Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cố 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Sênh về lại phòng, đóng sầm cửa rồi nằm ngửa trên giường, tay giơ cao bức thư nghĩ ngợi, cuối cùng cũng mở ra xem.

"Thư ta gửi còn giám không đọc, muốn chết sao? Ta gửi đồ ở ngoài phòng, ra lấy đi"

Tiểu Sênh lập tức bật dậy mở cửa ra.

"Điên thật, như ma như quỷ, chắc vẫn đi chưa xa"

Tiểu Sênh vội mở "món quà" kia ra, một thanh kiếm? Tiểu Sênh bất giác làm rơi nó.

Roẹt!

Tiếng cửa mở ra ở phòng bên cạnh, là Lý thiếu chủ.

-Tiểu Sênh?

...

-Cô sao thế?

-Ta-ta không sao.

Tiểu Sênh vội cầm thanh kiếm lên giấu ra sau lưng, cúi đầu một cái rồi bỏ vào phòng.

Trên tay cầm kiếm có chữ "Trác".

Nàng vội ngồi dậy lục lọi tìm chui kiếm bé lần trước.

Trên nó có chữ "Bạch".

Rút thanh kiếm "Trác" ra, bên trong còn có một mẫu giấy.

"Dùng nó làm sức mạnh."

Tiểu Sênh ngây ngốc, lạc trong mớ suy nghĩ hỗn độn. Ngay sau đó lại lấy áo khoác ra khỏi huyện nha lần nữa, nhưng lần này còn có người khác đi theo nàng.

-Phan Việt!

...

Thì ra là Thái Vi mơ thấy ác mộng, nàng chỉ là canh Phan Việt ngủ đến mức ngủ quên.

-Thái Vi.

Giọng nói có phần yếu ớt của một nam nhân.

-Ta làm huynh tỉnh sao?

Thái Vi bấn loạn, kéo chăn lên cho hắn, vỗ vỗ ngực như muốn dỗ hắn ngủ lại.

-Đừng cử động, nằm yên.

Phan Việt muốn ngồi dậy, nhưng vết thương của hắn chỉ vừa mới đắp thuốc.

-Lên đây ngủ với ta.

Hắn bị thương vai trái, tay phải vẫn còn hoạt động tốt, hắn vỗ vỗ chỗ bên cạnh.

...

-Được rồi, ngủ đi, ta dỗ huynh ngủ.

Thái Vi nằm cạnh hắn, còn hát ru cho hắn.

-Tôn Chấn.

...

Tiểu Sênh đứng cách hắn khoảng mấy bước chân, tay cầm thanh kiếm khi nãy mà để ngay gân cổ của hắn.

-Là ai đưa ta thanh kiếm này?

Tôn Chấn hắn bị doạ, tạm thời chỉ đứng yên không nhúc nhích.

-Bạch cô nương, thanh kiếm gì?

...

-Thanh kiếm có chữ Trác này ngoài của Trác Lan Giang và Trác Sơn Cự thì còn của ai?

...

Phịch!

-Ngươi-

Câu chữ chẳng nguyên vẹn thốt ra trước khi khói thơm của Lý thiếu chủ len lỏi vào cánh mũi. Lý thiếu chủ đỡ được Bạch Tiểu Sênh, chỉ nán lại nói vài câu với Tôn Chấn sau đó đưa Tiểu Sênh về.

-Đã giao dịch xong chưa?

-Đã hoàn thành thưa thiếu chủ.

-Tăng cường giao dịch và hoạt động ở Hòa Dương, liên lạc với Sinh Tử Phường và Bách Hoa Cung.

-

Rõ thưa thiếu chủ.

-Làm việc cẩn thận.

-Rõ.

...

-Ngươi đi lấy cho ta cái khăn ấm.

Lý thiếu chủ sờ trán Tiểu Sênh, có lẽ Tiểu Sênh bị cảm rồi.

-Ra ngoài đi.

-----------

Đã là một buổi sớm mới.

-Bọn ta lên kinh thành tìm Lư tướng quân, biết được ngày đó Lư tướng quân có tham gia điều tra chuyện này.

-Đi giữa đường bị thích khách tấn công, bọn chúng bịt mặt, võ công cao cường, chúng ta may mắn thoát thân.

Phan Việt ngồi ở chính đường kể tường tận mọi việc cho Thái Vi và Tiểu Sênh nghe.

-Vậy bọn chúng chắc chắn là tay sai của tên đầu sỏ

Thái Vi vừa sắc thuốc vừa hỏi hắn.

-Chưa chắc đâu.

Lý thiếu chủ lên tiếng.

-Bọn họ có vẻ không muốn hại đến chúng ta chỉ bất đắc dĩ, bọn ta muốn bắt chúng thôi.

-Bọn họ đến thăm dò điều gì sao?

Tiểu Sênh đứng một bên đưa ra ý kiến của mình.

-Đúng đó.

Lý thiếu chủ đáp lại.

-Cho dù là mục đích gì, bọn chúng cũng bắt đầu hành động rồi, chúng ta phải cẩn thận.

-Phan đại nhân cứ ở lại đây dưỡng thương, ta sẽ đi đường thủy đến kinh thành báo cho Lư tướng quân.

-Ổn không?

Phan Việt hoài nghi, dù gì...

-Ổn mà, bọn chúng không ngờ tới đâu.

Lý thiếu chủ nở nụ cười cam kết với Phan Việt và mọi người.

-Lý thiếu chủ, cẩn thận.

Tiểu Sênh lên tiếng, Lý thiếu chủ nhìn nàng, nhìn sang tất cả mọi người một lượt rồi ra khỏi huyện nha.

-Ta có việc, Phan đại nhân, tỷ tỷ, ta đi trước.

-Ừm, muội đi đi.

Ở chính đường bây giờ chỉ có 3 người, Phan Việt, Thái Vi và tên cận vệ của Lý thiếu chủ.

-Cố Tử.

Tiểu Sênh vào nhà giam thăm Cố Tử.

-Chừng nào các người chịu thả ta ra?!

Hắn ngồi bệt dưới đống rơm rạ, trên người có nhiều vết thương rỉ máu, hắn tự tổn thương chính mình sao?

-Nếu ngươi sợ Huyền Như không an toàn, nói cho ta biết cô ấy ở đâu, Phan đại nhân sẽ đi cứu cô ấy!

Tiểu Sênh như muốn cầu xin hắn.

...

-Cô ấy không ở bên ta, ta không thể bảo vệ cô ấy...

-Ta không thể bảo vệ cô ấy!

Hắn bắt đầu điên loạn, gào thét và tự cào cáu chính mình.

-Cố Tử!

-Ngươi điên sao?

Tiểu Sênh bức xúc chửi hắn.

-Ngươi còn ở đây làm loạn thì Huyền Như sẽ được an toàn sao?

...

Hắn chợt dừng lại mọi hành động của mình, hắn đứng im, không động đậy.

-Ngươi là hung thủ giết Cố Dực, có người ra lệnh cho ngươi, ngươi là người của tổ chức hình dê đó?!

...

-Thì đã sao?

Mắt hắn ngấn lệ, giờ đây chỉ có tuyệt vọng.

-Kẻ đầu xỏ đem Huyền Như ra gánh tội cho ngươi?

...

-Im đi...

-Im đi...

-IM HẾT ĐI!

-Im miệng lại trước khi ta chém chết ngươi.

Một mũi kiếm nhọn chỉa vào ngay ngực hắn, là kiếm của tên cận vệ.

...

-Huyền Như là người ngươi yêu?

Tên cận vệ thu kiếm về.

-Vì nể tình ngươi trung thành tự ra tay giết cha mình mà giữ lại Huyền Như cho ngươi?

...

-Không trả lời nghĩa là chấp nhận?

Cố Tử chẳng nói gì, mặt mày phờ phạt rúc vào một góc tường.

-Người đâu! gặp Huyền Như ở đâu giết tại chỗ! Lệnh của Lý thiếu chủ, cấm có cãi! Tội giết cha không tha!

...

-Ngươi...

Cố Tử nhìn thẳng vào mắt hắn.

-Ngươi đừng tưởng ta không biết người là ai...

Cố Tử chỉ tay vào mặt hắn.

-Thì đã sao?

Cố Tử và hắn, một trong một ngoài, như muốn xé sát đối phương.

-Đố kị với cái cách ta bải vệ cô ấy sao?

Tên cận vệ gắt vào mặt Cố Tử.

-Ngươi yếu đuối? Không làm được? Không bảo vệ được cô ấy? Là ngươi đáng thương!

-Khốn nạn!

Cố Tử thò tay ra ngoài bóp cổ tên cận vệ.

-Này bỏ ra, Cố Tử!

Tiểu Sênh nhào vào can Cố Tử, cực khổ lắm mới lôi tên cận vệ ra được.

-Ngươi bình tĩnh chút không được sao?

Tiểu Sênh trách mắng hắn.

-Cố Tử, ta đảm bảo bảo vệ Huyền Như an toàn, chỉ cần ngươi nói ra những gì ngươi biết.

Hắn lại trầm tư, Cố Tử lại rúc về một góc nghĩ ngợi đến ngu ngơ.

Tiểu Sênh bỏ đi kéo theo tên cận vệ.

Ra đến ngoài thì dừng lại.

-Lý thiếu chủ nói cho ngươi biết những gì?

...

-Lý thiếu chủ điều tra được những gì, nói cho ngươi biết những gì?

...

Tiểu Sênh quát vào mặt hắn.

-Ngươi điếc à?

Tiểu Sênh mất bình tĩnh, vò đầu bức tóc.

-Tiểu Sênh!

-Tỷ tỷ?

-Phan đại nhân.

Từ xa nghe giọng của Thái Vi đầy vẻ lo lắng và Phan đại nhân.

-Thái Vi sẽ giải thích với cô, ngươi đi với ta.

Phan Việt cùng tên cận vệ ra khỏi huyện nha, đến bên cạnh mộ Trác Lan Giang.

-Ngươi không giữ được bình tĩnh?

...

-Khống chế bản thân tốt một chút.

Tên cận vệ kia ngồi sụp xuống, hắn vò đầu bứt tóc, hốc mắt hắn đỏ hoe.

Hắn vẫn không nói gì.

-Sau này Tiểu Sênh hỏi ngươi chuyện gì cứ nói cho cô ấy biết, ta sẽ cho người bảo vệ cô ấy.

-Tỷ tỷ, Lý thiếu chủ thật sự đã điều tra được gì đó!

-Ta biết ta biết!

Tiểu Sênh đứng ngồi không yên, chỉ qua 1 hôm mà Cố Tử hắn đã tự hành hạ mình như thế, đủ biết Huyền Như quan trọng với hắn nhường nào.

Tường tận mọi chuyện. Cố Tử hắn từ bé mồ côi mẹ, hắn ở với cha, nhưng cha hắn coi hắn như ghẻ lở mà chán ghét. May sao tuổi thơ hắn có Huyền Như, sau này muốn bảo vệ cô một đời chu toàn mà tham gia vào tổ chức hình dê. Tên cầm đầu muốn hắn giết cha mình chứng tỏ lòng trung thành, hắn giết thật, nhưng ngay lúc đó lại bị Huyền Như phát hiện, tên đầu sỏ muốn bảo vệ quân mình liền đem Huyền Như ra làm bia đỡ, hứa với Cố Tử sẽ đưa Huyền Như đi một cách an toàn.

Nhưng hắn, ngay lúc Huyền Như phát hiện ra hắn tự tay mình giết cha ấy, hắn thấy trong mắt nàng sự tuyệt vọng. Hắn vì lý do bất đắc mà được ở lại Hoà Dương. Hắn ở lại đây bảo vệ một phần ký ức tươi đẹp.

-Tỷ, còn không mau tìm ra Huyền Như thì cả cô ấy và Cố Tử đều sẽ chết!

Tiểu Sênh không bình tĩnh được, đi qua đi lại trước mặt Thái Vi.

-Muội ngồi xuống trước đã, Lý thiếu chủ đã đi tìm Lư tướng quân rồi, cứ đợi tin của ngài ấy đã!

...

Tiểu Sênh cuối cùng cũng chịu ngồi xuống, đôi mắt đã ngấn lệ. Không biết tâm tư nàng nghĩ gì, nghĩ gì mà cố gắng bảo vệ tình yêu của Cố Tử và Huyền Như.

-Phan Việt.

Thái Vi kêu lên, Phan Việt và tên cận vệ đang đi đến.

-Trong lúc chờ tin của Lý thiếu chủ, chúng ta đến cánh đồng phía nam đi.

-Cánh đồng phía nam? Nơi sảy ra vụ án Tế thần nông?

-Ừm.

Thái Vi nhìn sang Tiểu Sênh.

-Ta không sao, chúng ta đi.

Cánh đồng phía nam không quá xa Hoà Dương nhưng nó lại biệt lặp bởi một dòng sông lớn.

-Cẩn thận.

Phan Việt đỡ Thái Vi xuống chiếc đò. Thái Vi lại đỡ Tiểu Sênh.

-Phải khoảng lúc lâu nữa mới đến.

Giọng nói run run của người lái đò.

-Cô cậu đây là?

-Bọn ta chỉ muốn đến thăm quan.

Phan Việt nhanh nhảu trả lời.

-Đúng đó, bọn ta đến thăm quan.

Thái Vi tiếp lời.

-Các cô cậu vừa rời Hoà Dương, có nghe vụ án gian tế Giả Thuyên chưa?

Ông lão lái đò nhiệt tình kể chuyện cho họ.

-Huyện lệnh Phan Việt và thanh mai trúc mã của cậu ấy đứng ra lật đổ cả một tổ chức lớn có tay chân trong kinh thành, còn có Trác Lan Giang - Thiếu chủ Ngân Vũ Lâu lừng lẫy ở Hòa Dương cũng phải bỏ mạng, người yêu cậu ấy...

-Không, phải là người cậu ấy yêu đích thân kéo xác cậu ấy vào kinh thành để tế Giả Thuyên. Người dân như chúng tôi nghe thấy mà xót thương, chỉ mong sao...

Ông lão quay lại nhìn một lượt bọn họ rồi tiếp tục lái đò.

-Mong sao Trác thiếu chủ đội mồ sống dậy!

Mỗi người như lạc vào một thế giới riêng, không ai nói với ai tiếng nào.

-À, mấy cô cậu có nghe chuyện Phan đại nhân và Trác thiếu chủ đại náo Tế Thiện Đường chưa?

...

-Lão phu, sao gọi là đại náo thế?

Phan Việt thắc mắc hỏi.

-Đúng đó.

Tên cận vệ cũng bồi theo.

-Trác thiếu chủ và Phan đại nhân cũng nhau cải trang vào Tế Thiện Đường dò la hung thủ, khi bị dồn vào thế chiến đấu...

Ông lão cười ra mấy cái rồi nói tiếp.

-Thì người này giật râu ngươi kia, người kia giật râu người nọ. Còn nói gì mà...

-" Phan đại nhân ở đây, kẻ nào dám lỗ mãng?"

-"Trác thiếu chủ ở đây, kẻ nào dám hỗn láo?"

Ông lão nhấn nhá từng chữ một rồi phá lên cười.

-Haha, thiếu niên trẻ tuổi đã có trong tay tất cả, tốt! Rất tốt!

Bỗng lạc vào tiếng tằng hắng của Phan Việt, kèm theo là tiếng nói của tên cận vệ.

-Thật ra ta thấy họ cũng không phải náo loạn gì lắm!

-Đúng đó.

Phan Việt ho ra vài cái.

-Thế nào cũng được, từ khi Hòa Dương có bọn họ, hoà thành này yên ắng đến lạ!

-Thế lão phu có biết Ngân Vũ Lâu của Trác thiếu chủ giờ thế nào không?

Tiểu Sênh lên tiếng hỏi làm ai trên chiếc đò đó cũng phải im lặng vài giây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top