Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 18: Game over

Sáng sớm trong lều của Trương Mẫn Nhi không thương tiếc vang lên những tiếng đổ vỡ, tiếng cơ thể va chạm với sàn nhà, tiếng kêu ai oái thảm khốc của Ngô lớp trưởng đại nhân

Ngô Thế Huân sáng sớm đã bị Lộc Hàm không nhân từ đạp thẳng vào cái bụng đang đói mốc, đói meo của mình, không những vậy còn được hôn đất chào buổi sáng nữa. Anh chỉ biết phụng phịu ngồi dưới đất mặt nghệt ra nhìn Lộc Hàm đang ung dung ngồi trên giường nghịch điện thoại:

- Tiểu Lộc, điện thoại ở đây không có sóng...

- Mướn anh nói? - Lộc Hàm không buồn liếc Ngô Thế Huân nửa cái lên tiếng

- Tiểu Lộc, anh đau bụng - Ngô Thế Huân không thu hút được sự chú ý của Lộc Hàm tất nhiên ghen ăn tức ở với cái điện thoại trên tay cậu kêu lên, nhưng là anh đau thật

- Chuyện này bảo với bác sĩ, kêu tôi làm gì? - Lạnh lùng part 2

- Tiểu Lộc, anh không đứng lên được

- Cứ ngồi đấy đi, trĩ mặc anh

.....

Lộc Hàm ngang ngược trả lời, Ngô Thế Huân xuống nước lên tiếng làm nũng cứ như vậy 2 người đối đáp ngắn gọn trong 1 tiếng. Cuối cùng tiếng của Phác Xán Liệt vọng từ ngoài vào, Lộc Hàm mới chịu bỏ chiếc điện thoại xuống. 

Nhìn thấy Phác Xán Liệt bước vào liền mỉm cười chào buổi sáng. Ngô Thế Huân không khác gì thú cưng bị chủ nhân vứt bỏ ngồi thù lù giữa lều không được Lộc Hàm để ý đến. Phác Xán Liệt nhìn Ngô lớp trưởng đại nhân lạnh lùng soái ca giờ trong tình trạng này không nhịn được bật cười:

- Lộc Hàm, cậu uốn nắn Ngô Thế Huân ra dạng gì vậy?

- Anh ta như vậy liên quan gì tới bản vương? - Nói đoạn đứng dậy mặc áo khoác ngoài vào hướng Phác Xán Liệt hỏi: - Có chuyện gì sao?

- Suýt quên việc chính, tớ chính là vào gọi hai người đi ra ăn sáng. Ngồi hoài trong phòng không chịu ra là sao? - Đá đá vào người Ngô Thế Huân mấy cái,, cười nói - Ngô tiên sinh, còn không mau thay quần áo nhanh lên. Lộc Hàm chịu đói không biết ra dạng gì đâu

Phác Xán Liệt vừa dứt lời, Ngô Thế Huân liền vội vàng dậy thay quần áo. Lo rằng Lộc Hàm mà bị đói thật chắc cậu không buồn mở miệng ra nói chuyện với anh mất

Lộc Hàm nghe Phác Xán Liệt nói vậy quay phắt lại lườm lườm mấy cái, sau đó cũng dịu tinh thần hỏi:

- Lộc Thiên ca với Mặc Tử ca còn ở đây không?

- Em hỏi làm gì? - Chưa để Phác Xán Liệt trả lời, Ngô Thế Huân đã ăn giấm chua, mặt in to đùng hai chữ: " Ghen tị " hỏi lại Lộc Hàm

Lộc Hàm trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân phía đằng sau mình, anh liền tỉu nghỉu cúi đầu quay lại thay quần áo tiếp. Phác Xán Liệt coi kịch hài chỉ biết ôm bụng cười, càng so sánh càng thấy Ngô Thế Huân giống thú cưng mà

- Hai ca ca sáng sớm nay đã ôm nhau quay lại Seoul rồi. Chắc giờ đang ở nhà đó

- Hừm, đi ra ngoài đi

Phác Xán Liệt nhận thánh chỉ liền rời ra ngoài, trong phòng còn lại Ngô Thế Huân và Lộc Hàm. Anh đành lên tiếng phá vỡ không gian yên ắng này trước:

- Lộc Hàm xin lỗi

- Anh có lỗi với tôi à? - Lộc Hàm nhíu mày nhìn Ngô Thế Huân

- Chuyện hôm qua, là tại anh ghen tị với Điền mặc Tử ca nên...

Ngô Thế Huân ngập ngừng lên tiếng, lần đầu tiên anh mở miệng ra xin lỗi người khác. Ngô Thế Huân lần đầu xuống nước xin lỗi người khác, anh biết rằng nếu mình không mở lời trước Lộc Hàm sẽ không chịu liếc anh thêm cái nào nữa.

- Vương Lục Châu đâu?

- Em hỏi có ý gì? - Ngô Thế Huân nhíu mày nhìn Lộc Hàm

- Còn không mau trả lời, hay anh muốn bảo vệ cô em họ yêu quý của anh thì mau đi bảo vệ nhanh còn kịp - Lộc Hàm lạnh nhạt lên tiếng

- Anh cũng không rõ - Ngô Thế Huân chỉ còn biết cười khổ, Lộc Hàm lại bắt đầu ra tay rồi

Lộc Hàm ngồi xuống giường, nhìn ra ngoài, ánh mắt mông lung. Hàng mi dài của cậu rũ xuống, nhìn liền nổi lên một trận yêu thương ( Au: Klq cơ mà, lông mi của Tiểu Lộc dài tận 1,5 cm!!!! Bị gato ) Ngô Thế Huân nhìn cậu như vậy không nhịn được cúi xuống áp môi mình lên môi cậu

Lộc Hàm bị hôn liền giật mình, không có ý đẩy anh ra cứ để anh như vậy mà chơi đùa với môi mình. Lâu dần cậu cũng bị anh mê hoặc mà vô tình đáp trả lại. Lộc Hàm sau một hồi liền thấy ngột ngạt, mở miệng ra hút không khí nhưng lại nhanh chóng bị đầu lưỡi của Ngô Thế Huân tiến vào làm loạn trong khoang miệng của cậu. Lộc Hàm cứ như vậy mà vòng tay lên cổ Ngô Thế Huân đáp ứng nụ hôn.

Lưng Lộc Hàm chạm xuống đệm, còn lại chút ý thức cậu vội đẩy Ngô Thế Huân đang nằm đè lên mình ra, mặt bỗng chốc đỏ ửng. Nếu cậu không dừng lại, chuyện gì sẽ xảy ra? ( Au: Tất nhiên là Bà Bà có H để sống qua ngày rồi )

- Ya Ngô Thế Huân

- Ăn đậu hủ đúng là ngon nhất mà

Ngô Thế Huân không quan tâm tới vẻ mặt ngượng ngùng kia của Lộc Hàm, đưa tay lên xoa xoa cằm mình thản nhiên nói. Cúi xuống xoa xoa đầu cậu rồi rời đi. Lộc Hàm ấm ức đầy mình, sao từ thế chủ động bắt nạt anh cậu lại có cảm giác quay qua thế bị động bị anh bắt nạt lại vậy? 

Nhưng điều hiện tại cậu quan tâm chính là Vương Lục Châu đang ở nơi nào? Sống chết ra sao?

Lúc Lộc Hàm ra ngoài cũng là lúc mọi người đã bắt đầu ngồi vào bàn ăn. Nhìn thấy Lộc Hàm toàn dân chúng liền đứng hết cả dậy, quan tâm hỏi han Lộc Hàm đủ các câu trên đời

- Lộc Hàm, cậu sao không?

- Lộc Hàm, ai ăn hiếp cậu không?

- Lộc Hàm, cậu muốn ăn gì không?

Bla, Blo, Ble....

Lộc Hàm mỉm cười nhìn mọi người nhưng ánh mắt lạnh tanh lại hướng về phía cuối bàn ăn dài. Vương Lục Châu đang ngồi đấy, cúi đầu. Mái tóc dài xõa xuống nhưng vẫn không che nổi nét tiều tụy trên gương mặt của nhỏ. Lộc Hàm có chút đau đầu suy nghĩ, cậu là nạn nhân mà sao trông như cậu ăn hiếp Vương Lục Châu không bằng?

Trương Mẫn Nhi cũng cảm nhận được ánh mắt của Lộc Hàm liền kéo anh ngồi xuống cạnh mình, thì thầm to nhỏ. Cuối cùng, cả hai cùng mỉm cười đầy ẩn ý.

Ai biết được hai người tính làm gì?

- Ngô Thế Huân, Vương Lục Châu đang cần sự yêu thương của anh kìa

Lộc Hàm thấy Vương Lục Châu đang đưa đôi mắt thâm quầng lên nhìn Ngô Thế Huân say sưa liền đá chân anh ở dưới bàn lên tiếng. Ngô Thế Huân không buồn quay lại nhìn Vương Lục Châu, lên tiếng:

- Tiểu Lộc, không ngờ người ta nhìn chồng em mà em cũng ghen được

- Cái gì? Ai là chồng tôi hả?

Ngô Thế Huân mỉm cười nhìn cậu một cái, khuôn mặt tự đắc hiện lên dòng chữ: " Là anh đó". Lộc Hàm vừa uất vừa vui sướng không biết nói gì chỉ biết ngồi gậm nhắm nốt cái bánh mỳ dở dang của mình

                                                                                      *****

Lộc Hàm nhìn Vương Lục Châu đang đứng đối diện với mình, xung quanh toàn cây cối rậm rạp. Phía đằng sau nhỏ là vực thẳm, cũng không hẳn là " vực thẳm " mà chỉ là vách núi sâu thôi. Vương Lục Châu bị dồn đến đường cùng, không còn tỏ ra ngạo mạn được nữa, lên tiếng yếu ớt

- Lộc Hàm, anh tính làm gì hả?

- Tôi nên hỏi cô câu này trước thì phải?

- Lộc Hàm, đừng nói anh muốn giết tôi, Đó là phạm pháp đó

- Lục Châu à, cô thấy tôi có ngu ngốc đến như vậy không? Tôi giết cô, tôi được lợi gì?

Lộc Hàm mỉm cười nhìn Vương Lục Châu, nhỏ càng nhìn càng thấy rợn người. Trương Mẫn Nhi từ phía sau Lộc Hàm đi ra phía sau nhỏ, giữ lấy hai vai nhỏ, cười nhẹ:

- Yên tâm, không làm gì đâu. Chị chỉ giữ cho em không bị ngã thôi

Vương Lục Châu đâu có đến ngu ngốc, nhỏ thừa biết để Trương Mẫn Nhi giữ mình chỉ thêm dễ bị hại thôi. Nhỏ nhanh chóng giãy giụa, Trương Mẫn Nhi thêm lực ở tay giữ chặt hơn lên tiếng đe dọa:

- Lục Châu, nếu em còn giãy giụa chắc chắn em sẽ rơi xuống dưới vách núi kia đó. Cảm giác thì chắc phải thử mới biết nhỉ? Cơ mà chắc không nhẹ mấy đâu

Vương Lục Châu nhìn xuống dưới vách núi kia, địa điểm này vừa hẻo lánh, vừa nguy hiểm, Lộc Hàm và Trương Mẫn Nhi đúng không tồi trong việc chọn địa điểm. Nhỏ lần này không thể đùa được với hổ nữa. Lần trước đã bị cậu hủy hoại mái tóc của nhỏ lần này tốt nhất cứ ngoan ngoãn nghe lời cậu nói may ra sẽ thoát được

- Lục Châu, lần này chúng ta nói chút chuyện vui nhé?

Lục Châu nhíu mày nhìn Lộc Hàm nhưng vẫn yên lặng ngoan ngoãn 

- Mà thôi chuyện này rất khó nói hay chúng ta giải quyết luôn nhé

Lộc Hàm vẫn giữ nụ cười trên môi, lôi từ trong túi áo ra một chiếc dao rạch giấy nhỏ. Hướng nhỏ đang hoảng hốt, theo ánh mặt trời, lưỡi dao sắc nhọn có ánh sáng phát ra. Lộc Hàm tiếp tục nói:

- Khuôn mặt xinh đẹp này nếu xuất hiện thêm vài vết rạch chắc cũng không ảnh hưởng nhiều lắm đâu đúng không?

- Lộc Hàm, anh đừng làm bừa. Chuyện vừa rồi do tôi một phút bất cẩn. Lộc Hàm đừng - Vương Lục Châu rối rít xin lỗi cậu, cả cơ thể vùng vẫy khỏi sự ràng buộc của Trương Mẫn Nhi

- Lục Châu ơi, Lục Châu à. Cô nghĩ chuyện đó đơn giản như vậy sao? Cô có nghĩ rằng nếu bản thân mình vốn có những ám ảnh với bóng tối bị nhốt trong căn nhà đó sẽ như nào không? Chỉ đơn giản là một vết rạch ngắn trên khuôn mặt, chẳng nhẽ cô không thể giúp tôi thực hiện ước mơ của mình sao? Yên tâm, sau đó tôi chắc chắn sẽ đưa cô đến thẩm mỹ viện diệu kỳ để chỉnh đốn lại khuôn mặt của cô mà

Lục Châu vừa sợ vừa tức, ý Lộc Hàm là ám chỉ cô thẩm mỹ nên mới có khuôn mặt này sao?

- Lục Châu vậy nhé. Nói thật, ở đây cô có kêu lên cũng không ai nghe thấy đâu mà. Thay vì vậy đừng hét cẩn thận cổ họng bị viêm tôi sẽ phải bỏ ra một khoản tiền nữa để bảo vệ, chữa trị cho cái cổ họng của cô đó.

Lục Châu nghe vậy không biết nhỏ óc trâu hay óc lợn hét ầm ĩ lên. Lộc Hàm thấy nhỏ không làm theo ý mình, như đoán được trước chỉ nhếch môi. Đáp lại nhỏ chỉ là tiếng thét dội lại của cây rừng.

- Bảo rồi, hét cũng không được gì mà? Em cũng sợ đau sao?

Trương Mẫn Nhi từ phía sau Vương Lục Châu từ khi nào đã đưa một con dao sắc chọc chọc vào má nhỏ mấy cái, Vương Lục Châu lập tức hóa đá toàn phần. Trương Mẫn Nhi thấy được biểu cảm này của nhỏ càng thêm thú tính, tiếp tục di chuyển chiếc dao trong tay xuống phía cổ nhỏ

- Hay ở cổ nhé, sẽ khó nhìn thấy, dễ che dấu đi đó

Một ít máu theo vết cứa nhẹ chảy xuống. Vương Lục Châu mặt thật sự trắng bệch rồi. Bây giờ nhỏ còn mong chờ ai đến cứu mình? Ngô Thế Huân?

- Lộc Hàm

Tiếng hét vang lên, giọng nói này vô cùng quen thuộc với cả ba con người tại đây. Cả 3 đều đần mắt ra quan sát người con trai mới chạy vội lại phía mình. Thấp hơn cậu cái đầu nên chắc chắn không thể là Ngô Thế Huân hay Phác Xán liệt được

- Biện Bạch Hiền sao cậu chạy đến đây làm gì?

- Ya, hai người có trò vui mà không cho mình tham gia cùng là sao?

Lộc Hàm không nói gì, quay lại nhìn Trương Mẫn Nhi và Vương Lục Châu. Vương Lục Châu ban đầu mặt còn phấn khởi vì sắp được cứu nhưng nhanh chóng đen thui mặt lại vì người giúp mình không thể là Biện Bạch Hiền được. Ngược lại, thêm một "sát thủ"

- Lộc Hàm, cậu tính rạch mặt Lục Châu hả?

- Ý kiến?

- Lộc Hàm, lần đầu tiên thấy cậu có ý ngu ngốc vậy đó. Tại sao không rạch lên thân thể cô ta? Vừa khó nhận ra, vừa dễ bị nhiễm trùng có thể để lại sẹo nữa

- Biện Bạch Hiền, cuối cùng cậu cũng biết cách bắt nạt người khác giống bản vương rồi đó - Lộc Hàm mỉm cười hài lòng nhìn Biện Bạch Hiền nhưng sau đó lại nghiêm mặt - Ý định tuyệt đối rất hay nhưng ai là người lột áo Lục Châu ra, rạch lên?

Biện Bạch Hiền câm nín, Lộc Hàm tiếp tục cười. Kêu Trương Mẫn Nhi kéo cao tay áo của Vương Lục Châu lên sau đó đi lên phía Vương Lục Châu, vuốt cằm nhỏ một cái, nhếch mép khinh bỉ:

- Lần này chỉ là một vết rạch nhỏ ở tay. Tuyệt đối không có lần sau nếu còn tiếp diễn

Lục Châu thấy con dao của Lộc Hàm đặt sát tay mình liền vội vàng kêu "A" mấy tiếng sau đó liền hất mạnh tay Trương Mẫn Nhi ra ý định trốn thoát. Nhưng rất không may hất được Mẫn Nhi ra thì tay nhỏ chạm mạnh lên lưỡi dao

Ý định ban đầu của Lộc Hàm là vết rạch nhỏ giờ đã không thành. Một vết rạch dài đỏ chói màu máu trên cánh tay trắng nõn của Vương Lục Châu. NHỏ xót, cảm xúc đau đớn ngấm hẳn vào người. Ôm lấy cánh tay toàn máu

- Đó là tại cô tự hại bản thân nhé

- Máu, máu..... Nhanh băng lại cho tôi

Vương Lục Châu khóc lóc nhưng câu nói vẫn toàn sự kiêu ngạo. Lộc Hàm nhếch môi cười lạnh, lấy trong balo ra một chai đựng nước trong suốt. Không thương tiếc mở nắp dốc hết nước lên cánh tay đang đau nhức của Vương Lục Châu

"AAAAAAAAAAAAAAAAAAA"

Tiếng hét thảm thiết vang lên, xót, vô cùng xót vừa xót vừa buốt. Chết tiệt, Lộc Hàm cậu chính là đổ nước biển lên tay Vương Lục Châu. Không quan tâm nhỏ như thế nào, lạnh lùng cùng 2 người kia rời đi. Biện Bạch Hiền hướng nhỏ lên tiếng.

Lộc Hàm cười lạnh sau khi nghe Biện Bạch Hiền nói với Vương Lục Châu, Bạch Hiền lần này cậu làm tốt lắm

- Lục Châu, nếu không mau đến bệnh viện băng lại sẽ bị nhiễm trùng. Loét ra và sau đó thì bốc mùi vô cùng hôi thối, cô tự cảm nhận nhé

Vương Lục Châu ôm cánh tay bị thương của mình không còn cách nào khác tự xé áo ra băng lại, chạy ra khỏi khu rừng này. 3 con người kia sau khi tra tấn người ta xong đứng nấp ở một bụi rậm thấy nhỏ hoảng loạn chạy đi nhìn vô cùng đáng thương ôm bụng cười như điên loạn.

" Game over. Ấn nút và cút nhanh dùm tôi đi "

------------------------------------------------------------------------------------------------

Đọc xong đừng ghét Tiểu Lộc nhé, hình như mình cho hơi ác rồi. Lục Châu gặp ai thì chap sau biết tiếp nhé. Chap sau Huân Hàm có chuyện vui để kể đó

VOTE AND CMT CHO AU 





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top