Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhóm ba đứa kia đã xâm nhập vào tầng ba và đánh đuổi ông thầy Quirrell. Giờ thì ai cũng biết tin tức này, Harry Potter lại đang nằm ở trạm.

Tôi cũng không đến thăm cậu ta, tâm trạng tôi không được tốt. Nên bây giờ ai đụng tới tôi thì tôi cũng như chó cắn người khác. Có thể cũng sẽ bị bệnh dại đấy. Tôi cũng không đảm bảo đâu. Tôi ngồi ở ghế học trò chờ xem cúp nhà. Tôi biết là cũng về Gryffindor nên tôi cũng không bén mảng lo lắng gì.

"Đừng hi vọng quá." Tôi thì thầm cho Draco ngồi cạnh tôi nghe. Draco không hiểu nhưng mấy cái cờ biểu tượng Slytherin đều đã treo hết ở trên đó rồi. Cậu ta cũng có cái tốt chứ không phải không có. Mà tại sao bỗng dưng tôi lại nói chuyện lại với cậu ta nhỉ. Tôi chẳng biết kiểu quái gì đang xảy ra nữa. Sau vụ ở tầng hầm thì tôi cứ điên điên dại dại kiểu gì.

Tôi ngó mắt lên nhìn thầy Snape đang có chút vui vẻ vì sắp nhận được cúp nhà. Ông ấy cũng không nhìn tôi. Chỉ là sau vài phút cụ Dumbledore phát biểu thì mặt ông ấy đã tím ngắt. Nhà Gryffindor nhận được cúp nhà trong sự ai oán của nhiều học viện. Dẫn đến việc Draco còn đập cái bàn và nói:"Lão Hiệu Trưởng chết bầm."

Tôi cụp mắt xuống, tôi thấy cụ làm vậy chẳng khác nào đang khiến cho các học trò phải nói theo thằng Potter cùng đồng bọn của cậu ta đi vào chỗ nguy hiểm cả. Cụ có quyền thiên vị cậu ta vì cậu ta thiếu thốn. Lỗi đó là do cụ. Thì tại sao cụ phải làm điều ấy theo cách này? Nhà Slytherin nhận được cúp nhà thì cũng có lí do đấy thôi. Bọn họ có nhận cúp nhà theo kiểu ép buộc đâu nhỉ. Họ dùng học tập và giỏi giang của riêng để được các con điểm tốt.

Nhìn cái học viện Gryffindor đi, tụi nó chả thèm học tập ra hồn. Vậy mà mọi người cái đì cái vụ mà Slytherin lúc nào cũng nhận được cúp nhà. Thôi, có năng lực thì nhận thôi. Gryffindor gàn gỡ không lo học tập. Cụ Dumbledore chẳng dạy lại chúng mà dùng cách thiên vị này.

Draco Malfoy chịu không nổi mà hỏi tôi:"Sao mày biết? Nãy mày mới nói đó. Mày biết có vụ này đúng không?"

"Cậu nghĩ nếu như thầy Dumbledore đã tỏ ra thiên vị rồi thì mấy vụ này là cái gì? Nhất là khi Potter vừa làm ra chuyện động trời gì gì đó." Tôi trả lời đúng mẫu mực.

"Tao hiểu rồi." Malfoy có lẽ cảm nhận được ban nãy tôi có gì đó với nó. Nên nó cũng không quá khích làm phiền tôi.

Tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị cho việc trở về căn nhà cũ nằm gọn trong kí ức của tôi. Tôi thấy hơi buồn lòng một tí. Kiểu là một đứa trẻ thì đôi khi cũng sẽ phải buồn vì chuyện ba má mình. Dù tôi cũng không giống một đứa trẻ cho lắm. Nhưng thành thật thì tôi không muốn rời xa cái trường đầy những chuyện không đâu này.

Trước khi quay trở về nhà bằng chuyến tàu. Tôi lại đến phòng thầy Snape. Lần này Medusa không cho tôi vào nữa. Tôi đành gõ cửa và chờ đợi ông. Mất một lúc để ông ra mở cánh cửa cho tôi. Trước tiên là ông hơi giật mình. Tôi nghĩ vậy. Rồi ông thì thầm:"Đến đây làm gì?"

Thật cọc cằn.

Tôi cười bảo:"Em đến để chào tạm biệt thầy. Vì mất tận vài tháng chúng ta mới có thể gặp lại nhau được mà. Thầy sẽ nhớ em chứ? Em nghĩ mình sẽ rất là nhớ thầy. Nhớ thiệt là da diết. Em ôm thầy một cái được chứ?"

Thầy Snape nhìn tôi chòng chọc, tôi đã nghĩ là thầy sẽ từ chối lời đề nghị này của tôi. Nhưng thầy lại đưa tay lên ôm tôi vào lòng. Đón lấy cái sự dịu dàng bất chợt này của thầy. Trái tim tôi phấn khích làm sao. Tôi tham lam hít lấy hít để mùi thơm trên cơ thể của thầy. Trong sự ngạc nhiên khó tả, tôi lại có thể cảm nhận được cái ấm áp này đây bằng sự trọn vẹn nhất mà tôi có thể có được.

Hơi thờ của tôi phì phà ở ngực ông. Giọng ông khàn và trầm nói:"Đi đi."

Tôi cũng bước lùi về sau, ngước đầu lên nhìn ông ấy. Gương mặt của ông ấy thấp hèn che khuất đi bởi cảm xúc cằn cọc. Ông đi vào trong mà đóng cánh cửa lại. Chẳng dây dưa gì nữa cả. Nếu đợi thêm vài năm nữa, tôi chắc chắn mọi thứ sẽ chẳng dừng lại ở đây đâu.Tiếc là chẳng có nếu. Tôi cũng chẳng biết là có ai hay cái cảnh này không.

Tôi lên tàu và trở về nhà. Trong vòng mấy tháng hè này tôi đã dùng mọi cách đề rèn luyện thực lực của chính bản thân tôi. Thay vì trông chờ vào thằng Potter láu cá ra vẻ nào đó. Và cậu ta vẫn thường tự cho mình là đúng mà nghi ngờ thầy Snape.

Tôi nhìn ra ngoài trời râm râm, mưa rào rạt mát mẻ cho mùa hè. Trên cái tivi của tôi là tin tức báo chí về mấy chuyện Hoàng Gia Anh vẫn thường có. Tôi chau mày lại khi con cú gửi đến cho tôi lá thư lạ lùng đến từ Draco Malfoy. Tính nó vốn kiêu ngạo lại chịu chủ động gửi thư với mong muốn trò chuyện tâm sự như những người bạn. Khiến tôi cảm thấy ngạc nhiên.

Tôi viết thư đáp qua đáp lại với Malfoy, đồng thời cũng dò hỏi cậu ta về mấy cái phép thuật. Malfoy rất vui vẻ trả lời tôi. Nó hi vọng sẽ mua sắm với tôi vào dịp tới chuẩn bị nhập học này. Tôi cũng đồng ý.

Tôi vừa dùng một khoảng tiền để mua mấy căn nhà, tôi nghĩ là mình sẽ đầu tư một ít vào bất động sản cùng với chứng khoán. Mà được cái là cha tôi để lại cho tôi một tước hiệu ở giới Muggle. Chính vì vậy mà khoảng thời gian tôi ở nhà cũng có rất nhiều báo chí đến tìm chụp ảnh. Đối diện với mấy bài báo đấy thì tôi lựa chọn làm lơ đi.

Sắp xếp những chuyện cần thiết ở giới Muggle. Tôi cũng đến chỗ hẹn với Malfoy. Tôi còn gặp Malfoy già giả tạo không thua kém gì tôi đang cười cạnh Malfoy nhỏ thân mến. Lucius Malfoy mở lời trước:"Ta là Lucius Malfoy, rất vui được gặp Nacvokov."

"Chào ngài Malfoy." Tôi gật đầu làm một cái lễ kính chào người đồng vị. Lucius cũng hài lòng nói chuyện với tôi:"Ta đã nghe cậu con trai ta nhắc nhiều về cậu. Hiển nhiên chúng ta đều là quý tộc thuần chủng. Ta tin cậu và Draco có rất nhiều chủ đề chung với nhau. Nếu bỏ qua một số chuyện hiểu lầm."

"Draco Malfoy là một người bạn tốt." Tôi nói, khen ngợi Malfoy nhỏ như thể chuyện đó là thật."Có lẽ trong vài vấn đề cậu ấy còn ngây ngô và điều đó sẽ khiến cho tôi cảm thấy mâu thuẫn. Nhưng so với tất cả thì cậu ấy vẫn xứng đáng làm một người bạn. Vì cậu ấy sẽ không màng vào vài chuyện mà chấp nhận làm bạn đúng nghĩa."

"Vậy sao." Lucius Malfoy thấp thoáng thì thào gì đó. Ông ta cười có vẻ chân thành hơn nói với tôi:"Ta tin chắc cậu có thể trở thành một người bạn tốt với Draco, Balud Nacvokov. Cho phép ta gọi cậu là Nacvokov. Cậu có thể gọi ta là Lucius."

"Vinh hạnh của tôi, ông Lucius." Tôi kín kẽ trả lời. Nhìn đến gương mặt hớn hở đỏ bừng của Draco. Lòng tôi thấy dịu dàng một chút. Ít ra thì tôi chẳng sắt đá với chân thành người khác dành cho tôi. Vậy nên, tôi vẫn nói với ông ta.

"Nếu một ngày nào đó vị kia quay trở lại. Với tính tình của Draco, tôi có nỗi lo lắng về sự an toàn. Tôi e ngại rằng vị kia sẽ ép buộc cậu ấy phải làm những chuyện cậu ấy không thể làm. Nếu ngày đó xảy ra và liên quan tới tính mạng của cậu ấy. Cho phép tôi mang cậu ấy đến một nơi an toàn cho đến khi tất cả kết thúc. Có được không ông Lucius? Tôi đang hỏi trên vai vị của một người bạn với Draco."

Đây cũng là đề phòng chuyện Narcissa Malfoy đến chỗ thầy Snape để mà bắt ông ấy thực hiện vài điều gì trên lời thề bất khả bội. Tôi tin chắc là ông Lucius Malfoy hiểu điều tôi đang muốn nói với ông ta. Tôi đang nói với ông ta rằng tôi muốn bảo kê Draco Malfoy trong thời kì mẫu chốt.

"Chẳng điều gì tốt hơn." Ông ta thì thào, đưa ra một lời đề nghị khác với tôi:"Ta muốn mời cậu đến phủ Malfoy làm khác. Chẳng biết là cậu có thời gian rảnh hay không ? Vào vài ngày sắp tới đây. Như ngày mai chẳng hạn."

Draco chớp chớp mắt với tôi, nó gật đầu rất nhiều như thể bảo tôi mau đồng ý đi. Tôi cười cười nói:"Tôi rảnh thưa ông. Mong chúng ta sẽ có dịp nói chuyện vui vẻ."

Malfoy già và Malfoy nhỏ nói chuyện hài lòng cũng ngỏ lời:"Ta đang dự định đến hẻm Knockturn để bán vài món đồ. Nếu như cậu muốn đi cùng chúng ta."

"Tôi có thể xem vài món đó chứ hả ông Lucius?" Tôi dò hỏi. Ông Malfoy hiền lành đưa cho tôi cái giấy liệt kê đồ đạc mà ông ta định đem đi bán.

Ông ta sẵn tiện cũng giải thích với tôi:"Chuyện là bộ đang muốn đi kiểm tra. Mà vài món đồ của ta không được tốt lành cho lắm."

Tôi nhìn sang cái túi của ông ta. Giọng tôi thích thú giả bộ hỏi:"Có cả quyển tập này hả ông. Bán cho tôi được chứ? Tôi có thể mua nó với cái giá cao."

Ông ta giả cười, khéo léo đưa quyển sổ cho tôi ngay. Lại nói với vẻ như tôi được lời:"Ta sẽ dành tặng nó cho cậu như quà gặp mặt nếu cậu thấy thích nó. Phải không? Ta tin cậu sẽ giữ nó đoàng hoàng. Tốt thôi."

"Ông không nhận ra hả? Nó là một mảnh vỡ linh hồn đấy ông Malfoy." Tôi khẽ cười, ôm quyển sổ vào lòng. Trước cái điệu ngờ nghệch của tôi, ông ta xanh mặt khó coi. Tôi nói tiếp:"Nó là một mảnh vỡ linh hồn. Quyển sổ này đã được sử dụng bởi phép thuật hắc ám. Để xem, tôi có thể làm như này."

Tiếng hét chói tai vang lên quyển sổ. Tôi thu nhỏ nó lại rồi nhét vào trong túi áo ngoài. Mặt của ông Malfoy đã thiệt là khó coi. Còn cậu Malfoy nhỏ thì vẫn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra mà hỏi:"Mày vừa làm gì vậy hả Balud?"

"Kẻ Được Chọn được gọi là Kẻ Được Chọn đều có lí do cả. Đi thôi nào, tôi muốn cùng ông đi đến hẻm Knockturn. Dù sao tôi cũng đang muốn mua vài món đồ. Để xem Draco, năm nay tôi có thể giúp cậu vào đội Quidditch. Hi vọng là cậu sẽ chẳng làm tôi thất vọng." Tôi thì thầm, giọng không to cũng chẳng tới mức không nghe được. Ít ra thì tôi rất bình tĩnh.

"Thật là.." Ông ta đã nghĩ về chuyện gì khác trên đường đến hẻm Knockturn cùng với tôi. Bước vào một cửa tiệm và người đàn ông ở trong đi ra.

Tôi ló ngó xung quanh khi mà ông Lucius đang nói chuyện với ông Borgin. Và ông Borgin héo đi khi biết rằng nhà Malfoy đến đây để bán đồ mà không phải mua đồ. Draco lại đi dọc mấy món đồ trong tiệm rồi bị ông ta la vài câu nghiêm khắc.

"Ông Borgin, thứ lỗi nhưng ta muốn mua một món đồ." Tôi thấy họ nói chuyện gần xong. Tôi mới nói ông Borgin.

Ông Borgin nở nụ cười thiệt là tươi tắn trong tình hình hiện giờ. Dưới khuôn mặt lạnh lùng hơn cả của ông Malfoy. Tôi nói:"Trước tiên thì chúng ta cần chào tạm biệt một con nai đực đã."

Tôi đến chỗ tủ mà thằng Potter đang núp với bộ dạng thô kệch xấu xí. Tôi cười, dùng phép hoá trang cậu ta một tí rồi để cậu ta ra khỏi tủ với khuôn mặt chẳng tin nổi và xấu hổ. Tôi mới nói:"Đây là thằng bạn tôi ở học viện Ravenclaw ấy. Nó bảo là nó nói lộn tên hẻm. Chút nữa tôi mang nó ra khỏi đây. Được không ông Lucius?"

"Hiển nhiên rồi." Ông ta trả lời với bộ mặt thiệt là lạnh. Tôi mới nói với ông Borgin.

"Tôi muốn mua một cây đũa phép bằng tay trái ấy mà. Mà tôi có một số yêu cầu. Phải là một cây đũa chuyên dùng cho mấy phép Crucio gì đó." Ở khúc Crucio tôi nói dường thì thào cho mỗi mình ông Borgin nghe được.

Ông Borgin căng thẳng cười nói:"Tôi có một cây đũa vừa mới được đưa vào trong hôm nay, giá cả cũng rất phải chăng. Ngài đợi tôi một lát."

Thằng Potter hơi trèo quẹo khi đứng ở cạnh tôi mà Malfoy thì cứ nhìn cậu ta chằm chằm. Tôi kéo tay cậu ta xích qua kế bên như sự an ủi. Ông Borgin làm rất lẹ làng mà mang cái hộp đựng đũa mạ vàng bước ra ngoài. Đáng nói là ông Borgin không dám đụng thẳng tay vào chiếc hộp mà phải cách qua một lớp khăn đã được thêm phép gì đấy.

Tôi vừa nhìn nó liền biết rằng thứ này dành cho tôi. Chẳng đợi ông Borgin nói thêm câu nào. Tôi cầm chiếc hộp và lấy cây đũa phép dài bảy tấc cầm trên tay. Năng lượng hắc ám của cây đũa phép rất mạnh mẽ.

Ông Borgin lau mồ hôi trên trán nói:"Nó được làm bằng gân rồng và xương của vong mã. Cùng với vài món là tôi cũng chẳng biết chính xác. Tuy nhiên tôi biết một điều rằng hiếm có ai chế ngự được cây đũa phép này. Có tin đồn rằng nó là đũa phép đã từng được ngài Slytherin sử dụng."

Ông Malfoy bỗng nhìn tôi bằng ánh mắt nóng bỏng. Tôi dùng tay trái cầm cây đũa phép lên. Hiển nhiên là như mọi nhân vật chính khác. Cây đũa nhận tôi làm chủ theo một cách đặc biệt không tả nổi. Đến cả Borgin cũng chẳng ngờ tới nổi về điều này.

Tính tiền xong, Lucius Malfoy lại ra thêm một lời đề nghị khác khi đứng trước cửa hàng của ông Borgin."Balud, cậu có muốn đi uống một tách trà vào ngay bây giờ không?"

Tôi nhìn sang thằng Potter đang cố làm như tàng hình trong đây. Tôi bèn nói:"Thật tiếc thưa ông. Hãy hẹn vào ngày khác nhé. Tôi cần đưa bạn tôi đi rồi. Còn có Draco, hẹn gặp lại cậu ở trường."

Tôi trao cho Draco cái hôn kiểu thân tình tạm biệt ở hai má. Nói là vậy thật ra chỉ là chạm má hai bên thôi. Tôi mang theo thằng Potter đến chỗ của nhà Weasley đang đợi ở chỗ mua sách đông nghẹt thở.

"C-cảm ơn." Potter lắp bắp và vui mừng. Cậu ta chẳng nhớ gì về chuyện hồi năm ngoái. Tôi cười giải phép cho cậu ta. Tôi nói:"Cậu mua giùm tôi bộ sách luôn nhé. Tôi đưa tiền cho cậu. Hãy gửi cho tôi được không? Tôi có việc phải bận vào bây giờ."

"Được." Potter gật đầu đồng ý ngay. Thiệt là hóm hỉnh và dễ thương. Tôi cũng chào cậu ta.

"Tại sao bồ lại thân với Malfoy như vậy?" Potter hỏi khi tôi vừa chuẩn bị rời đi. Tôi suy nghĩ câu trả lời một tí. Rồi mới đáp:"Ai chơi được thì tôi chơi thôi. Nhiều khi Draco không được thân thiện với cậu. Nhưng cậu ấy chưa chắc gì đã đối xử tệ với người khác ở xung quanh."

Tôi rời khỏi đám đông mà lách kẽ qua dòng người. Tôi không biết là Potter sẽ nghĩ gì. Nhưng đúng như ông Malfoy đã nói với Draco. Hành động không thân thiện với Potter là không hề khôn khéo một chút nào cả. Vì giờ ai cũng coi cậu ta là một anh hùng.

Tôi trở về phủ Nacvokov, cầm sổ nhật kí trên tay mà không biết nên làm gì. Tôi có phép tinh lọc rửa sạch để mà huỷ bỏ cái quyển sổ rách nát này. Nhưng tôi vẫn muốn thử trò chuyện với nó một chút. Tôi đặt bút lông ngỗng viết lên sổ.

Xin chào

[Xin chào, ta là Tom, cu tên gì?]

Ta là Balud Nacvokov, ta có chuyn mun hi ông, Tom.

[Cu c nói đi.]

Ông có mun được t do không? Không b dính líu đến vt ch, hoàn toàn t do.

[... Cu là ai?]

Ta đã nói rng ta là Balud, hin ti Tom vt ch đang là mt k điên đy. Ông có suy nghĩ ti chuyn hp tác vi ta không? Bng mt li th bt kh bi.

[.... Làm sao đ ta tin tưởng vào cu? Balud Nacvokov]

Ông cũng đâu còn cách nào đâu? Hoc là ông s b tôi tiêu hu ngay hoc là chp nhn hp tác vi tôi. Tôi ch vài điu kin đơn gin mà thôi. Ông cũng đâu mun chết đâu nh? Đng c hút ly ma lc ca tôi.

[... Nói th xem]

Bt c la chn hp tác trung thành vi tôi, ông phi hu b du hiu đen trên tay h. Ông có th sng vi cái tên Tom. Nhưng ông không được phép làm hi người khác vô c và b ngay cái ý đnh li dng tôi ri vt b. Ông chng làm được đâu. Tôi s cho ông cơ hi đ tr thành mt vt sng và ông ch tôi cách tháo g du hiu đen.

[.. Được.]

Tôi đoán là hắn ta chẳng dễ gì ngoan ngoãn làm theo lời tôi. Nhưng mà tôi lại có ý khác hay hơn. Má tôi thường dạy tôi về cổ ngữ. Đại khái là má tôi lo về điều gì đó mặc dù bình thường bà rất hời hợt. Thích du đãng cạnh những người đàn ông ngoài kia. Nhưng chẳng gây hấn gì chuyện bà dạy tôi về vài thứ phép từ còn bé tí mà tôi đã cất trong két tủ trong phòng. Kí ức hơi mơ hồ nhưng tôi đã thấy nó vào hồi hè.

Ban nãy tôi có đi mua một con mèo trước khi quay trở về nhà. Tôi yểm phép lên con mèo rồi lại giúp cho mảnh linh hồn của hắn ta vài trong thân xác của con mèo. Lúc này thì hắn ta mới nói tiếng người bằng giọng khàn:"Mi lừa ta."

Hắn ta trông rất giận dữ trong hình hài con mèo đen. Gồng lên rất quái đản. Mà tôi thì cười thích thú nói:"Nói cho ta nghe xem, cách gỡ bỏ dấu hiệu đen trên tay của thuộc hạ ông đi."

Hắn ta muốn phản kháng, tiếc là đã lọt vào bẫy của tôi. Với phép tôi yếm lên con mèo thì hắn ta chỉ có thể căm giận chỉ cách cho tôi làm phép tháo gỡ. Dù độ khó rất cao nhưng với năng lực tài ba của tôi thì tôi nghĩ rằng chẳng làm khó gì mấy đâu.

"Ngoan nghe hong." Tôi xoa đầu con mèo đen đang dựng hết lông lên. Hắn ta không dám làm hại tôi. Vì nếu hắn ta làm gì tới tôi, hắn ta sẽ chịu nổi đau dày vò còn đau đớn hơn cả việc tự tách linh hồn của chính mình.

"Mi đúng là kẻ Slytherin hơn cả Slytherin." Hắn ta nói. Đã thật sự biết điều mà nằm ở cạnh tôi. Tôi cười bảo:"Thiệt là là một lời khen tốt lành."

Hắn ta quay mặt mèo đi. Không muốn bản mặt tôi nữa. Tôi mới có thì giờ đi xử lí mấy việc khác. Mà trước đó tôi lại hỏi Tom:"Ông có định đi lấy mấy mảnh hồn khác không. Sẽ giúp cho ông hồi phục nhanh hơn đấy."

"Vá mảnh hồn còn đau hơn tách phần hồn đấy Nacvokov. Ta nghĩ mi phải biết điều này." Hắn ta gầm gừ.

Tôi không nói gì, hắn ta buộc lòng phải tự vá lại mảnh hồn của mình. Vì tôi muốn hắn ta thay mặt tôi tự giết chính hắn ta. Giết Voldemort và để Tom tồn tại đúng nghĩa.

Có lẽ hắn ta nói đúng.

Tôi là một Slytherin hơn cả Slytherin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top