Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 1: Gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó là một người lưỡng tính.

Từ khi sinh ra, cơ thể của nó đã không bình thường như bao đứa trẻ khác, điều này làm bố mẹ nó buồn lắm. Nhưng dù có cố gắng thế nào, các bác sĩ vẫn không thể làm cho nó trở thành bình thường được.

Nó lớn lên với cơ thể kì dị ấy và sống như một đứa con trai bình thường, vẫn mặc đồ con trai, chơi những đồ chơi của con trai và cư xử như một đứa con trai thực thụ. Nhưng sâu bên trong nó vẫn biết nó có một phần gì đó thuộc về nữ giới. Lạ lắm, nó không hiểu nổi, rốt cuộc là nó thích làm con trai hay làm con gái đây?

Bố mẹ và gia đình nội ngoại hai bên miệt thị nó. Chính tận tai nó nghe được người ta bảo bố mẹ nó làm điều gian ác kiếp trước nên mới sinh ra một đứa như nó. Còn về phần bố mẹ nó thì luôn cảm thấy xấu hổ vì sinh ra nó, mà họ cũng chẳng thèm ngó ngàng tới nó, cứ quẳng tiền cho nó rồi mặc nó tự sinh tự diệt. Đi học cũng đi một mình, chẳng ai đón đưa, chẳng ai hỏi han lấy một câu. Thậm chí mấy lần sinh nhật, họ cũng không ở cùng chung vui với nó.

Lên 18 tuổi, nó cũng thử quen bạn gái, ừ thì nó cũng thích cô ta, thích lắm. Bạn gái của nó xinh, nữ tính, dịu dàng lắm, tóc ngắn ngang vai, thích mặc đầm, thích làm điệu. Khi bên cạnh cô ấy, nó ra dáng đàn ông hẳn và nó đã tưởng là mình sẽ mãi mãi sống như thế này với cô ấy, sống với phần đàn ông của mình thôi.

Nhưng nó đã lầm.

Nó mạnh dạn nói hết bí mật của mình với cô ấy, những tưởng cô ấy sẽ thấu hiểu, thông cảm và chấp nhận ở bên nó. Nhưng không, cô ta khóc lóc và nói rằng nó đã lừa dối cô trong suốt một thời gian dài, rằng cô ta kinh tởm loại người như nó.

Nó cười cay đắng, nó muốn như thế sao? Nó muốn làm người lưỡng tính lắm à? Vừa nốc cạn ly rượu trên bàn, nó vừa phá lên cười như một kẻ điên. Phải, nó vừa vào quán rượu đấy. Nó đang uống cho say đấy. Để quên hết mọi bất hạnh mà nó đanh gánh chịu đi. Gần quá nửa đêm mà nó vẫn không chịu đi, vẫn ngồi lì ở chỗ đấy, vừa tự lẩm nhẩm vừa cười một mình, có lúc lại khóc òa lên như một đứa trẻ. Nó say thật rồi.

Nhân viên quán rượu tới đuổi nó, ban đầu họ cũng dùng những lời lẽ lịch sự, nhưng thấy nó không quan tâm thì họ bắt đầu nổi điên lên và chửi nó, họ xem nó như đám thanh niên nát rượu kia sao? Đã thế thì nó cũng mặt dày ngồi lại luôn, nó có chết ở đây cũng đâu có ai quan tâm. Nó cũng bỏ nhà ra đi rồi, bạn gái cũng không còn nữa. Thế thì tiếp tục sống để làm gì? Có thể tự vẫn bằng cách uống rượu được không?

Người chủ quán rượu cũng tìm đến nó rồi, đó là một chàng trai trẻ, ăn mặc lịch sự, mái tóc bổ luống nằm trên cặp kính kia có phải cũng quá quyến rũ không? Ồ không không, nó lại nghĩ ngợi lung tung rồi. Hắn có ra sao thì mặc xác hắn chứ, quan tâm làm gì, cho dù có là ông chủ đi nữa thì nó cũng không rời đi đâu, nó đâu còn nhà để về.

Chủ quán thì thầm vào tai nó mấy lời mà cứ như rót mật:

"Cậu say rồi, mau về nhà ngủ đi"

Nó hất tay chủ quán ra, gầm gừ:

"Kệ tôi, tôi không thiết sống nữa"

Chủ quán lắc đầu chán nản, thanh niên trẻ, còn cả tương lai phía trước mà vì chuyện gì lại đòi sống đòi chết? Bất quá chắc cũng chỉ là chuyện gia đình hay yêu đương vớ vẩn chứ gì.

Thế nhưng anh cũng thấy thương cảm cho nó, không thể để nó ngồi đây uống mãi như vậy, kiểu gì cũng phát ốm. Anh liền đánh bạo đánh mạnh một cái vào gáy nó, khiến nó ngất đi rồi sai người đem nó vào phòng riêng của mình.

Nhìn nó ngủ say trên chiếc giường của mình, khuôn mặt thanh tú lấm tấm mồ hôi, vài cúc áo sơ mi mở ra thấy cả một phần ngực rắn rỏi, hai hạt đậu nhỏ như ẩn như hiện dưới lớp áo mỏng khiến anh thấy có chút gì đó kích thích. Chẳng lẽ anh muốn chiếm hữu nó sao? Không được, nó là ai anh đâu biết. Làm sao anh biết nó có phải là người đồng tính giống anh hay không. Sờ vào trán nó thấy nóng nóng, nó bị sốt rồi. Anh liền đem đến một thau nước ấm rồi bắt đầu cởi từng cúc áo của nó, vạt áo mở ra, lộ ra phần da thịt trắng hồng bên trong, hai hạt đậu màu hồng phấn, có cả cơ ngực, cơ bụng 6 múi săn chắc mê người. Nó vẫn mê man không biết gì, anh lại kéo khoá quần nó xuống, lột hết lớp quần dài đến cả quần trong, cái thứ ấy lộ ra khá lớn, anh cười thầm, trông thư sinh vậy mà cũng không phải dạng vừa đâu. Nhưng ô kìa, khi anh lật thứ ấy lên thì cái bên trong thật khiến anh ngạc nhiên và cả ngượng ngùng. Của phụ nữ.

Anh tá hoả vất cả cái khăn xuống đất, nó ... nó là người lưỡng tính sao? Chuyện này anh có từng đọc trên báo, nhưng đây là lần đầu tiên anh được chứng kiến cơ thể của một người lưỡng tính. Thật lạ lẫm đối với anh, một người có cả hai bộ phận sinh dục mà vẫn sống được sao?

Nhưng cho dù có ngượng đến mấy, anh cũng đã cởi bỏ quần áo của nó rồi, anh phải giúp nó hạ nhiệt. Anh nhúng cái khăn vào thau nước, vắt thật mạnh rồi bắt đầu lau lên thân thể của nó, làm cách này thì hạ thân nhiệt nhanh lắm, khi anh còn nhỏ, mẹ anh cũng làm như vậy với anh mỗi lúc anh bị sốt. Từng tất da được anh lau qua, dù cách tay anh bởi một cái khăn, anh vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm và làn da chắc nụi của nó bên dưới, thật khó tin được khuôn ngực săn chắc như vậy lại là của một người lưỡng tính. Hạt đậu nhỏ được anh lau đến liền cứng lại, ngay cả khi bất tỉnh mà cơ thể của nó vẫn phản ứng lại với hành động của anh.

Anh đánh liều tách hai chân của nó ra, cả cái bên dưới lẫn tiểu huyệt ở mông cũng theo động tác của anh mà bị mở rộng thật gợi tình, anh muốn đưa tay chạm vào nhưng lại sợ mình đi quá xa, dù sao anh cũng chưa xin phép nó. Hay thôi anh mượn cớ lau người cho nó rồi chạm cũng được vậy, anh bọc cái khăn vào đầu ngón tay rồi khẽ chạm vào tiểu cúc của nó, thật mềm, anh thực sự muốn đâm sâu vào chết đi được. Nhưng anh không cho phép mình lại tiếp tục giở trò xấu xa với cơ thể của nó thêm nữa. Anh nhanh chóng lau một lần nữa cả cơ thể của nó rồi mặc lại áo cho nó, nhưng với cái quần jean vừa dày vừa chật chội của nó thì bị anh bỏ qua một bên, mặc nó vào thì càng tăng nhiệt, thế thì mọi công sức của anh từ nãy đến giờ sẽ đổ sông đổ biển cả à?
Anh lục tủ lấy ra cái quần short của mình và mặc vào cho nó. Cuối cùng, anh vén mấy lọn tóc nâu lên đầu và đắp lên trán nó một cái khăn ướt.

Ngủ đi nhé, từ ngày mai nhất định phải vượt lên mọi thứ để sống tốt.

OoO

Buổi sáng sớm tinh mơ khi mặt trời vừa lên thì nó đã mở mắt, nhận thấy trần nhà sao hôm nay khác quá, không khí trong phòng cũng không còn ngột ngạc như xưa. Nó còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe tiếng hơi thở đều đều. Nó quay sang nơi phát ra tiếng thở - ngay bên trái của nó đây thì thấy một chàng trai đang say ngủ. Nó thấy anh ta quen lắm mà lại chẳng nhớ được là gặp ở đâu. Mà tại sao nó lại vào đây và ngủ cùng anh ta được nhỉ? Nó nhớ đêm qua nó đã tới quán rượu cơ mà.
Chàng trai bên cạnh nó bắt đầu cục cựa, rồi anh ta cũng mở mắt, anh ta nhìn về phía nó đúng lúc nó cũng đang nhìn anh ta chằm chằm, thế là bốn mắt giao nhau. Anh ta mỉm cười:
"Chào buổi sáng, đêm qua cậu ngủ ngon chứ?"
"T..tôi...tôi sao lại ở đây?" Nó thắc mắc "Tối qua tôi ... tôi ..."
Chưa kịp để nó nói hết câu, anh ta đã tiếp lời:
"Cậu say khướt trong quán rượu của tôi. Tôi sợ cậu chết nên mới mang cậu vào đây, à, tối qua cậu có lên cơn sốt, nhưng yên tâm đi, tôi đã lau người cho cậu rồi" nói đoạn anh ta sờ tay lên trán nó kiểm tra "thấy chưa, hết nóng rồi"

Nó trợn hai mắt, anh ta vừa nói gì? Lau người cho nó á? Nó nhổm dậy, nhìn xuống thân thể mình một lượt và tá hoả khi thấy cái quần mà nó đang mặc không phải là quần của nó.
"Anh ... anh .. sao lại ..." nó choàng tay ôm lấy thân thể mình, hét toáng lên "anh.. anh đã thấy gì rồi?"
Dường như đã đoán được hành động của nó từ trước nên anh không lấy làm ngạc nhiên, anh chỉ cười xoà bảo nó:
"Cái ấy à? Không sao đâu, tôi hiểu mà"
"Anh đừng tự tiện động vào người tôi" Nó giận dữ hét lên, hai má đỏ bừng bừng.
"Chẳng lẽ tôi lại để mặc cậu bị cơn sốt hành hạ?" Rồi lại cười "Không cần lo, tôi giúp cậu giữ bí mật"
Nó không hét nữa, chỉ cúi gầm mặt:
"Anh không thấy tôi ghê tởm sao?"
"Ghê tởm ấy à? Không có đâu. Điều đó chẳng ai mong muốn cả" Anh ôn tồn bảo nó.
"Vì chuyện này mà cậu muốn chết sao?"
Nó không nói gì. Chừng năm phút sau, khi anh nghĩ nó đã không nói nữa thì đột nhiên nó lên tiếng, giọng trầm buồn:
"Mọi người đều kinh tởm và xa lánh tôi. Bố mẹ tôi và cả cô ấy nữa"
Và nước mắt nó lại chảy ra, nó khóc và kể lể hết mọi chuyện cho anh nghe, từ chuyện nó bị xa lánh, bị ruồng rẫy, bị từ chối tình cảm mới dẫn đến cơ sự như đêm qua. Nó không hiểu sao mình có thể nói điều đó cho anh- một người xa lạ như vậy. Tuy mới gặp nhưng nó thấy anh như tri kỉ, chỉ có anh mới không miệt thị, không xa lánh nó khi biết được bí mật của nó; chỉ có anh mới dành thời gian nghe nó tâm sự; thấu hiểu nó. Nó kể hết, nói hết nỗi lòng của mình ra. Lần đầu tiên nó mới tìm được một người hiểu nó như vậy.
Nghe nó tâm sự, lòng anh cũng đau theo nó. Một người xinh đẹp như nó có gì phải chịu nhiều bất công đến vậy, đáng lẽ ra nó phải được yêu thương, được bảo bọc chứ. Anh vốn là một người đồng tính, chuyện này anh cũng không kể cho ai nghe, anh đã nhận ra mình là người đồng tính từ khi còn nhỏ. Thế giới này bất công với những người như anh và nó quá, đồng tính hay lưỡng tính đâu phải căn bệnh, cũng đâu phải tội lỗi gì, cớ sao lại bị xã hội ruồng rẫy như vậy.

Như thấu hiểu nó, anh bỗng nhào tới ôm nó vào lòng, ôn nhu vỗ vỗ vào đầu nó mấy cái:

"Nín đi, đừng khóc nữa, từ bây giờ em hãy ở lại đây với tôi"

Nó bất ngờ, anh mở rộng lòng và đón nó vào sao? Sao anh lại tốt đến như vậy? Nó không cần sự thương hại đâu, nó chỉ muốn có người nghe nó nói, quan tâm nó thôi.

"Tại sao? Tại sao anh lại muốn giúp tôi?" Nó nói trong nước mắt.

"Bởi vì tôi cũng giống như em, tôi là người đồng tính"

Nó ngạc nhiên, nhưng không ngờ anh có thể nói ra điều đó một cách bình tĩnh như vậy. Không giống như nó, lúc nào cũng thấy hổ thẹn, muốn che giấu mọi chuyện. Nó ngước đầu lên nhìn anh, một chút ngỡ ngàng xen vào đôi mắt như sắc nắng chiều kia.

"Th... thật sao?"

Anh cười cười nhìn nó :

"Tất nhiên là thật. Em không cần phải e thẹn như thế" Lại nói thêm một câu nửa trêu nửa thật "Em cứ ở lại đây, làm người tình của tôi cũng không tệ đâu"

Người tình? Anh ta xem nó là món đồ chơi sao? Nhưng thây kệ, nó nghĩ. Dù sao thì nó cũng đâu biết đi đâu, cứ coi như Syaoran Li trên đời này đã chết rồi đi, còn nó là một người khác.

"Sao hả? Em đồng ý không?" Anh hỏi lấy một câu thăm dò.

Mặt nó đỏ lên như cà chua chín, nó lí nhí nói:

"Đ..được"

Nó đồng ý rồi, ha, ở lại làm người của anh cũng được, đến nước này rồi còn ngại ngùng gì nữa. Anh có xem nó là món đồ chơi trên giường cũng được. Loại chuyện thỏa mãn đàn ông nó chưa từng thử qua, nhưng nếu anh yêu cầu thì nó sẽ cố gắng học hỏi.

"Vậy đi, bây giờ em cứ làm một nhân viên của tôi như người khác thôi, sẽ không có ai để ý đâu. Tiền kiếm được tôi sẽ lấy nuôi em" Anh như cười như không chọc nó.

"Anh ..." Nó đỏ mặt sượng sùng, thật là ngại chết nó rồi.

--

Lần đầu viết H thật tệ. Hi vọng không bị ném đá :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top