Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 4 - 4.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kéo." Bác sĩ Kang đưa tay ra nói, phụ tá thứ nhất lật đật đưa đồ theo cô bảo. Ca phẫu thuật thay thế van tim dần đi đến hồi kết sau 5 tiếng đồng hồ dài dẳng. 

Khi đã hoàn thành xong các thủ thuật thay thế van sinh học, giờ là lúc Mo Yeon phải tập trung hơn bao giờ hết, cũng là bước cuối cùng xem coi ca phẫu thuật thành công hay thất bại: làm cho mạch đập của bệnh nhân bình thường như ban đầu.

"Máy kích điện." cô nói tiếp, rồi nhận lấy hai điện cực đặt lên hai bên ngực bệnh nhân, "nạp điện 150", cô phụ tá vội chỉnh theo, mở dòng điện khi Mo Yeon nói, "Kích." Và thân trên của bệnh nhân nảy lên do tiếp xúc với dòng điện. Nhưng trên máy đo thể trạng, vẫn không có nhịp đập nào, chỉ tồn tại một dòng ngang chạy dài. "Nạp điện 200, kích."

Tiếp tục kích điện vào người nạn nhân, đội ngũ phẫu thuật đợi một hồi, cuối cùng cũng xuất hiện mạch đập, Mo Yeon chăm chú theo dõi máy đo cho đến khi nhịp tim ổn định. Cô đưa lại máy kích điện cho phụ tá.

"Mọi người vất vả rồi, hoàn thành khâu còn lại cho tôi nhé?" cô hỏi, "Tôi cần nói chuyện với người nhà bệnh nhân." 

Mọi người gật đầu, cô vừa bước ra vừa cởi áo, găng tay, nón phẫu thuật. 

Sau khi rửa tay thật sạch, Mo Yeon đến khu vực chờ ngoài phòng mổ, thông báo sự thành công trên cả mĩ mãn của ca phẫu thuật này. Người nhà bệnh nhân tấm tắc cảm ơn cô.

"Phải mất một khoảng thời gian thì bệnh nhân mới tỉnh được, nên mong mọi người kiên nhẫn chờ đợi." 

"Lâu không ạ Bác sĩ?" 

"Hmmm, tôi nghĩ hai ngày là đủ rồi." cô mỉm cười đáp.

Họ cúi đầu rồi cảm ơn cô lần nữa, xong xuôi, cô trở về văn phòng của mình nghỉ hơi một tí. Không lâu sau khi cô an tọa xuống ghế ngồi, chuông điện thoại cô reo...

"A lô?"

"Biết ai đây không cô bác sĩ lắm tiền kia?." Người bên kia đầu dây hỏi chọc cô.

Cô mỉm cười mãn nguyện, khỏi cần nhìn ID cô cũng biết đó là ai, "Mẹ à!!! Con nghe đâyy?"

"Mẹ gọi để hỏi là con có chút thời gian ghé về nhà không. Mẹ đang dọn dẹp lại nhà, định vứt đi vài thứ, không biết là trong đống này có cái nào con muốn giữ không nhỉ?"

"À, con biết rồi." Mo Yeon trả lời, "Con sẽ cố gắng thu xếp, con gọi lại cho mẹ sau nhé?"

"Được rồi, mẹ cúp máy đây."

"Vâng. Chào mẹ!"

Mo Yeon đặt điện thoại xuống. Ngả đầu ra sau ghế, cô nhắm tịt hai mắt lại, đánh một giấc. Nhưng chưa được 1 phút, điện thoại cô lại reo tiếp.

Tôi muốn nghỉ ngơi trời ạ! Điện thoại reo gì mà lắm thế?!

"Bác sĩ Kang?" Là Trưởng khoa Ji gọi cô. "Mọi chuyện vẫn ổn cả chứ?"

"Vâng, thưa Trưởng khoa," cô cố nhoẻn cười khi trả lời, dù trong lòng còn đang rất bực. "À, về chuyện thực tập sinh mà ông giao cho tôi, mọi thứ đang đi đúng trình tự của nó."

"Thật tốt khi nghe cô nói vậy." Vị trưởng khoa trả lời, "Tiếp tục cố gắng nhé, bác sĩ Kang."

"Vâng, cảm ơn ngài."

Sau khi nhắc nhở vài ba câu tới Mo Yeon, ông cúp máy.

Định nghỉ một tí, nhưng xem ra thời gian không cho phép cô. Nhất là khi cô chưa biết hôm nay mình sẽ làm gì. Cô bật máy tính lên, bấm vào mail mà bên văn phòng mới gửi...

"Hmmm, để xem nào, 13h đi hướng dẫn cho thực tập sinh, phẫu thuật lúc 14h, họp lúc 16h, và..." cô kéo chuột xuống dưới nhưng không thấy dòng chữ nào nữa. "HẾT!" cô thoải mái vươn vai, duỗi thẳng tứ chi, thở ra hơi dài nhẹ nhõm.

Cô lôi điện thoại ra và nhắn tin cho Big Boss của mình.

Anh ăn chưa? Đi ăn đi! 

Lập tức câu trả lời được gửi đến.

Anh đang định gọi em. Mà cái mặt buồn đó là sao vậy?

Em đói, vậy thôi. Anh sẽ tới chứ?

Anh không thể, xin lỗi em. Công việc.

Mo Yeon hơi buồn trước câu trả lời của anh, nhưng cũng đâu làm gì được!

Em biết rồi. Vậy thì thôi nhé. Nhớ ăn trưa đó! ­– Cô vừa bĩu môi vừa nhắn tin trả lời anh.

Như có thần giao cách cảm, anh nhắn lại:

Đừng có mà trề môi thế nữa bác sĩ Kang!. Hẹn em lúc 7h tối. Đi ăn với anh nhé? Ở một nơi thật lãng mạn!

Mo Yeon mỉm cười hạnh phúc. Ngay lập tức, một tin nhắn nữa của anh được gửi đến.

Ăn mặc thật là đẹp nghe chưa! 

Cô phì cười khi nhìn thấy anh có kèm theo biểu tượng nháy mắt đó.

"Thế thì làm sao không yêu được cơ chứ!" cô tấm tắc, rồi đút điện thoại vào túi.

*****

"Tôi vui vì cậu đã đồng ý đến đây." Chủ tịch Lee mỉm cười nói, rồi hướng tay về phía ghế như muốn mời bác sĩ Park ngồi xuống. "Tôi hi vọng mình đang không làm lãng phí chút thời gian quý báu cùng cậu, Min Suk à..."

Chủ tịch đã mời vị bác sĩ mới tới từ nửa bên kia Trái Đất, đến nhà bà ăn trưa. Vậy là những điều bác sĩ Park nói tại bênh viện quả không sai, rằng gia đình của anh với gia đình Chi Hun khá thân thiết với nhau, nhưng chẳng qua là do thế hệ trước của anh cả nên mối quan hệ giữa hai bên gia đình mới như vậy.

Thế hệ nhỏ tuổi nhất của dòng tộc anh, do vài lí do mà ngay từ lúc mới đỏ hỏn đã được đưa sang Mĩ sinh sống, nên mối quan hệ, tiếp xúc với những người bạn ở Hàn Quốc đều hạn chế, ngay cả anh – bác sĩ Park cũng vậy. 

Anh biết đến Chủ tịch Lee là nhờ ba mẹ mình giới thiệu. Vì là con cưng của dòng tộcPark, nên Chủ tịch Lee hết lòng 'phục vụ', cởi mở và cố tỏ ra thân thiết nhất đối với anh.

Anh lắc đầu, "Không, có gì đâu ạ,.." anh mỉm cười đáp, "À, sức khỏe của mẹ cháu đang được phục hồi sau ca mổ đó rồi, tại vì bà ấy có Mi Young bên cạnh rồi nên cháu mới có thể đến đây."

"Nhìn kĩ, đúng là cậu rất có nhiều nét giống ba mình." Bà ôn hậu nói, nhớ lại khuôn mặt khi trẻ của bạn mình – cha của bác sĩ Park. "Cậu ấy chắc chắn rất tự hào về cậu bây giờ." Bà ngừng một hồi, rồi nói tiếp, "Cậu suy nghĩ về đề nghị của tôi chưa?"

Anh hơi khựng lại một tí, trả lời, "Dạ vâng,...." Anh chần chừ, "Nếu,..., à, nếu như Chủ tịch không thấy phiền, thì xin hãy cho cháu thử việc tại bệnh viện một khoảng thời gian, trong lúc đó cháu sẽ suy nghĩ kĩ hơn về việc này."

Chủ tịch Lee gật đầu, ánh mắt đăm chiêu, tiếp tục lắng nghe vị bác sĩ trẻ này nói, "Ý cháu là, cháu có chút kinh nghiệm, nhưng cháu nghĩ phải có một khoảng thời gian nhất định để hòa hợp với nơi này hơn, cũng như tiếp thu những điều cháu chưa biết. Chủ tịch biết đấy, cháu vẫn còn thấy lạ lẫm với nơi này..."

"Tôi hiểu mà. Nếu cậu muốn, tôi có thể sắp xếp cho cậu làm việc tại phòng cấp cứu thường trực. Sẽ dễ dàng hơn khi cùng làm việc với ba của Hansol, con trai tôi." Bà ám chỉ đến bác sĩ Lee Chi Hun. (Hansol là tên của con Chi Hun với bác sĩ Jang)

Min Suk nhoẻn cười đáp lại, "Chi Hun và cháu còn nhiều cơ hội để hợp tác mà ạ. Nếu như cháu có thể lựa chọn nơi làm, thì Chủ tịch sắp xếp một chỗ cho cháu tại phòng cấp cứu đặc biệt được không ạ?."  

Câu kiến nghị của anh làm cho bà hơi thắc mắc, "Tại sao vậy? Phòng E.R thật sự có rất nhiều việc đấy. Hỗn loạn lắm!"

"Nhưng cháu thích làm việc ở đó hơn. Hmm, ở đó giúp cháu nhìn giống một bác sĩ thực thụ hơn ạ." Anh nói chắc nịch.

Chủ tịch nhìn anh đắn đo, tuy không chắc chắn cho lắm, nhưng cuối cùng bà cũng mỉm cười gật đầu đồng ý.

*****

"Muốn chuyển bộ phận làm việc à, thực tập Jung?" Bác sĩ Song nhìn Eun Mi đầy khó hiểu khi cô đưa cho anh tờ đơn xin chuyển sang phòng E.R làm việc.

"Vâng ạ." Cô đáp.

"Sao vậy? Bộ cô không thích làm công việc cũ sao, kiểm tra bệnh án và chẩn đoán?" Anh hỏi,

Eun Mi nở trên môi nụ cười, "Không phải ạ. Chẳng qua là được dành tí thời gian sơ cứu cho bệnh nhân, tôi thấy đó mới là công việc mình mong muốn. Phòng phẫu thuật thường trực chẳng có nhiều bệnh án cho lắm. Không có tôi cũng sẽ có người khác làm được mà ạ. Tôi muốn thử sức mình trong phòng cấp cứu đặc biệt. Ở đó tôi có thể băng bó sơ cứu cho nhiều người hơn, còn có cơ hội thực hành nữa. Kỳ lắm đúng không ạ?" Cô cười xuề, tay gãi sau gáy.

"Không đâu." Bác sĩ Song mỉm cười theo cô. "Trường hợp như cô phải nói là đầu tiên đấy. Thực tập sinh nào cũng ghét phòng E.R cả. Tại vì có rất nhiều việc để làm." Anh vừa nói vừa lấy cây bút mực trên bàn. "Cô có thực sự muốn sang đó làm việc không?" Bác sĩ Song hỏi cô lại, "Bởi vì sau khi tôi ký cái này, khả năng cô quay lại đây là con số 0."

"Vâng, thưa tiền bối. Tôi rất muốn. Tôi đã suy nghĩ đắn đo về điều này lâu rồi, và tôi sẽ không thay đổi quyết định của mình."

"Tốt lắm!." Bác sĩ Song ký vào tờ đơn đưa lại cho cô thực tập sinh trẻ tuổi đang cười không thể tươi hơn nữa trước mặt.

"Chúc may mắn, bác sĩ Jung." Anh động viện cô, rồi cô rời khỏi văn phòng của anh.

Lần đầu tiên, trong suốt khoảng thời gian thực tập tại bệnh viện Haeung, mọi người xung quanh thấy Eun Mi tung tăng vui vẻ bước đi trong bệnh viện thế này. Thời gian qua, đã có không ít người người bàn tán những điều không hay về cô, bởi cô có được công việc nhàn rỗi hơn so với bạn bè của mình là do gia thế bố mẹ. 

Nhưng bây giờ thì khác. Cô hi vọng các bác sĩ, y tá ở bộ phận mới sẽ hài lòng với sự giúp đỡ nhỏ bé của cô. Cô muốn thử cảm giác áp lực khi nắm trong tay mạng sống của một người, thay vì cứ bù đầu trong đống giấy tờ bệnh án suốt 4 tháng như thế.. Làm gì cũng được, băng bó vết bỏng, hoặc đứng nhìn các bậc tiền bối trong ngành phẫu thuật, nhờ cô đưa dụng cụ cô cũng vui. Chỉ đừng bắt cô sắp xếp lịch trình, kiểm tra bệnh án như đợt trước nữa...

Với nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt khả ái ấy, Eun Mi bước đến văn phòng của phòng cấp cứu đặc biệt đưa đơn chuyển bộ phận làm việc của mình. Mới bước đến cửa thôi, lọt trong tai cô là sự huyên náo của rất nhiều người. Và khi cô bước vào, cô đã được chào đón nồng hậu bởi những cái vỗ tay, những cái ôm ấm áp, cái bắt tay thân thiện của mọi người.

Tuy ở phía kia, vẫn còn có một vài y tá liên tục nghe điện thoại, kiểm tra sổ sách, cũng như là bệnh án, phòng phẫu thuật vẫn còn đang sáng trưng.. 

Chắc có lẽ là đang có phẫu thuật.

"Bác sĩ Jung?" một giọng nữ vang lên.

Eun Mi hướng người về phía giọng nói đó. Đó có phải là cô y tá mình đã phụ cùng hôm qua không nhỉ?

"Là tôi đây, y tá Han, " cô y tá mỉm cười, "Hôm qua chúng ta có gặp nhau đấy, cùng với y tá Kim nữa"

"Vâng, em nhớ chị mà." Eun Mi đáp. "Nhưng đang có chuyện gì xảy ra vậy ạ? Trông mọi người có vẻ bận rộn quá.."

"Lại là một vụ VA (Vehicular Accident: tai nạn giao thông), tài xế đang được phẫu thuật trong kia." Y tá Han trả lời, "Nhưng cô làm gì ở đây vậy?"

"Em chuyển đến đây làm việc ạ!" cô thích thú nói. "Thật không? Tuyệt quá!" Y tá Han mỉm cười, "Thật vui khi có cô ở đây. Tôi hi vọng cô sẽ thích ứng được."

"Em biết mà;" Eun Mi đáp, "Giờ thì em tìm bác sĩ để nộp đơn ở đâu đây ạ?" 

"Được rồi, đi theo tôi, tôi sẽ chỉ cho cô."

*****

Dae Young đang chuẩn bị và tìm vài thứ Shi Jin đã nhờ trước đó, thì bỗng có ai bước vào văn phòng của anh. Mình tưởng là mọi người đang làm bài tập vận động tại chỗ, sao có ai đi vô thế này...?

"Chào anh!" Là Myeong Joo.

"Gì thế?" anh hỏi, không ngước mắt lên, vẫn tìm kiếm đồ.

Cô bĩu môi, "Wow, biết chào đón ghê ha!." Giọng cô đầy hờn dỗi, "Em cố dành tí thời gian để gặp bạn trai em, vậy mà những gì em nhận được là câu 'Gì thế?' không thể lạnh lùng hơn được nữa!." 

Thượng sĩ Seo sau khi nghe cô bạn gái 'dội gáo nước lạnh', cuối cùng cũng ngẩng cổ lên nhìn cô đường hoàng.

"Đoàn kết." Anh trang nghiêm chào cô, tuy tay vẫn cầm đống giấy tờ.

Thú thật thì, câu chào của anh có gì đó 'miễn cưỡng', 'gượng gạo' và không mấy thoải mái cho lắm. Anh cũng không biết tại sao khi nói, giọng anh có pha chút nhạo nhễ. 

Dù gì thì, trong lúc anh đang tập trung vào một thứ gì đó, tự nhiên khi không cô bước vào. Khiến anh hoàn toàn xao nhãng, đã vậy còn móc mẻ anh. Hỏi sao anh không thấy bực bực trong lòng!

Myeong Joo thở dài, rồi nói, "Hôm nay em phải đi. Đến chỗ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh nhớ không. Và em muốn tận hưởng mọi khoảnh khắc cùng anh ngay bây giờ, vì nguyên ngày hôm nay còn lại em không thể. Vậy mà đây, anh bận bịu với vài thứ mà em biết là em không thể tò mò hoặc dấn sâu vào.!"

Cô ban đầu không hay quấy rầy anh như thế này đâu, nhưng khoảng thời gian cha cô ngăn cản cô và Thượng sĩ Seo đến với nhau, cô gồng mình tận dụng triệt để mọi cơ hội mà cô có. Bây giờ, ngay cả khi nhận được sự chấp thuận đồng ý, thì cái thói cũ vẫn không thể bỏ được! 

Thành ra có gì đó hơi phiền với anh mà nói.

Dae Young không biết nên làm gì để làm cho tinh thần cô khá lên. Đúng lúc anh đã tìm được đồ Thiếu tá Yoo cần nữa! Anh vội lấy chiếc áo khoác đen sẫm trên bàn rồi mặc lên người, "Anh xin lỗi. Nhưng anh bận rồi." anh nói, cầm lấy một xấp giấy tờ ôm chặt trong tay cẩn thận."Anh sẽ đền cho em sau, anh hứa. Nhớ phải cẩn thận nghe chưa?" anh hôn lên trán cô đầy âu yếm. "Anh đi đây. Nhắn tin cho anh khi em đến nơi nhé." Nói xong, anh đi mất hút.

...

"Cứ như là anh ấy đang phớt lờ mình vậy!?" giọng cô tỉu nghiu, nhưng cô mỉm cười hạnh phúc khi nhớ lại cái hôn anh vừa đóng trên trán cô. "Thôi thì gọi anh ấy sau vậy!"

 ...

Dae Young vội vàng đến nhà giam mà Thiếu tá của anh hiện đang có mặt. Cả hai làm việc không ngừng nghỉ kể từ khi có chuyện xảy ra với nhiệm vụ của đội Delta. 

Và cũng có vài chuyện về Black Bull mà Shi Jin đang giấu mọi người, trừ thượng sĩ Seo.

"Có một số thứ anh ta không nói với tôi," anh nhớ lại điều Shi Jin đã bảo anh vài tiếng trước. "Tìm hiểu kỹ cái này cho tôi." Shi Jin đưa cho anh một địa chỉ. "Tôi sẽ ở lại tra hỏi anh ta để lấy thêm nhiều thông tin hơn."

Dae Yeong hiển nhiên làm theo những gì anh được bảo. Và anh không ngừng nỗ lực tìm kiếm cho đến tận sáng nay. Anh cảm thấy có điều gì ám muội về nơi anh tìm được qua địa chỉ đó. Thế là anh tiếp tục tra tìm cả tấn thông tin, khi Myeong Joo bước vào gặp anh, cũng là lúc anh phát hiện được vài thông tin hữu ích cho Shi Jin.

Anh bước từ từ xuống tầng hầm nhà giam, đầy cảnh giác, bước qua phòng giam thứ nhất, phòng giam của William – người đã cảnh báo cho phía quân đội anh về Anna Michaels, kẻ được cho là đã phản bội đội anh ta, cũng là vợ của đội trưởng Delta Jordan.

Đến phòng giam thứ 2 – phòng giam của Black Bull. Anh thấy Shi Jin cũng đang ở đó, ngồi trên bàn đối diện còng sắt. Lạy trời, để Jordan nói gì đó đi, không thì chẳng biết vụ này kéo dài đến bao lâu nữa!– Anh lẩm bẩm trong miệng.

Anh tiếp tục bước đi, và dừng lại cở phòng kiểm soát, nơi Tổng tư lệnh đang đợi cũng như để ông nắm bắt tình hình, cuộc trò chuyện mà Shi Jin đang chất vấn với Jordan.

"Đoàn kết." anh giơ tay chào.

"Tôi hi vọng là cậu đến đây với chút tin hữu ích, thượng sĩ Seo."

"Tôi có." Anh trả lời. Nghe vậy, Shi Jin toán đi đến chỗ đó xem thử.

Anh gượng nhìn Jordan mỉm cười, "Chúng ta nghỉ một tí nhé." Rồi tới nơi của Dae Young bây giờ.

Anh xin phép Tổng tư lệnh cho anh được nói chuyện với Thượng sĩ Seo, chỉ riêng hai người. Khi đảm bảo rằng không có ai gần đó, đủ gần để nghe thấy cuộc nói chuyện giữa anh và Dae Young, thì anh mới hỏi.

"Tôi đã tìm ra vài thứ chỗ địa chỉ cậu đưa cho tôi." 

"May quá." Si Jin đáp, vừa cố lấy xấp giấy tờ mà người chiến hữu của mình cẩn thận cầm nãy giờ. "Sao?"

"Không có gì cả." Dae Yeong trả lời, "Bản đồ lẫn hình ảnh vệ tinh không có chỉ ra thứ gì cả, ở chỗ đó của Pyeongjjin, nhưng có điều sai sai." Anh đưa cho Shi Jin vài tờ báo được cắt ra. "Có vài bài viết nói rằng tại nơi này đã thường xuyên xảy ra vụ giao dịch ma túy đến 4 năm."

"Thật không? Không bị phát hiện à?" Anh ngỡ ngàng, rồi nghiên cứu thông tin trên xấp giấy.

"Có, vài lần rồi. Nhưng vấn đề là ở chỗ đó. Cảnh sát biết, nhưng các con nghiện, nhà buôn vẫn đến đây giao dịch. Nghe kiểu gì cũng thật vô lí! Trừ khi chúng muốn.."

"Trừ khi chúng muốn mình bị phát hiện..." Si Jin hoàn thành nốt câu cho anh, Dae Young gật đầu rồi đưa cho anh số tài liệu còn lại. "Tại sao chứ?" anh thắc mắc, chăm chú nhìn các bài báo, rồi anh lắc đầu ngán ngẩm. "Thú thật với cậu, tôi nghĩ thử nhiều lắm rồi mà không ra. Snoopy và tôi sẽ thử tìm ra coi. Thử hỏi cái này với Black Bull, có thể sẽ biết thêm điều gì đấy."

"OK. Để thử."

"À mà này. Cái này chỉ là tôi nghĩ thôi, nhưng anh ta có vẻ miễn cưỡng và bực dọc khi bị cậu tra khảo đấy." Dae Young nói trước khi quay lại phòng kiểm soát. "Thử để Tổng tư lệnh ra chỗ khác đi. Có thể anh ta sẽ mở miệng nói nhiều hơn."

"Ý cậu là sao, thượng sĩ Seo?"

Dae Yeong nhìn Shi Jin, bặm môi lẩm bẩm, cậu ta ăn trúng cái gì sao hôm nay ngu ngơ quá thể?!,. "Jordan sẽ tin ta, chính phủ quân đội nước ta? Tôi không chắc!."

"Hiểu rồi..." Si Jin gật đầu.

"Tuy đã biết rằng Michaels gì đó phản bội họ, nhưng tôi nghĩ anh ta đang cố bảo vệ cô lính đó."

"Cũng có khả năng đó lắm. Này, nhờ cậu tí!"

"Sao?"

"Máy quay. Tôi muốn nó đi ra khỏi phòng của Jordan, hoặc ngưng hoạt động, chỉ 10 phút thôi."

"Ok. Tôi làm ngay. Đoàn kết!"

*****

Vài tiếng sau, Snoopy và Sói Hoang (Wolf) đi đến địa điểm nọ...

"Snoopy đang gọi," Trung sĩ Choi ghé bộ đàm gần miệng nói. "Khu vực có cho thấy dấu hiệu nhiệt nào không?"

"Sói Hoang gọi, có vẻ như là không."

"Đã rõ."

Dae Young đảo mắt nhìn qua khu vực nơi mình đang đứng. "Tôi không nghĩ là ở đây có người." anh chậm rãi bước đến chiếc lều xanh cũ kĩ đâu ra được dựng giữa bãi đất này, rồi liếc mắt nhìn hình chụp mẩu báo trong điện thoại. "Nhưng đúng là chỗ này rồi mà."

...

Anh ra hiệu cho Snoopy vòng ra sau bằng đường bên trái. Còn anh đứng phía trước. Một tay cầm cán súng bên hông, anh cẩn thận cầm nắm cửa. Anh chuẩn bị mở nó ra thì Snoopy hét lên.

"DỪNG LẠI MAU!"

Anh khựng mình, vang bên tai anh là những tiếng bước chân dồn dập. Vẫn đặt tay trên vặn cửa, anh nhẹ nhàng quay người ra sau.

"Là bom." Snoopy bình tĩnh nói. "Tôi nghĩ là một quả lựu đạn. Trông có vẻ nhỏ, nhưng sức công phá của nó sẽ lớn lắm không chừng." rồi anh đi tới một cửa sổ gần đó để có cái nhìn khái quát hơn, "Quay nắm cửa làm cho chốt bị lỏng ra, và nếu như đẩy cửa mở thì sẽ làm cho chốt hoàn toàn bị tháo."

"Chúng ta vẫn còn thời gian trước khi nó phát nổ." Dae Yeong suy nghĩ một hồi rồi nói, "Hay là để nó nổ, xong chúng ta chạy đi?"

Trung sĩ Choi nhìn xung quanh. "Không thể. Khả năng chúng ta bị phát hiện, bắt giữ rất là cao."

"Vậy nên làm gì bây giờ?" Sói Hoang hơi mất bình tĩnh, anh bực dọc hỏi.

"Anh thả ra đi," Trung sĩ Choi phì cười, nói to.

Thượng sĩ Seo nhìn Woo Geun không chớp mắt, từ từ chút một thả tay ra. Không có một tiếng động nào cả. Vậy ra nãy giờ cậu ấy lừa mình sao?

Anh gằng giọng, nhìn chiến hữu của mình sắc lạnh như muốn ăn tươi nuốt sống. "Cậu nghĩ chúng ta đang đùa à? Tưởng đây là trò chơi sao? Không mau tập trung tỉnh táo lại cho tôi!"

"Vâng, rõ!"

...

Sau một hồi do thám tình hình cũng như khu vực ở đây, bao gồm trong chiếc lều, cả hai không tìm thêm được chút thứ gì giúp ích cả.

"Sói Hoang gọi đến trung tâm kiểm soát, không có gì ở đây cả. Chúng tôi đang đặt camera." 

Camera anh nhắc tới được bố trí cẩn thận không để ai có thể phát hiện được. Bên cạnh đó còn có một số máy cảm biến nhiệt.

"Đi thôi." Anh nói với Snoopy rồi rời khỏi khu vực nọ.

Mong rằng mấy cái máy quay đó có thể cho thêm tí thông tin hữu ích... 

*****

Tại phòng giam ngầm.

Tổng tư lệnh vì bận vài chuyện nên đã gọi Đại đội trưởng có "khuôn mặt cá mú" năm nào đến kiểm soát tình hình.

"Sao vậy? Chuyện gì xảy ra thế này?" Đại đội trưởng thắc mắc, khi tất cả các máy quay lẫn bộ phận nghe lén đặt ở hai phòng giam ngắt tín hiệu và kết nối. 

Anh kêu những người lính đang có mặt tại đó sửa, nhưng đáng tiếc, không ai trong họ rành về ba cái này cả. Cả bộ đàm tự nhiên cũng im bặt, nên..

"Cậu." Đại tá Park chỉ tay vào người lính to con nhất. "Phải giám sát phòng giam cẩn thận rõ chưa?" Rồi anh đi lên, tìm người để hỗ trợ.

Người lính vừa được bảo vội lại gần phòng giam, thì Shi Jin đã chặn cậu ấy lại. 

"Tôi cần vài phút một mình ở đây. Nên phiền cậu đi ra chỗ khác." Anh ra lệnh, không chỉ riêng cho người lính nọ mà cả hai người đang đứng giam gần kia nữa. Ba người nhìn anh bối rối. "Là mệnh lệnh, rõ chưa mấy thằng nhóc các cậu. Còn nữa, tuyệt đối không được nói với Đại đội trưởng. Giờ thì đi đi."

Vì là lời của cấp trên, nên ba anh chàng đô con tội nghiệp này đành nghe theo, nhưng có nói là sẽ quay lại trong 10 phút. Khi đảm bảo dưới phòng giam chỉ còn có mình anh thuộc quân đội Hàn, thì anh lôi ra trong túi mình một tờ giấy mà thượng sĩ Seo đưa cho anh trước đó và lấy một chiếc bút bi trên bàn.

Anh viết vài chữ lên mảnh giấy đó, vội vàng đưa Black Bull đọc, nhanh chóng cất đi khi người chiến hữu nắm được điều anh muốn.

Tell me everything. You got 10 mins. (Nói hết mọi thứ với tôi. Anh có 10 phút)

Jordan nhìn anh đầy nghi ngờ. Shi Jin đảo tròn mắt, lại lôi ra và viết tiếp.

Cameras are down. (Camera bị tắt hết rồi.)

Rồi anh lại lôi ra một tờ giấy khác, trắng tinh, và lục trong túi mình tìm kiếm thứ gì. Là bật lửa...

Jordan hiểu được ý định của Shi Jin, nghĩa là sau khi viết hết tất cả vào tờ giấy, anh sẽ đốt nó để thiêu hủy đảm bảo an toàn cho Jordan.

Thế là anh cũng bắt đầu cặm cụi viết.

Vài phút sau, Black Bull đưa tờ giấy cho anh. Si Jin nhìn chằm chằm vào anh, mắt như muốn hỏi liệu rằng những gì anh viết trong đây là sự thật. Jordan hiểu ý lia lịa gật đầu. Shi Jin cũng chẳng thể làm gì ngoài tin vào anh cả. 

Những điều được viết trên giấy nhanh chóng được anh nhớ lại. Một phần vì không quá dài, một phần là dễ hiểu.

Rồi anh lấy bật lửa trong túi mình ra, thiếu trụi tờ giấy đó...

"Cậu hiểu rồi chứ?" Jordan tiếc nuối nhìn tro tàn của tờ giấy phất phơ trên sàn.

"Tất nhiên." Si Jin trả lời.

"Tốt. Vậy thì mau giải thoát tôi khỏi cái này đi." 

Nhưng Shi Jin lại lắc đầu, anh chuẩn bị rời đi. "Tôi xin lỗi. Nhưng đợi cho đến khi tôi xác nhận điều này, thì anh phải chịu khó ở đây rồi."

Jordan hơi khó hiểu, rồi hỏi anh, "Vậy cậu đi đâu đấy?"

Shi Jin nhìn đội trưởng mỉm cười, "Hẹn hò!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top