Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Dương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Sênh cầm thanh kiếm của mình ra ngoài, lại thấy tên cận vệ đứng chình ình ở đó.

-Hắn vẫn còn là nghi phạm, ta phải theo dõi nhất cử nhất động của hắn.

Nam nhân nói nhưng có vẻ ngập ngừng điều gì đó, không dám nhìn thẳng mắt Tiểu Sênh. Giọng hắn trầm thấp khó nghe. Cái tông giọng âm phủ này cũng ngang ngửa Phan đại nhân và Trác thiếu chủ.

-Chịu mở miệng nói rồi sao?

Tiểu Sênh không thèm nhìn hắn, rút kiếm ra kề cổ Lỗ Kinh.

-Thế này có thể giết người không?

Lỗ Kinh lúc đầu còn hơi giật mình, lúc sau lại nghiêm túc nói.

-Không, như thế chỉ khiến đối phương bị thương thôi, phải để xích lên một chút.

Lỗ Kinh dùng ngón tay nâng lưỡi kiếm của Tiểu Sênh xích lên.

Lỗ Kinh từ khi thấy tên cận vệ đứng trước cổng đã quéo người đứng sau lưng Tiểu Sênh, lúc này lại mạnh dạng chẳng để ý đến hắn nữa.

-Ừm hứm.

Tiểu Sênh gật đầu như đã hiểu, thu kiếm về nhìn nó một lượt từ trên xuống dưới, lại kề kiếm vào cổ tên cận vệ.

Lỗ Kinh réo lên.

-Cha mẹ ơi! Ngày đó Lý thiếu chủ dạy ta cũng phải nữa tháng mới học được, không ngờ Trác phu nhân học nhanh đến vậy!

Hắn đứng cạnh vỗ tay, hết sức bất ngờ trước tốc độ tiếp thu kiến thức của Tiểu Sênh.

-Không được nói bậy.

Tiểu Sênh nghiêng đầu nói với Lỗ Kinh. Hắn biết điều đưa tay lên che miệng, còn gật đầu lia lịa.

-Không phải lệnh của tỷ tỷ và Phan đại nhân, người không cần phải theo sát hắn. Hay ta.

...

-Đừng tưởng ta không biết gì.

Tiểu Sênh thu kiếm, đi về một khoảng sân trống ngắm nhìn cảnh trời.

Lỗ Kinh thấy mọi chuyện sắp đi xa quá liền muốn lên tiếng giải vây.

-Đại nhân, ta thấy cô ấy không muốn nói chuyện với ngài đâu, hay ngài về đi, để cô ấy còn tập kiếm?

Lỗ Kinh e dè nói với hắn. Hắn nhìn nàng, lúc sau mới lườm Lỗ Kinh một phát cho ra trò mới chịu rời đi.

-Tập thôi!

Tiểu Sênh kêu hắn.

-Vâng! Thưa Trác phu nhân!

-Im miệng!

Tên cận vệ rời đi mà trong lòng không ngừng tức tối, sao Tiểu Sênh rất nhanh đã thân thiết với Lỗ Kinh như vậy, còn tập kiếm cho nhau? Ngay trong biệt điện của Trác Lan Giang? Không hiểu nổi!

Chẳng lẽ nàng muốn ra mắt nam nhân với hắn?

Không được, suy nghĩ nhiều rồi, Trác thiếu chủ sống linh chết thiêng, ngài ấy chịu được thì thôi vậy.

Thoáng chút đã đến giờ ngọ. Tiểu Sênh và Lỗ Kinh cũng về lại huyện nha. Huyện nha từ xa đã nghe tiếng nói cười, chắc tỷ tỷ và Phan đại nhân đã về rồi.

Tiểu Sênh vào nhị đường, còn có Lý thiếu chủ, không phải, là Đông Phương Lâm, đứng cạnh Phan Việt còn có tên cận vệ.

-Tiểu Sênh, muội về rồi?

-Ừm.

Thái Vi chạy đến chỗ Tiểu Sênh, Tiểu Sênh chỉ nhìn lấy Đông Phương Lâm, một nữ tử xinh đẹp, nhỏ nhắn.

-Tiểu Sênh...

Đông Phương Lâm cúi mặt gọi tên Tiểu Sênh.

-Ta không trách cô đâu.

-Ta sớm biết cô muốn che giấu thân phận thật của mình.

...

Đông Phương Lâm ngước nhìn Tiểu Sênh, Phương Lâm giống Tiểu Sênh, cũng giống Thái Vi. Đều hay mặt y phục có màu nhạt, hay trắng. Đều tổn thương, đều mạnh mẽ.

-Thật sự xin lỗi cô, ta là bất đắc dĩ.

-Thế hắn thì sao?

Tiểu Sênh chỉ tay về phía tên cận vệ, hắn giật mình, sao cứ dồn hắn vào thế khó thế, hắn có làm gì đâu? Làm như hắn là Trác Lan Giang không bằng.

-Hắn có quan hệ gì với cô?

Tiểu Sênh vui vẻ hỏi, Thái Vi đứng cạnh vỗ vai Tiểu Sênh muốn hỏi gì đó.

-Bộ muội phát hiện ra hắn có điểm gì bất thường sao? Sao ta cứ thấy muội làm khó hắn thế?

Tiểu Sênh chẹp miệng định nói cho Thái Vi nghe thì Phương Lâm lại lên tiếng.

-Hắn chỉ là cận vệ theo ta từ nhỏ, đó là thân phận thật của hắn rồi.

Phương Lâm ngước mặt lên chân thành nói với Tiểu Sênh, Tiểu Sênh có vẻ cũng phần nào thông cảm cho Phương Lâm mà không muốn truy cứu thêm nữa. Nàng xin phép tỷ tỷ và Phan đại nhân lui xuống, Thái Vi lo lắng cho nàng cũng theo sau.

Bọn họ đi dọc hành lang đến phòng Lăng nhi.

-Lăng Nhi!

-Tiểu thư?

Thái Vi gọi to Lăng nhi, phòng Lăng nhi gần bếp, từ trong bếp lại nghe được tiếng tiểu thư gọi mình, nàng liền chạy ra xem.

-À là ta tìm cô, y phục hôm trước của ta cô đã giặt chưa?

-Ý phục của Bạch cô nương?

Lăng nhi chau mày, hai tay chùi chùi vào mép váy.

-Hình như vẫn chưa giặt, để ở sau giếng, để ta đi lấy cho cô!

Lăng nhi vui vẻ đi.

-Muội nói có người gửi thư cho muội?

Thái Vi đứng khoanh tay hỏi Tiểu Sênh.

-Ừm, muội không nhớ nhầm được!

Tiểu Sênh ngồi phịch xuống bậc thềm, bậc thềm lạnh làm nàng giật mình.

-Bạch cô nương! Y phục của cô đây!

Lăng nhi bưng thau đồ đến đặt xuống.

Tiểu Sênh vén tay áo lục lọi, vì đồ đã ngâm nước nên bức thư bị bở ra.

-Có rồi!

Tiểu Sênh mừng rỡ cầm lên một lá thư ướt sũng, còn nhễu nước.

-Cảm ơn em nhé Lăng nhi, đi làm việc tiếp đi!

-Vâng thư tiểu thư!

Lăng nhi bưng thau đồ lui xuống. Tiểu Sênh cẩn thận tách mở lá thư, khó khăn lắm mới lấy ra được một mảnh giấy trắng mỏng dính.

-Bị ướt nên chữ nhoè đi rồi.

Tiểu Sênh căng mắt dí đầu vào lá thư, Thái Vi cũng đọc thử, chữ được chữ mất.

-Ở cánh đồng...Nam?

Thái Vi rặn ra từng chữ.

-Có vụ án giết?

Tiểu Sênh cũng tiếp lời.

-Ở cánh đồng phía Nam có vụ án giết người?

Thái Vi vỗ tay nghĩ ra nội dung bức thư.

-Chúng ta đi báo cho Phan Việt?

Thái Vi chỉ chỉ tay về hướng nhị đường nhìn Tiểu Sênh, Tiểu Sênh vẫn cắm mặt vào bức thư gật gật đầu cho qua. Ngay sau đó liền bị Thái Vi xách tay đến nhị đường.

-Phan Việt! Phan Việt!

3 người ở nhị đường đang nói đến chuyện gì đó mà khi nghe tiếng Thái Vi liền im bặt.

-Mau đến cánh đồng phía Nam mau! Có vụ án giết người ở đó!

Thái Vi chống gối thở gấp, hơi thở của nàng phả vào không trung, trời lạnh nàng mặt áo lông, chóp mũi đỏ hoe.

-Đi đứng từ từ thôi.

Phan Việt đứng dậy đi đến chỗ Thái Vi đỡ nàng, vuốt vuốt tấm lưng gầy.

-Đi mau đi, lỡ bỏ qua manh mối gì đó!

Thái Vi bị hắn nắm hai cánh tay, cứ cuống quýt xoay qua xoay lại trong lòng hắn. Cứ nhắt đến phá án là nàng lại cuống lên.

-Vi Vi, nàng đứng im.

-Có người mật danh gửi thư cho ta, trong thư nói có vụ án giết người xảy ra ở cánh đồng phía Nam.

Tiểu Sênh chủ động lên tiếng.

-Vậy chúng ta mau đến đó đi?

Phương Lâm lo lắng lên tiếng. Tiểu Sênh gật đầu, chỉ mới qua giờ ngọ một chút.

-Vậy mọi người chuẩn bị chút, ta đi kêu xe ngựa.

Phương Lâm nói rồi rời nhị đường, Tiểu Sênh suy nghĩ một chút cũng rời đi, tên cận vệ thấy nàng đi cũng đi theo.

-Lỗ Kinh.

Tiểu Sênh gấp gáp đến nhà giam.

-Lỗ Kinh!

Hay thật, tên này lúc nào cũng ngủ, mới khi nãy vừa về cùng nàng lại lăn quay ra ngủ, nàng lượm cục đá nhỏ dưới sàn chọi vào người hắn.

-Lỗ Kinh! Mau dậy! Có muốn đi nhận xác Lý thiếu chủ của ngươi không?

-Ả?!

Hắn bật dậy, hai mắt tỉnh queo. Tiểu Sênh ra khỏi nhà giam cùng hắn, hắn được Tiểu Sênh đưa cho một cây kiếm. Hắn đi sau nàng như một người thân cận.

...

Gặp mặt Phương Lâm trước cổng huyện nha, hắn và Phương Lâm lườm liếc, không ai ưa ai. Phan Việt chỉ chăm chăm lo cho Thái Vi, có tổng 3 xe ngựa, ai ngồi với ai chắc cũng đã rõ.

-Huyện nha có chuyện gì vậy, sao lại tập trung nhiều người thế?

-Ai mà biết được, nhìn họ kìa. Phan đại nhân? Dương tiểu thư? Hai cô nương kia chắc chắn cũng không phải dạng vừa!

-Ây ây! Cái cô nương mặc đồ trắng ấy!

-Bà sao thế? Có đến 2 cô nương mặc đồ trắng mà?

-Thông cảm, đứng xa quá ta không thấy gì!

-Huyện nha ngày càng tập trung nhiều nhân tài!

-Đúng thế! Đến cận vệ cũng thấy oai phong quá trời!

-Đúng đúng đúng đúng!

-Mà tiếc quá! Còn Trác thiếu chủ thì tốt rồi!

Người dân Hòa Dương có truyền thống buôn chuyện huyện nha, chỉ cần là huyện nha thì họ có thể nói đủ thứ trên đời. Nay lại thấy huyện nha tập trung quân đông đủ như vậy ắt có chuyện lớn rồi. Bọn họ bao vây thành vòng cung xung quanh huyện nha hóng chuyện.

-Các vị tránh đường!

A Trạch to giọng nói với người dân, bọn họ lại được phen xôn xao.

3 xe ngựa liên tiếp đi về hướng Nam. Người dân ngó nghiêng nhìn bọn họ rời đi. Trước cổng huyện nha chỉ còn lại 2 lính canh nghiêm ngặt.

-Không biết là vụ án gì nữa đây?

-Hay là họ lên kinh thành đấy?

-Cô không biết đâu, lần trước Dương tiểu thư và một cô nương đơn độc đi điều tra án đấy!

-Ai nói nữ tử không làm được gì chứ?!

-Đúng rồi, nữ tử của Phan đại nhân không nhan sắc mỹ miều, tài giỏi thì là gì?

-Mấy người thôi đi, đừng có bàn tán nữa, mau tập trung buôn bán đi!

-À mà ngươi có thấy cô nương hay bán trang sức ở đây không? Ta muốn mua trang sức mà chẳng thấy cô ấy đâu cả?

-Ý cô là Bạch cô nương?

-Đúng rồi đúng rồi, là cô ấy đó!

-Ayyo! Là cô không biết đó, người ta là Trác phu nhân! Ai lại đi bán trang sức bao giờ! Chỉ là ngụy trang thôi!

-Ả?! Ông nói gì thế?!

-Ông nghe nói ở đâu thế? Là Trác phu nhân sao?!

-Ả?! Đứng lại coi!

Ở Hòa Dương này vẫn không quên Trác thiếu chủ, người hay hơn thua với Phan đại nhân cũng là người Phan đại nhân thích hơn thua. Ở Hòa Dương mà biết đến Phan đại nhân thì chắc chắn phải biết đến Trác thiếu chủ và ngược lại.

Thang đo nhan sắc không phải Phan đại nhân thì là Trác thiếu chủ.

Thang đo tài không Trác thiếu chủ thì Phan đại nhân.

Về độ may mắn sở hữu mỹ nhân thì không ai làm lại hai vị này. Là tu liền chín kiếp mới có một nữ tử xinh đẹp nhỏ nhắn mỏng manh, lại tài giỏi hơn người, mạnh mẽ chứ không yếu đuối õng ẹo. Nữ tử như thế trên đời này có mấy ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top