Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

17. Nhìn thấu lòng người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Đúng như lời Sehun đã cảnh báo từ trước, Seohyun vừa lái xe ra đến cổng thì hàng loạt phóng viên đã túm đến bao quanh chiếc xe, Seohyun dù cố lách thế nào cũng không thoát được.

- Cô Seohyun, cô có thể phát biểu cho chúng tôi biết quan hệ hiện tại của ba người cô, chị gái cô và Oh tổng giám đốc là như thế nào không?

- Cô Seohyun, rất nhiều bình luận cho rằng cô âm mưu cướp chồng của chị gái, cô nghĩ sao về điều này?

- Cô Seohyun, tại sao dù biết chị gái mình và tổng giám đốc Oh chuẩn bị kết hôn mà cô vẫn cùng anh ấy xảy ra quan hệ?

- Cô Seohyun.....Cô Seohyun.....Cô Seohyun....!

Mặc dù ngồi trong xe nhưng bên tai Seohyun không ngừng vang lên tiếng lùng bùng, bọn họ vồ vập bám riết lấy xe cô, liên tục đập cửa, cố gắng tìm kiếm khai thác thông tin một cách triệt để.

Seohyun ngước nhìn lên, nhìn đám đông hỗn độn phía trước mà tim cô bỗng trở nên dồn dập, sự sợ hãi muốn trốn tránh sau 3 năm một lần nữa quay trở lại khiến cô run rấy, càng muốn thoát ra lại càng mắc kẹt, Seohyun chơi vơi với cảm xúc của chính mình. Đôi tay nhỏ nhắn dù đã xiết chặt vô lăng vẫn không ngừng run lên. Seohyun cảm thấy bản thân không còn sức lực mà chống đỡ nữa, toàn thân đều mệt mỏi đến rã rời.

Cách đó 100m, một chiếc BMW đang lao đến với tốc độ kinh người. Một lớp bụi mỏng bị vấy lên bay về phía trước khiến tất cả phóng viên đều nheo mắt giơ tay lên che mặt.

Sehun chân vẫn không ngừng nhấn ga, nhắm thẳng đám đông trước mặt mà lao đến. Phóng viên ở đó thấy chiếc BMW vẫn lao vù vù về phía họ mà không có dấu hiệu giảm ga hay dừng lại, ai nấy đều hoảng hốt tìm chỗ tránh.

Chiếc xe đó không phải cố tình muốn gây tai nạn đấy chứ?

Đột nhiên thấy phóng viên nhà báo, paparazzi đều đồng loạt tránh sang một bên, Seohyun nhíu mày khó hiểu. Qua gương chiếu hậu, Seohyun mơ hồ nhìn ra người ngồi trong xe ấy là ai. Hít sâu một hơi, dồn hết sức lực còn sót lại, nắm chắc vô lăng, ánh mắt hướng thẳng về phía trước, Seohyun nhấn ga cho xe chạy.

Trước khi rẽ ở ngả ngoặt phía trước, Seohyun khẽ đưa mắt nhìn lại phía sau, trong tâm dường như có gì đó giống mất mát, không nỡ nhưng buộc phải buông tay.

------

Chiếc xe đỗ phịch trước tòa nhà KI, Seohyun đưa chìa khoá cho nhân viên đi gửi xe còn mình thì sải bước vào trong. Vừa đẩy cửa bước vào thì rất nhiều ánh nhìn hướng về cô thăm dò, họ xì xào, bàn tán. Mức độ phủ sóng lớn đến mức chưa đầy 5 phút sau, trên dưới KI, từ bộ phận cấp dưới đến lãnh đạo cấp cao, từ quản lý đến lễ tân, ngay cả bảo vệ hay nhân viên vệ sinh cũng đều biết sự xuất hiện của Seohyun tại KI. Nếu ai không biết, còn tưởng hôm nay công ty đón nhân vật tầm cỡ nào.

Trước hàng nghìn những đôi mắt chĩa về mình, lúc này Seohyun thực sự đã có ý nghĩ muốn bỏ chạy. Hôm nay phải đối diện với quá nhiều chuyện khiến tinh thần cô không thể kiểm soát. Seohyun đã quay đầu đi ra nhưng vừa quay đầu lại, cô đã va phải người mà bản thân không muốn gặp nhất.

- A đây chẳng phải là nhị vị tiểu thư nhà họ Seo sao? Cô- Seo Ju Hyun!

Seohyun nhìn Jang Ki Byeon, chỉ tiếp xúc qua một lần cô đã biết, loại người bỉ ổi hèn hạ như ông ta chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho cô, hơn nữa tình cảnh cô lúc này hoàn toàn là một cơ hội tốt để ông ta móc mỉa, cô dám cam đoan bằng cả mạng sống, ông ta nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.

- Lần trước quyến rũ tôi không được nên lần này chuyển qua vị hôn phu của chị gái sao? Đúng là biết tính toán nha!

Bộ mặt ác ý kia sao Seohyun lại không nhìn ra, dù vậy cô vẫn phải thừa nhận, chỉ bằng lời nói ông ta đã rất thành công trong việc đâm một vết dao lên người cô.

Seohyun tự nhủ bản thân phải trấn tĩnh, cô nở nụ cười gượng gạo, hỏi lại

- Ở KI giám đốc Jang không còn thuộc ban quan trị nữa, không biết ông đến đây có việc gì?

- Ohh, vậy là trợ lý Seo không biết rồi, tôi đã chính thức được khôi phục chức! Ông ta cười tự mãn, đểu giả nhìn cô.

- Sao cơ? Seohyun hoàn toàn bị bất ngờ, thậm chí còn ngây ngốc nhắc lại.

Jang Ki Byeon nhìn nét mặt hoang mang của Seohyun mà bật cười thành tiếng, vẻ mặt càng lúc càng ngạo mạn hống hách hơn

- Cũng mới có quyết định cách đây nửa tiếng thôi!

Seohyun chằm chằm nhìn Jang Ki Byeon tự hỏi rốt cuộc ông ta đã giở trò gì mà có thể quay về vị trí cũ một cách êm đẹp như vậy?

- Trợ lý Seo không định chúc mừng tôi ư, dù gì tôi cũng là người ra quyết định tuyển dụng cô, không phải sao?

Nghe Jang Ki Byeon nói vậy, Seohyun chỉ thấy thật nực cười, muốn mau chóng kết thúc cuộc trò chuyện nhạt nhẽo này.

- Nếu không có gì thì tôi xin phép đi trước! Seohyun nói rồi toan rời đi, nếu còn ở lại, cô không biết rồi bản thân sẽ phải chịu đựng những gì.

Jang Ki Byeon vẫn đứng nguyên đó, vẻ mặt cười cười thâm hiểm, giọng điệu tỏ vẻ quan tâm

- Có vẻ công việc rất nhiều khiến cô Seohyun không có thời gian nghỉ ngơi thì phải.

Giọng điệu rõ ràng cố tình mỉa mai, Seohyun giả bộ không biết, nhíu mày quay đầu lại

- Bỏ qua cho tôi không thông minh nên không hiểu giám đốc Jang định nói gì!

Ông ta không những không tức giận mà ngược lại còn hết sức rộng lượng khoan dung, nụ cười kia vẫn duy trì hết sức hoàn hảo. Càng nhìn Seohyun càng cảm thấy vô cùng chán ghét.

- Ai ya, chuyện hai chị em tranh giành một người đàn ông thật sự rất thú vị đấy!

- Ông ....!

- Nhân tiện đây tôi cũng thông báo luôn cho cô biết, Seo Ju Hyun- cô chính thức bị sa thải! Lí do là gì chắc tôi không cần phải giải thích nữa! Hay là để tôi nói thẳng ra?

- Tôi ....

Còn chưa nói hết câu "Tôi nghĩ là không cần", Jang Ki Byeon đã nhảy bổ vào miệng Seohyun

- Để cô không cảm thấy ấm ức tôi nghĩ mình vẫn nên nói thì hơn. Lí do cô Seohyun bị sa thải bởi vì việc làm của cô đã bôi nhọ hình ảnh danh dự KI, KI không thể nào chấp nhận hình ảnh một nữ nhân viên có nhân phẩm tồi tệ: (Jang Ki Byeoon ghé người về phía Seohyun, nhấn giọng) hạ đẳng, lăng loàn và thủ đoạn như cô được.

Rõ ràng Jang Ki Byeon dựa cớ nêu lý do sa thải mà công khai mắng chửi cô, hạ nhục danh dự cô, ông ta thật biết tận dụng thời cơ đi!

Sau đó lại mỉm cười như chưa từng gây ra tội lỗi gì, vẻ mặt rất hả dạ, Jang Ki Byeon giả tạo nói

- Vậy nên cô Seo Ju Hyun mau thu xếp đồ để nhường chỗ cho người mới nhé! Jang Ki Byeon nói xong liền đắc ý rời đi.

Seohyun im lặng đứng đó, tay nắm chặt, ngước mắt nhìn lên trời, nuốt tất cả những lời nói kia vào trong, tự cảm thấy bản thân thật bất lực. Sao cô lại dễ dàng yếu đuối đến vậy, mới chỉ gặp chút khó khăn thôi, sau này còn rất nhiều thử thách đang đợi phía trước, bây giờ cô không thể gục gã được, bản thân cần phải thật mạnh mẽ!

Sau khi lấy lại được bình tĩnh, Seohyun tiến về nơi làm việc.

--------

Gõ cửa!

- Mời vào!

- Trưởng lý! Seohyun vào phòng trưởng trợ lý, cúi chào.

Trưởng trợ lý nhìn thấy Seohyun cũng không có vẻ gì là bất ngờ, chất giọng đầy đặn thường ngày vang lên

- Đến rồi à?

Seohyun khẽ gật đầu, đối với người ngồi trước mặt, dù chỉ tiếp xúc trong mấy tháng nhưng lại để lại trong cô ấn tượng rất đáng kính nể. Đối diện với người trước mặt, Seohyun khẽ nói

- Em nhận được thông báo rồi, đến để chào tạm biệt chị!

Dáng vẻ trưởng trợ lý vẫn điềm tĩnh như mọi lần Seohyun đọc báo cáo, tuy nhiên ánh mắt có chút chững lại. Không bàn đến chuyện riêng, đối với công việc, trưởng trợ lý đánh giá cao năng lực của Seohyun, khả năng nắm bắt và giải quyết công việc của cô rất chuyên nghiệp, nhiều nhân viên làm lâu năm ở đây cũng chưa chắc có được kỹ năng này. Mất đi một nhân viên tiềm năng, quả thật trưởng trợ lý cảm thấy tiếc nuối.

- Ừ, chị cũng vừa nhận được chỉ thị của cấp trên!

Seohyun mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự biết ơn, cô chủ động cúi người

- Em thực sự rất cảm kích, cám ơn chị đã giúp đỡ em trong thời gian qua!

Dường như trợ lý trưởng có chút bất ngờ, cô nhìn Seohyun, nhìn thế nào cũng không thấy Seohyun giống những gì trên báo người ta đăng tải. Do tính chất công việc, cũng không sát sao với Seohyun lắm nhưng qua những lần tiếp xúc, cô cảm nhận được Seohyun là một cô gái lý trí, biết trước biết sau, sẽ không làm ra những chuyện đáng xấu hổ kia. Tuy nhiên nghĩ thì nghĩ vậy, trưởng trợ lý cũng biết mình không nên hỏi, cô mỉm cười nhìn Seohyun, đưa tay ra

- Hy vọng một ngày không xa, chúng ta có cơ hội hợp tác!

Ở bộ phận này, ngoài Kim Chae Ji thì dường như không ai để ý đến Seohyun cả. Hành động này của trưởng trợ lý khiến Seohyun có phần ngạc nhiên. Đưa tay nắm lấy bàn tay đang chìa về phía mình, trong lòng Seohyun có gì đó giống như xúc động.

- Có một việc em muốn nhờ chị!

- Là chuyện gì thế?

- Có thể nhắn Kim Chae Ji liên lạc với em được không? Em có chuyện muốn hỏi cậu ấy.

Trưởng trợ lý hơi nhíu mày tỏ ý hoài nghi

- Em chưa biết gì sao? Sáng sớm nay, Kim Chae Ji đã nộp đơn xin nghỉ việc rồi!

-----------

Rời khỏi phòng trưởng lý, đi tới bàn làm việc thu xếp đồ đạc, Seohyun vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Nghĩ kỹ lại thì còn có điểm đáng nghi, tuy nhiên mối bận tâm ấy ngay lập tức bị vứt bỏ vì phía sau truyền đến âm thanh đầy vẻ miệt thị

- Đúng là không thể nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá con người. Nếu tôi mà có một cô em gái giống ai đó thì đúng là vô phước. Ngay cả đến vị hôn phu của chị gái mình còn không tha thì không biết bên ngoài đã trơ trên phá hoại hạnh phúc bao nhiêu người rồi!

- Loại hồ ly thế này bề ngoài thì tỏ ra trong trắng thanh cao nhưng chẳng ai biết bên trong đã thối nát đến mức nào rồi!

- Nghe đồn vị trí trợ lý này cũng nhờ vẻ ngoài giả nai kia mà có được, thật khiến người ta ngứa mắt!

Bàn tay Seohyun nãy giờ đều nắm chặt, lòng bàn tay còn có vài vết xước do móng tay hằn vào. Cô cắn răng chịu đựng, cố nhẫn nhịn nhưng mỗi lời nói họ thốt ra đều khiến lòng cô như chết lặng. Lần đầu tiên trong suốt những năm sống trên đời, Seohyun cảm nhận được sự bất công rõ ràng đến vậy. Chỉ dựa vào những bài viết, những tin câu views trên các trang mạng truyền thông, họ sẵn sàng gán tội danh lên người cô mặc kệ độ chính xác của nó đến đâu. Hơn nữa họ còn dùng những lời nói khó nghe, cay nghiệt để chì chiết cô. Cuộc sống hóa ra lại đáng sợ như vậy!

- Thôi, mọi người để ý cô ta làm gì, nhìn nhiều chỉ tội làm bẩn mắt thêm, cứ coi như rác rưởi mà bước qua chứ loại người này chắc chắn không biết đánh vần hai chữ liêm sỉ đâu!

- Cũng còn may cô ta bị đuổi việc, chứ còn làm chung với cô ta không biết môi trường ở đây sẽ dơ bẩn đến mức nào!

Liên tục phải chịu sự lăng mạ, áp lực từ mọi phía, đến lúc này, sự chịu đựng của Seohyun cũng đến cực hạn. Hít sâu vào một hơi, Seohyun chậm rãi quay lại, có điều gương mặt lại vô cùng bình thản, cô nhìn vào người trợ lý thứ 1

- Hôm nay chị lại làm hỏng máy in phải không?

Người trợ lý ngồi bàn số 1 nghe vậy thì tỏ ra vô cùng bất mãn rít lên

- Sao mấy người lúc nào cũng đổ lỗi cho tôi thế? Tôi nói rồi tôi không làm! Cô nói năng cho cẩn thận!

Seohyun vẫn giữ nguyên thái độ, tiếp lời

- Khó chịu lắm đúng không? Tôi cũng vậy, chị từng thấy tôi phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác chưa, nếu chưa .... vậy thì đừng tuỳ tiện đánh giá phán xét người khác!

- Còn chị....! Seohyun nhìn sang cô trợ lý số 6, giọng đều đều lên tiếng

- Thực chất chị mới là người làm hỏng máy in nhưng lại luôn rắp tâm đổ lỗi cho người khác, bản soạn thảo kế hoạch lần trước cũng là do chị xoá phải không? Tôi dù bên trong thối nát cũng sẽ không làm mấy chuyện thế này.

- Cô đừng có mà ăn nói linh tinh! Cô trợ lý số 6 thấy Seohyun nói vậy thì sửng sồ.

- Tất nhiên tôi có bằng chứng!

Seohyun lấy chiếc usb từ chỗ để đặt bút của mình ra đưa cho cô ả, mặt cô ta biến sắc. Sau hôm nay cả phòng đã biết đích xác thủ phạm làm hỏng máy in của phòng.

Sau đó Seohyun ôm thêm một chồng tài liệu đặt xuống bàn cô trợ lý số 8

- Đây là số tài liệu tháng nào chị cũng nhờ tôi giải quyết giúp. Nói tôi dựa vào vẻ ngoài giả nai mà có được vị trí trợ lý này, vậy từ mai, chắc chị phải đem năng lực bản thân ra sài rồi! Thấy mọi người trong phòng đổ dồn ánh nhìn vào mình, cô trợ lý số 8 chỉ biết nín lặng.

Lấy đồ ăn vặt được giấu sau chậu hoa trên bàn, nơi pha nước, chỗ hồ sơ,.... để chúng trước mặt người trợ lý số 5, Seohyun nhàn nhạt nói

- Nhu cầu ăn uống của mỗi người là khác nhau, không ai có quyền quản lý chuyện ăn uống của chị nhưng tuyệt đối đừng xả rác bừa bãi. Chị muốn một môi trường trong sạch thì bản thân cũng nên có ý thức một chút, đừng lúc nào cũng bạ đâu vứt đấy, rải rác từ phòng làm việc cho đến khu vệ sinh! Điều này thì ai trong phòng cũng biết nhưng vì cô ta là cháu gái của giám đốc bộ phận nên không ai dám nói thẳng mặt, chỉ đành ậm ừ cho qua.

Trước nay những chuyện này Seohyun đều biết nhưng cô luôn cho qua bởi vì cô hiểu, làm việc trong một môi trường nhiều cá thể, mỗi người một tính cách thì những việc thế này là không thể tránh khỏi. Máy in hỏng thì cô chỉ cần thêm chút công sức đi xuống tầng dưới. Người trợ lý số 8 nhờ cô làm giúp cô cũng không vấn đề, coi như cô làm tăng ca. Còn vỏ bánh kẹo, vỏ đồ uống khi nào tiện thì đem chúng bỏ cho vào thùng rác. Cô luôn coi họ là đồng nghiệp nhưng họ thì không phải vậy, xem ra trước nay vẫn là cô quá ngây thơ rồi!

Seohyun quay người lại thu dọn nốt chỗ đồ đạc, ở đây cô chẳng có gì để luyến tiếc cả! Xảy ra chuyện hôm nay, cô mới biết được con người thật sự của bọn họ, rời đi cũng là một điều tốt!

---------------

- Trời ơi, vừa nãy thật là quá mức nguy hiểm! Giám đốc, anh có biết suýt chút nữa thì xảy ra án mạng rồi không? Min Hook nhớ lại cảnh tượng ở trên tầng 5 nhìn xuống, tim cậu khi ấy như muốn bắn ra ngoài.

Oh Sehun chả mấy để tâm đến lời Min Hook cằn nhằn bên tai, dựa người ra phía sau, khẽ nhắm hờ mắt lại.

Min Hook thấy vẻ mặt mệt mỏi của Sehun thì cũng không nói thêm gì nữa, cậu biết tổng giám đốc của mình đang phiền muộn, mọi lời nói lúc này đều không tác dụng chưa kể nếu anh bực mình lên, cậu còn bị đuổi việc không biết chừng!

_Oh Thị_Tại phòng họp_

- Chủ tịch Oh, ông giải thích sao về chuyện này! Ban quản trị không ngừng tạo áp lực đặt lên người Oh Yang Hoon, cách đây ít ngày tin tức hôn lễ giữa Oh Sehun và Seo Joo Hye khiến giá trị cổ phiếu tăng cao thì ngay sau tin tức sáng nay, cổ phiếu lại rớt giá một cách thảm hại.

- Tôi đề nghị miễn nhiệm chức vụ tổng giám đốc đối với Oh Sehun! Việc cậu ta gây ra đã phá hủy hình ảnh cũng như thương hiệu công ty! Mặc dù đây là tập đoàn Oh Thị nhưng để lớn mạnh thì việc liên kết hợp tác với bên lên quan là điều vô cùng cần thiết, cho nên, những việc trọng đại của Oh Thị đều phải được ban quan trị đồng lòng chấp thuận.

Oh Yang Hoon dù nắm nhiều cổ phần nhất trong tay nhưng ông cũng biết mình không thể tự quyết. Việc con trai gây ra đúng là không thể dung túng nhưng ông cũng không muốn trao quyền sang tay người ngoài, hơn nữa, đối với việc quản lý công ty, ông gần như đã giao phó hết cho Sehun, giờ để cho một người mới làm lại từ đầu, như vậy quá mất thời gian mà chưa chắc đảm bảo duy trì lợi ích công ty.

- Xin các vị bình tĩnh một chút! Tôi nhất định sẽ tìm ra phương pháp thỏa đáng! Oh Yang Hoon lên tiếng trấn an nhưng trong lòng lại nén thở dài.

- Cần gì phải bàn bạc nữa, đến ngay cả họp khẩn cấp mà cậu ta còn không có mặt! Hong Chul San bực bội nói, đối với Oh Sehun vẫn luôn có thành kiến.

....Cạch!....

Oh Sehun bước vào, cúi đầu chào thể hiện sự kính trọng đối với ban quản trị theo đúng phép lịch sự và đạo đức, sau đó anh đi về vị trí của mình, lên tiếng

- Xin lỗi vì tôi đến muộn!

Đa số hội đồng trong ban quản trị đều nhìn Oh Sehun với vẻ khó chịu, dường như chỉ muốn đá bay anh ra khỏi chức vị tổng giám đốc kia, phó giám đốc Kwon thì khỏi phải nói, hắn ta luôn muốn có thể ngồi vào vị trí quyền lực kia. Tuy nhiên, bề ngoài lại tỏ ra rất bình tĩnh

- Oh tổng giám đốc đến rồi, vậy anh hãy trình bày sự việc cho mọi người ở đây được nghe!

Oh Sehun nhìn rõ tham vọng trong mắt Kwon Man Gook, anh ta luôn âm thầm tìm đủ mọi cách chống đối anh, hôm nay đúng là có cớ để đẩy thuyền

- Đối với sự việc xảy ra, tôi không biết nói gì hơn ngoài việc xin lỗi!

- Cậu cho rằng chỉ cần xin lỗi thì mọi chuyện sẽ được giải quyết, sẽ ổn thỏa sao? Tổn thất về công ty, về lợi ích của chúng tôi, cậu định chịu trách nhiệm thế nào? Nếu cảm thấy chức vị tổng giám đốc Oh Thị là một gánh nặng, không gánh vác nổi thì cậu từ chức đi, để cho người có có năng lực hơn đảm nhiệm! Hong Chul San gay gắt lên án.

- Tôi thấy Phó giám đốc Kwon rất phù hợp với vị trí này! Một người trong ban quản trị lên tiếng.

Kwon Man Gook ngồi đó thầm đắc ý, cứ đà này, chức vị tổng giám đốc kia sớm muộn cũng về tay hắn. Công việc của hắn chỉ là ngồi nguyên đó, xem kịch hay và thêm dầu vào lửa lúc cần!

Oh Sehun không có biểu hiện gì là sẽ nhượng bộ, anh nhìn thẳng vào ban quản trị, kiên định nói

- Tôi thừa nhận việc làm của mình gần đây có ảnh hưởng trực tiếp tới hình ảnh công ty nhưng các vị không thể nào dựa vào đó mà đánh giá năng lực của tôi chứ? Tầm nhìn như vậy có vẻ quá hạn hẹp rồi!

- Cậu! Hong Chul San tức giận đập bàn, Oh Sehun nói vậy chẳng khác nào đang chửi thẳng vào mặt ông.

- Như Oh tổng giám đốc nói, vậy cậu tính sẽ giải quyết chuyện này thế nào? Một người khác trong ban quản trị lên tiếng, thực ra đây là chuyện đời tư cá nhân của Oh Sehun, chẳng hiểu sao lại ảnh hưởng lớn tới hoạt động kinh doanh như vậy, cùng thời điểm cũng có rất nhiều nhà kinh doanh tai tiếng, thậm chí còn thác loạn hơn nhiều nhưng báo chí chả bao giờ đả động đến, tại sao chỉ có Oh Sehun là được săn đón như vậy?

- Không biết ngài đây muốn hỏi về chuyện gì?

Hong Chul San thấy vậy thì tiếp lời

- Còn chuyện gì được nữa, báo chí đang làm rùm beng mọi chuyện lên rồi cậu còn giả vờ là mình không biết được sao?

- Có vẻ giám đốc Hong đang đi quá xa rồi thì phải! Tôi không nghĩ chuyện riêng tư của mình cũng phải báo cáo với mọi người ở đây! Còn về công việc, các kế hoạch kinh doanh đều đang được triển khai rất tốt! Vì vậy tôi nghĩ không có lý do gì để mình phải rời vị trí này cả!

- Oh Sehun, cậu nghĩ bây giờ mình đủ tư cách sao? Chủ tịch, ngài cần phân xử công tâm! Hong Chul San nhìn Oh Yang Hoon chờ đợi, dù sao Oh Yang Hoon cũng là người sáng lập ra Oh Thị, có tiếng nói và được hầu hết mọi người ngồi đây kính nể.

Suy tính một lúc lâu, sau cùng Oh Yang Hoon nhìn con trai, nhìn những người có mặt trong phòng họp rồi quyết định

- Chúng ta sẽ cho Oh Sehun 3 tháng, trong 3 tháng, nếu như có thể nâng doanh thu lên 30% thì sẽ không có gì thay đổi, còn nếu không, khi đó ban quản trị sẽ mở một cuộc biểu quyết bầu tổng giám đốc mới! Mọi người thấy thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top