Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Lệnh bài 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-À, chuyện ta muốn nói với huynh là chuyện của Tiểu Sênh.

-Nàng nói xem.

Phan Việt đứng đối diện Thái Vi, trong tầm mắt sớm đã thấy nàng cầm một mẫu giấy.

-Ta phát hiện thứ này trong phòng của Tiểu Sênh, là thư mật, trên đó khi chữ Thập.

-Đưa ta xem.

Thái Vi cầm tờ giấy cho Phan Việt xem, mày hắn chau lại.

-Thập?

-Đúng rồi, ta nghĩ nó liên quan đến tên theo dõi muội ấy.

-Có khi nào hắn còn đồng bọn?

Thái Vi lo lắng hỏi Phan Việt nhưng chỉ thấy hắn còn lo lắng hơn mình. Phan Việt vịn vai Thái Vi đẩy về quán trọ.

-Tạm thời nàng đừng nói những chuyện này cho Tiểu Sênh.

-Sẽ khiến cô ấy lo lắng thêm thôi, được không?

...

Thái Vi khó hiểu nhìn Phan Việt, cảm giác có gì đó không đúng.

-Ta sẽ không nói nhưng-

-Việc của nàng bây giờ là nghỉ ngơi thật tốt, biết chưa?

Phan Việt ngắt ngang.

-Nhưng- được nhưng mà-

-Được rồi, vậy nàng nghỉ ngơi đi.

Hắn cuối cùng cũng đưa được Thái Vi vào phòng nghỉ, hắn cười như trấn an nàng và chính mình.

Hắn cũng chẳng để nàng nói hết câu mà đóng cửa phòng lại.

Thái Vi nhanh chóng mở cửa ra, thấy hắn nói gì đó với A Trạch.

-Ngươi canh gác nơi này cho cẩn thận, có chuyện gì thì báo cho Lư tướng quân.

-Rõ thưa công tử!

Nói rồi hắn đem theo kiếm ra khỏi quán trọ. Đi vào con ngõ nhỏ.

Đến căn nhà biệt lặp ở cuối đường.

-Trác Lan Giang!

-Trác Lan Giang!

Hắn gấp rút đá bay cánh cửa gỗ.

-Phan Việt!

Ở sau vườn vọng lên tiếng kêu.

-Có chuyện gì?, liên quan đến Tiểu Sênh?

Trác Lan Giang hỏi gấp, ít khi thấy Phan đại nhân gấp rút như vậy trừ khi có chuyện không tốt hoặc chuyện xấu.

-Ngươi không gửi thư mật cho Tiểu Sênh đấy chứ?

Phan Việt hoài nghi hỏi.

-Không.

Trác Lan Giang nghiêm mặt trả lời, trên tay sớm đã cầm theo kiếm.

-Lại để tên đầu sỏ đi trước một bước.

-Hắn gửi thư mật cho Tiểu Sênh, tiết lộ tình hình của ngươi.

-Gì cơ?

Lan Giang chau này, mặt mày cau có, làm hắn bất ngờ thật.

Phan Việt đưa hắn mẫu giấy chữ Thập.

-Xem đi.

...

Trong không gian tĩnh lặng, 2 nam nhân chẳng nói gì.

...

Răn rắc!

Tiếng sương khớp va vào nhau.

Trác Lan Giang vò nát mẫu giấy trong lòng bàn tay. Thập trong Trác. Tên đầu sỏ biết hắn vẫn còn sống, biết luôn cả tính mạng hắn sớm đã không bảo toàn. Muốn hắn bại lộ trước Bạch Tiểu Sênh...

Để khi hắn chết lần nữa, Tiểu Sênh sẽ thật sự không sống nổi.

-Ngươi ra mặt đi.

-Ngươi điên à?

Lan Giang phát tiết.

-Dưới một thân phận khác, dễ dàng hành động hơn.

-Nếu ngươi không lộ mặt, thì ai bảo vệ Bạch Tiểu Sênh?

Phan Việt nhìn hắn hỏi.

...

-Chắc chắn nàng ấy sẽ nhận ra ta.

Lan Giang ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ trong vườn, quay mặt đi.

-Về lại Hoà Dương, điều tra tên làm mặt nạ người của Cố Ung.

Lan Giang nhìn hắn hồi lâu rồi gật đầu.

Sớm biết không thể sống theo ý mình, chi bằng sống trọn cuộc đời còn lại. Cuộc đời còn lại của Trác Lan Giang chỉ có thể là bảo vệ Bạch Tiểu Sênh.

"Đồ ta tặng, có thích không?"

...

Lại một bức thư nữa.

Một chui kiếm bé bằng ngón tay trỏ, một chiếc trâm cài bằng vàng.

"Hắn ta tặng cả vàng, là tên công tử nào đang tập cách tán gái đây?"

Tiểu Sênh đang soạn đồ để ban chiều về lại Hoà Dương, chợt nhớ ra trong túi có đồ tên giấu mặt gửi cho. Tiểu Sênh nhìn đi nhìn lại chỉ ngấm được cây trâm bằng vàng, nhìn là biết bán có tiền rồi. Nhưng chắc chắn không thể, Tiểu Sênh hiểu chuyện, biết rằng người này không bình thường.

Nhưng một chui kiếm bé tẹo, còn không có kiếm, một cây trâm vàng đắt đỏ, ý gì đây chứ?

Tiểu Sênh bỏ lại nó vào chiếc túi rồi để bên bệ cửa sổ. Nàng soạn đồ xong cũng là giờ ngọ. Rong ruổi ra bờ sông nghịch nước.

-Trác Lan Giang...

-Bây giờ ta đã là người của huyện nha rồi, huynh có tin không?

-Ta chưa từng lừa huynh.

Tiểu Sênh nhìn mình dưới nước, gương mặt buồn bã từ khi hắn chết.

Tiểu Sênh bây giờ đã là một nữ tử xinh đẹp, mặc bạch y, dây vấn tóc màu đỏ. Có rất nhiều nam nhân yêu thích, thế...

Thế Trác Lan Giang có thích Tiểu Sênh không?

Mặt nước khẽ lay động như trả lời nỗi lòng của Tiểu Sênh.

-Đợi khi về lại Hoà Dương, ta sẽ kêu Phan đại nhân đưa lệnh bài cho huynh. Có thích không?

Tiểu Sênh tự nói tự cười, cũng tự khóc.
Tiểu Sênh đã quen một mình, quen tự bảo vệ, quen tự mạnh mẽ. Nhưng sao Trác Lan Giang đến lại thay nàng làm tất cả? Để rồi đến lúc Tiểu Sênh quen được bé bỏng lại đột nhiên ra đi?

Quạc quạc quạc quạc!

-Hửm?

Tiểu Sênh nghe tiếng động, ngước mặt lên nhìn, thấy bờ bên kia có một con quạ, miệng nó ngậm một phong thư. Tiểu Sênh thả lỏng mắt chẳng buồn nhìn nữa. Con quạ đó lại bay đến cạnh Tiểu Sênh, cực lực kêu quạc quạc.

-Ta không nhận đâu, ngươi đi đi.

Quạc quạc quạc quạc quạc quạc quạc!!!

Tiểu Sênh nhìn nó, thấy nó đầu lắc kịch liệt, kêu lên om sòm như con gà mái.

-Muốn ta lấy nó sao?

Tiểu Sênh nghiêng đầu hỏi.

Quạc quạc!

...

-Ngươi thông minh ghê.

Nàng lấy phong thư trong miệng nó, cứ tưởng nó sẽ bay đi, nhưng nó lại không mà còn nhìn nàng chầm chầm.

-Ngươi nhìn gì, bay đi đi, không ta vặt lông ngươi.

Nàng vừa dứt câu, nó bây sồ lên kẹp lấy dây vấn tóc màu đỏ trên tóc nàng rồi bay đi mất.

-Ê! Này! Con quạ kia!

-Tiểu Sênh!

-Tỷ tỷ?

Có tiếng vọng đến kêu Tiểu Sênh, nàng hậm hực quăng phong thư xuống đất, giẫm lên vài cái rồi bỏ đi mất.

...

Nàng vừa khuất bóng, lại có người đến, hắn mặc y phục đen, cúi người nhặt phong thư, hắn nhìn phong thư chằm chằm, trên tay còn cầm theo...dây quấn tóc màu đỏ.

-Tiểu Sênh, muội đi đâu thế?

-Ta ra bờ sông chơi chút thôi, có gì sao tỷ?

Tiểu Sênh e dè hỏi Thái Vi. Muội đã gặp Lý thiếu chủ chưa?

-Lý thiếu chủ?

Tiểu Sênh một mặt khó hiểu hỏi lại Thái Vi.

-Ừm, là người của Lư tướng quân theo chúng ta về Hòa Dương.

-Ồ. Lý thiếu chủ.

-Tiểu thư, Bạch cô nương, xe ngựa chuẩn bị xong rồi!

A Trạch hồng hộc chạy đến báo tin.

-Ta biết rồi.

Thái Vi trả lời A Trạch.

-Muội đến xem xem, chắc Lý thiếu chủ cũng ở đó.

-Xem gì chứ?

-Đi nào!

Thái Vi hứng khởi kéo theo cộng bún thiu đến chỗ xe ngựa.

-Thái Vi, đồ đã đem đủ hết chưa?

Phan Việt sáp sáp đến gần Thái Vi mà hỏi. Chẳng nhận được câu trả lời nào từ nàng mà bị huých một cái vào bụng.

-Còn không mau giới thiệu với Tiểu Sênh?

Thái Vi thì thầm với Phan Việt, thái độ ra mặt.

-Chào Dương tiểu thư!

-Chào Bạch tiểu thư!

Lý thiếu chủ một thân cao ráo, đôi mắt biết cười và giọng nói hay. Lý thiếu chủ chủ động muốn bắt tay với Tiểu Sênh.

-A, ta chỉ là người bình thường, Lý thiếu chủ cứ gọi ta là Bạch Tiểu Sênh!

Tiểu Sênh luống cuống xua tay, lúc sau mới chịu bắt tay với Lý thiếu chủ.

-Ta tên Lý Sinh, cứ gọi như thế được rồi.

Lý thiếu chủ tự giới thiệu bản thân, nhưng thấy ngài ấy nói có vẻ ngập ngừng.

Còn đeo cả khăn che mặt

-Lý thiếu chủ bị bệnh sao?

Thái Vi hỏi.

-Thấy ngài nói chuyện có vẻ khó khăn?

Phan Việt chợt nhảy vào.

-Lý thiếu chủ có chia sẻ, ngài ấy bị tật.

...

-Đúng không Lý thiếu chủ.

Phan Việt thảo mai quay sang hỏi. Lý thiếu chủ cũng lại ngập ngừng rồi cười trừ.

-Đúng đúng, ta bị thế từ nhỏ!

-Vậy chúng ta đi thôi!

Thái Vi lên tiếng, sau liền nắm tay Tiểu Sênh định lùi về sau lên xe ngựa của mình.

-Thái Vi, nàng ngồi với ta.

-Ả?!

Thái Vi bất ngờ ra mặt, chưa kịp nói gì thêm thì bị Phan Việt kéo lại.

-Lý thiếu chủ, mời!

Phan Việt đưa tay về hướng xe ngựa phía sau.

Lý thiếu chủ chỉ cười, không nói gì rồi một mạch lên xe ngựa.

-Tiểu Sênh cô nương!

Lý Sinh đứng trên xe ngựa đưa tay ra ý muốn mời Tiểu Sênh lên xe.

-A?! Tỷ?!

Thái Vi làm ký hiệu tay ý nói Tiểu Sênh lên xe đi.

-Cẩn thận.

Giọng nói của Lý thiếu chủ đột nhiên trầm thấp lại, lưu loát đến lạ. Tiểu Sênh ngước mặt lên nhìn chỉ thấy ngài ấy chú tâm vào từng bước chân của nàng.

Thái Vi đứng quan sát từ đầu đến cúi, mặt mày nàng thầm đáng giá.

Phan Việt cũng theo dõi, nhưng theo dõi sắc mặt Thái Vi, từ nãy giờ mày không ngừng chau lại, miệng cũng không khép lại được, ánh mắt đôi phần phán xét.

-Thái Vi.

Hắn kêu tên nàng.

-Kêu gì mà kêu, ta chưa sử huynh đấy!

Nàng giãy nãy bỏ một mạch lên xe.

...

Phan Việt hắn đau thấu tâm can.

-Tiểu Sênh cô nương.

-Ả? Th-thiếu chủ?

-Lần này ta đến Hoà Dương hỗ trợ mọi người, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, Tiểu Sênh cô nương cứ nói cho ta.

-A, ta biết rồi nhưng mà thiếu chủ cứ gọi ta là Tiểu Sênh được rồi, không cần khách sáo...

-Ừm.

Một đôi mắt biết cười, khăn che mặt làm Tiểu Sênh không đoán được sắc mặt của Lý thiếu chủ nhưng đôi mắt biết cười híp lại cũng đủ biết người đang cười.

Suốt đường đi, Lý thiếu chủ luôn chủ động bắt chuyện nói với Tiểu Sênh, nhưng Tiểu Sênh không hoàn toàn đón tiếp, vì trong tim có một rào cản nhất định. Sợ có được, sợ mất đi.

-Tiểu Sênh.

-Hửm?!

Tiểu Sênh bất giác ngẩn đầu khi nghe giọng nói quen thuộc gọi. Nhưng nhầm rồi, đây là Lý thiếu chủ, không phải hắn... Trác Lan Giang ấy.

-Th-thiếu chủ có việc gì sao?

-Ta thấy sắc mặt cô không tốt.

-Không có.

Tiểu Sênh lắc đầu trả lời, hai tay chống trên gối.

-Có muốn ngủ chút không?

Giọng của Lý thiếu chủ có thể khiến người ta rung động.

-Không, không cần.

-Tiểu Sênh vội xua xua tay. Nhưng giây sau thôi cả thân thể không làm chủ được mà buông thõng trong vô định.

Phịch!

Lý thiếu chủ đỡ được Bạch Tiểu Sênh. Là khói thơm của Lý thiếu chủ có pha thuốc an thần.

Cuối cùng cũng bỏ đi khăn che mặt để lộ ra gương mặt ấy. Anh tú biết bao với đôi mày kiếm, với đôi mắt cười. Hơi ấm và cả khói thơm trong tiết đông khiến Tiểu Sênh thoải mái, sớm đã ngủ say.

Đôi tay to lớn khẽ vuốt đi mái tóc dài, hắn chỉnh sửa tư thế cho thoải mái, nhìn người nhìn vật. Nhìn Bạch Tiểu Sênh, nhìn dây vấn tóc.

-Trác Lan Giang...

Là hắn không biết, là Trác Lan Giang không biết, từ khi hắn không còn nữa, khi ngủ Tiểu Sênh đều nói mớ tên hắn.

Người được ôm say giấc, người đang ôm hoảng loạn trong lòng. Về lại Hoà Dương bằng đường vòng, xa hơn khi đi, vì đảm bảo an toàn. Hắn muốn Tiểu Sênh ngủ một chút, ít nghĩ một chút.

...

-Có ta.

Hắn ngập ngừng thốt lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top