Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 33 [H]

Ngô Thế Huân mở cửa phòng ra liền thấy Lộc Hàm đang ngồi bên bàn máy tính giật mình mà quay lại. Khi 4 mắt chạm nhau cả hai cùng ngớ người mà chăm chăm nhìn nhau. 

- Ách! Sao anh ở đây vậy? Ý tôi là sao anh biết nhà tôi? - Lộc Hàm suy nghĩ lại hoàn cảnh hiện tại liền bật lời đầu tiên.

- Là Từ Niên nói. Khỏe chưa mà ra đây ngồi vậy? Ốm phải biết đường đi bệnh viện chứ?

- Mông! Anh đang nói cái gì vậy? Ốm đau gì ở đây hả?

Lộc Hàm bị Ngô Thế Huân hỏi han đủ kiểu, hết sờ trán rồi sờ chân sờ tay đến phát khùng liền nổi giận. Cái gì mà ốm đau cơ chứ? Tên họ Ngô này dám trù ẻo cậu chết sớm sao?

Ngô Thế Huân bị câu hỏi ngược lại của Lộc Hàm làm nhíu mày khó hiểu như vậy cậu chính là chẳng bị làm sao cả. Tất cả là do Từ Niên sớm an bài từ đầu. Mà hiện tại quan sát Lộc Hàm ánh mắt ươn ướt như vừa mới khóc khiến anh lại phát sốt lần nữa (Là lo phát sốt)

- Lộc Hàm, sao em khóc vậy?

- Khóc cái mông anh. Là bị côn trùng bay vào mắt

- Côn trùng? Em nói dối cũng phải tìm lý do chính đáng dùm anh chứ

Lộc Hàm hiện tại chỉ muốn ôm gối ôm đuổi Ngô Thế Huân ra khỏi nhà ngay lập tức sau đó gọi Từ Niên về xử lý. Đúng là vừa nãy nhìn lại ảnh chụp chung của cậu với anh tự nhiên Lộc Hàm rớt nước mắt tực giận mà gạt đi nên viền mắt còn hơi đỏ.

- Hừm, anh có điều gì muốn nói với tôi không? Không thì mau đi về nga.

- A! Là anh sai rồi. Cho anh xin lỗi

- Hửm? Anh sai như thế nào?

Lộc Hàm nhướn mày mong chờ câu trả lời của Ngô Thế Huân. Nếu còn như lần trước thì chính thức cạnh mặt nhau đi làm vừa, không bạn học cũ gì hết, dẹp sạch

- Là anh do không biết kiềm chế, phát dục không đúng lúc, đúng chỗ

- NGÔ THẾ HUÂN!! ANH CÚT NGAY RA NGOÀI CHO TÔI

Lộc Hàm chỉ muốn bốp một phát vào khuôn mặt đẹp trai kia của Ngô Thế Huân. Hậm hực, con người này vốn dĩ không hề muốn tự kiểm điểm bản thân mà.

- Tất cả là lỗi của anh, là do lúc đó anh sinh khí, cho anh xin lỗi. Thật sự sẽ không còn tái phạm nữa. Thật sự đó. Bảo bối à, anh chỉ yêu mình em thôi. Tha thứ cho anh đi

- Nè Ngô Thế Huân, lại là Từ Niên dạy anh câu này sao? =))))

- Ách! Anh nói thật lòng mà. Tiểu Lộc à, quay lại với anh đi. Anh biết trong 6 năm qua em đã chịu nhiều khổ cực, một mình nuôi dưỡng Từ Niên,....

Lộc Hàm trong lòng có chút xao động cơ mà sau đó ngẫm nghĩ lại mới thấy câu nói của Ngô Thế Huân là lỗi của 6 năm về trước chứ không phải hiện tại. Thôi thế nào cũng là xin lỗi, cho nga đi

- Tôi tha thứ cho anh lâu rồi. Giờ anh có thể về nhà rồi đấy

Lộc Hàm nhìn gương mặt của Ngô Thế Huân đang gần ngay trước mắt, ánh mắt mở to trợn tròn như ếch nhái trong lòng không ngừng hiện dấu hỏi chấm to đùng: "Cái tên này tính làm gì?" Cho đến khi môi chạm môi mới vội vàng đẩy anh xa ra nhưng bị kìm hãm lại đành chậm rãi nhắm hai mắt mình lại, tiếp nhận nụ hôn ngoài ý muốn này.

Không giống như những lần trước, nụ hôn ngày hôm nay đặc biệt kịch liệt.

Đầu lưỡi Ngô Thế Huân ở trong miệng Lộc Hàm tùy ý mút vào, từng tấc từng tấc đảo qucậu khoang miệng, mang theo ý vị xâm chiếm mạnh mẽ. Động tác của Ngô Thế Huân thậm chí có chút điên cuồng, giống như là tình tự đã nhịn thật lâu rồi đột nhiên phóng ra vậy, thân thể cũng đè xuống, đem cả người Lộc Hàm ấn ngã xuống giường, vươn tay gắt gao ôm lấy eo Lộc Hàm, tay còn lại chế trụ ót cậu, khiến Lộc Hàm căn bản không có cách nào khác giãy dụa.

"A ưm... Ưm..."

Chuyển đổi góc độ khác, hôn liếm đầy kích tình khiến toàn thân Lộc Hàm như nhũn ra.
Hai tay Lộc Hàm vòng sau cổ Ngô Thế Huân, bị động thừa nhận nụ hôn kịch liệt này. Đầu lưỡi nhiều lần bị người nọ mút vào, hôn môi càng ngày càng sâu, đầu lưỡi của đối phương thậm chí còn vào tận trong cổ họng.

"Ưm a..."

Hô hấp trở nên có chút khó khăn, Lộc Hàm bắt đầu giãy dụa, hai cánh môi đều bị mút tới sưng đỏ, Ngô Thế Huân cứ thế hết lần này tới lần khác hôn không ngừng, Lộc Hàm chỉ cảm thấy da đầu từng trận tê dại, cơn khoái cảm kỳ lạ dần dần chạy dọc theo sống lưng.

Này cũng quá... Quá kịch liệt đi chứ.

Bị cơn điên cuồng của Ngô Thế Huân dọa cho khiếp sợ, Lộc Hàm thậm chí có chút không chịu nổi, nhẹ nhàng lấy tay vỗ vào lưng đối phương.

Ngô Thế Huân lúc này mới buông Lộc Hàm ra, khẽ liếm liếm cánh môi cậu, thấp giọng hỏi: "Dọa em sao?"

Thanh âm của người nọ cực kỳ khàn khàn, nghe vào không khỏi khiến tim người ta đập nhanh hơn, Lộc Hàm đỏ mặt lắc đầu, "Không có."

Ngô Thế Huân gần ngay trước mắt lại vô cùng gợi cảm, hai mắt đỏ lên, như là đang liều mạng nhẫn nại cái gì đó, Lộc Hàm vội vàng quay đầu đi không dám nhìn nữa.

Ngô Thế Huân lại đột nhiên nói: "Lộc Hàm, hôm nay là lễ tình nhân, chúng ta... Có thể chứ?"

Nói xong, nhẹ nhàng giật giật eo mình, khiến thân thể của hai người lại càng dính sát vào nhau hơn.
Theo khoảng cách sát rạt như vậy, Lộc Hàm rõ ràng cảm nhận được cái gì đó dưới bụng Ngô Thế Huân đang cứng lên, kia còn mang theo nhiệt độ nóng hổi, cách một lớp đồ ngủ còn có thể cảm nhận rõ ràng được. Đó là cái gì, Lộc Hàm đương nhiên rất rõ ràng.

Trong đầu ầm một tiếng, màu đỏ từ trên mặt trực tiếp thiêu đốt tới bên tai, thậm chí ngay cả cái cổ cũng đỏ ửng lên.

Có thể chứ? Cái này... Cái này còn phải hỏi nữa hả?

Lộc Hàm xấu hổ chẳng dám nói ra miệng, không thể làm gì khác hơn là quay đầu đi chỗ khác, thẹn thùng nhắm mắt lại.

Ngô Thế Huân nhìn hàng lông mi nhẹ nhàng run rẩy của cậu, biết Lộc Hàm đã ngầm đồng ý rồi, vì vậy cúi người xuống cười khẽ, hôn lên vành tai đối phương, dán môi vào đấy, nhẹ giọng nói: "Anh yêu em."
Lông mi Lộc Hàm run lên, hai mắt nhắm càng chặt hơn, ngay cả tay cũng nhẹ nhàng siết lại.
Ngô Thế Huân vươn tay, chậm rãi cởi áo Lộc Hàm.

Dưới ánh đèn bàn ấm áp, làn da trắng nõn của Lộc Hàm tựa hồ được phủ một lớp phấn hồng mong mỏng, toàn thân đều bởi vì xấu hổ mà run rẩy cả lên.

Lộc Hàm mê người như vậy khiến cho lý trí của Ngô Thế Huân gần như tan vỡ.

Ngô Thế Huân hít sâu một hơi, liều mạng khống chế cơn cuồng nhiệt đang kêu gào trong cơ thể mình, ép buộc chính mình phải trấn định xuống, thả chậm tiết tấu, bất đầu kiên nhẫn khơi mào tình tự trên người đối phương.

Tay trái Ngô Thế Huân ôm thắt lưng Lộc Hàm, tay phải linh xảo cởi lưng quần cậu, sau đó là quần lót, chậm rãi cởi xuống mắc cá chân, rồi lại dứt khoát thoát ra vứt trên mặt đất.

Mỗi một tấc trên hai cẳng chân thon dài của Lộc Hàm đều dần dần bại lộ ngay dưới mắt, hô hấp của Ngô Thế Huân lại càng nặng nề hơn, xoạt xoạt vài cái đã cởi xong hết quần áo của mình.

Hai thân thể trần trụi cùng dán vào nhau, nhiệt độ bỏng người như vậy không khỏi khiến cho người ta phải loạn nhịp, máu trong người cũng tựa như bị nhiệt độ nóng bỏng này đun tới sôi trào.

Cho tới bây giờ chưa từng trần truồng như vậy trước mặt người khác, cảm giác được ánh mắt đang chăm chăm nhìn mình của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm xấu hổ đến nỗi cả người đều căng thẳng cả lên, hai chân cũng nhịn không được mà co lại.

Ngô Thế Huân cúi người xuống hôn Lộc Hàm lần nữa, bất đồng với lần kịch liệt vừa rồi, nụ hôn này lại cực kỳ ôn nhu, từng chút từng chút một, khiến cho đối phương hoàn toàn rơi vào trong nhu tình của kẻ địch.

Nụ hôn chậm rãi dời xuống, lưu luyến ở xương quai xanh rồi xấu xa cắn một hơi, để lại một dấu răng ở đấy.

Giống như là muốn hoàn toàn chiếm hữu người trong lòng vậy, mỗi một tấc da thịt đều không buông tha, Ngô Thế Huân lại tiếp tục từ xương quai xanh chuyển xuống dưới ngực, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua điểm hồng hồng ở trước ngực Lộc Hàm, sau đó há mồm ngậm lấy.

Toàn thân Lộc Hàm cứng đờ, hai tay mạnh mẽ siết lấy ga giường.

Biết cậu có cảm giác, Ngô Thế Huân càng thêm dùng sức liếm nó, đầu vú được môi lưỡi âu yếm rất nhcậu đã đứng thẳng lên.

Ngón tay của Ngô Thế Huân cũng không nhàn rỗi, nhẹ nhàng phủ lên phần dưới đã có cảm giác của Lộc Hàm, chậm rãi chơi đùa với nó.

"Ưm..."

Một trận khoái cảm cường liệt dọc theo dây thần kinh xông thẳng vào trong óc, Lộc Hàm nhịn không được mà hừ ra tiếng, bộ vị yếu đuối bị lòng bàn tay ấm áp của người kia bọc lấy, nhiệt độ nóng bỏng từ chỗ tiếp xúc đó lan tràn khắp toàn thân, cái gì lý trí đều bị đốt sạch hầu như không còn.

"A... Ưm a..."

Theo động tác của Ngô Thế Huân, bên môi Lộc Hàm dần dần trào ra từng tiếng rên rỉ động lòng người, thanh âm phát sinh từ trong cổ họng, âm cuối run rẩy mơ hồ như có như không, nghe ra cực kỳ mê người. Đấy hoàn toàn không giống âm thanh của cậu chút nào cả, khàn khàn, thậm chí còn mang theo mị hoặc.

Lộc Hàm sợ tới nỗi lấy tay bịt miệng lại.

Ngô Thế Huân lại rất thích nghe thanh âm đó, gỡ tay Lộc Hàm ra, sau đó mười ngón đan chặt vào nhau.

"Ở trước mặt anh không cần làm khó mình đâu, Lộc Hàm."

Nói xong, bàn tay ở phía dưới lại mạnh mẽ dùng lực.

"A..."

Lộc Hàm chỉ cảm thấy có một trận nhiệt lưu như điện giật bắn về phía hạ thân, cái loại khoái cảm kịch liệt này khiến đầu óc cậu nhất thời trống rỗng. Dịch thể nóng rực bắn ra, dính ướt lòng bàn tay của Ngô Thế Huân.

Lộc Hàm đỏ mặt lên, thậm chí còn không thể tin được mình lại bắn ra trong tay người ta nhcậu đến vậy, thật sự là quá mất mặt mà.

Ngô Thế Huân tựa hồ cũng không ngờ tới Lộc Hàm lại không chịu nổi khiêu khích như vậy, có chút ngạc nhiên nhìn cậu, thấy hình dạng quẫn bách chỉ hận không thể đập đầu chết cho xong của Lộc Hàm, không khỏi nở nụ cười.

Lộc Hàm vừa lúc mở mắt ra thấy nụ cười của người nọ, lại vội vàng nhắm mắt lại quay đầu đi chỗ khác.
Ngô Thế Huân lại cúi người xuống hôn, nụ hôn dịu dàng ôn nhu, tựa như là đang trấn an đối phương vậy.

Vừa phát tiết xong, Lộc Hàm chỉ cảm thấy toàn thân đều bủn rủn, suy nghĩ trong đầu cũng dần trở nên mơ mơ màng màng. Phía sau đột nhiên truyền tới cảm giác mát lạnh, Lộc Hàm mở to mắt ra, có chút khó tin mà nhìn Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân đã sớm thừa dịp đầu óc cậu trống rỗng mà tách chân cậu ra, cả người mình thì ngồi ở chính giữa, khiến cho Lộc Hàm căn bản không có cách nào phản kháng. Mà ngón tay thon dài của Ngô Thế Huân cũng đã dính chút dịch thể trong suốt gì đó, mò tới cái nơi khó nói ở phía sau.

Cảm giác được vật lạ xâm nhập cùng với nhiệt độ lạnh lẽo, toàn thân Lộc Hàm thoáng chốc cứng đờ, thân thể theo tự nhiên mà phản ứng lại, mạnh mẽ bài xích với sự xâm nhập của vật lạ. Sắc mặt Lộc Hàm đều tái nhợt xuống, bắt đầu yếu ớt chống cự lại Ngô Thế Huân.

Cậu trước đây đúng là đã từng nằm mơ không ít lần, mơ thấy mình cùng Ngô Thế Huân một chỗ, hôn môi, vuốt ve, cùng với những động tác khiến cậu phải mặt đỏ tim đập, thế nhưng... Thật sự làm tới bước cuối cùng này, Lộc Hàm vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.

Dù sao cũng là con trai, vừa nghĩ tới Ngô Thế Huân phải đi vào cái chỗ khó có thể mở miệng kia... Lộc Hàm đã cảm thấy da đầu đều tê dại hết cả.

Ngô Thế Huân nhẹ nhàng hôn lên môi Lộc Hàm, "Nếu như em không muốn, anh sẽ không miễn cưỡng em. Xin lỗi, em ngủ sớm đi."

Nói xong định đứng dậy.

Lộc Hàm vội vàng kéo người nọ lại, viền mắt hơi ửng đỏ, nhẹ giọng nói: "Cũng không phải..." Nói xong liền đỏ mặt, nhẹ nhàng chạm vào bộ vị từ lâu đã sưng đến phát đau của Ngô Thế Huân, "Đều đã tới mức này rồi, cậu muốn phanh lại, cũng rất khó chứ đâu dễ a."

Thân thể Ngô Thế Huân cứng đờ, bắt lấy tay Lộc Hàm, ánh mắt cũng trở nên thâm trầm hơn.

"Em đừng hối hận đấy."

Nói xong liền xoay người áp lấy Lộc Hàm, điên cuồng hôn môi.

Nụ hôn như vậy tựa hồ như muốn cuốn đi tất cả, nồng nhiệt cùng điên cuồng gần như là gặm cắn khiến toàn thân Lộc Hàm đều nhũn ra, ngay cả đầu ngón tay cũng nhẹ nhàng run rẩy. Bởi vì lực chú ý đều dồn hết vào nụ hôn này, Lộc Hàm tuy rằng cảm giác được cái gì lành lạnh ở bên dưới nhưng cũng không rảnh mà bận tâm tới nó nữa.

Ngô Thế Huân tăng lên hai ngón tay, hơi hơi cong lại để mở rộng.

"Lộc Hàm, thả lỏng nào.

Ngô Thế Huân nhẫn nại hôn cậu, Lộc Hàm cảm giác được dục vọng của ai đó ở bụng dưới của mình càng ngày càng cứng rắn, cũng biết đối phương đã phải vất vả nhẫn nhịn lắm rồi.

Thuận theo sự nhẫn nại khuếch trương của Ngô Thế Huân, tràng bích dần dần trở nên mềm mại hơn, cũng bởi vì Lộc Hàm phối hợp thả lỏng người mà nơi nào đó cũng không còn chống cự mãnh liệt như lúc đầu nữa.

Ngô Thế Huân rút ngón tay ra, nhìn dáng vẻ toàn thân ửng hồng của Lộc Hàm, kiên nhẫn cũng đã tới cực hạn.

Thắt lưng ưỡn ra một cái, toàn bộ dục vọng bất ngờ tiến nhập vào cơ thể của đối phương.

"A... A..."

Lộc Hàm nhịn không được mà sợ hãi kêu ra, hai tay cố sức siết lấy ga giường, thậm chí mạch máu trên mu bàn tay cũng hiện lên rõ ràng hơn.

Lộc Hàm há to mồm liều mạng thở dốc, cái chỗ kia vừa xót lại vừa trướng, cảm giác bị ép buộc căng ra khiến cậu cực kỳ khó chịu, dường như là toàn bộ thân thể đều bị đâm xuyên qua vậy. Lộc Hàm nhịn không được muốn tránh ra, kết quả eo vừa động một chút, chợt nghe thấy tiếng hô hấp của Ngô Thế Huân trở nên gấp gáp hơn, Lộc Hàm sợ tới mức vội vàng dừng lại động tác.

Dục vọng nóng hổi trong cơ thể như là vừa sưng to lên nữa, thậm chí còn có thể cảm giác được mạch máu của nó đang thình thịch nhảy lên, Lộc Hàm phải hít sâu vài lần mới hơi hơi thích ứng với sự xâm nhập của vật lạ, nhắm mắt lại, đem mặt vùi trước ngực Ngô Thế Huân.

Thấy Lộc Hàm đã trầm tĩnh lại, Ngô Thế Huân liền nâng hai chân cậu lên, vắt ngang eo mình, tiện tay lấy cái gối kê ở dưới người cậu. Hai tay nhẹ nhàng lướt qua vòng eo xinh đẹp của Lộc Hàm, ôm chặt lấy cậu, sau đó bắt đầu thong thả đưa đẩy.

Theo động tác của người nọ, cái nơi kia dần quen với sự xâm lấn của vật lạ đó, ê ê tê tê, thậm chí còn chậm rãi sinh ra một tia khoái cảm kỳ lạ.

"Ưm... Ưm... A ha..."

 Lộc Hàm không khỏi phát ra những tiếng rên rỉ vỡ vụn, ngay cả ngón chân đều cuộn lên, toàn thân như được phủ một lớp phấn hồng mà tựa như một chú tôm luộc, trông rất ngon mắt.

Nhìn Lộc Hàm mê người như thế, động tác của Ngô Thế Huân cũng dần dần trở nên kịch liệt hơn, thong thả rút ra, sau đó lại mãnh liệt tiến nhập, sâu đến độ không thể tưởng tượng được.

"A..."

Lộc Hàm không khỏi thét lên một tiếng, trợn to mắt nhìn Ngô Thế Huân, vị trí sâu như vậy giống như là muốn đem hai người hoàn toàn dung hợp lại với nhau vậy, Lộc Hàm thậm chí còn nghĩ, động tác kịch liệt của đối phương hầu như khiến nội tạng của cậu đều bị xốc lên hết rồi.

Phần eo của Ngô Thế Huân bắt đầu điên cuồng luật động, đệm giường rất nhanh đã bị nhàu nát rối tung lên, một nửa ga giường thậm chí còn rơi xuống đất, vậy mà cũng chẳng ai đoái hoài tới. Lộc Hàm chỉ cảm thấy nơi đó của mình bị ma sát tới nóng lên, toàn thân cũng như bị lửa đốt, cái loại nhiệt độ kinh hồn táng đảm này tựa hồ sắp hòa tan cả hai người mất rồi.

Mồ hôi trên người Ngô Thế Huân không ngừng chảy xuống, nhỏ giọt trước ngực Lộc Hàm, mà tiếng tim đập mạnh mẽ trong ngực cậu lúc này cũng giống như đang nổi trống, nhanh đến mức khiến cho người ta phải kinh hãi.

Từng đợt từng đợt khoái cảm cứ thế mà theo dây thần kinh cấp tốc lan tràn tới trong óc, tựa như dòng điện lưu len lỏi khắp toàn thân. Loại khoái cảm như sắp nhấn chìm cả người này khiến Lộc Hàm không khỏi vội vã ôm chặt lấy Ngô Thế Huân như vớ được cây cọc, ngẩng cổ há to mồm, liều mạng mà thở dốc.

"A... Chậm... Chậm một chút... A..."

Động tác của Ngô Thế Huân nhanh đến mức không thể tưởng tượng được, tần suất như thế thậm chí khiến cho Lộc Hàm có loại ảo giác như eo mình sắp gãy mất rồi, hai tay bám trên lưng Ngô Thế Huân cũng vì quá dùng sức mà cào ra một vết máu, đây tựa hồ càng gây thêm kích thích hứng thú cho Ngô Thế Huân.     

"Chậm... Chậm một chút... A ha..."

Thanh âm như cầu xin tha thứ vẫn không có chút nào hiệu quả, động tác của Ngô Thế Huân trái lại càng thêm kịch liệt hơn.

"A..."

Cuối cùng, sau một vòng nỗ lực điên cuồng đưa đẩy, dòng nhiệt lưu nóng hổi của Ngô Thế Huân cũng đâm thẳng vào chỗ sâu nhất trong thân thể đối phương. Lộc Hàm khàn giọng thét lên một tiếng, nhiệt độ trong cơ thể tựa như sắp sôi trào khiến cả người cậu ướt đẫm một tầng mồ hôi.

Ngô Thế Huân nặng nề thở dốc, ôm lấy Lộc Hàm, vùi đầu vào hõm vai cậu.

Cao trào vừa kết thúc, hai người gắt gao ôm dính lấy nhau, hít sâu bình phục lại tâm tình, lồng ngực dán cùng một chỗ rõ ràng truyền tới tiếng tim đập kịch liệt.

Chờ hô hấp của cả hai đều đã bình ổn xuống rồi, Lộc Hàm mới vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc đen bóng của Ngô Thế Huân đang chôn ở hõm vai mình.

Ngô Thế Huân ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: "Anh yêu em."

Lộc Hàm cười cười, trúc trắc hôn lên môi đối phương, đem lưỡi mình luồng vào trong miệng người nọ, nhẹ nhàng đụng chạm tới đầu lưỡi ở trong đó, chợt cảm thấy xấu hổ muốn lùi về, lại bị người kia nhiệt tình cuốn lấy. 

Nụ hôn chậm rãi trở nên nhiệt liệt hơn, Lộc Hàm cũng dần cảm thấy có gì đó không thích hợp, Ngô Thế Huân vừa phát tiết xong cũng chưa rời khỏi thân thể mình, thế cho nên Lộc Hàm vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được, thứ gì đó ở trong cơ thể mình... Đang chậm rãi cứng lên...

Lộc Hàm không thể tưởng tượng được mà nhìn Ngô Thế Huân: "Anh... anh..." Thanh âm run run, hai chân bủn rủn cũng bắt đầu run run.

Người này không phải rất lạnh lùng sao? Nhìn qua thì thấy có vẻ rất lãnh đạm về phương diện này cơ mà, ở chung lâu như vậy cũng có thấy phản ứng gì đâu, vì sao bây giờ lại...

"Thêm lần nữa đi." Ngô Thế Huân cho Lộc Hàm một nụ hôn trấn an, sau đó ôm lấy cả người cậu, để cậu ngồi lên đùi mình, hai tay đỡ lấy thắt lưng Lộc Hàm, lại thong thả bắt đầu một trận co rút.

Bởi vì trọng lực mà mỗi lần hạ xuống, Lộc Hàm đều cảm thấy vật kia như càng vào sâu thêm vài phân, chất lỏng nhớp nháp trong cơ thể còn chưa rửa sạch hết, theo động tác của Ngô Thế Huân mà phát ra âm thanh khiến người ta phải mặt đỏ tim đập.

"Ưm... A... " Một bên tiếp nhận nụ hôn ôn nhu của Ngô Thế Huân, một bên cảm thụ từng đợt kích tình mà đối phương mang tới, bị người ôm ngồi ở trên đùi, bởi vì tư thế này mà Lộc Hàm chỉ có thể vòng hai tay ôm lấy cổ Ngô Thế Huân, cậu nghĩ, nếu còn tiếp tục như thế này nữa thì cậu sẽ vì tim đập quá nhanh mà chết mất...

Chờ cho mọi chuyện cuối cùng cũng chấm dứt rồi, Lộc Hàm mới đỏ mặt rút tay về, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Đi ngủ sớm một chút thôi..." Nói xong định với tay tắt đèn, lại bị Ngô Thế Huân ngăn lại.
Ngô Thế Huân mỉm cười, "Đừng hoài nghi tinh lực của cậu như vậy chứ."

"......" Lộc Hàm hoàn toàn câm nín.

Bị người nọ một lần nữa hoàn toàn chiếm lấy, sắc mặt Lộc Hàm không khỏi có chút trắng bệch, chính cậu đã sớm mệt đến toàn thân hư thoát rồi, không nghĩ tới thể lực của cái tên này còn tốt như vậy...
Càng về sau, thân thể Lộc Hàm lại càng nhũn ra, thậm chí ngay cả sức nâng tay cũng chẳng có, chỉ có thể nằm ở trên giường, mặc người ta muốn làm cái gì thì làm.

Cũng là lúc này, Lộc Hàm mới biết được, cái tên Ngô Thế Huân chết tiệt đây ngoài mặt thì ra vẻ chính nhân quân tử lắm, kỳ thực trong lòng rất hiểm ác đáng sợ nha, chắc chắn đã sớm lên kế hoạch làm thế nào để đem mình nuốt sạch vào bụng rồi.

Thật ra điều này chúng ta đều biết từ 6 năm trước!! Yeah~

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Vì bạn Au lười viết cảnh sến súa, xin lỗi lọ chai của Ngô Thế Huân nên cho H cho nhanh. *Zề*

VOTE AND CMT CHO AU

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top