Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 2 - 2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời ơi ai mong tui dơ tay =))))))))) Sứ Mệnh Của Trái Tim cập bến buổi chiều CHỦ NHẬT hàng tuần như đã hứa đâyyyyyyyy !
Không liên quan cơ mà Chap này tui thấy có kì đà nhé :V Có nguyên con kì đà to đại bự luôn =))
Ở chap trước cả nhà còn nhớ chuyện của Trung Úy Myeong Joo không nhỉ ??? Ây mà kể ra cũng buồn hé khi mà Thiếu Úy nhà ta chưa sẵn sàng làm baba =)) Tội trẻ nhỏ huhu T_T
Giờ thì đọc truyện và chúc mọi người ngày cuối tuần vui vẻ lalala :3 BOW WOW WOW

------------------------------

 Họ ở trong lâu thế nhỉ?! – Si Jin thắc mắc. Nghĩ mãi chẳng ra gì cả, anh vò đầu bứt tóc. Rốt cuộc cô ấy đang giấu mình bí mật gì vậy nhỉ? Tại sao lại có cả Myeong Joo và Dae Young trong chuyện này? Aishh, thật không hiểu nổi những người phụ nữ trong cuộc đời mình đang suy nghĩ cái gì nữa?!

Anh không thể ngồi yên được nữa, anh lấy điện thoại ra....

Tút... Tút...

"Đoàn kết!" Thượng sĩ Seo trả lời.

"Mất bao lâu để cậu tới bệnh viện?" Si Jin hỏi anh.

Seo Dae Yeong im lặng một hồi, "Có lẽ là 10 phút hoặc hơn, mà tôi vẫn đang làm dở việc. Máy bay mới cất cánh thôi. Tôi phải ở lại kiểm tra tình hình này kia nữa."

"Tôi nghĩ Trung úy Yoon bị gì rồi. Nên đến nhanh lên đi..", anh thúc giục. Thế rồi anh cũng làm trái lời Mo Yeon! Nhưng anh làm vậy cũng phải. Thật khó để không ngưng lo lắng cho một người mà chẳng biết tình hình người đó ra sao. Dù gì Myeong Joo cũng là em gái của Shi Jin mấy năm trời..

Seo Dae Yeong ngay lập tức đáp, "Tôi sẽ ở đó trong 5 phút nữa" rồi anh gác máy.

****

"Trung úy Yoon hành động kỳ lạ thật.." Chi Hoon nói khi đang sắp xếp khay ăn trưa của mình.

Min Ji nhìn anh "Là sao?"

"Thì, hôm qua cô ấy bỗng ngất đi, sáng hôm nay cô ấy trông xanh xao hơn hẳn. Bác sĩ Kang là người đầu tiên cô ấy tìm. Và chắc không ai để ý, cô ấy đi hơi khập khiễng và chậm chạp hơn bình thường."

"Triệu chứng đấy." Bác sĩ Song nói: "Đó có thể là triệu chứng."

"Triệu chứng sao ạ?" Giọng Min Ji vang lên. Rồi hai mắt cô mở to ra... "Trời!? Trung úy Yoon có thai?"

******

Vài phút sau, Myeong Joo bước ra, cô dừng lại ở bồn rửa tay. Mo Yeon khẽ nhìn cô khi đang dựa mình vào cửa..

"Giờ thì sao?" Mo Yeon hỏi, Myeong Joo tựa vào bức tường đối diện cô, rồi đáp..

"Chờ đợi,"

Hai, ba phút trôi qua, vạch đỏ đầu tiên xuất hiện.

"Myeong Joo à, cô có sẵn sàng làm mẹ không?..." Mo Yeon hỏi khi đang nhìn chằm chằm vào que thử nghiệm.

"Tôi không biết nữa. Vài phút trước thì không, nhưng bây giờ thâm tâm tôi lại thay đổi. Có thể có chăng?", cô đáp, ngưng một hồi, cô nói tiếp. "Vấn đề là que này chỉ hiện lên một vạch thôi. Âm tính."

"Hết thời gian rồi à? Một vạch thôi sao?" Mo Yeon nói, bởi cô thấy vẻ đượm buồn trên khuôn mặt của Myeong Joo.

"Vâng." Cô cười đáp, nụ cười trên môi cô thật gượng gạo...

"Que thứ hai thì sao?"

"Vẫn như vậy". Myeong Joo trả lời. Thật không biết là cô ấy đang vui hay đang buồn nữa. Khó có thể nào mà biết được cảm xúc, tâm trạng của người con gái này... - Mo Yeon nghĩ.

"Cô cảm thấy thế nào?" cô hỏi Myeong Joo

"Thành thật mà nói... Tôi ổn.", Myeong Joo đáp. "Suy nghĩ hồi này của tôi sai rồi. Tôi vẫn còn trẻ, chưa sẵn sàng để làm mẹ." cô nói thêm, "Bên cạnh đó, mục đích có con của tôi thật sự rất tệ, là tôi chỉ mong kết hôn với sĩ Seo nhanh chóng." Giọng cô rất nghiêm túc, chắc có lẽ đây là sự thật lòng của cô..

Mo Yeon mỉm cười theo. Nếu là cô, thì sẽ ra sao nhỉ?

"Mà cả hai que đều là âm tính.." Mo Yeon lên tiếng. "Thì cô bị gì?" cô hỏi.

"Tôi không biết," Myeong Joo lắc đầu, "Mệt mỏi? Hay là thiếu máu đây?."

"Ion thiếu?" Kang Mo Yeon trả lời, cô cũng đã tìm hiểu qua những nguy cơ cơ khác nếu như Myeong Joo không mang thai. Thiếu ion trong máu có thể dẫn đến những triệu chứng trên..

"Đi với tôi. Chúng ta cần phải xem coi lượng dinh dưỡng các chất trong máu cô như thế nào rồi.." Mo Yeon dẫn Myeong Joo ra khỏi phòng vệ sinh.

Nhưng họ liền đứng khựng lại khi có Shi Jin lẫn Dae Young đang chắn đường.

"Anh đến đây hồi nào vậy? Giật cả mình!" Myeong Joo thốt lên.

"Em không sao chứ? Có chuyện gì xảy ra?" Dae Young lạnh lùng hỏi. Anh nhìn sâu vô mắt cô..

"Xin lỗi thượng sĩ Seo. Nhưng chúng tôi chưa thể nói với anh được. Tôi cần đưa cô ấy đi xét nghiệm máu một xíu.." Mo Yeon trả lời thay cho Myeong Joo.

"Này nhóc, sao cô lúc nào cũng bệnh tật vậy?" Yoo Shi Jin cốc trên trán Myeong Joo. Là bởi vì anh lo lắng cho sức khỏe của cô. Hệ miễn dịch của cô chẳng khỏe nữa sau đợt cô nhiễm virus M3. "Cậu.." anh nói với Seo Dae Yeong, hai mắt trừng lên, "Cậu không chăm sóc cô ấy à? Cậu có phải là bạn trai cô ấy không đấy? Thật là?!"

Seo Dae Young vẫn im lặng, vì anh muốn chính miệng Myeong Joo trả lời câu hỏi của anh. Anh cần phải nghe nó từ cô để anh có thể chắn chắc được chuyện gì xảy ra với cô, rằng cô không sao...

Myeong Joo nhoẻn cười trên môi. "Em không sao, đừng lo lắng, không phải M3 như trước nữa đâu. Chắc là em bị thiếu chất thôi..". Sau khi nhìn thấy cả hai que đều không hiện lên hai vạch, cô vẫn còn chút gì đó hoài nghi. Cũng có khả năng là thiếu chất, nhưng... Giờ việc cô cần phải làm là trấn an người đàn ông cô yêu trước đã..

Seo Dae Yeong nhìn sâu trong mắt cô. Như thể anh đang kiểm tra xem cô có đang nói sự thật với anh không. Anh biết khi nào cô nói dối, khi nào nói thật. Và lần này Myeong Joo đã không hoàn thành việc tỏ vẻ không sao của mình, vẻ mặt gượng gạo của cô khiến anh càng hoài nghi thêm.. Chúng ta sẽ phải nói chuyện sau đó, Yoon Myeong Joo! – Anh thầm nghĩ.

"Anh thật sự tin rồi đúng chứ?" Myeong Joo nói.

"Anh không biết.. Có thể có, hoặc không.." Seo Dae Yeong giả vờ trả lời.

"Tốt nhất là anh nên tin đi. Em nói thật mà!" Myeong Joo cười tươi, "Đừng lo lắng, lần này sẽ không giống như lần trước đây, em sẽ cẩn thận hơn. Có cả tiền bối Kang đi với em thì anh lo gì chứ nhỉ thượng sĩ Seo!"

***

Vài hồi sau, mẫu máu của Myeong Joo đã được gửi đến phòng hóa nghiệm kiểm tra.

"Cả hai, đã ăn chưa?" Shi Jin hỏi.

Mo Yeon lườm anh đáp "Tất nhiên là chưa rồi. Lu bu quá nên tụi em đã bỏ qua bữa trưa. "

Anh liếc nhìn đồng hồ trên tường, giọng anh tỏ vẻ lo lắng. "Yah, cả hai người đều trong ngành y học, ắt hẳn sẽ biết hậu quả của việc bỏ bữa trưa đúng không?"

"Anh không nghe thấy bác sĩ Kang nói gì à? Bận rộn quá nên mới vậy!" Myeong Joo trả lời

"Nhưng không sao cả, nhờ vậy mà tụi em mới có thể ăn trưa với các anh đó!" giọng Mo Yeon ngọt ngào hơn hẳn.

"Tận dụng thời cơ quá là vi diệu! Tiền bối, không ngờ chị rất ranh mãnh đấy!" Myeong Joo bật cười.

"Yoon Myeong Joo..." Seo Dae Yeong nói lên tiếng, bước gần về phía cô. "Chúng tôi cần phải nói chuyện", anh nói rồi nhìn chằm chằm vào Shi Jin, khiến anh hiểu ngay ẩn ý của Dae Young ngay lập tức.

"Chúng ta đi thôi nào em yêu à!" Si Jin quàng tay qua vai Mo Yeon, "Cô gái anh yêu muốn ăn gì nè, anh dẫn em đi rồi đút cho em nhé?" Anh tỏ vẻ dễ thương làm cho Mo Yeon khúc khích cười. Hai người nắm tay nhau, dung dăng dung dẻ bước đến căng tin bệnh viện, để lại không gian riêng cho Dae Young và Myeong Joo..

Bây giờ bầu không khí nặng nề bỗng bao trùm xung quanh cặp đôi này. Đã vậy, sự tĩnh lặng trong bệnh viện càng làm cho sự u ám giữa họ tăng lên..

"Anh muốn nói về điều gì?" Trung úy Yoon hỏi, phá vỡ đi sự im lặng hằng có.

Seo Dae Yeong nhìn cô âu yếm, "Anh nghĩ rằng em cần phải nói sự thật với anh. Chúng ta đã hứa là không giấu nhau gì nữa mà..,"

"Phải. Nhưng nếu em không có bí mật gì thì sao?"

"Em không muốn nói cho anh phải không?" Dae Young lạnh lùng hỏi. Cô nhìn anh chần chừ. Cô không muốn nói với anh trong khi mọi thứ vẫn còn chưa rõ ràng. Nhưng, trong trường hợp này, cô không thể nào giấu anh được nữa...

Cô hít một hơi sâu rồi trả lời.

"Ngày hôm nay, em đã thử thai. Cả hai que đều...", Cô lắc đầu thay cho việc trả lời tiếp, cô gục đầu xuống, chờ đợi anh đáp lại.

Với khuôn mặt vốn chẳng có biểu cảm của Dae Young, thật chẳng biết là anh đang thất vọng hay hoan hỉ hạnh phúc. Và khi anh không nói điều gì, cô ngẩng mặt lên nối tiếp câu nói ban nãy của mình.

"Cả hai đều xuất hiện một vạch."

"Âm tính?" Dae Young giờ mới lên tiếng, có gì đó tiếc nuối trong giọng nói của anh, "Em không sao chứ?"

"Waa, anh thất vọng đấy ư?" cô hỏi anh, "Bình thường thì mấy kẻ đàn ông sẽ nhảy cẫng lên vì vui sướng chứ nhỉ?"

"Thật lòng thì, không hoàn toàn." anh trả lời. "Anh vui vì em không có thai, không phải vì anh không thích em như vậy, mà bởi vì anh sợ quá trình em mang thai sẽ cực khổ biết mấy, tuổi đời em còn rất trẻ, mang thai sớm sẽ làm em bất tiện rất nhiều cho cuộc sống mai sau, bên cạnh đó thì anh cảm thấy hơi thất vọng, vì anh khao khát làm cha lâu rồi."

Mắt Myeong Joo đỏ hoe, nhòe ướt. Rốt cuộc kiếp trước cô đã làm gì mà kiếp này có thể có một người bạn trai như Dae Young chứ?

"Em xin lỗi vì đã làm anh lo lắng," cô cố nén lại nước mắt của mình, kìm lại cảm xúc đang dâng trào trong lòng, "Chỉ vì em không muốn anh hụt hẫng nên em giữ bí mật đến phút chót với anh.."

Anh kéo cô vào vòng tay ấm áp của mình. "Anh yêu em", anh nhẹ nhàng nói với cô, ôm cô thật chặt "Anh yêu em, và cho dù có bất cứ điều gì xảy ra với em thì anh vẫn mãi yêu em. Hãy cứ nói mọi thứ cho anh nghe, trung thực với anh. Nếu là tin tốt hãy cùng nhau sẻ chia vui mừng, nếu đó là tin xấu thì hãy bên nhau an ủi cho lòng nhẹ vơi đi. Đừng lúc nào cũng im lặng gánh vác trên đôi vai gầy nhỏ bé này một mình. Anh yêu em! Yoon Myeong Joo. Không bao giờ thay đổi điều đó."

Lần này, giọt lệ đã rơi xuống, lăn dài trên gò má của Myeong Joo, "Em cũng yêu anh."

***

"Myeong Joo nghĩ rằng cô ấy có thai, sau khi kiểm tra thì tụi em mới biết là do thiếu chất.." Mo Yeon nói với Shi Jin khi cả hai đang bon bon lái xe trở về khách sạn. Lúc đầu anh tính ăn trong căng tin bệnh viện nhưng vì cô đã trải qua nhiều chuyện nên anh muốn đãi cô ăn một bữa thật ngon miệng...

"Sao anh không nói gì vậy?" Cô hỏi.

"Bởi vì anh không biết nói gì hết." anh trả lời. Anh nhìn cô trong khi tay vẫn đang cầm vô lăng rẽ hướng, "Đây là một chủ đề rất nhạy cảm đối với đàn ông tụi anh, em nên biết điều đó."

Mo Yeon đã trừng mắt nhìn anh, "Có vẻ như là anh không thích có con nhỉ?!." Vừa lúc cô nói xong là xe đã hướng đến bãi đậu ngoài trời, chiếc xe cứ đi vòng vòng tìm chỗ trống để nó có thể nghỉ ngơi, sau khi Shi Jin dùng nó chạy gần như vòng quanh Vancouver rộng lớn này...

"Không. Nhưng điều đó lại dẫn đến nhiều thứ khác nhau..", anh giải thích.

"Như là?"

"Em biết đấy, hôn nhân ..." anh nói khi đã tìm được chỗ đậu xe hoàn hảo. "Thực chất thì, chỉ có hôn nhân thôi.."

Mo Yeon hằng giọng, "Oa, ra là anh không muốn kết hôn với em. Giờ thì em - -"

Cô chưa kịp hoàn thành câu của mình thì đôi môi anh đã đặt trên đôi môi cô.. Anh hôn cô nhẹ nhàng, đằm thắm. Lần này cô chẳng động đậy gì cả, vì cô hơi bất ngờ trước những gì mà anh đột nhiên làm. Còn anh thì không, anh cảm thấy thích thú với điệu bộ này của cô. Anh dần di chuyển, hôn môi trên, xuống môi dưới... Rồi quấn lưỡi đưa đẩy nhau...

"Này Yoo Shi Jin! Anh đang làm gì vậy? Bộ anh thích hôn em lúc nào cũng được sao?!"

Và anh hôn cô tiếp. Vẫn theo cách hôn ban nãy, nhưng mãnh liệt hơn...

"Là anh đang bịt miệng em đấy, theo cách lãng mạn. Lần thứ hai." Cô chỉ nhìn anh.

"Hãy nghe anh đây bác sĩ Kang," anh nói, đặt hai tay cô vào trong đôi bàn tay của mình. "Không có việc gì anh muốn hơn là cưới em. Anh muốn ngày nào thức dậy cũng có em bên cạnh, hằng ngày được thấy khuôn mặt tỏa nắng và nụ cười tươi trên môi em. Được ôm em mỗi đêm, nghe con tim em đập, thổn thức khi đang trong vòng tay của em.. Nếu điều đó thành hiện thực thì.."

"Vậy tại sao anh lại không?"

"Cả hai ta đều biết lý do tại sao anh không làm...", anh như muốn đề cập đến công việc nguy hiểm mình đang làm. "Nhưng dù gì đi nữa, anh sẽ cưới em, và biến em là của anh mãi mãi..."

"Vậy tại sao không chứ?"

Yoo Si Jin chỉ mỉm cười, anh phần nào chắc chắn rằng cô ấy đã biết câu trả lời.

Trước khi anh nói tiếp, cô bỗng bịt tai lại và lắc đầu dữ dội. "Không, không, không, không đâu. Em không muốn nghe câu trả lời từ miệng anh nói ra." cô nói. "Mày đang nghĩ gì vậy Kang Mo Yeon? Mày điên thật rồi! Không nghe câu trả lời, nhất quyết là không. Đến chết cũng không nghe. Nghĩ kĩ lại đi Kang Mo Yeon, Yoon Myeong Joo đang không khỏe đấy. Mày phải lo đến chuyện đó Mo Yeon à!" cô tự nhủ. Shi Jin không khỏi bật cười khi thấy cô như thế này. Cô gái này, đáng yêu quá đi mất! – Anh thầm nói.

"Là tại vì em đó!", anh nói, và cô lườm anh. "Anh chưa sẵn sàng cho hôn nhân. Và em cũng vậy. Ngưng suy nghĩ về vấn đề này đi cô gái của anh. Ta phải đi ăn đã chứ! Người anh yêu đói rồi!" Anh cúi xuống gần cô, xoa bụng cô và tách dây an toàn của cô. "Đi nào em yêu."

*****

Buổi ăn trưa khá là ổn. Anh và cô tiếp tục vẽ ra những viễn tưởng nhiệm màu trong cuộc sống nếu có ngày cả hai bước đi chung một lễ đường. Những câu chuyện anh kể, luôn kèm theo tiếng cười rúc rích của cô gái bên cạnh anh. Phải chăng cô ấy thật sự chưa sẵn sàng với hôn nhân? - Anh thầm tự hỏi...

Ăn xong, cô quay lại bệnh viện, tâm trí cô vẫn luôn quanh quẩn những điều mà anh nói. Quả thực, hôn nhân là một bước tiến lớn trong cuộc đời của mỗi con người. Đối với cô, kết hôn với anh, đẻ ra những đứa con của anh, mỗi tối được anh ôm hôn, là tâm nguyện lớn nhất của cô cuối phần đời còn lại. Nhưng lòng cô bỗng thấy nôn nao sợ sệt... Rốt cuộc nỗi sợ đang ẩn hiện trong lòng cô là gì đây? Sao cô không thể biết được nó là gì vậy...

Có quá nhiều câu hỏi mà cô không thể trả lời, thế rồi, cô móc điện thoại ra...

"Mẹ à!" cô la lên. Giọng cô nũng nịu, không còn là một Kang Mo Yeon mạnh mẽ trong phòng mổ, trên bệnh viện hay ngoài đời nữa, mà là một người con gái đang làm nũng trong vòng tay của mẹ...

"Mo Yeon con yêu, sao vậy con?" Bà mẹ hiền từ đáp lại..

"Con đang rối trí lắm. Con muốn mẹ trả lời con.."

"Con cứ nói đi."

"Làm sao mà mẹ biết được mẹ đã sẵn sàng kết hôn với bố chứ?"

"Trời ạ! Yoo Si Jin nó cầu hôn con à? Không phải con đã từ chối đấy chứ?" Mẹ cô hào hứng.

"AAnh ấy làm gì cầu hôn con chứ! Anh ấy bảo con chưa sẵn sàng để kết hôn, là sao vậy mẹ? Làm thế nào mà mẹ biết được mình nên kết hôn?"

"Con sẽ không bao giờ biết được." mẹ cô trả lời. "Kết hôn không phải là việc có thể dễ dàng sẵn sàng được. Có thể nói là không bao giờ đấy con bé ngốc ạ. Cho dù con có đặt hàng ngàn câu hỏi cho mẹ, cho những người dày dặn nhất trong hôn nhân, con sẽ không bao giờ nhận được câu trả lời. "

"Vậy thì làm sao mẹ?"

"Lúc nào con cũng sẽ ngờ vực. Ban đầu có thể là con nghĩ con sẵn sàng, nhưng càng về sau, con sẽ nghi ngờ tất cả mọi thứ, liên quan đến hôn nhân của mình, bất kể là điều nhỏ nhất. Rồi con lại sợ kết hôn.. Nhưng đừng bận tâm đến những nỗi sợ đó, hãy nghĩ đến vẻ đẹp của hôn nhân con ạ.. Khi con đã có cuộc sống vợ chồng rồi, con sẽ học được nhiều thứ, biết sẻ chia cho nhau... Cử nghĩa của hôn nhân mới đáng phải trân trọng và để tâm đến. Không phải là các thứ khác."

"Mẹ à. Con cảm ơn mẹ! Yêu mẹ lắm"

"Cần gì cảm ơn chứ con bé này. Mẹ nói vậy vì mẹ muốn ẵm cháu trên tay lắm rồi." Mẹ cô vừa nói vừa cười khúc khích.

"Mẹ à!"

"Mà này, nếu Si Jin không cầu hôn con thì tự mình mà làm lấy nhé. Thằng bé đó có lẽ yêu con nhiều lắm nhỉ, mẹ thấy con nên rước cậu ấy về nhanh đi."

"Vâng vâng. Con biết rồi. Con cúp máy đây. Con chào mẹ!" cô đút điện thoại vào trong túi.

Mo Yeon nhoẻn cười trên môi. Lòng cô nhẹ vơi đi.. Nhờ mẹ cô cả! Nếu trong một thời gian không xa nữa, anh cầu hôn cô, thì cô đã biết trả lời như thế nào rồi.

Shi Jin ngốc! Khi nào anh mới ngỏ lời đây, muốn biết em trả lời như thế nào không chứ?! Đồ ngốc..

*****

"Bác sĩ Kang à!" Min Ji gọi.

"Sao vậy?"

"Kết quả kiểm tra máu đã có ạ." Min Ji trao cho cô mảnh giấy xét nghiệm lượng dinh dưỡng trong máu vào tay Mo Yeon.

"Đúng rồi. Sắt bị thiếu.." cô nói.

"Vậy là chị ấy không có thai?" Min Jin trề môi.

"Chi Hoon!" Mo Yeon gọi anh khi thấy anh đang rải bước trên cầu thang.

"Kê toa cho Trung úy Yoon dùm tôi. Ferobiglobin B12 ấy. Dạng viên sẽ tốt hơn cho cô ấy."

"Vâng". Anh cười tươi trả lời.

Rồi cô quay sang Min Ji nói tiếp, "Thời gian qua mọi người vất vả rồi. Chủ tịch bệnh viện gửi lời cảm ơn tới mọi người nhiều lắm. Hãy nghỉ ngơi, thăm quan Vancouver trước khi ngày mai trở về Hàn Quốc nhé."

"Bác sĩ! Em sắp đi rồi sao?" một giọng nói vang lên từ phía sau lưng cô. Là bác sĩ Park...

"Vâng. Chúng tôi sẽ quay về Hàn Quốc vào ngày mai", cô trả lời.

"Ah, đây sẽ là cơ hội cuối cùng của tôi rồi," anh tiến bước lại gần, nhìn vào đôi mắt nâu to tròn của cô. "Tôi đưa em đi ăn tối nhé! Để tỏ lòng biết ơn..."

Mo Yeon hơi khó xử trước tình huống này, cô tránh đi ánh mắt của anh, rụt rè vân vê hai chân trên sàn rồi nhỏ nhẹ đáp...

"Chúng ta có thể nói chuyện nơi khác được không? Ở đây hơi đông đúc... "

Anh gật đầu và đưa cô đến cầu thang bộ thoát hiểm.

Mo Yeon thở dài nói, "Tôi lấy làm cảm ơn anh, nhưng anh thấy đấy, tôi đã có bạn trai, và anh ấy không thoải mái khi tôi và anh nói chuyện, e rằng tôi phải từ chối."

"Được rồi. Tôi hiểu."

Ngay khi anh chuẩn bị xin địa chỉ nhà thì cô la toáng lên, "Thôi chết! Tôi phải đi gặp Chủ tịch để phê chuẩn lại đơn kiện đã..."

"Đừng lo, tôi sẽ giúp em!" anh ôn hậu mỉm cười...

"Cảm ơn anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top