Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau phân viện và bữa ăn tối, chúng học sinh đều được đưa về phòng chung, hay nói cách khác là kí túc xá của học trò ở Hogwarts. Nam sinh và nữ sinh được phân chia ra ở hai nơi bên của phòng chung, thường thì nữ sẽ ở bên phải, nam ở phía bên trái. Sau khi phân ra làm hai bên, huynh trưởng lại dẫn học sinh đi đến từng phòng của chúng.

Tôi đi lẽo dọc trong con đường xuống dưới hầm sâu, nơi phòng chung của học trò nam ở Slytherin. Khác với Gryffindor, phòng chung bên bển sẽ sử dụng chung cho cả nam và nữ, nhưng Slytherin thì khác hai phòng chung khác nhau và cách biệt nhau. Những bức tranh quay quần theo dõi bước chân của những đứa trẻ đang bước đi vào trong.

"Sau khi kết thúc học kì 1 là sau lễ giáng sinh, sẽ diễn ra phân tranh người dẫn dắt năm nhất. Thường thì các năm sẽ dẫn ra cuộc chiến vào đầu năm nhưng các năm nhất là vừa nhập học nên các em được phép học hỏi và làm quen môi trường." Huynh trưởng ra giọng, trong mắt tôi thì trong anh ta có vẻ hơi trẻ nghé. Thử tưởng tượng một đứa trẻ 16,17 tuổi nói câu đó đi, tôi đã thấy bửu lắm rồi. Cảm giác như mình vừa đâm đầu vào một nơi không mấy tốt lành. So với mấy câu nói đó thì tôi không quá phân tâm. Đợi khi huynh trưởng kéo cửa đứng sát góc một bên đang chờ đợi ai đấy.

Tôi ngước mắt bắt đầu giở trò đánh giá mọi thứ xung quanh, viện trưởng của chúng tôi, người đàn ông khốn khổ. Đã đến chỗ của chúng tôi và bắt đầu phát biểu vài câu lơ thơ. Theo ý đại khái của tôi thì tôi thấy có vẻ nhạt nhẽo và qua loa.

Thầy Snape có mái tóc đen mướt dầu, bóng loáng chiếu ngược ánh sáng đèn lấp ló. Làn da của thầy trắng nhợt nhạt, môi thì tím tái thiếu sự khỏe mạnh. Răng của thầy khi phát âm ra các từ ngữ, lộ ra khấp khểnh và hơi đục, màu men không sáng bóng như người khỏe mạnh. Làm bản thân thầy đã tồi tàn càng xấu xí.

Tôi có ấn tượng đầu tiên về ông ấy chính là ông ấy không hề để ý đến bề ngoài chính bản thân mình. Bộ đồ thầy Snape mặc là cái áo sơ mi rồi quần tây, thêm cái áo đen có cổ bao chật nít cơ thể cùng với áo chùng to thùng thình khác thường. Điều đó khiến ông ấy bất kham hơn, mang màu sắc ảm đạm trong cả màu mắt đen tối thui thủi.

Ông ấy nhìn tôi, tôi cũng đang nhìn ông ấy. Có lẽ tôi quá mức tập trung ánh mắt vào ông ấy một cách bất lịch sự và không nên. Nhưng ông ấy chỉ im lặng nhìn tôi vài giây rồi bước ra khỏi phòng chung. Ông ấy không mấy kiên nhẫn với học trò của mình thì phải, suy nghĩ của riêng tôi.

Tôi có chút tò mò về ông ấy, điều gì đó khiến tôi đánh hơi ra được mùi đồng loại từ ông ấy. Dù tôi biết rõ được hoàn cảnh của ông ấy qua những dòng kí ức "người khác", qua một bộ tiểu thuyết xuất sắc được săn đón nồng nhiệt. Bên ngoài, từ việc tiếp xúc trực tiếp hơn, tôi sẽ nhìn nhận được một con người khác hơn so với những gì chỉ đánh giá qua lời văn lê thế cuốn hút với mỗi một góc nhìn xuyến suốt cùng sự xuất hiện lúc ngắn lúc dài không mấy khách quan của thầy Snape trong quyển tiểu thuyết mang tên Harry Potter.

Thầy Snape thật sự rất hợp với màu đen.

Ít ra thì trong bóng tối, tôi vẫn nhìn thấy ông ấy mờ mờ trong tầm mắt. Ông ấy gầy hơn nhiều so với bộ phim được chiếu ra trong kí ức. Khác với diễn viên, ông ấy trẻ hơn một chút nhưng không quá trẻ như mấy thanh niên đôi mươi. Ông ấy cũng già dặn hơn tuổi, quá ốm cộng thêm mặc màu đen. So với cái mũi to tướng trên gương mặt nhỏ của ông ấy càng khiến cái mũi trở nên quá khổ, điều khiến tôi nghĩ nhiều hơn có vẻ là gò má cao cùng đôi môi mỏng của ông ấy.

Sự sành sỏi của ông ấy được thể hiện với việc ông ấy giỏi làm người khác làm lơ đi vị trí của ông ấy, nơi ông ấy đứng nhìn chúng tôi và núp mình trong bóng tối. Ông ấy chỉ cần im lặng và làm việc ông ấy làm và chẳng ai buồn để ý tới ông ấy cả. Ông ấy làm tất cả trong lặng lẽ thầm kín đến đáng rùng mình.

Càng làm tôi thấy kì quặc hơn là khi Harry Potter vẫn luôn có thể nhìn thấy ông ấy trong bộ dạng tệ hại và tồi tàn.

Bỏ qua tiết học đầu tiên của McGonagall và những tiết học khác, tôi không quan tâm chuyện tụi học trò Gryffindor phá phách ra sao hay là Slytherin bày tỏ thái độ xua rủi thế nào. Tôi chỉ mường tượng vẽ vời mình trong suy nghĩ của người khác rằng bản thân tôi chỉ là một kẻ bình thường trong những người bình thường. Tôi biến mình trở thành nhân vật phụ trong những suy nghĩ của người khác.

Tôi đặt sự chú ý của mình về các tri thức trong thư viện và tiết học độc dược chỉ vì việc gặp gỡ được ông thầy độc dược trong học viện là ít ỏi. Trừ bữa là tôi gặp thầy và thầy phát biểu nhắc nhở cảnh cáo chúng tôi nên cư xử phải phép đoàng hoàng trong trường.

Cả dãy bàn Slytherin và Gryffindor đều khá nhộn nhịp trong mọi tiết học, chắc hẳn, không ít đứa rủa thầm lí do vì sao lại xếp đặt hai học viện đối đầu chung với nhau trong những tiết học đáng nguyền rủa như này. Tất cả chúng tôi đều không thể làm khác đi hay cố thay đổi những luật đã được đặt ra sẵn được.

Thấy Snape bước vào lớp học, tiếng cửa kêu vang gõ mạnh vào tường khi thầy ấy đi vào. Thầy Snape không hề có thái độ gìn giữ chiếc cửa là bao. Tôi dám chắc rằng không ít lần cánh cửa đã bị hành hạ như thế đó.

Bước đầu tiên là ông điểm danh lớp học trước để đám bảo tiết đầu tiên của năm nhất có thể được đầy đủ danh số. Tôi thì say mê đánh giá gương mặt được phác họa của thầy Snape. Ông ấy có một đôi mắt trông rất có tình. Đáng tiếc con ngươi màu đen của ông ấy lại buồn đến nghẹn lòng, giống một mặt hồ nước yên ả không cử động. Chẳng có một sinh vật nào dám ngó ngàng tới hồ nước chết đó. Có lẽ vì những sinh vật nhạy cảm có thể nhận thấy được cảm giác đau xót đến từ hồ nước, cảm giác cái chết kề cận chỉ còn vài gang tấc. Gần tới nỗi chỉ cần bước tiến lên là có thể bước đến cạnh tử thần.

Tôi không thể dùng bất cứ từ nào để hoàn toàn miêu tả được ánh mắt của ông ấy. Bằng một cách nào đó, chúng thu hút tôi đến lạ. Dường như tôi có thể nhìn thấy chính bản thân. Giống như một phiên bản sao chép già dặn hơn. Nhưng ông Snape cũng giống ba tôi đến lạ lùng kì quặc. Phải chăng về tính khắc nghiệt của ông ấy làm tôi cảm nghĩ tới ba tôi chăng? Một người Anh truyền thống như thuở thuộc về thế kỉ 17. Theo phát biểu cảm nghĩ của riêng tôi, những phù thủy của nước Anh giống như luôn tự thu hẹp mình lại trong thế giới của riêng chính mình mình. Nhưng có những thứ của họ vẫn thật đi trước thời đại nhờ đến phép thuật. Điển hình như những tấm ảnh chuyển động, những tấm hình có linh hồn người đã khuất. Đó là điều mà những Muggle vẫn chưa thể làm được dù tôi có thể nghĩ tới dù thêm bao nhiêu năm nữa.

"Harry Potter." Thầy Snape dừng lại ở tên của cậu bạn đáng thương, cậu Potter nhăn mặt và hồi hợp khi bị gọi tên như thế. Tôi ác ý đoán cậu ta hẳn cho rằng các giáo sư đều nghĩ cậu ta đặc biệt nên mới dừng lại ở tên của cậu ta. Nhưng cậu Potter đã nhầm lẫn về vấn đề đó rồi. Thầy Snape nào dễ dàng, ông ấy thấp giọng cùng với tiếng cười của lũ bàn Draco Malfoy và tùy tùng của nó vang vảnh lẽ khẽ. Ông ấy chẳng ngó ngàng tới trách phạt gì, giọng thầy Snape trầm và nghe có mùi như lũ rắn thích xì xào mọi lúc:"Một tên tuổi lừng lẫy."

Giọng thầy Snape làm tôi sướng rơn người và cảm thấy thỏa mãn lạ thường. Chẳng ai lại đi đè nép nổi cái vẻ được tung hô của Potter. Trừ thầy Snape. Thầy ấy lạnh lùng và có vẻ ngông cuồng trong ánh mắt của tôi. Gương mặt thầy hơi nhếch lên, môi cười mỏng như người Nga, mắt đen hơn cả Châu Á, lã chã vẻ mỉa mai. Một nét đẹp không lời miêu tả trong ánh mắt tôi, khắc lên trí nhớ tôi một viễn cảnh đẹp đến lạ. Hẳn thầy ấy chẳng quá để ý đến tôi, tôi cũng chỉ là một trò bình thường trong hàng đống học trò mà thầy Snape từng dạy. Tôi chắc chắn sẽ chẳng có vị học trò nào đặc biệt được như Harry Potter, vì kẻ đấy, cậu ta chính là đứa con trai đứt ruột do người thầy Snape dùng cả đời để yêu đẻ ra và bảo vệ đến chết lạnh trong nhà cùng người chồng dấu yêu của bà ta. Thiệt là mắc cười đến tức tưởi.

Tha thứ cho tôi, tôi chẳng có chút cảm giác tốt đẹp nào đến mẹ của Harry Potter. Suy nghĩ của tôi thì bà ta cũng giống như Harry Potter thôi. Thậm chí có nét trà xanh đại loại gì đó mà thầy Snape lại si mê cái vẻ làm ra vẻ của bà ta đấy đó. Tôi không biết, nhưng tôi chẳng có chút tình cảm nào với gia đình họ. Kể cả gia đình Weasley hay bất kì ai thuộc về chung nhà Gryffindor, tôi đều hiếm khi có tình cảm hay chút cảm nhận tốt đẹp nào, ấn tượng tốt là điều không thể với một đứa ưa chuộng những gì lí trí như tôi. Nhà Gryffindor trong mắt tôi là những người cảm tính và luôn thích hành động theo những gì mà chỉ chính bản thân họ cho là đúng. Cái bản năng được chứng minh bản thân mình trong họ mạnh mẽ đến mức khiến tôi chỉ muốn né xa mười thước ngay lập được. Cũng chính cái dáng vẻ dư thừa năng lượng của những đứa trẻ Gryffindor mà lúc nào chúng cũng đổ đầy mồ hôi, hoạt động hết cơ chế cơ thể và mùi hôi nồng nàn khắp cả phòng. Không ai tưởng tượng nổi bọn chúng đã năng động đến cỡ nào để tiết ra được đống mùi hôi và mô hôi ấy. Thật may là vì tôi chẳng ngồi gần đứa Gryffindor nào bị hôi nách và quên lăn nách cho một buổi sáng đẹp trời.

Hẳn bất kì ai cũng chẳng mong muốn ngày đẹp trời của mình, nhìn thấy người mà mình hứng thú ở trường hợp mà bản thân lại ngồi ở gần bên một kẻ hôi hám chẳng biết gì là vệ sinh chính bản thân mình. Nếu tôi được phép so sánh thực tế hơn thì tôi sẽ nói như này. Ồ, bọn chúng có thể sạch sẽ hơn thầy Snape khi bọn chúng không bốc ra mùi thối từ cơ thể như thế. Thầy Snape có mùi độc dược nếu cố tình loại bỏ đi mái tóc đầy dầu làm nên thương hiệu của thầy Snape mà tôi được biết từ mấy anh chị niên cấp trên. Chẳng lấy làm lạ khi thầy quá bận hay điều gì khác? Chẳng quan trọng lắm. Tôi chỉ ghét những người thừa biết mình đổ mồ hôi hay bốc mùi lại cố tình khiến bản thân như thế và vậy đi lòng vòng quanh. Một điều may mắn nữa đối với chính bản thân tôi đó chính là bọn chúng vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn để mọc đầy đủ lông nách và bắt đầu phát ra mùi hôi ớn cả da gà trong lớp rồi chúng sẽ nồng nàn khắp cả lớp học một cách ám ảnh khủng khiếp.

"Vì trong lãnh vực này không cần phải vun vẫy đũa phép nhiều cho lắm, nên thường chúng bây không tin rằng đây cũng là một loại hình pháp thuật. Ta không trông mong gì chúng bây thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, toả làng hương thoang thoảng; cũng chẳng mong gì chúng bây hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy... Nhưng ta có thể dạy cho chúng bây cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết – nếu chúng bây không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy." Thầy Snape cực lực phát biểu bằng giọng nói trầm không to hay nhỏ mà rõ ràng từng từ không ngọng ngịu vang trong lớp học.

Tôi có ấn tượng rất mạnh với giọng nói của thầy. Thật hiển nhiên nếu chúng ta cố không để ý tới bề ngoài của thầy Snape, giọng nói và đôi mắt là thứ đẹp nhất trên gương mặt của thầy Snape. Là thứ ấn tượng nhất mà không phải người nào cũng có. Bản thân tôi tự nhận biết Snape khá tự ti về cánh mũi to thất thường của mình nên tôi không muốn đánh giá về nó. Mặt khác thì thầy Snape có làn da nhợt nhạt thiếu sức sống. Chẳng có vẻ gì là một người sẽ sống lâu như phù thủy bình thường. Thầy Snape ốm và có dáng vẻ như người bị bệnh nặng hơn. Sẽ chẳng mấy ai dám đánh giá thầy Snape như thế bao gồm cả Harry Potter. Vì thầy Snape đang bắt đầu làm khó cậu Potter. Còn tôi, một mình lo cái nồi độc dược nồng mùi thơm của mình và hoàn thành các bước để ra lò một chai độc dược hoàn chỉnh như mong muốn của thầy Snape. Tôi không muốn gây ra ấn tượng xấu cho chủ nhiệm của học viện mình. Người sẽ dẫn dắt tôi thêm 7 năm học nữa. Hơn hết, điều tôi để ý nhất là thầy Snape khiến tôi cảm thấy có cảm tình hơn những người tôi từng gặp trong học viện này. Đó là lí do tôi nặng nhất để không gây ấn tượng xấu. Tuy rằng tôi vừa đặt ra thêm một trường hợp khó khăn hơn cho chính bản thân tôi đó chính là làm cách nào để thầy Snape nhớ về tôi sâu sắc một cách tốt đẹp mà những người khác sẽ không quá để tâm đến bản thân tôi đây- Một nhân vật phụ xuất sắc trong câu chuyện mà tôi tự đặt ra và tôi là một nhân vật chính trong câu chuyện khác nữa.

BÙM- Một tiếng nổ vang lên trong lớp học, cậu bạn Longbottom vừa gây ra một vụ nổ khó coi và ấn tượng xấu với thầy Snape. Ông ấy hét toáng ra lệnh cho thằng nhóc nào đó bên bển dắt thằng Longbottom đi đến trạm. Thầy Snape lại dành sự chú ý cho thằng Potter, dường như điều đó là hiển nhiên. Với những người khác, chắc hẳn người ta sẽ nghĩ ông ấy ghét thằng Potter "vãi nồi". Nhưng với tôi, thầy Snape có dáng vẻ tò mò dành cho thằng Potter nhiều hơn. Đại loại như ông ấy tò mò rằng con trai của Lily Evans, người đàn bà "trà xanh" có thật sự giống bà ta hay không hay sẽ giống cái dáng vẻ thẳng thắn đến chết người của ông James Potter, kẻ ngạo mạn với tinh thần trượng nghĩa xấu xí.

Tôi không biết người khác nghĩ thế nào, thậm chí là người ta sẽ nghĩ James Potter không làm gì vô cớ hay James Potter vẫn tốt, chỉ việc thế không làm thay đổi con người của ông ta. Bản thân tôi, nhận thấy một kẻ đam mê bạo lực học đường chẳng bao giờ tốt đẹp. Dù ông ta có muốn hay không( Nhưng ông ta lại thật sự muốn thế). Ông ta có xu hướng bạo lực và cư xử như đứa thiếu não tội nghiệp, một đứa bệnh hoạn cùng những đứa bệnh hoạn khác. Thật sự bọn chúng không cảm nhận thấy điều đó mất công bằng đến thế nào à? Tôi phải tự mình suy xét lại vấn đề đó, hỏi xem con người thật sự chú tâm tới vẻ bề ngoài đến thế sao? Cái vẻ có vẻ ngoài sáng suốt và tươi sáng ấy đó. Thầy Snape có dáng tối mịt và sâu thẳm như những vì sao vụt tắt khỏi bìa Trái Đất. Đó có phải là lí do khiến mọi người phải hiểu về con người thầy như thế không? Và lí do vì sao mà thầy Snape luôn cố che giấu con người của chính bản thân thầy dù thầy Snape không như thế?

"Trò Nacvokov, điểm O cho chai độc dược của trò." Ông ấy nói và cười sung sướng, một nụ cười tự nhiên hơn điệu cười khinh bỉ thường thấy trên mặt ông ấy. Tôi dòm giữa chân mày ông ấy, cái chỗ có vết cắt sâu đen thẳm ấy. Vết này khiến ông ấy trở nên rõ ràng hơn với hình tượng của một kẻ sống khổ. Những kẻ có vết hằn ở giữa chân mày đều là những kẻ khổ, hay nghĩ nhiều và giỏi giang ở lúc nào đó hay trong lĩnh vực nào đó. Nhưng đều thật lụy tình suốt đời. Đôi khi những kẻ ấy vẫn sẽ phủ nhận mọi thứ của đời mình.

"Cảm ơn thầy Snape." Tôi trả lời:"Chúc thầy một ngày tốt lành và hẹn gặp lại thầy." Tôi nói trong quyến luyến mà tôi không biết thầy Snape có cảm nhận điều đó không. Thằng Potter cứ nhìn tôi, môi mắt thằng ấy tỏ ra vẻ kinh ngạc khi tôi có thể hoàn thiện được độc dược và lấy được điểm O từ thầy Snape. Làm sao mà nó biết được, mà tôi cũng nghĩ nó đã đoán được ba má tôi là những quý tộc khi tôi bước về Slytherin. Tôi không phải là máu lai cũng không phải phủ thủy gốc Muggle. Tôi bước chân vào Slytherin với thân phận một thuần khiết thật sự. Đó là lí do tôi có địa vị hơn những người khác. Gia tộc Nacvokov vẫn là một gia tộc có tiếng tầm cỡ ở giới phép thuật. Chỉ dựa vào cách thằng Malfoy giao tiếp với tôi thì tôi có thể tự phán đoán được điều đó.

"5 điểm cho nhà Slytherin." Thầy Snape có vẻ không để tâm đến sự quyến luyến của tôi khi thầy Snape hả hê cộng điểm và thầy Snape nhìn mặt thằng Potter. Tôi về chỗ và ngồi xuống, tôi không cười khẩy, không cười sung sướng, cũng không cười hớ hởn ra mặt. Tôi lầm lì không bộc lộ cảm xúc trên gương mặt. Tôi ưu tiên lí trí của bản thân tôi hơn là cảm giác khoái cảm nhất thời. Tôi không muốn Kẻ Được Chọn có cảm giác không tốt lành dành cho tôi. Đó sẽ là một lựa chọn thiếu đúng đắn với những gì tôi cố biểu hiện từ lúc mới bắt đầu năm học. Tôi không phải là kẻ thù của cậu ta. Tôi muốn lợi dụng cậu ta đó là lí do vì sao mà tôi phải tỏ ra thân thiện, chân thật, chân thành hết cỡ.

Khi rung chuông, từng đứa thu dọn ra về, nếu như ở trên sách trong kí ức của "người khác" hay cả trên phim thì từ cảnh này đến cảnh bay rồi nhập học. Thì thời gian sẽ trôi nhanh hơn. Nhưng với tôi thì tôi là người thật, cảnh thật, thời gian vẫn sẽ vậy và tôi có thể cảm nhận được cảm xúc thật hơn từ thầy Snape. Một con người thiếu sáng sủa và có vẻ không sạch sẽ. Tôi thu dọn đồ đạc rất chậm và thầy Snape đi thẳng ra khỏi cửa. Chẳng ngó ngàng gì tới tôi, ánh mắt của thầy chỉ dừng ở Potter đến khi nó đi khuất mắt thầy và thầy chẳng quan tâm thêm đứa nào trong lớp học này nữa. Điều đó làm tôi có mất hứng, cũng có muốn thử lún sâu hơn trong mối quan hệ này. Tôi muốn nhìn thấy cảnh thầy Snape thiên vị tôi nhất trong lớp học, thầy Snape sẽ nhìn tôi sẽ có sự khác lạ với tôi. Tuy rằng điều đó có chút viễn vong và tưởng tượng xa tít như những người theo đuổi nghệ thuật thật sự. Tôi tò mò về cách thầy Snape yêu một người nào đó. Và nếu người đó là một học trò kém nhiều tuổi, người đó chẳng phải nữ thì sao? Bằng một cách nào đó, suy nghĩ ấy làm tôi cảm thấy thỏa mãn và điệu kì, nó xua đuổi, đẩy bước cho tôi phải thực hiện được điều đó dù tôi vẫn chưa hoàn toàn yêu ông ấy.

Nhưng, cũng có thể nói tôi có cảm giác rung động với ông ấy. Giống một mối tình yêu từ cái nhìn đầu tiên. Nó đánh qua rồi làm trái tim rung động liên hồi từng nhịp không ngừng nghỉ.

Tôi về kí túc xá, trong đầu tôi toàn tưởng tượng cảnh tượng mà tôi và thầy Snape yêu nhau. Một cảnh tượng có phẩn trẻ nghé và đáng xấu hổ. Chẳng sao cả, vì tôi thừa nhận về cảm giác tôi dành cho thầy Snape. Một tình cảm của đứa trẻ 12 tuổi dành cho người thầy lớn hơn mình 19 tuổi. Điều đó khiến thầy Snape già hơn hẳn. Tôi cũng không biết có ai thích thầy Snape giống như tôi đây không và bằng cách nào đó thì câu trả lời đã có sẵn trong đầu tôi chính là không. Chỉ có mình tôi mới dám đi yêu một người như thầy Snape từ cái nhìn đầu tiên mà thôi. Ồ, tôi xin phép nói lại, đó không phải là yêu, không phải tình yêu sét đánh. Đó là một loại tình cảm mới đâm chòi và nảy sinh như những gì mà chủ nhân nó cho phép. Cảm giác thinh thích và có cảm tình khiến tôi muốn thử lún sâu hơn. Một loại gu của tôi, tôi suy nghĩ, đặt tên, mà cũng chẳng có tên vì tôi nghĩ tôi có tình cảm với những người lớn hơn tôi nhiều tuổi. Lớn hơn tôi chừng 20 tuổi( Tôi sẽ nói thế cho chẵn) hay gì đấy. Tôi cũng chưa thử thích một người thấp hơn cỡ 20 tuổi kể từ tuổi của Snape tính xuống. Thầy Snape tính dù gì cũng là mối tình đầu của tôi, nếu không muốn nói thế, thầy Snape chính là người đầu tiên khiến tôi có cảm giác thinh thích kì lạ. Và tôi muốn thử thích dạo như những người cùng tuổi tôi thường làm. Nhưng tôi vẫn muốn hẹn hò với thầy Snape. Tuy nhiên với cỡ tuổi của tôi thì tôi nên đợi lớn hơn một chút nữa. Một đứa trẻ 12 tuổi thì thầy Snape chắc chắn là chê rồi khỏi phải bàn cãi. Và trong cái kí ức của " người khác" tôi có thể thấy thầy Snape sẽ độc thân cả đời để bù đắp cho Lily Evans. Một lỗi lầm dành cho người đã chết và đè lên người còn sống để bù đắp. Tôi thấy nó buồn cười nhưng tôi chẳng ghét ông ấy vì điều đó. Tôi chỉ cảm thấy ông ấy bám víu vào một thứ chẳng đâu ra đâu mà tồn tại. Điều gì khiến ông ấy chắc chắn Lily Evans sẽ thay thứ cho ông ấy chỉ vì ông ấy bảo vệ con trai của bà ta cả đời.

Tôi không tin rằng người như thầy Snape lại không nhìn ra rõ ràng ông Hiệu Trưởng đang lợi dụng tình yêu mà thầy Snape dành cho Lily Evans. Chỉ là vì ông ấy không muốn thoát khỏi đó, thoát khỏi tình yêu của chính mình. Một giả thuyết trong tôi được đặt ra đó chính là thầy Snape bị bệnh. Một căn bệnh tâm lí ở giới Muggle và thường thì người ta không đặt nặng vấn đề tâm lí ấy tính ở thời điểm năm 1991. Kết thúc tiết đầu của môn độc dược làm tôi ngốn ngán. Thằng Potter hiển nhiên cũng cố nói chuyện với tôi khi mà tiết học đã đi qua như thế. Việc tôi không cười vào mặt thằng Potter, khiến cậu ta nghĩ rằng tôi thật sự là người bạn tốt của cậu ta. Tôi không thể nói vào mặt cậu ta rằng cậu ta đã lầm to rồi. Tôi không thật sự là bạn của cậu ta và tận sâu trong lòng tôi, tôi ghét cậu ta, ghét luôn Mafloy, tôi chẳng ưa thích bất kì thằng nào cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top