Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 1 : Chạm mặt



- Author : Tiểu Sứa

- Disclaimer : Họ thuộc về nhau nhưng không thuộc về Au , Au viết nhầm mục đích phi lợi nhuận

- Rating : T :v

- Pairings : JoeJi , NAP , ChangRick ( TeenTop ) &* somebody else

- Category : Angst

- Status : On Going

- Note : fic này ChunJi có vẻ lụy tình . ( những bạn không thích đọc ngược thì đừng xem ^^ )

Giới thiệu sơ sơ nha :

+ L.Joe : Là boss của một công ty có tiếng tăm thế giới, thành công trên mọi lĩnh vực nhờ bộ óc thông minh và sắc bén của mình.

+ Chunji : Cậu bé đáng thương được boss Joe cưu mang và đem lòng yêu mến.

Còn 4 người còn lại, đọc rồi hiểu nha :*

HOPE YOU LIKE IT <3

---

- Summary :

Định mệnh cho ta gặp nhau , có yêu nhau hay không điều đó phụ thuộc vào hai người ...


Cậu mặc cho anh tệ cỡ nào , cậu vẫn hướng trái tim mình về anh . Dù có đau đớn thể xác hay trái tim tổn thương đến đâu , cậu vẫn cam chịu . Đó là tình yêu hay là sự chịu đựng để trả ơn đền đáp ?

---------------------------------



Sinh ra trong một gia đình không giàu có , hằng ngày Chunji – cậu bé mặt còn búng ra sữa giờ đây đã lắm lem buồn đất và mồ hôi nhễ nhại phải đi làm phụ việc ở tiệm bán đồ ăn – ban ngày và đi bán que diêm – ban đêm để kiếm $ sống vươn trải . Mẹ mất sớm , cậu ở với người cha nhậu nhẹt suốt ngày cùng bà dì ghẻ ghét cay ghét đắng cậu . Nhiều lúc cậu khóc cho số phận mình thật lắm éo le nhưng rồi cũng gạt đi .

Bang Min Soo – Người hàng xóm tốt bụng , giúp được gì cho cậu anh giúp ngay , biết hoàn cảnh cậu như vậy , anh không khỏi xót xa . Tưởng như cuộc sống đã quá khó khăn rồi mong sao đừng xảy ra thêm chuyện gì . Nhưng sự thật quá phũ phàng , bà dì ghẻ tìm mọi cách đuổi cậu ra khỏi nhà để bả ở chung với ba cậu và người con riêng – Niel người này nhỏ hơn cậu 1t nhưng không hề tỏ ra ghét cậu , ngược lại còn luôn âm thầm giúp đỡ cậu đằng sau người mẹ tâm địa xấu xa kia. Mặc cho sự ngăn cản của con mình , bà vẫn nhất quyết không cho cậu ở đây nữa , ba cậu cũng chiều theo ý bả , có lẽ trước giờ ổng cũng không yêu thương gì cậu nên nhờ cớ này tống cậu đi luôn . Tủi thân , cậu vừa khóc vừa ôm hành lý chạy ra khỏi địa ngục kia , bây giờ hai bên tai cậu không còn nghe được tiếng Niel và anh hàng xóm CAP đang ngăn cậu lại nữa rồi . Khóc vì đau , khóc vì tủi, khóc vì số phận éo le đáng thương của mình , cậu ngồi phịch xuống đất . Có lẽ cậu chạy cũng đã quá xa căn nhà đó rồi , từ giờ cậu và gia đình kia không còn quan hệ gì nữa , trừ Niel ra. Thở hổn hển vì mệt , cậu ngồi dưới góc đèn đường

/ Có lẽ hôm nay phải ngủ ngoài đường rồi ...

Đang lờ mờ con mắt vì quá mệt mỏi , cậu thấy hình như có chiếc xe limo sang trọng đang đậu trước mặt mình .

- " Cậu bé à , cậu bé ! ... " – Một người đàn ông mặc nguyên ' cây đen ' đứng trước mặt cậu . Nhưng giờ đây cậu không còn sức để trả lời , mắt cứ lim dim mà thiếp đi

- " Đứng dưới đó làm gì thế , Changjo ? " – Còn đây là một quý ông lịch lãm bảnh trai đang ngồi ghế sau của xe – là L.Joe hỏi .

- " Dạ có một cậu con trai ngủ ở đây cậu chủ ạ, mình nên giúp đỡ không ? "

- " Để ta xuống xem ! "

Đi xuống với bước đi kiêu hãnh , anh đứng trước cậu bé tội nghiệp kia , ngồi khụy xuống đưa mắt nhìn thật kĩ gương mặt nhỏ bé còn lấm lem nước mắt .

- " Cậu bé tội nghiệp , chắc có uất ức gì đây này , ngủ mà vẫn khóc . " – Anh đưa tay lên gạt đi hàng nước mắt rồi vô thức ôm đầu cậu dựa vào lòng mình và thì thầm : " Ổn rồi, có ta ở đây ".

- " Vậy bây giờ chúng ta nên làm sao ạ ? " – Changjo lên tiếng hỏi

- " Đem cậu bé này về nhà cho ta , ta nghĩ ta nên cứu nó " – Nói rồi anh giao cậu lại cho Changjo đỡ vào xe .

Về đến nhà , anh kêu giúp việc tắm rửa thay đồ dùm cậu bé rồi cho cậu ăn , chắc cậu đói lắm rồi . Anh cũng không hiểu rõ mình . Vì sao anh lại giúp đỡ cậu bé như vậy khi chỉ mới gặp lần đầu ./ Bản thân mình mình còn không hiểu / - Anh tự cười . Khi đi ngang phòng cậu , anh bước vào . Cậu đã được tắm rửa sạch sẽ nên bây giờ nhìn cậu thực sự rất đẹp , như một thiên thần đang bị giam cầm đôi cánh ở địa ngục , mắt cậu vẫn còn đọng vài giọt nước mắt . Anh đến gần nhìn kĩ cậu hơn 

/ Nhóc này thực sự đẹp đấy , ta thích rồi nha / - Anh cười ma mãnh rồi vội bước ra về phòng mình .

Sáng hôm sau ,cậu thức dậy với sự ngạc nhiên to bự . Hết mồm chữ A rồi mặt chữ O , cậu đang tự hỏi

/ Mình đang ở đâu ? Tại sao lại được ăn mặc và nằm chăn êm nệm ấm như thấy này ? Căn nhà này của ai ? .../

Bước vội ra khung cửa sổ , đó là một khu vườn tuyệt đẹp . Kế bên đó là một sân tennis hiện đại , cậu nghía qua xem bóng dáng ai đang đứng chơi . Cậu ngạc nhiên , đó là một chàng trai có gương mặt lạnh lùng cùng ánh mắt sắt lạnh , anh ấy tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời chói chang , một vẻ đẹp thật sự rất đúng với mẫu người cậu thích , có lẽ.. cậu cảm nắng anh mất rồi. Tắt ngay ý nghĩ đó , cậu đang tự trách 

/ Mình là con trai mà , sao lại đi thích con trai ...? Không được .. không được..

.Sau đó, cậu rón rén bước ra khỏi cửa , cậu cũng không biết mình đang đi đâu . Căn nhà như cung điện mà cậu nghĩ sẽ chẳng bao giờ được bước chân vào . Đi một hồi cậu lạc đường không biết về phòng , sợ hãi làm cậu mít ướt , cậu ngồi nép mình vào góc tường .

- " Cậu nghĩ cậu đang đi đâu ? " – Giọng nói của quản gia – Ricky

- " .... " – Cậu không trả lời vì sợ

- " Ra đây mau tôi biết cậu ở trong đó "

- " Dạ .. dạ .. " – Nhút nhát bước ra , cậu cúi gầm mặt không dám nhìn Ricky .

- " Từ giờ không được tự tiện bỏ ra khỏi phòng, nghe chưa ? " – Từ nghiêm túc Ricky chuyển sang thái độ dịu dàng , làm cậu cảm thấy đỡ sợ hơn rồi . – " Đi theo tôi ra phòng khách, ông chủ đang đợi cậu " – Cậu chỉ biết nghe lời mà đi theo không dám cãi .

Đằng trước cậu bây giờ là một căn phòng cực kỳ sang trọng , đồ vật bóng loáng như chưa được sử dụng qua. Ngồi đó là anh ,vơ tay lấy khăn chấm mồ hôi nhưng vẫn chăm chú nhìn cậu bé kia mặc dù cậu chẳng màn gì đến anh mà đang ngỡ ngàng từ vật này sang vật khác .

- " Thưa cậu chủ tôi đã đưa cậu nhóc tới rồi ạ " – Lời nói của Ricky làm cậu giật mình .

- " Ừ người có thể lui được rồi " – Anh nói Ricky rồi nhìn sang cậu – " Ngồi đi "

Mẫu người cậu thích đang ở trước mặt cậu , bây giờ nhìn gần còn đẹp trai hơn hồi nãy gấp bội , cậu bất giác ngượng đỏ mặt , cúi mặt chứ không dám nhìn anh.

/ Cậu chủ ? Anh ấy là chủ căn nhà này ư ? Thật là tuổi trẻ tài cao .. / - Cậu nghĩ thầm mà tay chân run lẩy bẩy cả lên

- " Ta có ăn thịt cậu đâu mà sao cậu sợ vậy ? " – Anh cười

- " .... "

- " Cậu bị câm ? "

- " D .. dạ kh.. khô.. không . "

- " Cậu tên gì ? "

- " Dạ .. là ChunJi ạ "

- " À ừ , ta là LJoe , chủ căn nhà này "

- " Dạ .. tôi ...xi.. xin cảm ơn cậu chủ ... đã..đã cứu tôi , để đền đáp.. tôi có thể làm ... mọi việc.. cậu chủ ... muốn . "

- " Mọi việc cơ à ? " – Anh cười nhỏe – " Được ta sẽ ghi nhớ câu đó , bây giờ nghe ta hỏi trước đã . Tại sao lại không ở nhà mà ngủ ngoài đường như thế ? Cậu còn khóc trong khi ngủ nữa "

- " TÔI KHÓC TRONG KHI NGỦ THẬT HẢ ? " – Cậu giật bắn mình , thực sự là cậu không nhớ gì cả . Anh gật đầu làm cậu thêm hoang mang nhưng rồi bình tĩnh trở lại , cậu trả lời câu hỏi của anh

- " Dạ .. tôi không có nhà ... còn việc tôi khóc cho tôi xin không trả lời nhé.. "

- " Ok ok , ta không ép cậu trả lời. Cậu biết làm việc gì nói ta nghe thử nào ? "

- " Dạ tôi biết nấu vài món ăn và việc nhà ạ .. "

- " Hmmm ~ Ở lại đây làm phụ việc , ta sẽ trả lương đàng hoàng , chịu không ? " – Ánh mắt anh đầy ma lực

- " Dạ được ạ , cám ơn cậu chủ nhiều lắm " – Như bị hút vào vòng ma lực ấy , cậu trả lời không cần suy nghĩ .

- " Được rồi , căn phòng cậu đang ở sẽ là phòng của cậu , cứ ở lấy , ta sẽ mua quần áo , nước hoa , giầy dép cho cậu , yên tâm. "

- " Cậu chủ thật rộng lượng, tôi sẽ không bao giờ quên ơn cậu đâu. Dạ xin phép cậu cho tôi về phòng " - Cậu không hiểu vì sao anh lại tốt với cậu như thế nhưng đối với anh đó là bình thường . Anh là một con người có hai tính cách trái ngược nhau, tuy có vẻ ngoài như vậy nhưng bên trong anh là người tốt.

 Phòng cậu cách phòng khách chừng 2 cái cửa nên việc đi lại không quá khó khăn . Nằm nghỉ trên giường , cậu vẫn nghĩ là mình đang mơ vậy .

/ Vậy là từ giờ mình sẽ ở chung nhà với anh ấy sao ? Cứ đối diện anh ấy là mình trở nên ngớ ngẩn.. Không không , chỉ là cảm nắng , hết liền mà .. đúng không nhỉ ? .. / - Cậu hoang mang lăn qua lăn lại.

Bật dậy đi xung quanh phòng mình, cậu cầm lên từng chai nước hoa và ngửi thử, toàn là loại đắt tiền. Cả cái tủ quần áo cũng hiện đại, cả phòng tắm và giường ngủ , tất cả đều rất sang trọng , tiện nghi . 

/ Căn nhà giàu đến vậy sao .. / . Cảm thấy như bị chóng mặt nhẹ , cậu đi tắm để khoay khỏa tinh thần .

** Trong khi đó ở ngoài phòng khách **

- " Cậu chủ à , mới quen biết vậy mà để ở chung có nguy hiểm lắm không ? " – Ricky quản gia hỏi

- " Không sao . Ta thấy ở cậu bé này một tâm hồn trong sáng , không đến nỗi là quân ăn cắp . Cậu biết tài của ta rồi mà , nhìn người không bao giờ sai . " – Anh cười đắc ý

- " Dạ vâng . Thưa cậu chủ tôi rút trước . "

- " Sẵn kêu Changjo dùm ta . "

Chưa kịp dạ vâng , Changjo đã ở kế bên Ricky từ hồi nào . Hai người này có gian tình lâu rồi , cả anh cũng biết và anh ủng hộ nhưng không có chuyện lơ đểnh công việc vì yêu được . Ricky đỏ mặt xấu hổ trong khi Changjo thì cười ma mãnh nhìn vẻ đáng yêu kia . Cả hai đều không để ý có một "bóng ma" đang ở đây =))

- " E HÈM ! .. " – Tiếng ' e hèm ' của anh làm Ric và Jo bối rối mà nhìn trời đất tùm lum .

- " Thưa cậu chủ em đi .. " – Ricky ngượng ngùng

- " Ừ .. " – Anh tính hỏi Changjo chuyện công việc ở công ty thì bắt gặp ảnh đang nhìn ẻm đắm đuối không thèm để ý gì mình .

- " YAAAA ~ Cậu đùa tôi à ? " – Anh nửa đùa nửa bực .

- " Em xin lỗi cậu chủ , xin lỗi cậu chủ . Mong cậu chủ bớt giận" – Cậu cúi mặt .

- " Thôi được ....Chuyện tuyển thêm người để giúp việc cho ta bên công ty như thế nào rồi? "

- " Dạ vẫn đang tuyển ạ , chưa có người thích hợp "

- " Ừ chừng nào có kết quả thì nói ta biết , cậu lui được rồi . "

- " Dạ thưa cậu chủ em đi . " – Bóng Changjo dần mờ đi . Anh định đi tắm sau buổi sáng vận động , đi ngang phòng cậu , anh nghe thấy tiếng hát trong veo cất lên , như bị chìm vô hư ảo , anh mỉm cười và nghĩ 

/ Cậu thú vị thật Chunji à ,cứ làm cho ta tò mò này đến tò mò khác / - Liếm lưỡi ma mãnh , anh tiếp tục đi về phòng mình .

[ to be cont..] 

P/s : Mình đã trở lại sau 1 thời gian "mất tích" đây :D Các cậu đọc rồi góp ý cho mình nhé, cảm ơn nhiều ♥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top