Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 15 : chọc giận Phạm thiếu

Gil quay đầu lại, vết thương trên cổ hơi đau, cô đưa tay ấn vào bả vai: "Tôi không biết, có lẽ, từ lúc tôi sinh ra, tôi đã phải chịu tội." Gil mỉm cười tự giễu, trong lòng chua xót.

"Cô nói không sai, có vẻ cô đã đắc tội không ít người." Isaac tiếp tục lái xe: "Vì vậy, cô mới chọn làm việc ở VAA?"

"Đúng vậy, tôi không muốn có một cuộc sống không ổn định nữa". Lời nói này, cô sẽ không nói là mỉa mai, cô chỉ nói sự thật. "Trước khi vào làm việc ở Cám Dỗ ai đã khiến cô không tìm được công việc?"

Gil cúi đầu, đây cũng là điều cô không thể giải thích được: "Tôi không biết." Lúc đó, cô vẫn chưa gặp Isaac Phạm .

Trong xe yên tĩnh trở lại, bàn tay Isaac Phạm đột nhiên đan lấy tay Gil. Cô không quen với động tác thân thiết như vậy, muốn rút tay về. Isaac Phạm quay sang nhìn Gil, ánh mắt quyến rũ chết người: "Đêm nay, tôi muốn cô."

Gil kinh ngạc mở to mắt, đột nhiên cô cảm thấy không gian trong xe thật chật chội, ngay cả không khí xung quanh cũng bắt đầu trở nên ái muội: "Cuộc sống hiện nay của tôi rất tốt". Isaac Phạm hiểu được ẩn ý bên trong câu trả lời của Gil .

"Chúng ta lại thực hiện một cuộc giao dịch, cô thấy thế nào?"


"Cái gì?"

"Tôi giúp cô điều tra ra thân phận của ông chủ bí ẩn đứng sau Cám Dỗ, điều kiện, vẫn là thân thể cô". Nếu không phải trước đây ông chủ của Cám Dỗ giở trò với bản hợp đồng của cô, thì có lẽ Gil sẽ không thỏa hiệp nhanh như vậy. Cho nên, thực ra anh phải cảm ơn anh ta mới đúng.

"Không cần". Gil cự tuyệt ngay lập tức: "Tôi không muốn biết".

Xe yên lặng đến nơi, quy tắc trò chơi trước đây là do Isaac Phạm tự mình đặt ra. Người ta vẫn thường nói, quy tắc là do con người đặt ra. Nếu anh muốn thay đổi, lúc nào cũng có thể làm được. Nếu anh muốn Gil , cô không có năng lực phản kháng.

Ngồi vào bàn dùng bữa, thức ăn vẫn chưa mang lên. Isaac Phạm tự mình rót rượu. Xuyên qua thứ chất lỏng màu đỏ trong ly, anh nhìn chằm chằm Gil ngồi ở phía đối diện. Nhấp một ngụm rượu, anh mỉm cười hỏi Gil : "Tôi hỏi em một chuyện".

"Chuyện gì?"


"Lúc ở trên giường, tại sao em lại không có phản ứng?"

Gil đưa mắt nhìn xung quanh, ở một nơi cao cấp như thế này, người ngồi đối diện cũng tao nhã không kém, vậy mà lời nói nói ra lại làm người ta không kịp trở tay: "Tôi không phối hợp với anh sao?"

Thức ăn được mang lên, Isaac Phạm lắc chén rượu trong tay, nhìn ly rượu bị nhiễm đỏ nói: "Cái tôi muốn, là nhìn thấy em thỏa mãn" Gil cúi đầu, nhìn thức ăn phong phú ở trên bàn muốn chuyển đề tài, vào lúc này, đột nhiên chiếc mũi nhạy cảm của cô ngửi được một mùi nước hoa quen thuộc, kích thích toàn thân trở nên căng thẳng. Đúng lúc cô vội vã ngẩng đầu lên, đập vào mắt là bóng dáng một người đàn ông vừa lướt qua cô, hai tay anh ta đút trong túi quần, ánh đèn phản chiếu lên chiếc đồng hồ Rolex trên cổ tay anh ta khiến mắt Dung Ân đau nhói. Thân thể người đàn ông cao lớn, sau mấy bước chân đã đi ra ngoài. Gil nhìn theo không chớp mắt, mãi đến lúc bóng dáng kia mất hút, cô mới có phản ứng, đẩy ghế ngồi, đứng dậy chạy theo. Sắc mặt Isaac Phạm chợt biến, ánh mắt trở nên hung ác, nham hiểm, ném chén rượu trong tay xuống, anh cũng đi ra ngoài.

Bầu trời không biết bắt đầu từ lúc nào đã trở nên âm u, im lặng không một tiếng động, mưa bay tới tấp như chuỗi hạt trân châu bị đứt dây, Gil không để ý đến trời mưa, chạy nhanh đuổi theo bóng dáng người đàn ông kia.

"Bê , Bê !" Cách đó không xa, người đàn ông ngoái đầu lại, đôi mắt màu hổ phách thoáng nhìn.

Người ta, cái gì cũng có thể thay đổi, trừ ánh mắt, ánh mắt sẽ không bao giờ thay đổi.Mưa tạt vào người, lạnh lẽo đến tận xương, Gil vội vã chạy theo hướng người đàn ông, chẳng lẽ cô thật sự nhìn thấy kỳ tích ư?

"Ông chủ". Lái xe lấy ô che mưa mở cửa xe. Phía sau Gil , Isaac Phạm cũng đã đuổi ra ngoài. Người đàn ông kia xoay người ngồi vào trong xe, chiếc xe ô tô màu đen vững vàng đứng trong mưa. Gil liều lĩnh chạy ập đến, hai tay đã chạm vào cửa xe.

"Ông chủ?" Lái xe nhìn vào trong gương hỏi. Tóc người đàn ông vì bị ướt mưa mà bết chặt vào khuôn mặt và quá nửa chiếc cằm lạnh lùng, bên ngoài xe, một tay Gil kéo tay cầm mở cửa xe, tay kia thì đập liên tục lên cửa kính: "Bê ,Bê Trần !" Vẻ mặt lo lắng, toàn thân cô nhếch nhác, run run đứng giữa trời đang mưa to. Người đàn ông nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc, lạnh lùng ra lệnh: "Lái đi"

"Vâng". Lái xe vặn chìa khóa, khởi động xe. Nhận thấy động tác này, Gil càng thêm cuống quýt, hai tay cô giữ chặt lấy tay cầm cửa xe, nhưng cửa xe đã khóa, bánh xe chuyển động làm nước té khắp chân cô, xuyên qua cửa kính màu đen, cô có thể nhìn thấy bóng dáng người ngồi trong xe.

"Bê!" Lái xe thấy cô không buông tay, thì đạp mạnh chân ga.

Ầm. Thân xe cứng rắn vượt qua người Gil, bước chân cô lảo đảo chạy theo, nhưng vì tốc độ quá nhanh khiến thân thể Gil bị hất văng ra ngoài, trượt ngã xuống nền đường. Chiếc xe kia cứ thế mà đi, Gil chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, trên đầu mưa vẫn xối xả.

Cánh tay chạm xuống nền đường bị rách da, máu tươi chảy ra hòa lẫn với nước mưa đục ngầu. Gil lại không cảm thấy đau, khuôn mặt đờ đẫn nhìn chằm chằm phía trước. Mặc dù khuôn mặt không giống, nhưng đôi mắt đó, cô sẽ không bao giờ nhận sai. Đó là Bê Trần .

Cái lạnh từ tay áo chạy khắp toàn thân, đồng thời, cảm giác đau đớn không thể chịu nổi lại bắt đầu ập đến, Gil nắm chặt hai tay, đấm mạnh xuống đất: "Tại sao, Tại sao!"

Nếu thật sự là Bê Trần, tại sao anh ấy lại không nhận ra cô?

Nước mắt không thể khống chế cứ thế trào ra, giọng nói gầm nhẹ, thanh âm khàn khàn, đôi tay cô đã tóe máu, Gil cúi đầu, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình. Chỉ cần một ánh mắt, có thể khơi ra hết bao nhiêu đau khổ cô đã cố chôn giấu bao lâu nay ...

Ở phía đối diện, qua cửa xe, người đàn ông lạnh lùng nhìn tất cả những gì đang xảy ra.

Cửa kính xe hạ xuống một nửa, điếu thuốc trên tay phải lúc sáng lúc tối, chiếc xe đỗ sau một thân cây to, khiến người bên đường không thể phát hiện.

"Em vẫn chưa bao giờ từ bỏ, Bê, em thực sự rất nhớ anh...". Nỗi nhớ này, chỉ mình cô mới có thể biết được, nỗi nhớ như một căn bệnh nan y không có thuốc giải, từng chút, từng chút một, trải qua thời gian và khoảng cách, càng ngày càng thấm sâu, thấm sâu đến tận đáy lòng!

Gil ngẩng đầu lên, không quan tâm đến mưa đang tạt vào mặt: " Bê, có phải anh muốn nói với em, rằng em hãy quên anh đi? Bê, em điên rồi ư, rõ ràng là anh đã chết rồi, tại sao em còn tưởng người khác là anh, lúc nãy, nếu người đàn ông kia dừng lại, em thực sự sẽ nghĩ rằng anh còn sống, nhưng anh ta không dừng lại, anh ta đã không dừng lại ..."

Những người đi qua đường thỉnh thoảng đứng lại chỉ trỏ.

"Anh đi rồi ... Những lúc em nhớ đến anh, em phải làm gì đây?". Chỉ còn lại một người, nhưng không thể quên được những gì đã từng có, điều này có phải rất tàn nhẫn hay không?

"Em là Gil của anh, nhưng tại sao anh lại bỏ mặc em, không quan tâm đến em lâu như vậy?"

Bê ..." !!!

Một tiếng hét bi thương dưới trời mưa, cô đơn lạnh lẽo đến tận xương tủy, cơn mưa quá lớn, không chỉ làm mờ ánh mắt cô, mà còn muốn rửa sạch hết bụi bặm trên những ký ức cô đã từng chôn giấu . Gil nằm dưới mưa, đầu gối lên cánh tay, trước mắt bỗng xuất hiện một đôi giày da nam.Isaac đứng trong mưa, cả người đã ướt đẫm, anh ngồi xuống, khuôn mặt không có biểu cảm, nâng Gil đứng dậy và mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực. Thực ra, lúc này Gil muốn giãy giụa cũng không còn sức lực nữa.

"Rõ ràng là anh ấy đã không còn..." Gil khóc nghẹn ngào. Phía đối diện, người đàn ông kia vứt nửa điếu thuốc đang cháy dở ra ngoài cửa sổ xe ô tô, anh ta nhìn nó bị ướt nhẹp trong mưa nói: "Lái đi". Isaac Phạm lái xe đến, anh lôi Gil nhét vào trong, hai tay cô ôm lấy bả vai, cả người co ro dựa vào cửa kính xe ô tô, hai mắt đờ đẫn, đã không còn một chút dấu vết sự quật cường của ngày xưa.


Hai tay cầm lái của Isaac Phạm, bởi vì dùng sức trở nên trắng bệch, e rằng hôm nay là ngày thất bại nhất trong đời anh. Đường đường là Phạm thiếu gia chưa từng mất mặt như vậy, thậm chí đến tận bây giờ người phụ nữ ngồi bên cạnh còn chưa lấy lại tinh thần.

" Bê Trần là ai?" Nước mưa trên người thấm ướt cả ghế, Gil lấy tay lau mặt, mở cửa muốn xuống xe.

Cánh tay cô bị tóm chặt, Isaac Phạm khóa trái cửa xe, anh xoay người Gil làm cho cô đối diện với mình: "Trả lời câu hỏi của tôi!"

"Anh đừng hỏi nữa !" Gil gạt cánh tay Isaac Phạm ra, biểu cảm lạnh nhạt. Anh nhìn khuôn mặt hướng ra ngoài cửa sổ xe của cô, lồng ngực tự nhiên phập phồng tức giận, Isaac Phạm buông tay, ngón tay gõ nhịp nhàng lên tay lái: "Hôm nay cũng không phải lần đầu tiên, ngày trước ở Cám Dỗ cô cũng như vậy, Gil , tôi đã quá dung túng em rồi." Trong cuộc đời Gil , cô chưa từng muốn gặp phải Isaac Phạm , cô hỏi: "Anh đã từng chưa?" Isaac Phạm khẽ nhíu mày, ánh mắt nghiền ngẫm vẻ mặt thống khổ của Gil, đối với anh từ này quá xa lạ.

"Tôi đã từng yêu một người." Không đợi anh trả lời Gil tự mình lên tiếng, giọng nói nghẹn ngào.Cô biết, yêu mà không thể quên được sẽ có cảm giác như thế nào. Bê Trần đã mất lâu như vậy nhưng ngoại trừ hai lần gần đây, cô chưa bao giờ nhận nhầm anh ấy với người khác.

"Đã từng yêu?" Giọng nói Isaac Phạm mang vẻ giễu cợt, anh hỏi lại: "Vậy người yêu của em bây giờ ở đâu?" Gil nghẹn lời, trái tim cô đau đớn không chịu nổi, đây là một sự thật mà cô không muốn chấp nhận chút nào.

"Một người đã chết?!" Isaac Phạm lớn tiếng nói, không ngờ, cô bỏ rơi anh hai lần đều là vì một người đã chết.

"Tôi muốn xuống xe"
Gil bất ngờ trở nên kích động, cô lấy tay đẩy mạnh cửa xe, thấy không có động tĩnh thì xoay người hét lên: "Thả tôi ra!"

"Tôi đã nói, đêm nay tôi muốn em".

"Anh điên rồi".Gil không tiếp tục náo loạn, nước mưa trên mặt cô đã ngấm xuống tận cổ áo: "Nếu anh muốn, chỉ cần anh ngoắc tay một cái, dạng phụ nữ nào chẳng có, tại sao anh cứ phải cắn tôi không buông như thế?"

"Cắn?" Isaac Phạm nheo mắt đầy nguy hiểm, cô nghĩ anh là chó sao? "Nghe cho rõ đây!" Isaac Phạm giữ chặt vai Gil, ngữ khí ra lệnh: "Quên anh ta ngay lập tức, nếu không, cho dù anh ta còn sống, tôi cũng biến anh ta thành chết!". Ánh mắt lạnh lẽo khiến Gil run sợ: "Phải như thế nào anh mới chịu bỏ qua cho tôi?"

"Rất đơn giản". Isaac Phạm buông tay nhìn Gil cười lạnh: "Chết! Thì xong hết mọi chuyện". Cô dường như bị rút hết sức lực, cả người ngã vào trong ghế, vẻ mặt cũng trở lại bình thản như lúc đầu, Gil đã từng nếm trải không ít đau khổ từ Isaac , nên cô là người hiểu rõ hơn ai hết, muốn đối phó với người như Isaac thì không thể cứng rắn được.

"Chúng ta đang đi đâu?"
Lúc Gil lên tiếng, giọng nói đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Isaac Phạm nhìn xuống tay cô, vết thương này nếu không xử lý kịp thời có thể gây nhiễm trùng, nếu về nhà gọi bác sỹ tư sẽ rất phiền phức, cách tốt nhất là tìm một bệnh viện nào gần đây để kiểm tra.

Gil thấy Isaac Phạm không trả lời cũng không hỏi lại, cô quay đầu chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ. Gil bây giờ và Gil của lúc nãy là hai con người hoàn toàn khác nhau, chẳng nhẽ cô thực sự vẫn chưa quên được người đàn ông kia sao? Nghĩ đến đây, ánh mắt Isaac Phạm lại trở nên âm u, anh đạp mạnh chân ga, phóng nhanh về phía trước. Đến bãi đỗ xe, Isaac Phạm kéo tay Gil xuống, vẻ mặt cô có vẻ hoảng hốt, lảo đảo bị anh kéo đi thẳng.

Mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện dần dần khiến Gil tỉnh táo lại, Isaac Phạm cầm tay cô đi thẳng vào phòng khám bệnh

"Đây là bệnh viện nào?" Vừa vào cửa, Gil đã trở nên căng thẳng giữ chặt tay áo Isaac Phạm : "Tôi không muốn gặp bác sỹ." Trong lòng anh vốn đang rất khó chịu, nhìn thấy bộ dạng này của cô, khiến anh càng thêm tức giận, lực ở tay không tránh khỏi tăng thêm một chút, Gil gần như bị lôi vào trong phòng.

"Các người đang làm gì vậy? Không biết là phải xếp hàng sao?" Bác sỹ đẩy đẩy gọng kính, ý bảo y tá dẫn họ đi ra ngoài.Isaac Phạm vòng tay ôm lấy eo Gil, rồi ấn cô ngồi xuống ghế: "Đừng nhiều lời, nhanh lại đây kiểm tra vết thương trên tay cô ấy cho tôi".

Y tá muốn tiến lên ngăn cản Isaac Phạm , nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hung dữ của anh, chỉ có thể quay đầu về phía bác sỹ cầu cứu.

"Vén ... Vén tay áo của cô ấy lên", vị bác sỹ đã hơn năm mươi tuổi cũng không muốn trước khi về hưu còn đắc tội với ai, nữ y tá thấy thế bước lại gần định thực hiện nhưng lại bị Gil giữ chặt tay: "Đây là bệnh viện nào?"

"Đây là bệnh viện Nhân Ái" Cô y tá thấy Gil gặng hỏi, thuận miệng trả lời.

"Bệnh viện Nhân Ái ..." Gil cúi đầu, miệng lẩm bẩm, y tá vén tay áo của cô lên, định kiểm tra xem vết thương trên tay cô như thế nào.

"Không cần!" Không ngờ Gil lại đứng phắt dậy, giãy mạnh tay khỏi tay nữ y tá, sức lực lớn đến nỗi khiến hồ sơ bệnh án trên bàn đều rơi cả xuống đất. Gil xoay người, mắt cá chân bị trượt, nhưng cô vẫn men theo bức tường, từng bước đi ra ngoài, eo lại bị một cánh tay ôm lấy, giọng nói của Isaac Phạm lúc này đã mang theo phẫn nộ: "Cô làm loạn cái gì?"

"Buông tôi ra!" Gil không thể cử động, chỉ có thể vung hai tay để phản kháng: "Tôi không muốn ở lại đây, buông tôi ra ..." Bác sỹ và y tá nhìn nhau, đối mặt Isaac Phạm họ không dám lên tiếng, chỉ có thể im lặng nhặt hồ sơ giấy tờ từ dưới đất lên.

Mùi thuốc khử trùng nồng nặc, màu trắng chói mắt đập vào mắt, hiện ra vô số những khuôn mặt bi thương, đây chính là bệnh viện ...

Vẻ mặt Gil tái nhợt, mái tóc dài mềm mại giờ đây đã rối tung, cô cố gắng lấy hai tay gỡ tay Isaac Phạm : "Không được ... Tôi không muốn ở lại đây" Isaac Phạm đi nhanh đến trước bàn làm việc của bác sỹ, anh duỗi tay thả Gil ra, cô không kịp phản ứng ngã dúi về phía trước, bụng đập vào góc nhọn của bàn, đau đớn khiến Gil co rúm người rồi ngã xuống đất.

"Cô có chết ở đây cũng không ai quan tâm!" Gil "phá phách" đã vượt quá sức chịu đựng của anh.

Trên thực tế, anh không có nhiều sự kiên nhẫn.

Isaac Phạm xoay người định bỏ đi, nhưng vừa ra đến cửa, tay anh đã bị một bàn tay nắm lại, Isaac Phạm dừng bước, anh ngoảnh đầu lại thì thấy Gil đang quỳ trên mặt đất, một tay ôm bụng một tay giữ chặt tay anh, trên mặt cô có nước, không biết là mồ hôi hay là những giọt nước mắt: "Đừng đi...".

Trong lòng không hiểu sao trùng xuống.

Ánh mắt Gil đã trải qua rất nhiều đau thương, năm ngón tay cô nắm chặt lấy ngón tay út của Isaac Phạm cô sợ anh sẽ vứt bỏ cô một mình ở lại nơi tràn ngập ác mộng này, Gil ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy nhu nhược và yếu đuối mà Isaac Phạm chưa bao giờ gặp.

Đột nhiên cô trở nên khác thường như vậy, phía sau tồn tại câu chuyện như thế nào ? Isaac Phạm quay người lại, anh đưa tay vuốt ve đầu cô: "Chúng ta đi bệnh viện khác".

Isaac Phạm nâng Gil dậy, cô bị đau không thể đứng thẳng người, theo phản xạ Gil dựa vào trong lòng Isaac Phạm , giờ khắc này, chỉ có vòng tay anh mới có thể giúp cô quên đi và ngăn tất cả những điều không muốn nhớ lại.

"Được, đi bệnh viện khác"
Gil còn vội vàng lặp lại lời nói của anh một lần nữa. Isaac Phạm khẽ nheo mắt, quả nhiên là cô để ý bệnh viện này.

Anh khom người bế cô lên, Gil giữ chặt cổ áo anh, cô sợ Isaac Phạm đổi ý nên mãi đến khi gió lạnh lùa qua mặt, Gil mới hơi nới lỏng tay, cô kiệt sức dựa vào người Isaac Phạm đi được một đoạn anh cúi đầu, đã thấy Gil nhắm mắt ngủ thiếp đi. Xe lao vào bóng đêm, lần này Isaac Phạm không đưa cô đến bệnh viện nữa, mà về nhà trực tiếp gọi bác sỹ tư tới.

"Bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại". Jun cẩn thận xử lý vết thương trên tay Gil, Jun kéo áo cô lên, trên bụng Gil liền lộ ra một vết bầm tím lớn: "Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần, không thể đối xử phụ nữ như vậy, những trò chơi biến thái có thể làm thân thể bị thương".

Isaac Phạm ngồi ở mép giường, nhìn thấy Gil ngủ rất sâu, anh nói: "Đây là ngã bị thương, mắt cậu để trên trán à?"


_ TO BE CONTINUED _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top