Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Chuyện dơ bẩn


"Huynh trưởng, người đây là..." Lam Vong Cơ sững sờ.

"Ngươi có liêm sỉ hay không vậy, ngoài kia biết bao nhiêu người ngươi không trèo, tại sao cứ nhất thiết phải là Lam đại ca, tại sao cứ nhất định nhắm vào Giang Trừng, chúng ta có thù oán gì với ngươi hay sao chứ."

Ngụy Vô Tiện nhìn thấy bóng người còn lại trên giường thì tức giận quát.

"Lam đại ca tốt nhất huynh nên cho ta câu trả lời thỏa đáng, bằng không ta không nể tình hai nhà chúng ta đâu."

Lam Hi Thần day day trán:"Là hiểu lầm, ta một lòng với Giang Vãn Ngâm trước nay chưa từng hai lời..."

"Hi Thần ca huynh ấy uống say mới xảy ra việc này, là việc ngoài ý muốn, ta có thể thay huynh ấy giải thích..."

"Câm miệng." Kim Quang Dao vừa dứt lời, Ngụy Vô Tiện trừng mắt quát."Trước mắt mau giải quyết chuyện này, sau đó huynh mau đến làm lễ hợp tịch đi, lâu thêm khắc nữa Giang Trừng phát hiện ra mất, mau đi."

"Phát hiện là người sắp thành hôn với ta lên giường với kẻ khác, hay huynh đệ bạn bè ta giấu giếm không nói một lời xem như không có chuyện gì xảy ra ?". Giang Trừng đã đứng từ cửa lúc nào không hay.

Vừa dứt lời, tất cả đều kinh hãi quay lại nhìn Giang Trừng, trầm mặc 2 tức. (Nhịp thở)

Đôi mắt Giang Trừng đỏ đến thê lương, thân phận cao quý nay lại bị phản bội như thế, thảm hại biết bao nhiêu.

Tựa như lúc đó, hắn ôm mộng với Lam Vong Cơ lại bị đạp xuống thảm hại. Đóa liên hoa số phận trêu ngươi bị vùi dập sâu dưới bùn lầy.

"Vãn..."

"Ngươi cứ vui vẻ với tình nhân nhỏ của ngươi đi, hôn lễ này, ta hủy." Lam Hi Thần muốn giải thích nhưng hắn không cho Lam Hi Thần cơ hội nào, nói đoạn, hắn quay lưng, bước chân lên Tam Độc  một thân một kiếm bay khỏi nơi náo nhiệt phồn hoa, không ngoảnh đầu lại.

Đại điển rộng lớn, dòng người ngơ ngác nhìn sự tình đang xảy ra, xì xào to nhỏ không ngừng, Ngụy Vô Tiện tức giận quay lưng đi, mặc cho Lam Vong Cơ khuyên bảo thế nào, hắn sẽ không bỏ qua cho người động vào sư đệ của hắn.

"Cẩn thận cái mạng nhỏ hắn đã từng tha thứ cho ngươi." Ngụy Vô Tiện tức giận nhưng cũng lo cho Giang Trừng, vội vội vàng vàng chạy theo sau hắn.

"Lam đại ca, ta...". Kim Quang Dao mấp máy.

"Ta biết ngươi không cố ý, phía bên Giang Trừng ta sẽ cố gắng, ngươi đừng có xuất hiện trước mặt hắn nữa, tránh cho hắn tức giận." Lam Hi Thần cất lời.

"Đệ biết rồi." câu nói này vừa dứt, miệng hắn câu lên một nụ cười để lộ lúm đồng tiền sâu hai bên má.

Vân Mộng rộng lớn, nhưng không nơi nào có thể cho Giang Trừng dung thân, một đường nước mắt rơi thành dòng, cuối cùng lại quay về từ đường của Liên Hoa Ổ.

"Tông chủ, Lam tông chủ đứng ngoài Liên Hoa Ổ hơn một ngày rồi, người xem..."

"Kêu hắn về đi, hiện tại ta không muốn gặp hắn." Giang Trừng vẫn còn mang tức giận ấm ức, nhìn thấy sắc đỏ phấp phới trên dưới Vân Mộng càng làm hắn phiền não.

Hôm đó, hắn quỳ trong từ đường thất thần một đêm, sau khi chấn chỉnh lại tinh thần, hắn lại lao đầu vào giải quyết sự vụ Giang gia. 

"Còn nữa, dọn dẹp cả đi."

"Tông chủ, dọn dẹp hết thật sao ạ ?"

"Người cũng tan cả rồi, không dọn dẹp thì để cho ai xem.!" Giang Trừng không biến sắc, thẫn thờ cất lời.

"Thông báo xuống dưới chuẩn bị một chút, ta bế quan 3 tháng, gọi Ngụy Vô Tiện qua trông coi, ai tới cũng không gặp, không có chuyện gấp không được làm phiền." Hắn không muốn để những con mắt ngoài kia nhìn vào bản thân mình đang thê thảm như thế này.

Lam Hi Thần hay tin, vội vã xông vào Liên Hoa Ổ tìm hắn, bỏ dở công vụ không lo liệu, chạy thẳng đến chỗ của Giang Trừng thì bị ngăn lại.

"Hắn nói vậy sao, chắc hắn còn giận ta, khi nào hắn xuất quan làm phiền vị huynh đệ này thông báo phía ta một tiếng, Lam mỗ vô cùng cảm tạ." Lam Hi Thần đứng ngoài Vân Mộng đã mấy ngày, sương gió lạnh buốt cứ tát thẳng vào mặt, mặt mũi trắng bệch không có chút khí sắc nào, lại tất bật lo lắng chuyện Lam gia, chạy ngược chạy xuôi muốn gặp Giang Trừng giải thích, bản thân giống như cánh hoa trong gió, chỉ một cơn gió thoảng có thể cuốn hắn bay đi, không phải tâm trí thân thể yếu mềm, mà hắn sợ đoạn tình cảm này tan vỡ. 

"Ta sẽ lưu ý, Lam tông chủ về nghỉ ngơi đi, gia chủ nhà ta đến lúc xuất quan chắc cũng nguôi giận phần nào."

"Hi Thần ca, huynh có ổn không, ta đưa huynh về Lam gia." Kim Quang Dao cũng đứng bồi Lam Hi Thần, thấy Lam Hi Thần mệt mỏi như thế, trong lòng cũng dấy lên sự chua xót kèm thống hận, vội vàng chạy qua đỡ.

"Đa tạ. Nhưng ngươi không nên xuất hiện ở đây, hắn sẽ không vui." Lam Hi Thần mệt mỏi nói.

"Ta đưa huynh về." Bất chấp cảnh báo của Lam Hi Thần, Kim Quang Dao hắn vẫn cố chấp đưa người trong mộng của hắn về.

.

"Mọi chuyện vẫn tiến triển tốt chứ ?"

"An tâm, theo đúng kế hoạch." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top