Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

22. Đường cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Seohyun ngồi trầm ngâm trước màn hình máy tính, ngồi rất lâu, đến bây giờ cũng đã gần hết buổi chiều.

Nhìn bộ dạng thẫn thờ của Seohyun, Yoona cũng chỉ đành nhẫn nại, nói Seohyun đến tìm cô nhưng mà từ lúc bước vào cửa đến giờ ngoài câu chào hỏi ra thì vẫn cô bạn này cả buổi cũng chưa mở miệng nói câu nào.

Đối với quyết định kết hôn của Seohyun hôm nay, Yoona vẫn cảm thấy vô cùng bất ngờ. Mới mấy hôm trước, Seohyun còn vui vẻ thông báo với cô sẽ gắn bó cả đời với Kris, hai người sẽ sớm chuyển về sống chung một nhà, vậy mà đùng một cái, sáng nay thông tin Seohyun cùng Oh Sehun kết hôn lại nằm tràn lan trên các phương tiện truyền thông đại chúng, cô biết được còn thấy giật mình. Hôn nhân không phải trò đùa, rốt cuộc thì Seohyun đang nghĩ gì chứ?

Cũng sắp 6 giờ tối đến nơi rồi, Yoona không thể tiếp tục coi như không có gì mà chờ đợi Seohyun mở lời trước được nữa, cô kéo Seohyun quay lại đối diện với mình, đối chất

- Seohyun, cậu nói đi, tại sao đột nhiên cậu lại muốn kết hôn với anh Sehun?

Seohyun im lặng nhìn Yoona, hiện tại người duy nhất cô có thể giãi bày mọi chuyện chính là người bạn thân Im Yoona nhưng đến bây giờ, ngay cả cô cũng không biết mình nên bắt đầu mọi thứ từ đâu.

Thấy Seohyun chỉ nhìn mà không nói, Yoona tiếp tục lên tiếng

- Seohyun, cậu nói gì đi chứ, đã có chuyện gì xảy ra phải không? Trước nay có chuyện gì hai người đều nói cho nhau nghe, từ chuyện nhỏ nhặt hay chuyện lớn lao, nhưng dao gần đây, Yoona thấy Seohyun có xu hướng kín tiếng hơn, dường như có tâm sự gì đó!

Seohyun không có ý định giấu, thậm chí còn muốn tham khảo ý kiến Yoona trước khi đưa ra quyết định kết hôn cũng Sehun song bây giờ tất cả mọi chuyện giống như ván đã đóng thuyền, cô nói ra cũng không thay đổi được gì nữa. Cho nên Seohyun khẽ lắc đầu nói

- Không có chuyện gì đâu, anh Sehun thực sự rất tốt với mình!

Làm bạn với Seohyun bao năm chẳng lẽ lúc nào Seohyun nói dối, lúc nào Seohyun nói thật Yoona lại không phân biệt được. Nếu Oh Sehun thật sự tốt như lời Seohyun nói, 3 năm trước người bạn ngốc nghếch này của cô đã không phải rời bỏ Hàn Quốc, lặn lội đến một đất nước xa xôi như vậy để bắt đầu lại. Seohyun có thể qua mắt mọi người nhưng đối với Yoona, điều đó là không thể.

Yoona thở ra một hơi, cầm hai tay Seohyun lên nắm lấy

- Mình không có ý ép cậu nhưng mình muốn cậu biết, hôn nhân là chuyện đại sự cả đời, không thể vì một phút nông nổi hay vội vàng mà nhắm mắt chọn bừa được!

- Mình không có chọn bừa, mình cũng đã suy tính rất kỹ! Seohyun nhẹ nhàng đáp lời

Thấy Seohyun trả lời như vậy thì Yoona càng kinh ngạc hơn

- Còn anh Kris, không phải người cậu yêu hiện tại là anh Kris sao?

Seohyun lại nhất thời ngây người.

Yêu? Là yêu sao?

Đến thời khắc này, Seohyun cũng không hiểu rõ cảm giác thực sự yêu một người là như thế nào nữa? Là âm thầm dõi theo, là cố chấp níu giữ hay là lặng lẽ buông tay? Tất cả những điều đó dường như đều có một cảm giác chung là đau khổ luôn song hành. Dù là trước đây hay bây giờ, Seohyun vẫn thấy tim mình khẽ thắt lại.

- Bọn mình kết thúc rồi! Seohyun gượng gạo nở nụ cười, trả lời ngắn gọn

Yoona ngạc nhiên mở lớn mắt nhắc lại

- Kết thúc rồi? Nhưng vì sao chứ? Yoona hơi nhíu mi nhìn Seohyun, chẳng lẽ Seohyun thực sự vẫn chưa quên được Oh Sehun? Yêu đơn phương Sehun từ năm 17 tuổi, đến bây giờ Seohyun đã 25 tuổi, 8 năm rồi, không lẽ khoảng thời gian dài dằng dẵng kia vẫn không thể khiến Seohyun từ bỏ? Nhưng còn Kris, rõ ràng Yoona có thể cảm nhận được nụ cười rất thật của Seohyun khi ở bên Kris, niềm hạnh phúc đó không thể nào là giả được!

- Chắc là do không hợp!

Cách trả lời của Seohyun khiến Yoona đôi chút cảm thấy bất mãn, cô trả lời kiểu gì đây, giống như đang nói về chuyện người khác không bằng.

Seohyun càng như vậy, Yoona càng lo lắng, nhất định đã xảy ra chuyện nào đó!

- Seohyun, cậu nói cậu và anh Kris không hợp, rốt cuộc là không hợp ở điểm nào? Mình thấy hai người rất tốt mà!

- Chỉ là bọn mình không còn hợp nhau nữa!

- Trước giờ cậu biết mình ghét nhất là mấy kiểu lý do thế này mà, cậu nghĩ mình sẽ tin những gì cậu vừa nói sao?

Thấy thái độ của Yoona ngày càng gay gắt và quyết liệt, Seohyun liền đánh trống lảng

- Mình đói rồi, tủ lạnh có gì ăn không? Mà cậu muốn ăn gì, mình sẽ nấu!

Seohyun định đứng dậy thì bị Yoona kéo lại, giọng Yoona mang theo sự tức giận

- Seohyun, cậu rốt cuộc muốn lẩn tránh đến khi nào? Hay mình không phải người bạn khiến cậu có thể tin tưởng? Cái gì cậu cũng giữ khư khư trong lòng thế này, mình thực sự cảm thấy rất lo lắng đấy, cậu có nghĩ tới cảm giác của mình chưa?!

Seohyun đứng nguyên ở đó, hốc mắt hơi đỏ lên, dường như lúc này, sau câu nói của Yoona, mọi ấm ức Seohyun đang cố gắng dồn nén đều trực trào ra khiến cả người cô khẽ run lên.

- Yoona....!

Yoona cũng nhận thấy mình hơi quá đáng nên tự động hạ thấp giọng

- Cậu không muốn nói cũng được! Để mình đi nấu bữa tối! Yoona xoay người rời đi, cô không muốn vì chuyện này mà cả hai cãi vã. Seohyun nói sẽ đi nấu bữa, nhưng thực ra nhỏ đâu có biết làm!

- Mình không thể kết hôn với anh Kris, cho dù mẹ anh ấy không ngăn cản thì mình cũng không còn đủ dũng khí để đến với anh ấy, ngay cả khi anh ấy nói không để ý chuyện giữa mình và anh Sehun thì mình vẫn để ý, làm sao có thể không để ý được cơ chứ! Nước mắt Seohyun chảy xuống, bàn tay xiết chặt để hai vai không rung lên.

- Seohyun! Yoona thấy lòng mình lặng đi, chuyện này có lẽ đã dằn vặt Seohyun rất nhiều. Ở phương trời Tây hiện đại, tại sao họ lại cổ hủ đến mức vậy?

- Nếu như không phát sinh chuyện đó, chắc chắn mọi chuyện đều vẫn sẽ tốt đẹp, cuộc sống của mình cũng sẽ không bị xáo trộn đến vậy. Yoona, thật ra... bây giờ mình rất sợ hãi, mình không hề có chút niềm tin nào cả, mình làm đúng hay sai, dường như bản thân mình không thể phân định được nữa!

Yoona quay lại chầm chậm tiến đến ôm lấy Seohyun một cái thật chặt, cô gái bé nhỏ này chắc chắn đã chịu không ít ấm ức, nhìn bộ dạng khổ sở của Seohyun lúc này, có lẽ tổn thương Seohyun đang chịu đựng là rất lớn.

- Ngốc, cậu không việc gì phải sợ hãi cả, cậu còn có mình, có gia đình cậu nữa mà!

Hai chứ gia đình một lần nữa khiến tim Seohyun thắt lại. Nước mắt Seohyun lại vô thức rơi xuống, trước ngực đè nén những cơn đau âm ỉ

- Mình mất tất cả rồi!..... Yoona, mình chỉ còn cậu thôi! Seohyun nấc lên nghẹn ngào, gục mặt vào vai Yoona khóc thành tiếng, phía trước mọi thứ đều mông lung khiến cô muốn chạy trốn.

- Đừng sợ! Nhất định mọi chuyện sẽ ổn cả thôi! Yoona vừa an ủi vừa vỗ vai vỗ về, những lúc thế này cô sẽ mạnh mẽ để là chỗ dựa cho Seohyun, giống như Seohyun từng làm với cô vậy.

-------------------

Yoona sắp đồ ăn lên bàn thì điện thoại Seohyun khẽ rung lên báo tin nhắn. Chỉ là vô tình nhưng cô đã nhìn thấy 1 phần nội dung tin nhắn hiện lên màn hình. Seohyun lại đang tắm, Yoona biết là không nên nhưng cuối cùng vì nghi ngờ mà cô mở tin nhắn ra xem.

"Cô đang ở đâu, mau đến chân cầu sông Hàn gặp tôi - chị Joo Hye"

Tại sao hai chị em lại xưng hô có phần xa cách như vậy, khi Yoona còn đang mải nghĩ thì Seohyun bất ngờ xuất hiện ở phòng ăn.

- Cậu nghĩ gì mà ngây người ra thế?

- À...không có gì, mà điện thoại cậu vừa có tin nhắn đấy! Yoona đưa điện thoại chuyển sang cho Seohyun.

Seohyun đón lấy, mở tin nhắn ra xem thì sắc mặt bỗng trầm xuống, sau đó nhanh chóng che đi cảm xúc của bản thân, Seohyun ngồi vào bàn ăn, cười nói

- Ăn thôi, mình đói lắm rồi!

Yoona đương nhiên nhìn ra những biểu hiện vừa rồi của Seohyun song cô cũng làm bộ không thấy, ngồi xuống

- Được, đói thì ăn nhiều một chút!

-----------------

- Tổng giám đốc, anh vẫn chưa về nhà sao? Min Hook thấy đèn phòng Oh Sehun còn sáng thì gõ cửa đi vào. Hết giờ tăng ca lâu rồi nhưng tổng giám đốc của cậu vẫn còn ở đây, dường như có chút gì đó không đúng.

Oh Sehun nghe Min Hook hỏi cũng không bận tâm lắm, nhàn nhạt đáp

- Xong việc rồi cậu về trước đi, tôi ở lại một lát rồi sẽ về sau!

Min Hook gật đầu định quay người đi ra nhưng cuối cùng lại đánh bạo hỏi

- Có phải anh đang suy nghĩ về hôn sự của mình và cô Seohyun không? Cả chiều nay tôi thấy anh hơi mất tập trung. Chính xác là cả buổi lơ đãng nhưng Min Hook không có gan nói thẳng tuột ra, cậu vẫn còn cần lương tháng này để sống.

Oh Sehun ngẩng lên, đôi mắt sâu dài không chút do dự chĩa thẳng về phía Min Hook. Vốn tưởng rằng mình vừa phát ngôn một câu ngu ngốc, chọc giận vị tổng giám đốc khó tính kia song Min Hook lại bị thái độ hoà hữu hiếm thấy của Oh Sehun làm cho ngạc nhiên.

- Theo cậu, hôn nhân không tình yêu liệu có thể kéo dài bao lâu?

Oh Sehun với thức hỏi, Min Hook nghe xong so với ban nãy thì còn ngạc nhiên gấp bội. Tổng giám đốc của cậu việc gì cũng tinh tường, nhưng có lẽ đó là trong phạm vi công việc, còn đối với chuyện tình cảm, hôn nhân cả đời người thì có vẻ tất cả mọi người đều giống nhau, ai cũng sẽ có tâm trạng chung là hồi hộp, lo nghĩ cho tương lai. Tổng giám đốc của cậu cũng không ngoại lệ, đây là lần thứ 2 sau buổi tối ngày hôm đó tổng giám đốc chủ động hỏi ý kiến cậu.

- Theo tôi, điều đó còn tuỳ từng đối tượng và hoàn cảnh! Min Hook không dám nói liều, cơ bản anh cũng chưa có kinh nghiệm trong việc này, không thể đưa ra một lời khuyên cụ thể được.

- Sau hôn nhân có thể phát sinh tình cảm không?

- Có khả năng! Min Hook đưa ra quan điểm, thực tế mà nói hai người sống chung, sáng tối chạm mặt, không sớm thì muộn cũng sẽ nảy sinh tình cảm, chưa kể tổng giám đốc của cậu lại là một người đàn ông anh tuấn kiệt xuất như vậy, phụ nữ động lòng là điều vô cùng dễ hiểu. Mà kể cũng lạ, ban đầu Min Hook cho rằng tổng giám đốc của cậu vì bị ép hôn với một người mình không thích nên mới có nhiều mối bận tâm đến vậy nhưng qua các câu hỏi vừa rồi, xem ra dường như cậu mới là người hiểu sai ý, đáng ra, theo logic không phải cô gái tên Seo Ju Hyun kia mới là người nên lo sợ hôn nhân sớm tan vỡ và tìm cách giữ chân tổng giám đốc cậu mới phải lẽ sao? Ngược lại, tổng giám đốc của cậu lại bận tâm như vậy, có gì đó không đúng lắm ở đây thì phải.

- Nhưng giám đốc, anh thực sự sẽ kết hôn với Seo Ju Hyun sao? Min Hook trước giờ luôn mặc định rằng Seo Joo Hye mới là nữ nhân trong lòng Oh Sehun, hôm nay khi tổng giám đốc của cậu đứng lên công khai, nói đã yêu thầm Seo Ju Hyun mấy năm nay, cậu chợt nhận ra dường như mình chẳng hiểu gì về tổng giám đốc cả.

- Hỏi thừa, có ai đem hạnh phúc của mình ra làm trò đùa không? Nếu có chắc chỉ có mình cô Seo Ju Hyun mà thôi, nói rồi Sehun đứng dậy, khoác thêm chiếc áo rồi rời khỏi.

---------------

...."Chát".....

Vừa đến nơi Seohyun đã bị Joo Hye thẳng tay cho một cái tát. Seohyun dường như không bất ngờ, ngược lại nét mặt điềm nhiên đến lạ, đối diện với Seo Joo Hye vô cùng bình tĩnh.

...."Chát".....

- Sao mày dám....! Seo Joo Hye như không tin nổi vào mắt mình, Seohyun vừa mới tát cô ư, sao có thế chứ!

- Nếu em sai, em sẽ để cho chị đánh nhưng....! Seohyun nhìn thẳng vào Seo Joo Hye không chút kiêng dè nói.

- Sau tất cả.... em nhận ra rằng, hóa ra là bản thân đã quá hèn nhát!

- Cái gì?

Seo Joo Hye thấy thái độ Seohyun như vậy thì vô cùng tức giận, một lần nữa đưa tay lên. Có điều Seohyun đã nhanh chóng giữ tay Joo Hye lại trước khi chị gái cô có ý định tặng thêm cô một cái tát nữa.

- Mày muốn gì? Seo Joo Hye trừng mắt hỏi

Seohyun hất tay Seo Joo Hye ra, nhìn chị gái mình có chút chua xót

- Là em hỏi chị mới đúng, rốt cuộc chị muốn gì?

- Sao? Mày đang giả vờ như không biết gì đấy à, ở đây không có ai ngoài hai chúng ta, đừng đóng kịch nữa! Nói đi, tại sao mày lại đồng ý kết hôn với anh Sehun? Rõ ràng mày biết tao yêu anh ấy nhiều như thế nào mà, tại sao còn muốn cướp anh ấy từ tay tao.

- Seo Ju Hyun, chúng ta ít nhiều cũng là chị em đấy, mày đối xử với chị mình như vậy mà coi được sao? Vậy mà tao đã tin tưởng, yêu thương mày! Seohyun bị Seo Joo Hye nắm chặt bả vai lay mạnh.

Seohyun gạt bỏ tay Joo Hye xuống, ánh mắt lạnh lùng đến cùng cực

- Chị thực sự yêu thương tôi sao? Nếu thực sự yêu thương cô như vậy, tại sao lại đối xử tàn nhẫn với cô như thế?

Seo Joo Hye có chút bất ngờ vì sự phản kháng mạnh mẽ từ Seohyun song vẫn khổ sở nói tiếp

- Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn có bao giờ tao làm điều gì có lỗi với mày chưa? Người ta đánh, bắt nạt mày là ai đã đứng ra bảo vệ, khi ba mẹ mắng phạt là ai đứng ra thay mày nhận lỗi rồi cùng mày quỳ hàng giờ trước cửa, là ai đưa mày đi chơi, là ai mua cho mày những món đồ mày thích, tao hỏi mày tất cả những chuyện đó, là ai đã làm chứ? Seo Joo Hye hét lên, đôi mắt đỏ long lanh ngấn nước, trong đó ánh lên cái nhìn vừa giận dữ vừa tuyệt vọng.

Nước mắt Seohyun nhẹ bẫng rơi xuống, những kỷ niệm đó mãi là hồi ức đẹp trong cô, chính vì cô trân trọng nó, giữ gìn nó cho nên khi biết được sự thật, trái tim cô mới rỉ máu, hằn khắc một vết thương lớn đến như vậy.

- Nếu đã thế, tại sao lại thuê người sắp đặt mọi việc? Nếu như chị không làm vậy, hẳn mọi thứ không phải sẽ rất tốt đẹp sao? Chị sẽ kết hôn cùng anh Sehun, mà em cũng sẽ kết hôn cùng anh Kris, chúng ta đều có những mái ấm nhỏ, bây giờ cũng sẽ không đau khổ thế này!

Seo Joo Hye nghe Seohyun nói vậy thì thoáng ngây người, Seohyun nói giống như đã biết hết mọi chuyện, không lẽ...? Đúng là lúc này Seo Joo Hye cảm thấy sợ hãi nhưng không hề hối hận, Seo Joo Hye nhìn chằm chằm Seohyun, ánh mắt vẫn chứa đựng sự hận thù

- Là mày, chính mày đã ép tao phải làm thế! Nếu mày không từ New York trở về, nếu mày không xuất hiện trước mặt anh Sehun thì mọi chuyện đã không đi đến nước này, tất cả là do mày! Còn nữa, mày nói sẽ không cướp anh Sehun từ tay tao vậy tại sao còn đồng ý kết hôn với anh ấy. Seo Ju Hyun, mày vẫn luôn giả tạo như vậy, luôn ra vẻ tốt bụng và nghĩ cho người khác nhưng trong lòng thì đầy những rắp tâm xấu xa, mày muốn phá nát cuộc đời tao mới vui vẻ sao?

Nếu là một ai đó xa lạ nói những lời trên thì dù tổn thương đến mấy Seohyun cũng sẽ bỏ ngoài tai mà coi như không nghe thấy nhưng vì những ngôn từ này xuất phát từ chính người chị gái cô yêu quý, cho nên cô mới thấy lòng mình tê tái đến vậy, là cô, cuối cùng vẫn là lỗi của cô... Nực cười thật đấy, Seohyun muốn cười nhưng nước mắt lại cứ vô thức rơi xuống, ướt đẫm cả hai má.

- Joo Hye, vì một người đàn ông mà chúng ta trở thành như bây giờ, có đáng không?! Seohyun nuốt nước mắt vào trong, khàn giọng nói, nếu như chị cô muốn cô rời xa Hàn quốc như vậy, nếu như chị gái cô lo sợ cô chen ngang mối quan hệ giữ hai người họ như vậy, có lẽ cô đã không trở về, cuộc sống bên New York tuy có chút cô đơn song so với khoảng thời gian này, nó dễ thở hơn nhiều.

- Đáng, đáng chứ! Từ lúc mày tuyên bố sẽ kết hôn cùng anh ấy thì chúng ta đã không còn bất kì mối quan hệ gì rồi! Seohyun, dù thế nào tao cũng sẽ không để mày cướp anh ấy đi dễ dàng như thế, cứ chờ xem!

- Vì chị em có thể hủy bỏ hôn lễ, thậm chí là rời bỏ cả đất nước Hàn quốc này...!

Seo Joo Hye đương nhiên sẽ không tin những lời Seohyun vừa nói, bây giờ đối với cô, mọi hành động, nói nói của Seohyun đều trở nên vô cùng trướng mắt và giả dối. Seo Joo Hye căm ghét nhìn Seohyun, lạnh lùng buông

- Đừng nói những lời buồn nôn đó nữa, tao không muốn nghe!

Seohyun nhìn chị mình, cười trong đau đớn

- Đương nhiên chỉ là trước đó thôi, bây giờ em phát hiện nếu mình cứ ngu ngốc như vậy, đến một ngày sẽ bị chính sự ngu ngốc ấy hại chết! Em sẽ...

- Không cần phải đợi đến khi đó đâu, ngay bây giờ, tao sẽ khiến mày biến mất... hoàn toàn!

Vừa nói dứt câu, Seo Joo Hye đã đẩy mạnh Seohyun xuống nước, dù khoảng cách gần bờ, độ sâu không lớn nhưng Seo Joo Hye lại là người hiểu rõ nhất Seohyun không hề biết bơi, đợi khi Seohyun ngạt thở hẳn, cô sẽ hô báo, trong quá trình điều tra cô sẽ hợp tác khai báo, hai chị em xảy ra xô sát, trong lúc kích động đã vô tình đẩy Seohyun ngã xuống nước, chỉ bao nhiêu đó thôi cũng đã đủ khiến kế hoạch cô trở nên hoàn hảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top