Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Giang Nguyệt Hà Tằng Trứu Mi

Editor: DD

Từ khi La Nhất Nhất bắt đầu nhớ được mọi chuyện đến nay, thật ra bé có rất ít cơ hội để ở bên cạnh La Vân Hi như khi tham gia chương trình, ở bên anh sớm sớm chiều chiều tận hai tháng.

Dù bé là đứa nhỏ cực kỳ thông minh đi chăng nữa, nhưng vào cái tuổi này muốn bé hiểu rõ tính chất công việc của mama vẫn là một việc vừa khó khăn vừa mệt nhọc, đối với giới giải trí kỳ quái lạ lùng, từ trước đến nay bé vẫn luôn lờ mờ hiểu mà thôi, lúc trước cũng chỉ biết là baba rất bận, lúc nào cũng mặc đủ loại quần áo xinh đẹp, bị người khác gọi bằng rất nhiều tên khác nhau, rồi sẽ xuất hiện trên màn hình to to bé bé và trong TV.

Bởi vì như vậy, sống xa cha mẹ với bé là việc đã thành thói quen rồi. Cho nên khi Trần Phi Vũ giao bé cho Quý Tự Minh, bé con còn rất săn sóc bảo đảm với chú Quý của bé thay cho cha mình:

"Nhất Nhất sẽ ngoan ngoãn ạ!"

Quý Thụ rất thích đứa em trai nhỏ này, tối muốn ngủ chung giường với bé, hai cục nắm nằm kề nhau chen chen chúc chúc trong một cái chăn ấm áp thoải mái lặng lẽ nói chuyện:

"Nhất Nhất, vì sao anh Tiểu Trần và chú La đi nghỉ không đưa em theo á?"

"Bởi vì baba và mama có chuyện riêng phải làm đó."

"Anh Tiểu Trần là baba của em, chú La là mama của em," – Quý Thụ đếm đếm đầu ngón tay, hình như đang cố hiểu rõ mối quan hệ này, – "Vậy trước đây em không biết anh Tiểu Trần là baba của em à?"

"Mama chưa từng nói cho em biết á."

"Lạ ghê á, tại sao baba và mama của em không ở chung nhỉ?"

Đôi mắt trong trẻo của La Nhất Nhất chớp chớp trong màn đêm, bên trong tựa như đang giấu ánh sao.

Bé nghĩ nghĩ một lúc, ngọt ngào cười:

"Anh bé Thụ, em lén kể cho anh chuyện này nè được hông á?"

"Em nói đi," – Quý Thụ gật đầu, – "Anh sẽ giữ bí mật cho em!"

"Thật ra vào lần đầu tiên em nhìn thấy baba, lần đầu tiên á," – La Nhất Nhất thần thần bí bí mở miệng, – "Em đã đoán được người là baba của em rồi."

Nghe lời đoán ý dường như là năng khiếu bẩm sinh của bé, hơn nữa bé và La Vân Hi mẹ con đồng lòng. Vậy nên biểu hiện thân thiết với baba từ những ngày đầu tiên, một nửa bắt nguồn từ huyết thống, nửa kia lại là cố chấp muốn nhờ vào đó kéo gần quan hệ của cha mẹ mà thôi.

Có lẽ chính La Vân Hi cũng không chú ý ánh mắt của bé khi nhìn Trần Phi Vũ từ đầu đến cuối không hề giống nhau.

Năm ngày sau, khách mời đi theo hướng Bắc cuối cùng cũng thong thả đến muộn, chạy đến Vancouver hội họp cùng bọn họ.

Địa điểm thu hình chọn một khu cắm trại bên hồ ở phía Đông thành phố, La Vân Hi và Trần Phi Vũ lái xe thẳng từ Golden sang, đã đợi ở đó từ sớm.

"Mama!" – Bé con vội vội vàng vàng chạy xuống khỏi xe, nhào vào lòng mama – "Mama ơi! Con nhớ mama lắm!"

La Vân Hi ôm bé vào trong lồng ngực, hôn hôn bé một lúc:

"Mama cũng nhớ con."

Nhưng nụ hôn trả ngọt ngào của La Nhất Nhất hiếm thấy không hề rơi lên mặt anh.

Bé con trong lồng ngực anh quơ quơ tay nhỏ, bỗng nhiên hình như phát hiện ra gì đó, không thể tin nổi mở to hai mắt.

"Mama..." – Tiếng nói của bé nghẹn ngào một lúc, chỉ vừa đủ thời gian nói một câu thôi, trong đôi mắt bé đã xuất hiện hàng ngàn suy nghĩ, thế mà cứ vậy tan nát cõi lòng khóc to.

Công nhân viên ở hiện trường và khách mời vừa bước xuống từ trên xe bị tiếng gào khóc chấn động này làm giật mình.

"Con sao thế La Nhất Nhất?" – La Vân Hi luống cuống tay chân dỗ bé – "Sao tự nhiên lại khóc vậy?"

"Mama... Mama..." – La Nhất Nhất chui trong lồng ngực anh nấc cục một cái vì khóc, dường như cực kỳ thương tâm – "Hương thơm của mama thay đổi rồi! Huhu –!"

Omega vừa trải qua một kỳ phát tình gian nan, khắp toàn thân còn đang bị bao phủ bởi hương nước mưa mới mẻ, trong tin tức tố giao hòa lộ ra chút ẩm ướt, phảng phất như đang cày một luống hoa nhài trong vườn hoa sau cơn mưa.

Tin tức tố của anh thay đổi, Alpha và bé con là người nhạy cảm dễ nhận ra nhất, La Nhất Nhất từ bé đến lớn đã quen với hương vị của anh rồi, trong chốc lát không thể xác định hương vị vừa xa lạ vừa quen thuộc này rốt cuộc có phải đến từ người bé yêu nhất trên thế giới hay không.

"..." – La Vân Hi suýt nữa dở khóc dở cười, theo bản năng quay đầu lại, ném cho Trần Phi Vũ một cái nhìn đầy trách móc.

Cũng may, trong chuyện như này Trần Phi Vũ lại biểu hiện sự đảm đương của Alpha rất rõ.

Cậu ôm con từ trong lồng ngực của bà xã ra, lại nắm nắm khuôn mặt núng nính của bé:

"Cục cưng đừng khóc, đây là hương vị của baba."

"Là của baba ạ?" – La Nhất Nhất rất thích cậu gọi bé như vậy, điều này khiến cho bé cảm thấy mình đang được baba yêu thương chiều chuộng.

Bé con ngậm đầy nước mắt, tội nghiệp ngẩng đầu lên:
"Nhưng mà, nhưng mà vì sao mama lại mang hương vị của baba ạ?"

"Bởi vì từ nay về sau chúng ta phải sống chung đó."

"Thật không ạ?"

"Thật," – Trần Phi Vũ sờ sờ đầu bé, ánh mắt cực kỳ dịu dàng nhìn Omega, cam kết, – "Ba sẽ không rời khỏi hai người nữa."

Một đôi Alpha và Omega tâm ý tương thông, vào lúc kỳ phát tình của Omega tới gần cùng nhau biến mất năm ngày, đi làm gì trong thời gian này đúng là không cần nói cũng biết.

May là bọn họ cũng không có ý che giấu quan hệ bầu bạn đã thành kết, chiếc nhẫn trên ngón áp út của La Vân Hi thì càng rêu rao hơn.

Omega qua qua lại lại trong nhà gỗ sắp xếp cho bé con, Quý Tự Minh đến gần đưa cho Trần Phi Vũ một điếu thuốc, chúc cậu tân hôn hạnh phúc. Nhưng Trần Phi Vũ xua xua tay không nhận, nói thẳng là bà xã không thích.

"Vân Hi quản cậu nghiêm thế hả?" – Quý Tự Minh chế nhạo cậu – "Không nên vừa kết hôn đã ký hiệp ước bán nước đâu."

"Anh ấy chưa từng nói." – Trần Phi Vũ lắc đầu, nói, ánh mắt trở nên xa xăm – "Em đoán thôi."

Bản thân La Vân Hi không hút thuốc lá, trước còn từng khuyên cậu hút ít thôi, cậu đoán chắc anh rất không thích khói thuốc. Thật lạ, Trần Phi Vũ nghĩ, chuyện đến nước này, thậm chí ngay cả việc phỏng đoán ý của La Vân Hi cũng mờ mịt trở thành một sở thích của cậu. Sao người đời lại bảo rằng hôn nhân là mộ phần của tình yêu cơ chứ, cậu giờ đây còn hận không thể lập tức ôm Omega cùng nhau vào quách đây này, ngủ cùng một huyệt, cũng coi như là một kiểu bạc đầu khác.

Quý Tự Minh hơi hoảng hốt vì biểu hiện thật lòng của cậu, một lát sau, thở dài vươn tay vỗ vỗ vai cậu, nói:

"Phi Vũ, cậu cũng không dễ dàng gì."

Giữa Alpha và Alpha có sự hiểu ngầm, hắn biết đời này bọn họ ai cũng phải cúi đầu chịu thua trước Omega của mình. Nhưng Trần Phi Vũ còn trẻ như thế, rất nhiều Alpha vào năm 25 tuổi thậm chí còn đang tìm chút vui vẻ và kích thích ngắn ngủi do tin tức tố mang lại theo bản năng.

"Em chẳng có gì không dễ dàng." – Trần Phi Vũ nói – "Anh Minh, anh ấy mới không dễ dàng. Mỗi lần em nghĩ đến việc mấy năm nay anh ấy một mình chăm sóc Nhất Nhất, em lại..."

Cậu nói đến đây không nói tiếp nổi nữa, nuốt lại chút vị sáp ở cổ họng, lộ ra một nụ cười hơi hơi miễn cưỡng với Quý Tự Minh, than thở:

"May là đã qua hết rồi."

Trong chốc lát Quý Tự Minh yên lặng đi, điếu thuốc trên đầu ngón tay bỗng trở nên hơi đắng.

Một lúc lâu sau, hắn mới rít một hơi:

"Đúng vậy, may là đã qua hết rồi. Dù thế nào thì, bây giờ cũng phải chúc mừng hai người."

Tối đến trong trại đốt lửa lại, hai nhóm khách mời hiếm thấy được cùng nhau, ai cũng nói chuyện nhiều hơn một chút, nhưng bọn nhỏ cũng không sợ người lạ, rất nhanh đã náo nhiệt chơi cùng nhau.

Trên lửa nướng thịt hươu, sắp chín rồi, đang tản ra hương thơm hơi cháy, Trần Phi Vũ ngồi bên đống lửa gảy guitar, dạy mấy đứa nhỏ hát DO-RE-MI, La Nhất Nhất ngoan ngoãn dựa vào lòng baba, làm người bắt nhịp cho các anh em.

Giờ đang là ngày hè thoáng lãng ở Bắc Mĩ, rừng rậm, hồ nước, nhà gỗ hợp lại thành đủ các yếu tố cần thiết của một bức tranh sơn dầu, mà bọn họ có thể ở trong bức tranh này vượt qua mấy ngày ở ẩn cuối cùng.

La Vân Hi vẫn còn di chứng sau kỳ phát tình, dễ mệt hơn bình thường chút xíu, tiếng hát của Alpha, tin tức tố và mùi thơm của thịt hươu bao quanh anh, khiến anh dễ dàng buồn ngủ hơn, mông lung nhớ lại năm năm trước, khi anh và Trần Phi Vũ vẫn còn trong đoàn phim <Hạo Y Hành>, rất nhiều lần ở hậu trường sau giờ ngọ, cậu nhóc kia cũng ngồi bên cạnh anh, ngón tay gảy dây đàn guitar, hát đủ loại giai điệu dân ca tiếng anh không biết tên cho anh nghe.

Năm năm tháng tháng dường như rút ngắn lại trong tâm trí anh trong nháy mắt này, Trần Phi Vũ 20 tuổi, Trần Phi Vũ 25 tuổi, còn có mỗi một Trần Phi Vũ anh vô tình gặp được trong khoảng thời gian này, thiếu niên kia mang theo yêu thương tràn đầy chạy như bay về phía anh, xuyên qua hồng trần cuồn cuộn và mưa lớn ngập trời, cuối cùng đứng trước mặt anh thêm một lần nữa.

Thanh âm của Trần Phi Vũ vang lên bên tai anh:

"Thầy La?"

Anh bỗng tỉnh lại mở to đôi mắt, thấy trong tay Alpha bưng một đĩa thịt hươu đã cắt miếng nhỏ, đang đứng trước mặt anh.

"Anh mệt rồi ạ? Mệt thì về phòng ngủ thôi."

"Không mệt," – La Vân Hi dụi dụi mắt, – "Chỉ vừa nhắm mắt một lúc thôi."

Anh nhận lấy thịt hươu, nếm thử một miếng, bên trên có rắc hạt tiêu, nướng cực kỳ thơm, cách đó không xa mấy đứa trẻ đang được hai vị cha Alpha dẫn dắt đi chia thức ăn ở một chân hươu.

"Em không dạy chúng hát nữa à?"

"Mệt hết rồi ạ, ồn ào kêu đói, quỷ nhỏ La Nhất Nhất là người đầu tiên."

"Em phải xem lại mình đi, Nhất Nhất ở bên anh lúc nào cũng ngoan ngoãn, sao trước mặt em cứ thích nghịch ngợm thế hả."

"Đó là vì con thương anh, điểm này đúng là giống em đấy."

La Vân Hi nghe xong bật cười, Trần Phi Vũ ngồi xuống cạnh anh, rất tự nhiên lại gần hôn anh một cái.

Môi dán môi không nói rõ được kiều diễm bao nhiêu, tựa như tất cả những đôi bầu bạn ân ái.

"Phải rồi Phi Vũ à." – La Vân Hi cắn một miếng thịt hươu, gò má phồng lên vì ăn, bỗng nhiên mở miệng.

"Dạ?"

"Cảm ơn em."

Trần Phi Vũ không hiểu ra sao:

"... Cảm ơn em vì gì ạ?"

Omega thấp giọng cười cười, rồi lắc đầu, nói:

"Không, không có gì đâu."

Sau ba ngày, <Ba ơi, xin chào> chính thức tuyên bố kết thúc quay.

Máy bay về là tổ chương trình thống nhất đặt vào một giờ rưỡi chiều, đó là lúc người đến sân bay đông nhất, lại đúng lúc vào thứ sáu, Trần Phi Vũ đã sớm liên hệ với phòng công tác xếp người đến đón ở sân bay, Hoàng Bân ở đầu bên kia đau đầu đến mức chỉ thiếu đưa cậu lên bàn thờ.

"Mười bảo vệ có đủ không hả?" – Tiếng nói của hắn mang theo sự sụp đổ – "Giờ không biết có bao nhiêu phóng viên chờ ngăn cậu và La Vân Hi, mà tôi nói này cậu chủ à, sao mà cậu phải tung một cái tin lớn như thế ra ở nước ngoài hả?"

Trần Phi Vũ vẫn dửng dưng như không:

"Nước ngoài chẳng phải tốt lắm à? Trời cao hoàng đế xa, dù sao cũng cho em thêm vài ngày sống yên ổn."

Hoàng Bân tức đến mức không muốn nói chuyện với cậu nữa, "Bụp" một tiếng cúp điện thoại.

Sau đó, hình như có ý giận dỗi gì đấy với người đại diện, cách có vài phút, trên weibo của Trần Phi Vũ lại đăng thêm một tus mới.

Lần này thì không có đi cùng nội dung thông báo đáng sợ gì, chỉ có một icon trái tim màu đỏ, nhưng mà bức ảnh chụp lại thay đổi hẳn, không còn là bóng lưng hàm súc nữa.

Bức ảnh thêm filter cậu thường dùng, như một bức ảnh bình thường thôi, nhưng lại chụp cảnh La Vân Hi ôm La Nhất Nhất đang chen trên ghế salon ở phòng chờ máy bay cúi đầu ngủ gà ngủ gật, một lớn một nhỏ, tựa như hai em bé cực kỳ xinh đẹp.

Fan ở bên dưới tự nhiên cũng làm long trời lở đất, nhưng người khởi xướng lại tắt điện thoại di động đi, tự tại ôm vợ con trải qua thời gian bay dài dằng dặc rồi.

Hoàng Bân vì thế mà vài lần tự nhủ rằng biết mà cũng không thể bãi công thì nhất định do giờ có tuổi rồi nên tính khí tốt hơn.

Buổi chiều một nghệ sĩ khác hắn mang phải đi chụp trang bìa cho một tạp chí nổi tiếng nào đó, vậy nên đã chuẩn bị bảo vệ và tài xế rồi, việc đi đón máy bay này hắn không tự đi được.

Không ngờ một giờ sau trợ lý của Trần Phi Vũ khúm núm gọi cho video cho hắn, bảo Arthur không chịu về phòng công tác, muốn dẫn thầy La đi làm việc riêng.

Hoàng Bân nhức đầu thực sự:

"Ông tổ của tôi ơi, cậu không thể trốn fan và truyền thông đi hả? Lại muốn dẫn thầy La đi đâu nữa thế?"

Trần Phi Vũ nhận điện thoại từ trong tay trợ lý, vẻ mặt hờ hững nhìn hắn:

"Đi cục dân chính trước đã."

"Đi đâu???" – Hoàng Bân nghi ngờ mình nghe nhầm.

"Cục dân chính," – Trần Phi Vũ tốt tính lặp lại – "Chúng em đi lĩnh giấy hôn thú."

"...??? Arthur cậu điên rồi à? Hôm nay là ngày hoàng đạo gì hay sao mà cậu nhất định phải kết hôn với thầy La vào hôm nay?"

Có trời mới biết có bao nhiêu cẩu tử và fan đi theo xe bọn họ, lúc này cậu muốn dẫn Omega đi lĩnh giấy hôn thú, khác gì so với việc khua chiêng gõ trống chiêu cáo thiên hạ đâu.

"Đúng," – Trần Phi Vũ gật gù, giọng điệu chắc chắn, – "Nhất định phải vào hôm nay."

"Cậu... Cậu mau để thầy La nhận điện thoại cho tôi."

Hoàng Bân quả thật bị cậu làm tức điên lên rồi, hắn chưa có giây phút nào hối hận không tự mình đến sân bay ép người về như thế, không thể làm gì khác hơn ngoài việc ký gửi hy vọng vào thầy La. Thầy La thành thục thận trọng, chắc hẳn sẽ không làm ẩu làm càng cùng cậu chủ này.

Kết quả La Vân Hi ôm La Nhất Nhất, hiếm khi giả bộ nhu nhược với hắn:

"Hết cách rồi, tôi cũng phải nghe theo em ấy," – Anh quay lưng về phía video, chỉ chỉ sau gáy mình, biểu hiện vô tội, – "Tin tức tố áp chế đây này."

Đây ý là chuyện này Alpha quyết định, anh thân là Omega cũng chỉ đành phục tùng theo bản năng thôi, không thể cưỡng lại được.

Mắt Hoàng Bân lập tức tối sầm lại, cảm thấy hai vợ chồng này quả thực có ý đến khiến hắn không thoải mái đây mà.

Thật ra đừng nói là hắn, xe của bọn họ đi thẳng về hướng cục dân chính, ngay cả fan và truyền thông đi theo cũng trợn tròn mắt.

Nào có nghệ sĩ nổi tiếng lâu năm nào có thể kết hôn oanh oanh liệt liệt như thế này đây? Mà đây chỉ mới đi lĩnh chứng thôi.

Cũng may bảo vệ bọn họ mang theo đủ nhiều, trợ lý phải ở lại trên xe chăm nom La Nhất Nhất, vẻ mặt tràn đầy lo lắng:

"Arthur... Hay để ngày khác đi?"

"Anh muốn đổi ngày không?" – Trần Phi Vũ quay đầu hỏi La Vân Hi.

Omega cong cong mắt nhìn cậu, nở nụ cười khiến đôi tằm nằm kia phình ra:

"Nghe em."

Thế là đương nhiên không cần chờ ngày khác, trời long đất lở cũng không ngăn được vào giờ này, ngày này, giây phút này cậu phải cùng La Vân Hi trở thành bầu bạn theo pháp luật quy định.

Bọn họ cầm giấy chứng nhận của mình đi xuống xe, tất cả các ký giả bị ngăn ở ngoài một mét, vẫn chưa từ bỏ ý định vượt qua cánh tay kiên cố như sắt thép của bảo vệ đưa micro đến.

Có người hỏi:

"Phi Vũ, chuyện hai người sẽ công khai này đã sớm thương lượng hết rồi phải không? Tại sao cậu nhất định phải đưa thầy La đến kết hôn vào hôm nay?"

"Bởi vì hôm nay mới về nước," – Trần Phi Vũ nâng cao âm lượng trả lời, – "Về sớm thì kết sớm thôi."

Lại có người hỏi:

"Vậy thầy La anh nguyện ý nghe theo hắn sao?"

La Vân Hi đang được Trần Phi Vũ ôm vào trong ngực, nghe vậy hơi ngừng bước, dường như bị vấn đề này chọc cười.

"Sao tôi lại không nghe theo em ấy?" – Anh giơ giơ nhẫn cưới trên tay – "Em ấy là ông xã của tôi cơ mà."

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top