phải cái tật lo được lo mất, những thứ không hề quan tâm trước đây dường như cũng lắc mình biến hóa thành lo lắng âm thầm trong cậu.

Tỷ như trước đây cậu có thể phấn đấu quên mình theo đuổi anh, hiện tại bắt đầu cẩn thận dè dặt, tiến thoái lưỡng nan, trước đây cậu dám nói thẳng những yêu thương, hiện tại một câu nói cũng phải đắn đo hàng trăm lần, còn chưa chắc đã mở lời.

Thật ra La Vân Hi cũng không biết vấn đề nằm ở đâu, anh tự nhận mình không phải loại người thích bắt nạt trẻ con, đã đáp ứng bên nhau thì sẽ không lật lọng nữa, lập trường cũng đầy đủ rõ ràng. Hơn nữa, dù sao thì cũng không còn là năm đó nữa, anh cũng không còn trái tim cứng rắn lúc đó nữa.

Trần Phi Vũ trong chốc lát không lên tiếng, chỉ nhìn anh, mây đen dày đặc trong đôi mắt, nhìn qua có vẻ cực kỳ bi thương.

Ánh mắt kia lại khiến La Vân Hi nhẹ dạ ngay lập tức, thở dài một hơi, hỏi:

"Phi Vũ, rốt cuộc hôm nay em bị làm sao vậy? Trước đó không phải vẫn tốt à?"

Bọn họ đã một lần bị thiệt thòi vì không thẳng thắn, có chuyện không nói là tối kỵ giữa bầu bạn.

Năm năm trước anh nhìn Trần Phi Vũ như đang nhìn một đứa nhỏ, chưa từng thật tâm coi cậu là người yêu, cho nên mới cho tâm sự của hai bên không gian và thời gian để lên men. Nhưng giờ đây thì không được, vì vậy nên anh nhất định phải truy hỏi đến cùng.

"Nói cho anh biết, rốt cuộc em làm sao vậy?" – Vẻ mặt của La Vân Hi trở nên nghiêm túc – "Có lời gì không thể nói với anh sao?"

Trần Phi Vũ buông con ngươi xuống, tựa như đang giãy giụa rơi vào trong đầm lầy. Vậy nên anh cũng yên lặng, không lên tiếng thúc giục.

Một lúc lâu sau đó, cuối cùng Alpha mới chậm rãi mở miệng, không đầu không đuôi hỏi:

"Tại sao anh lại muốn đi làm giải phẫu?"

Âm thanh cũng đã khàn đến mức không nghe nổi.

"Giải phẫu gì cơ?" – La Vân Hi bị vấn đề của cậu khiến cho không hiểu ra sao.

Bỗng nhiên, anh nhẹ giọng "A" một tiếng, hình như mới nhớ ra:

"Đợi chút, có phải em lục hộ chiếu của anh không hả?"

Lúc đó anh đã lên lịch xong giải phẫu gây mê tuyến thể tuy rằng không thành công, nhưng mà đơn xác nhận đã ký rồi, một tờ giấy rất mỏng, sau đó vẫn tiện tay kẹp trong hộ chiếu quên chưa xử lý, không ngờ lại bị Trần Phi Vũ nhìn thấy.

"Trước đây chuẩn bị đi làm, nhưng mà bác sĩ cuối cùng không có đồng ý." – Omega kiên trì giải thích – "Em đang lo lắng việc này sao? Cũng đã là chuyện năm ngoái rồi..."

"Vì sao bác sĩ lại không đồng ý?"

La Vân Hi suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn thẳng thắn nói:

"Bác sĩ nói thủ thuật này có tác dụng phụ, sẽ ảnh hưởng đến lần ký hiệu thứ hai."

Gần như trong nháy mắt ngay khi anh vừa dứt lời, con mắt của Alpha đỏ lên, cậu bước một bước dài lên, ôm lấy La Vân Hi vào trong ngực.

Trong lòng La Vân Hi còn để ý đến camera đang mở, hơi lúng túng đẩy cậu ra:

"Này, em chờ chút nào Phi Vũ, camera..."

Nhưng Trần Phi Vũ sớm đã không để ý được nhiều như thế, cậu nghĩ lại mà sợ hãi, sợ đến mức sắp nứt cả tim gan, ôm ấp chặt đến mức như muốn hòa người trong ngực vào máu thịt, âm thanh thậm chí còn hơi run run:

"Lần ký hiệu thứ hai... vậy chỉ có thể là em... em và anh..."

Nói đến đây, cậu lại không dám hỏi nữa.

Đáp án của vấn đề đối với cậu đã không còn quan trọng nữa, chí ít thì bây giờ La Vân Hi đang ở trong lồng ngực cậu, cậu ngửi được hương hoa nhài, đó là tin tức tố của Omega, truyền lại sự động viên và phục tùng của chủ nhân với cậu, đó là độc nhất vô nhị, vừa nồng nàn lại vừa dịu êm như thế, tựa như rất nhiều năm về trước, vào cái đêm bọn họ thành kết.

Trong cuộc đời này của cậu, không bao giờ có thể gặp được đóa hoa nhài nào xinh đẹp hơn, nồng nàn hơn đóa hoa trong lồng ngực này.

Ban đầu, Trần Phi Vũ cũng không hiểu ý nghĩa của loại giải phẫu này, nhưng cậu có thể hiểu được từ ngữ then chốt "Gây mê tuyến thể".

Cậu theo bản năng mẫn cảm với những việc liên quan đến Omega, trực giác ý thức được mọi việc không đơn giản như thế, nên đã lén lút hỏi một người bạn thân là bác sĩ, bên kia trả lời rất nhanh, tài liệu gửi sang khiến cậu nhìn đến mức suýt rách cả mí mắt.

Đó là cuộc giải phẫu bất hợp pháp trong nước.

Đó là cuộc giải phẫu chỉ có Omega ở góa thủ tiết vì chồng mất mới đi làm.

Nó không thể đảo ngược, sẽ làm tuyến thể của Omega "khổ một lần mà nhàn cả đời" rơi vào giấc ngủ sâu, việc này có nghĩa là từ đây anh không còn kỳ phát tình, không thể sinh dục cũng ngăn cách tất cả lấy lòng của các Alpha.

La Vân Hi thật sự cả đời này cũng không dự định yêu bất cứ một người nào rồi.

"Sao anh lại có thể như thế... sao có thể như vậy hả..." – Suy nghĩ này khiến huyết dịch của Trần Phi Vũ phảng phất hóa thành dung nham, ào ạt chảy trong mạch máu, cũng bùng cháy trong cậu. Có một bàn tay đang mạnh mẽ kéo căng thần kinh sau đôi mắt của cậu, đau đến mức khiến cậu hoa mắt ù tai, đầu óc tê dại – "Cho dù anh... Cho dù anh không muốn ở bên cạnh em, cùng không thể đối xử với mình như thế..."

Trước đây cậu thật sự cho rằng La Vân Hi vừa bình tĩnh vừa tàn nhẫn, cậu thậm chí còn nghĩ, tuổi tác thì tính là gì chứ, cho dù chờ cậu đến tuổi ba mươi, phỏng chừng cũng không tu được như anh và sự quyết tuyệt dứt khoát tựa như mưa gió của anh.

Cậu cũng không phải chưa từng từ bỏ, đại khái vì sau khi Omega rời khỏi cậu thật sự sống rất tốt, anh có một người chồng Beta xứng với anh, có một bé con vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện, sự nghiệp của anh cũng từng bước đi lên, tay nâng bó hoa tươi, hưởng thụ sự vây quanh. Anh đẹp đẽ và thuần khiết, là đóa hoa nhài thường không từ chối nở rộ. Romantic chỉ là lời chú giải mang màu đỏ tươi trong cuộc đời anh, lãng mạn và thơ ca cam tâm tình nguyện cúi đầu xưng thần dưới gấu quần anh.

Có vô số người, tìm hoa vì anh, ngắt hoa vì muốn anh. Bọn họ rất yêu thích anh, cũng sẽ yêu thương anh thật nhiều.

Nhưng mà, vì sao đến bây giờ cậu mới biết.

Sau khi rời khỏi cậu, Omega của cậu, vậy mà lại muốn cả đời không yêu thêm một ai khác.

Ngón tay Trần Phi Vũ run rẩy lên, nhẹ nhàng đụng vào tuyến thể sau gáy La Vân Hi.

Nơi đó đã bỏng rát lên rồi, tựa như có sự sống vậy, lớp da mỏng manh chập trùng dưới đầu ngón tay cậu, hương hoa nhài dần dần trở nên nồng nàn không thể lấn át.

"Không sao rồi... Chẳng phải sau đó không làm hay sao... Phi Vũ, thật sự không có chuyện gì đâu." – La Vân Hi ôm lại cậu, dỗ cậu như dỗ trẻ con, còn anh thì lại đang nghĩ hình như La Nhất Nhất còn chưa bao giờ được anh dỗ như thế này đâu.

Anh vốn không thể ngờ tờ đơn xác nhận bỏ đi kia có thể kích thích Trần Phi Vũ đến mức như bây giờ, nhóc con này, sao mà mới năm năm không gặp thôi đã biết suy nghĩ nhiều như thế rồi?

Thật ra trước đây muốn đi làm giải phẫu chỉ để cho tiện mà thôi, một mình anh nuôi con thấy rất thoải mái, cảm thấy quãng đời còn lại thiếu một người yêu cũng không tính là có gì tiếc nuối.

Nhưng anh cũng không phải không biết tính chất của cuộc giải phẫu này, lúc đầu còn từng cười cái từ "Thủ tiết" này vừa cổ hủ vừa buồn cười. Như anh thì thủ cái gì đây hả?

Từng nhìn thấy trái tim trong sạch và nhiệt liệt nhất của thiếu niên 20 tuổi, anh biết không thể dài lâu, cũng không trông mong sự dài lâu nơi cậu, khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán là sự tự tin của người trưởng thành.

Nhưng mà, có lẽ tiềm thức đang nói cho anh biết, anh không thể nào yêu thêm một ai khác nữa rồi.

"Anh thật sự không sao mà." – La Vân Hi thở dài một hơi, hào phóng để lộ tuyến thể yếu ớt nhất ra trước mặt Alpha – "Không tin thì em tự nhìn em, vẫn ổn mà."

Trần Phi Vũ cũng thuận theo động tác của anh liếm lên sau gáy anh, nhìn như tự nhiên dứt được ra khỏi sự bi thương tràn ngập.

Cậu nhớ đến nơi này từng lưu lại dấu răng của cậu. Năm năm trôi qua, vết thương đã kết vảy rồi bong ra, dấu vết đã sớm trở nên nhạt nhòa, cũng như đoạn chuyện cũ này, tựa một làn khói, như một giấc mơ, chỉ cần một cơn gió thổi qua thôi là đã đủ để tiêu tan không còn hình bóng.

Nhưng cậu cũng hiểu rằng quãng đời còn lại của bọn họ chắc chắn không chỉ như thế.

"Em muốn đánh dấu anh." – Ngừng một lúc, Trần Phi Vũ lại mở miệng, nằm trên bả vai của Omega trầm thấp cầu xin – "Vân Hi, anh cho em đánh dấu anh có được không ạ?"

"Nhưng mà bây giờ anh không ở trong kỳ phát tình..."

"Không sao hết, đánh dấu tạm thời là đủ rồi... Đánh dấu tạm thời thôi là được rồi..."

Khát vọng đối với việc đánh dấu đến từ bản năng, cậu muốn giữ lấy anh, muốn khống chế anh, muốn dùng phương thức nguyên thủy nhất xác nhận bọn họ cùng chung một nhịp thở. Ngôn ngữ không đủ, ôm ấp cũng không đủ, thứ cậu cần là sự tán thành từ mạch máu gắn liền.

Sau đó, cậu nhận ra người yêu lớn tuổi của mình đang khẽ run lên trong lồng ngực của cậu.

Mà lời nói ra, lại là một câu trầm thấp:

"... Em cắn đi."

Đọc tiếp trên wordpress nho ~

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top