Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 16 : Thân thế của Bê Trần

Jun đặt tay lên vết bầm tím trên bụng Gil , anh ta nhẹ nhàng ấn một cái, mặc dù Gil đang ngủ nhưng cô vẫn cảm thấy đau, hai chân theo phản xạ co lên, cô mím môi rên một tiếng: "Ưm...".

Thanh âm yếu ớt phát ra mang theo mấy phần mờ ám, Isaac Phạm nuốt nước bọt, anh đứng dậy đi đến quầy để rượu: "Cô ấy không sao chứ?".

"Không sao, chỉ bị bầm tím một chút"

Jun bôi thuốc lên vết thương trên bụng Gil : "Cô ấy dầm mưa nên có thể sẽ bị sốt, lát nữa hãy cho cô ấy uống thuốc hạ sốt".

Isaac vén chiếc rèm cửa sổ màu đen, vắt chân ngồi xuống bệ cửa sổ: "Để thuốc lại, cậu về đi."

Jun nhìn đồng hồ thấy không còn sớm, Gil cũng không sao, anh ta dặn dò thêm Isaac Phạm mấy câu rồi ra về.

Gil ngủ rất ngoan, thân thể cô nằm giữa hai màu đen trắng của chăn đệm chỉ để lộ ra một cái đầu, quần áo của cô vứt tán loạn dưới đất, bị ngâm nước mưa lâu như vậy, chắc chắn không thể nào mặc được nữa.

Ban đêm, không khí mờ ám dần dần lan tỏa khắp căn phòng, một bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng chạm vào làn da đang nóng lên, khiến người ta càng muốn gần thêm, bàn tay của Isaac Phạm , bắt đầu mò vào trong áo ngủ của Gil sờ soạng. Chợt cảm thấy thân thể rất khó chịu như là đang bị vật gì đó đè nặng, cả hai tay hai chân đều không thể cử động.

Thân thể một người đang sốt, chạm vào thân thể một người vừa tắm xong mát lạnh, trần truồng ôm lấy nhau, sự thoải mái khiến cả hai cùng giãn chân mày.

Isaac Phạm sờ lên trán Gil, anh phát hiện thấy cô đang sốt, nhưng người đẹp ở trong lòng, anh đã sớm quên sạch những lời dặn dò của Jun, đôi tay vòng trên cổ càng lúc càng chặt, không khí xung quanh mỗi lúc một nóng lên khiến hai má Gil hồng hồng, cô vặn vẹo thân thể tìm một vị trí thoải mái hơn.

Trong phòng tối om, giơ tay không thấy năm ngón, chỉ nghe thấy tiếng hít thở dồn dập.

Lúc tiến vào thân thể Gil lần trước không thể so sánh với hiện tại, sự chặt chẽ khiến bàn tay Isaac Phạm trên lưng Gil đột nhiên bóp mạnh, trên làn da trắng trẻo ngay lập tức xuất hiện một dấu tay màu hồng, với sự thỏa mãn như thế này, Isaac Phạm chưa bao giờ quan tâm đến sự cảm nhận của đối phương, anh chỉ cần thể xác và tinh thần của mình sung sướng là được rồi.

Gil bị đau, bụng co rúm khẽ rướn người lên.

Chơi phụ nữ nhiều năm như vậy, không ngờ có thể bị Gil ngô nghê khiêu khích đến mức suýt không thể khống chế, từ đầu đến cuối Gil đều nhắm mắt, cô uyển chuyển phối hợp, không hề cứng ngắc như lần đầu tiên. Gil cố gắng dựa sát vào người đàn ông trên người mình, mặc dù trong bóng tối Isaac Phạm không thể nhìn thấy biểu hiện của cô, nhưng anh có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đó sẽ quyến rũ đến mức nào.

"Bê ..." Gil vô thức thốt ra một cái tên, tên một người đã ăn sâu vào trong suy nghĩ của cô.

Trong nháy mắt, sự thân thiết hòa hợp giữa hai người bị phá vỡ, ngay cả hơi thở cũng đã toát ra vẻ lạnh lẽo nguy hiểm, vòm ngực rộng lớn vẫn đang đè nặng lên thân thể nhỏ bé bên dưới, thậm chí nơi trái tim và trái tim vẫn còn dính chặt vào nhau.

Isaac Phạm chống hai tay bên người Gil, mồ hôi trên trán theo mái tóc ngắn chảy xuống, nhỏ giọt lên ngực cô.

Ngủ một đêm mông lung.

Lúc Gil tỉnh lại, đầu cô đau như sắp nổ tung, trên người lúc nóng, lúc lạnh cực kỳ khó chịu.

Cô vừa mở mắt, ánh mặt trời chói chang ngay tức khắc chiếu vào. Gil đưa tay lên che lại, lúc này mới phát hiện, rèm cửa sổ đã bị kéo ra, xuyên qua cửa kính cô có thể nhìn thấy người giúp việc đang làm việc dưới vườn hoa.

Bả vai lạnh lạnh, Gil cúi đầu nhìn, lúc này cô mới phát hiện mình không mặc quần áo ngủ bên cửa sổ cả đêm. Ở góc độ này, chỉ cần người giúp việc ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bộ dạng bây giờ của cô. Gil không kịp nghĩ ngợi vội vàng đứng dậy, nhưng không ngờ cả người không có chút sức lực, cứ thế ngã từ trên bệ cửa sổ xuống sàn nhà. Gil ngẩng lên thì thấy trên chiếc giường rộng lớn một khuôn mặt vô cùng đẹp trai đang gối đầu lên gối ngủ rất say, phía dưới chăn che khuất phần eo, chân tay anh dang rộng chiếm hết toàn bộ giường.

Gò má Gil ửng hồng, hơi thở rất nóng, toàn thân không có một chút sức lực, chắc chắn là cô đã bị sốt. Gil nhìn xung quanh căn phòng, nơi này cô đã đến một lần, những ký ức vẫn còn như mới.

Gil nhìn thấy Isaac Phạm đang ngủ, cô lục lọi quần áo bẩn của mình, nhưng tìm mãi cũng không thấy điện thoại di động ở đâu.

"Này"

Trong lúc Gil đang tìm kiếm khắp xung quanh, Isaac Phạm đã tỉnh dậy mở mắt nhìn cô: "Có phải đang tìm thứ này ?"

Anh vòng tay lôi ra điện thoại di động của Gil ở dưới gối, cầm trong tay quơ quơ.

Gil nghĩ đến việc cả đêm không về sẽ khiến mẹ cô lo lắng: "Trả cho tôi".

Isaac Phạm đặt điện thoại lên ngực vươn tay ngoắc ngoắc Gil : "Tự mình đến mà lấy".

Cô nhặt quần áo bẩn lên định mặc vào.

"Nếu cô mặc quần áo đó vào, thì đi ra khỏi phòng này ngay lập tức".

Gil sửng sốt, cô nhìn thấy ánh mắt coi thường của Isaac Phạm , đột nhiên xoay người, Gil vừa mặc quần áo vừa đi ra ngoài.

Sắc mặt Isaac Phạm thay đổi, anh vén chăn lên để lộ thân hình hoàn mỹ, bước nhanh mấy bước đuổi theo, lôi Gil trở lại giường: "Cô cáu cái gì ?!".

Áo lót chưa kịp cài đã bị Isaac Phạm thuần thục cởi ra vứt xuống đất: "Bẩn chết đi được!".

Gil nằm im trên giường không hề cử động, đầu cô giấu trong chăn. Isaac Phạm lật người cô lại, lúc này mới để ý thấy sắc mặt Gil đỏ lên, môi nứt nẻ: "Cô bị làm sao vậy ?"

Dù mệt mỏi Gil vẫn không muốn nằm ngủ, cô lấy lại tinh thần: "Tôi không sao, mấy giờ rồi? Tôi muốn đi làm".

Isaac Phạm nhớ ra bỏ cô ngủ ngoài lạnh gần cả đêm, thuốc Jun dặn cũng chưa uống, như vậy chắc là đã bị sốt, anh sờ trán Gil , quả nhiên thấy rất nóng: "Không cần đi, tôi đã xin nghỉ giúp cô rồi".

"Vậy tôi muốn về nhà".

"Cô cứ về thử xem" Isaac Phạm kéo chăn đắp lên tận vai cô, còn lấy tay chèn chèn: "Nếu cô ngoan ngoãn ngủ ở đây, hôm nay tôi sẽ tính là cô xin nghỉ, nếu cô muốn về nhà, tôi sẽ cho phòng nhân sự tính là cô trốn việc, lại mưu tính trên phương diện khả năng làm việc của cô nữa, có thể sa thải cô ngay".

Mặc dù, môi anh đang mỉm cười, lời nói cũng dễ nghe, nhưng không phải đang đùa.

Gil giật mình, những lời nói này đường đường Tổng giám đốc của VAA có thể nói ra sao? Mưu tính? Cô trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó cười nhạt một cái nói: "Đưa di động cho tôi".

Isaac Phạm đặt chiếc di động vào lòng bàn tay ngắm nghía, anh nhìn mấy chục cuộc gọi nhỡ trên màn hình nói: "Bên mẹ cô, để tôi nói, nói là đêm qua cô ngủ ở chỗ tôi".

Lòng bàn tay trống không, mặt mày Gil nhăn nhó, cô quay lưng lại gọi điện thoại về nhà.

"A lô? Mẹ ạ! Vâng ạ! Con xin lỗi, tối hôm qua con phải ở lại công ty làm thêm giờ, trong lúc họp công ty con không cho mang điện thoại...". Đột nhiên giọng nói của Gil im bặt, trong điện thoại truyền đến câu hỏi của mẹ cô: "Trúc, con sao vậy, tại sao không nói gì nữa?"

Vòm ngực rộng lớn của Isaac Phạm đang dán chặt sau lưng Gil vào lúc này, không chỉ có đôi tay mà ngay cả bộ phận nào đó đã thức tỉnh trên người anh cũng không có ý tốt làm ra vẻ như sắp chen vào giữa hai chân cô.

"Mẹ, chiều nay con mới có thể về nhà, mẹ không cần lo lắng. Vâng, dạ, con chào mẹ" Gil vội vàng ngắt di động, cô quay người lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang gần trong gang tấc.

"Đêm qua, giữa chúng ta có phải đã xảy ra chuyện gì không nên xảy ra hay không?".

Tóc Isaac Phạm rối tung giống hệt với con người anh, có chút lười biếng lúc mới ngủ dậy, Isaac Phạm híp mắt, anh dường như rất hay thực hiện động tác này: "Nên hay không nên xảy ra, đều đã xảy ra rồi, giày vò đến hơn nửa đêm, Gil , sức khỏe của em cũng thật tốt". Vẻ mặt Gil cứng ngắc, cô chỉ nhớ mang máng, nhưng cơ thể đau nhức đã nói lên tất cả. Isaac Phạm nói đúng, nếu cô kiên quyết kháng cự, anh cũng không thể làm gì cô.


Ngón tay Isaac Phạm tùy ý quấn mấy sợi tóc trước ngực Dung Ân, anh cúi đầu xuống gần cổ cô, giọng nói quyến rũ: "Gil , tối hôm qua cô rất nhiệt tình". Ít nhất cũng khiến anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Gil nhìn Isaac Phạm biểu cảm lạnh nhạt, sự nhiệt tình đó cô không nhớ nên cũng không cảm thấy xấu hổ.

"Vậy tại sao anh còn vứt tôi ngủ trên bệ cửa sổ?" Xấu xa!

Trong đầu Isaac bất ngờ vang lên cái tên kia, anh vén chăn, khoác áo vào, động tác rất nhanh nhẹn, đồng thời ném cho cô viên thuốc Jun để lại: "Cô uống đi, ngủ ở đây một giấc, buổi chiều sẽ đưa cô về".

Không chờ Gil trả lời, Isaac Phạm đã nghênh ngang rời khỏi phòng.

Cô bị sốt cảm thấy cả người khó chịu, quả thực không có chút sức lực nào, cố gắng nuốt hai viên thuốc, sau đó cô chui vào chăn mệt mỏi thiếp đi.

Isaac Phạm đút hai tay vào túi áo đi xuống tầng một, vừa đến phòng khách anh đã nhìn thấy người mà anh muốn gặp đang nghiêm túc ngồi chờ: "Phạm thiếu gia" Nghe thấy tiếng bước chân người đó vội vàng đứng lên cung kính cúi chào.

"Nói đi" Isaac Phạm ngồi xuống ghế, vắt chân ra lệnh.

"Bê Trần, tên thật là Trần Quốc Anh hai mươi sáu tuổi, tốt nghiệp trường Đại học T , là con trai độc nhất cũng là người thừa kế duy nhất của Tập đoàn STG , bố của anh ta hiện nay chính là Chủ tịch Tập đoàn, chú là cán bộ cao cấp của tỉnh, một năm trước, ngay trước khi Trần Quốc Anhchuẩn bị thừa kế tập đoàn thì đột nhiên mất tích ...".

"Mất tích?" Isaac Phạm nhớ đến hai lần mất hồn, mất vía của Gil : "Không phải đã chết rồi sao?".

"Bên ngoài chưa nhận được tin tức anh ta đã chết, nhà họ Trần thông báo là anh ta đi Châu Âu, ngoài ra, đã có tin tức xác nhận, gần mười ngày nữa anh ta sẽ về nước, chính thức thừa kế Tập đoàn STG ". Người đó lấy ra một bức ảnh đặt lên bàn rồi đẩy về phía Isaac Phạm : "Nhà họ Trần rất bí ẩn, bức ảnh này là tôi lấy từ hồ sơ lưu trữ của Trường Đại học T".

Tiện tay cầm lên, trong bức ảnh là một chàng trai còn rất trẻ, đôi mắt sắc bén, vẻ đẹp trai thì không cần phải bàn, nụ cười trên môi dường như mang theo sự yêu thương không nói nên lời, Isaac Phạm đặt bức ảnh lên bàn: "Cậu hãy đến bệnh viên Nhân Ái điều tra xem rốt cuộc một năm trước đã xảy ra chuyện gì, mang bức ảnh này theo".

"Vâng !" Người đó không nói thêm gì nữa, cầm bức ảnh ra về.

Isaac Phạm nhàn nhã dựa vào ghế sô pha, nhưng tâm trạng không hề thoải mái, dựa vào những điều vừa nghe được, anh đoán Bê Trần vẫn còn sống.

Nghĩ đến đây, Isaac Phạm không khỏi nhíu mày, trước khi anh cảm thấy chán, Gil là của anh, kẻ nào dám tranh giành, dù có sống anh cũng biến thành chết.

Lên phòng ngủ mở cửa đi vào, Gil đang yên lặng ngủ ở mép giường, thân thể cô cuộn tròn lại, trên trán lấm tấm mồ hôi. Isaac Phạm đưa tay lên sờ, thấy nhiệt độ đã giảm. Ngoài cửa sổ, trời nắng chói chang, anh đứng dậy đi đến kéo rèm cửa sổ lại, ánh sáng trong phòng liền dịu đi rất nhiều. Isaac Phạm dựa người vào bệ cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm nhìn Gil đang ngủ trên giường.

Môi anh nhếch lên mang theo những cảm xúc phức tạp, Isaac Phạm khoanh hai tay trước ngực, chuyện Bê Trần chưa chết, sớm hay muộn cũng có ngày Gil biết được. Anh quay mặt ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu lên mái tóc màu rượu đỏ của anh khiến chúng trở nên óng ánh chói mắt.

Ăn cơm trưa xong, Gil vẫn còn ngủ. Isaac Phạm mặc quần áo ở nhà ngồi trong phòng khách. Lúc Vy đến thì thấy anh đang tập trung gõ gõ trên bàn phím.

"Tổng giám đốc".

Isaac Phạm ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi ngạc nhiên: "Sao em lại đến đây?"

"Có một số giấy tờ cần anh ký tên gấp". Vy lấy giấy tờ từ trong túi ra: "Thư ký My nói hôm nay anh không đi làm, nên em dựa vào địa chỉ tìm đến đây".

Isaac Phạm nhận lấy, tiện tay lật hai tờ: "Những loại giấy tờ như thế này, em có thể tự mình xử lý, không cần phải đến đây". Mặc dù nói như vậy nhưng sau khi xem xong anh vẫn đặt bút ký tên.

Đây là lần đầu tiên Vy đến nơi này, cô ta tò mò đưa mắt nhìn xung quanh: "Vườn hoa ngoài kia rất rộng, em phải đi một lúc mới vào đến đây".

Isaac Phạm cười cười đặt giấy tờ trong tay xuống: "Chiều nay cho em nghỉ nửa ngày".

"Thật sao?"

"Thật".

Vy mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Isaac Phạm, ánh mắt cô ta lơ đãng nhìn về phía cầu thang rồi dừng lại luôn ở đó, nụ cười trên môi cứng ngắc.

Gil đi chân trần xuống tầng một, trên người cô mặc quần áo Isaac Phạm đã chuẩn bị, đầu còn hơi choáng váng, cô vịn vào tường đi từng bước xuống cầu thang.

Hai tay Vy nắm chặt túi xách, cô ta quay sang nhìn người đàn ông đã tập trung làm việc trở lại: "Em khác những người phụ nữa kia ở chỗ nào?"

Đôi tay gõ bàn phím của Isaac Phạm dừng lại, anh tùy tay lên đầu gối quay sang nhìn cô ta: "Sao đột nhiên lại hỏi vậy?"

Vy cố gắng làm ra vẻ như đang bình tĩnh, ngả lưng dựa vào ghế sô pha: "Em muốn biết ở trong lòng anh, em là người thế nào?" Vẻ mặt cô ta nghiêm túc, ngữ khí vốn luôn lạnh nhạt cũng đã xen lẫn một chút hồi hộp, Isaac Phạm vắt chéo chân, hai tay khoác lên thành ghế: "Cô sẽ chủ động lên giường với tôi sao?"

Đây là một vấn đề tế nhị, trước đó không hề chuẩn bị gì, chỉ là tự nhiện bật ra khỏi miệng. Isaac Phạm bị anh nhìn chằm chằm không khỏi đỏ mặt quay đầu sang hướng khác, cô ta biết câu trả lời mà Isaac Phạm muốn nghe: "Sẽ không".

Gil đứng ở đầu cầu thang, mái tóc cô hơi rối, lúc này tất nhiên cô không thể sánh với Vy một cô gái xinh đẹp gọn gàng.

"Đây chính là sự khác biệt giữa em và họ." Isaac Phạm nhếch môi cười, gối đầu lên cánh tay, anh đã gặp rất nhiều dạng phụ nữ, nên anh muốn, có một người phụ nữ có thể giữ được sự trong sáng, thuần khiết trong mắt anh, mà người may mắn đó chính là Vy.

Thực ra Gil có thể không cần để ý đến những lời nói của Isaac Phạm, nhưng những lời châm biếm của anh vẫn đâm vào đáy lòng đang tổn thương của cô.

Sau khi đã trải qua đêm đó, Gil biết, cô sẽ không bao giờ có thể tránh bị xếp cùng một chỗ với "Họ".

Lúng túng đứng trên đầu cầu thang, nếu bây giờ cô đi xuống chắc chắn sẽ rơi vào tình thế rất xấu hổ.

Sau khi nghe được câu trả lời của Isaac Phạm , Vy mỉm cười, một nụ cười vừa đủ khiến người ta say đắm.

Isaac Phạm luôn là người thuộc trường phái hành động, sau khi chăm chú nhìn khuôn mặt Vy mấy giây, anh đã ngả người về phía trước hôn xuống.

Vy hơi giật mình, thân thể dựa vào ghế sô pha, hai tay thuận thế ôm lấy lưng Isaac Phạm , bàn tay đan chặt vào nhau.

Mái tóc cô ta rối tung, Isaac Phạm vén ra sau gáy, rồi kéo cô ta lại gần mình hơn.

Một nụ hôn nồng nhiệt như vậy sẽ không thể phát hiện ra có người khác. Khuôn mặt Isaac Phạm vẫn đẹp trai quyến rũ như trước, nếu nhìn lâu có thể sẽ bị mê hoặc.

Gil nhấc chân, cô rón ra rón rén đi qua phòng khách, giầy của cô để ở trước cửa, may quá cửa vẫn đang mở.

Gil lén la lén lút đi giầy như ăn trộm, bởi vì đứng không vững, chân cô đá vào một đôi dép cao gót. Mặc dù tiếng động phát ra không lớn, nhưng cũng đủ khiến Isaac Phạm đang chìm đắm chú ý đến.

Buông người phụ nữ trong lòng ra, Isaac Phạm nhìn chằm chằm Gil : "Em đi đâu?"

Đã bị phát hiện, Gil thoải mái đi giày vào: "Tôi về nhà".

Lần này,Isaac Phạm không phản đối nữa, anh tự nhiên khoác tay lên vai Vy : "Tôi sẽ bảo lái xe đưa em về".

"Không cần, tôi ra cổng gọi xe tắc xi".
Gil không muốn phải nhận thêm một chút 'Ân huệ' nào từ anh nữa. Lúc cô ra ngoài trời đang nắng chói chang, Gil hạ tầm mắt xuống, bụng đói rất khiến cô khó chịu, cả đầu cũng hoa mắt chóng mặt.

Isaac Phạm nhìn theo bóng dáng Gil , Vy cười thầm, chiếm được và không chiếm được, ở trong lòng người đàn ông rất khác biệt.

Về đến nhà, ở bên mẹ vẫn là hạnh phúc nhất, ăn qua loa một bát mỳ tôm cũng chẳng kém gì những bữa ăn thịnh soạn bên ngoài.

Sống yên ổn mấy ngày, cuộc sống không bị Isaac Phạm quấy rầy trở nên dễ chịu hơn.

Trong văn phòng, ai cũng đang làm việc của mình, Vy mặc bộ trang phục công sở, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ nói: "Mọi người hãy hoàn thành nốt công việc của mình để sáng mai họp, chiều nay tôi phải đi dự buổi họp báo của Tập đoàn STG , không ai được phép ngồi chơi lúc tôi không có ở đây".

"Trưởng phòng Vy, chị cứ yên tâm ..."
Các nhân viên đồng loạt lên tiếng.

Ánh mắt đang đọc tài liệu của Gil dừng lại, Tập đoàn STG ?

"Trưởng phòng Vy ?" Trước khi Vy ra khỏi cửa Gil đứng lên gọi: "Cô có biết tại sao Tập đoàn STG lại tổ chức buổi họp báo không?". Vy xoay người, dò xét nhìn Gil một lượt: "Nghe nói là Tập đoàn muốn đổi chủ, do người thừa kế đời sau tiếp quản". Nhà họ Trần, chỉ có duy nhất một người con trai , anh ấy đã chết vậy người tiếp quản là ai không...không lẽ...

_ TO BE CONTINUED _

^^ chắc mấy chế cũng quen với fic này rầu nhợ :)))) đừng bơ mèo nhoa lâu lâu đăng 4 chap hâm nóng tình cảm để khỏi bị bơ ^_~ m.n đọc zui zẻ nhớ vote và cmt cho mèo để mèo có thêm động lực để viết nha :D moah... :-*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top