Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

29. Hiểu lầm (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chiều hôm nay, Seohyun có mặt ở Oh gia khá sớm để chuẩn bị, hôm nay Oh gia tổ chức một bữa tiệc quy mô nhỏ để mừng sinh nhật cho bà Oh. Seohyun thay một bộ đầm xanh trang nhã, không cầu kì nhưng hết sức lịch sự và sang trọng. Khi cô vừa xuất hiện, lập tức liền trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý, tất cả các ánh mắt của khách mời đều tự động hướng về phía cô trầm trồ ngưỡng mộ. Mỗi bước đi, ở Seohyun luôn toát lên vẻ kiêu kì lộng lẫy, khí chất tao nhã, thuần khiết, đẹp động lòng người, vẻ đẹp của cô khiến ai nấy đều âm thầm tán thưởng.  

Vợ chồng Oh Yang Hoon nhìn Seohyun nở nụ cười, nét mặt ánh lên vẻ tự hào hiếm có, hình tượng của cô hôm nay khiến Oh gia hết sức hãnh diện.

- Ông xem đi, Seohyun của chúng ta thật xinh đẹp! Là phụ nữ với nhau, bà Oh cũng phải công nhận sự thu hút từ Seohyun.

Oh Yang Hoon không nói gì mà chỉ gật đầu, thực ra trước giờ ngoài công việc, ông cũng không mấy để ý đến việc gia đình, mà nhất là chuyện của Oh Sehun và Seohyun, chỉ cần hai đứa nó không gây ông ào gì thì ông cũng sẽ không chủ động xen vào. Cho nên đối với Seohyun, Oh Yang Hoon chưa thực sự để tâm, đến hôm nay, nhìn thần thái của cô, xem ra vị trí Oh thiếu phu nhân đích thị là dành cho cô, rất phù hợp, rất tương xứng.

Seohyun bước những bước đi uyển chuyển, cô tiến đến chỗ ba mẹ chồng đang đứng, cúi chào

- Ba mẹ! Con tới rồi!

Ông bà Oh nở nụ cười thay cho lời đáp, lúc này mới nhận ra sự thiếu vắng của con trai liền hỏi

- Sehun đi công tác vẫn chưa về sao con?

Seohyun lắc đầu, thực ra cô không hề biết rõ khi nào Oh Sehun sẽ về, anh không chủ ý nói mà cô cũng không chủ ý hỏi.

- Được rồi, lại đây đi con! Hôm nay, hai mẹ con chúng ta cùng nhau đón khách, được chứ? Bà Oh cầm tay Seohyun khích lệ. Tuy không nói ra nhưng trong lòng bà thực rất cảm kích tấm lòng của Seohyun. Đúng 12 h đêm hôm qua, con bé đã gửi đến lời nhắn chúc mừng sinh nhật, hơn thế sáng sớm hôm nay còn đích thân nấu canh rong biển mang đến, ngoài ra còn tặng bà nhân sâm bồi bổ sức khỏe. Con bé làm mọi thứ đều trong im lặng, không khoa trương, không phô diễn, càng không phải để lấy lòng. Oh gia có được người con dâu vừa xinh đẹp vừa giỏi giang thế này lại quan tâm, chu đáo và tinh tế thì đúng là phúc của Oh gia, bà cũng hy vọng đứa con trai tâm tính khó hiểu của mình biết cơ hội mà nắm bắt, không để tuột mất Seohyun kẻo hối hận.

Tuy chỉ là bữa tiệc quy mô nhỏ nhưng khách khứa ra vào rất đông, mãi đến tận giữa buổi tiệc thì khách đến hầu như mới thưa hẳn. Lúc này, Seohyun mới quay sang bà Oh, lên tiếng

- Mẹ có mệt lắm không? Khách cũng vãn rồi, hay mẹ vào trong nghỉ chút đi!

- Không sao, không sao, ta sẽ đứng đây cùng con!

- Nhưng xương khớp của mẹ không được tốt, mẹ cứ nghỉ một lát đi, việc đón tiếp khách con làm được mà! 

- Ồ, thật xin lỗi! Bây giờ vợ chồng tôi mới có mặt để chúc mừng bà thông gia được! Bà Seo vội vã từ bên ngoài bước vào, theo ngay sau là ông Seo.

Seohyun nhìn vợ chồng ông Seo nhưng lại không rõ cảm xúc trong lòng mình là gì? Là vui mừng? Là chua xót? Cũng có thể là cả hai.

- Thật ngại quá! Ông Seo đi đến, đôi mắt lướt nhanh qua Seohyun rồi dừng lại trên người bà Oh.

- Có gì đâu, ông bà đến là tôi vui rồi! Vất cả cho ông bà quá! Bà Oh niềm nở đón tiếp, mời khách quý vào trong nhà.

- Bác cũng đừng trách ba mẹ cháu, là do cháu chậm chạp nên mới khiến mọi người đến muộn ạ!

Từ phía sau truyền đến giọng nói êm ái. Bà Oh cùng Seohyun đồng thời quay đầu lại, cứ tưởng  chỉ có vợ chồng ông Seo, không nghĩ rằng Seo Joo Hye cùng Oh Sehun cũng xuất hiện.

Nhìn thấy Oh Sehun, bà Oh khá bất ngờ song lại rất tinh ý nhận ra hoàn cảnh bất thường hiện tại. Oh Sehun - con trai bà nói đi công tác, sao bây giờ lại ở đây? Hơn nữa còn xuất hiện bên cạnh Seo Joo Hye, để người ngoài nhìn thấy, e rằng các tin tức không hay sẽ bị lan truyền, hơn nữa chính bà cũng cảm thấy nghi ngờ. 

Sắc mặt Seohyun chỉ thoáng mấy giây cứng nhắc song lại trở về như cũ, cô lặng lẽ nhìn Oh Sehun, giống như tất cả đều đã được cô biết trước, hoặc là đối với anh, cô thực sự chẳng có chút bận tâm nào!

- À, trùng hợp là anh Sehun và chị cùng công tác ở Macao, cho nên bọn chị đã cùng trở về Hàn. Thấy Seohyun không có ý hỏi, Seo Joo Hye chủ động giải thích, cố làm cho mọi chuyện trở nên có ẩn tình. Nhìn sắc mặt tái đi của Seohyun ban nãy, cô dám chắc Seohyun đã bị đả kích, nhưng xem ra em gái cô có sức chịu đựng khá lớn. 

- Ra là vậy, được rồi, cùng vào trong thôi! Bà Oh tuy có suy nghĩ riêng nhưng không cố truy hỏi, chỉ liếc con trai và Seohyun một cái rồi chủ động quay đi, xem ra đôi trẻ vẫn chưa thực sự hòa hợp như bề ngoài bọn chúng vẫn thể hiện.

- A, xin chúc mừng phu nhân, chúc phu nhân ngày càng trẻ đẹp, cuộc sống viên mãn!

Giám đốc Kang cùng vợ của mình vừa nhận được điện thoại từ công ty nói có chuyện gấp, vốn đang định đi tìm vợ chồng Oh Yang Hoon để cáo lui, ai ngờ vừa xoay người đi liền gặp phu nhân chủ tịch cùng vợ chồng ông Seo đi đến.

- Giám đốc Seo, xin chào! Seo phu nhân, xin chào!

- Xin chào, xin chào! Đôi bên chào hỏi qua lại.

Bà Kang nhìn nam nhân tuấn tú cùng cô gái với nhan sắc mỹ miều trước mặt thì mỉm cười nói

- Đây chính là Oh tổng giám đốc cùng thiếu phu nhân phải không? Chúc mừng đám cưới của hai người nhé! Hôm Oh Sehun và Seo Ju Hyun tổ chức hôn lễ, vợ chồng giám đốc Kang đang ở nước ngoài, không thể về kịp, cho nên cũng muốn nhân dịp này, gửi lời chúc mừng!

Có điều, bà Kang vừa dứt lời thì bầu không khí bỗng chốc đột nhiên chững lại, sau đó thì trở nên vô cùng gượng gạo. Bà nhầm tưởng vị hôn thê của Oh Sehun là Seo Joo Hye, cô gái hiện đứng bên cạnh Oh Sehun, còn Seohyun nãy giờ chỉ ở phía sau, lúc này mới lộ diện.

Ông Kang kéo vợ mình xuống phía sau, trong lòng thầm trách vợ rảnh rỗi không chịu xem tin tức, sao lại có thể nói năng tùy tiện, nhầm nhọt một cách bất lịch sự như vậy.

Oh Sehun và Seohyun chỉ im lặng. Ngược lại, Seo Joo Hye bật cười nhẹ, vẻ mặt không có chút gì là khó chịu 

- Kang phu nhân thật biết nói đùa!

- Thật xin lỗi, cũng tại vợ tôi mới từ nước ngoài về nên...  

Giám đốc Kang vẫn còn đang lúng túng chữa cháy lời nói của vợ mình thì bà Oh đã chen mất lời

- Cũng không trách Kang phu nhân được, dù sao cũng cảm ơn vợ chồng giám đốc Kang đã đích thân tới đây, nếu Oh gia đón tiếp không được chu đáo, mong hai vị bỏ qua cho! Bà Oh lên tiếng cốt để xua đi bầu không khí khó xử vừa rồi.

Giám đốc Kang và vợ cũng nhanh chóng chuyển chủ đề

- Phu nhân nói gì vậy, chúng tôi được đón tiếp rất chu đáo và nhiệt tình. Nhưng công ty đột nhiên có vấn đề đột xuất phát sinh nên chắc chúng tôi phải rời đi sớm, có lẽ không tiện ở lại cuối buổi tiệc, rất mong phu nhân thứ lỗi!

- Không sao đâu, vợ chồng giám đốc Kang bớt chút thời gian đến chúc mừng tôi là tôi vui rồi! Công việc quan trọng hơn, hai người cứ đi giải quyết công chuyện của mình đi!

- Cảm ơn phu nhân, đã vậy, chúng tôi mạo phép rời đi trước! Hai vợ chồng giám đốc Kang cúi chào rồi cũng rời đi!

Seo Joo Hye quay sang phía Oh Sehun có ý cùng anh sánh bước nhưng Oh Sehun đã rời khỏi vị trí từ lúc nào, hiện tại anh đang đứng ở phía sau cùng Seohyun, nét mặt không để lộ cảm xúc gì, vẫn trầm ổn như mọi khi.

Oh Sehun đã giữ cánh tay Seohyun lại, kéo cô sát về phía mình. Seo Joo Hye nhìn thấy cũng không thể làm gì, chỉ biết tấm tức trong lòng, một mình đi vào bên trong trước.

- Seohyun, chúng ta hãy cùng nhau vào!

Seohyun ngước mắt nhìn Oh Sehun, trong lòng cảm thấy mỉa mai, cô nếu không đi cùng anh, có phải tất cả mọi người ở đây sẽ nhầm tưởng chị gái cô mới là vị hôn thê của anh hay không? Từ lúc anh cùng chị gái cô xuất hiện, tâm trạng cô đã không tốt chút nào rồi, bây giờ thì càng khó chịu. Cô với anh cứ phải đóng kịch là một đôi vợ chồng trẻ hạnh phúc đến bao giờ? Làm như vậy, anh có biết cô phải chịu đựng dày vò đến thế nào không?

- Em nghĩ, không cần đâu! 

Là một lời cự tuyệt, hơn nữa thái độ của Seohyun còn rất lạnh lùng. Oh Sehun cứ nghĩ, tối hôm trước khi anh đi công tác, mối quan hệ giữa hai người đã tiến thêm một bước, cô ít nhiều đã mở lòng hơn với anh nhưng thái độ hôm nay của cô hoàn toàn ngược lại, từ lúc anh xuất hiện, cô không hề chủ động hỏi han anh một câu nào, dường như luôn tránh né cái nhìn từ anh, tránh xa anh, không muốn lại gần anh.

Công việc khiến anh mệt mỏi, muốn trở về nhà để có thể bên cô nhưng hiện tại tâm trạng anh càng lúc càng trầm xuống

- Seohyun, em sao vậy?

- Không sao, chúng ta vào thôi, khách còn đang chờ! Seohyun mím môi lắc đầu sau đó thì lách qua người Sehun đi vào. Cô hít thở sâu, cố làm cho bản thân bình tĩnh, đối diện với khách mời, vẫn luôn là nụ cười thường trực trên môi.

Vợ chồng Oh Yang Hoon chủ trì buổi tiệc, sau khi tất cả khách mời cùng nâng ly chúc mừng và cắt bánh thì tiếng nhạc du dương trầm bổng cũng bắt đầu cất lên, rất nhiều quý ông đưa bạn nhảy của mình ra sàn khiêu vũ, những người không có bạn nhảy cũng mời những cô gái độc thân nhảy cùng. Chẳng mấy chốc, điệu Waltz kết hợp với âm nhạc cổ điển, ánh đèn lấp lánh cùng với những bộ váy dạ hội tinh tế làm nổi bật cả khu trung tâm bữa tiệc.

Ông bà Oh thì bận tiếp khách, ông bà Seo cũng có mặt nhưng bọn họ còn rất nhiều mối bận tâm khác, ngoài câu chào hỏi, Seohyun vẫn chưa thể cùng họ trò chuyện. Đột nhiên, một người đàn ông xuất hiện trước mặt Seohyun, cười tít mắt chủ động bắt chuyện với cô. Seohyun cũng vì theo lẽ lịch sự mà đáp lại, nếu là trước kia hẳn cô đã ngó lơ anh ta mà bỏ đi rồi nhưng bây giờ thì khác, cô mang trên mình danh phận Oh thiếu phu nhân, không vì danh dự của bản thân cũng vì anh dự của Oh gia, cô buộc phải chấp nhận đối diện với những việc mà chính bản thân mình trước kia chán ghét.

- Sehun, chúng ta cùng nhảy một điệu được không? 

Seo Joo Hye mỉm cười e lệ quay sang phía bên cạnh đề nghị. Tuy nhiên, câu nói này của cô chẳng lọt vào tai Oh Sehun một chữ nào, sắc mặt anh sa sầm, trong một giây liền đứng dậy rời khỏi chỗ rảo bước về phía Seohyun.

Công tử nổi tiếng phong lưu, ăn chơi nhà họ Lee - Seungri đang chọc ghẹo Seohyun, cầm ly rượu ra sức đặt vào tay cô. Có điều, còn chưa khiến Seohyun cầm lấy ly rượu đã có một bàn tay khác phá ngang, quay ra thì thấy Oh Sehun đứng bên cạnh, sắc mặt lạnh băng

- Cô ấy không biết uống rượu, tôi uống thay cô ấy!

Vừa nói dứt câu, Oh Sehun đỡ lấy ly rượu trên tay Seungri một hơi uống cạn, sau đó ôm nhẹ hông Seohyun, khẽ nói

- Giới thiệu với cậu Seungri một chút, cô ấy, là vợ tôi!

Seungri thoáng ngạc nhiên sau đó thì bật cười lớn, giống như hiểu rõ sự việc

- Hahaha, hóa ra là Oh thiếu phu nhân, được, hai người nói chuyện đi, tôi không làm phiền nữa! Lee Seungri quả thật ăn chơi và phong lưu nhưng trong giới kinh doanh, hắn là một con người vô cùng khôn ngoan. Hơn nữa, đối với phụ nữ đã có chồng, hắn tuyệt đối sẽ không động đến, nhất còn là người phụ nữ của Oh Sehun, quên đi, hắn không muốn gây thù chuốc oán, dù sao hai bên cũng là đối tác làm ăn, giữ mối quan hệ hòa hữu vẫn là tốt nhất.

Seohyun lạnh nhạt nhìn Seungri dời đi, sau đó lại chú tâm vào khung hình phía trước, trong bức hình đó, có một cậu bé xinh xắn, sáng sủa đang sà vào lòng mẹ nũng nịu. Không khó để nhận ra, cậu bé đó chính là Oh Sehun. Không phải cô chưa từng nhìn thấy ảnh của anh bao giờ, cô từng trông thấy rồi nhưng chủ yếu là những bức hình từ hồi trung học, còn nhỏ tuổi như thế này là lần đầu tiên. Anh hồi nhỏ trông dễ thương và hoạt náo, không giống như tưởng tượng của cô, là một cậu nhóc lầm lì ít nói, chỉ có nét đẹp là vẫn thế, qua thời gian thì dần trở nên nam tính và rõ nét hơn.

Oh Sehun dễ dàng phát hiện sự chú tâm của Seohyun vào bức hình. Anh hơi suy tư nhớ lại quá khứ, sau đó thì chậm chậm lên tiếng

- Bức hình đó là khi anh 5 tuổi!

- Sehun, tại sao luôn chỉ có anh và mẹ anh trong bức hình? Đó chính là điều duy nhất Seohyun thắc mắc và thấy đau lòng mỗi khi nhìn vào, tất cả những bức hình cô xem từ trước đến nay, nếu cô nhớ không nhầm, luôn chỉ có mình anh và mẹ, ba anh tại sao lại không có mặt trong tấm ảnh? Lý do là gì?

- Không phải để có được thứ gì đó, chúng ta luôn phải đánh đổi hay sao? Hồi đó, trong mắt ba anh chỉ có sự nghiệp mà thôi!

Dù Oh Sehun chỉ nói một cách qua loa đại khái nhưng Seohyun vẫn nhận thấy sự chua xót trong lời nói của anh. Đúng vậy, cuộc sống luôn là những sự lựa chọn và đánh đổi, cô lựa chọn lấy anh, đánh cược vào cuộc hôn nhân này nhưng hiện tại chính mình lại cảm thấy vô cùng hối hận. Cô sợ rằng con mình sau này cũng sẽ thiếu đi tình thương của ba, sợ rằng con mình sẽ không được hưởng sự yêu thương trọn vẹn, sợ rằng một ngày nào đó, quá khứ đau lòng sẽ lặp lại một lần nữa!

- Thế tại sao anh lại đồng ý cuộc hôn nhân của chúng ta? Oh Sehun nói, để có được thứ gì đó, đồng nghĩa chúng ta phải đánh đổi, anh không yêu cô vậy thì anh kết hôn với cô, rốt cuộc là vì điều gì?

- Là bởi vì.....

- Sehun! Mọi người ở đây nói muốn xem điệu Waltz của anh!

Oh Sehun còn chưa kịp nói gì thì từ phía sau, một đám đông nam thanh nữ tú kéo nhau bước đến, ai nấy cũng dừng tầm mắt nơi anh.

- Nghe nói, Oh tổng nhảy Waltz rất đẹp, hy vọng hôm nay tôi có diễm phúc tận mắt chứng kiến!

- Đúng thế! Đúng thế!

Rất nhiều tiếng cổ động vang lên theo, Oh Sehun nhìn Seohyun, có ý muốn cũng cô tạo một bản hòa tấu nhưng Seohyun lại nói cô không biết nhảy, mà sự thật chính là như vậy. Seo Joo Hye vì biết rõ nên mới cố tình kéo mọi người đến, bày ra chuyện này để làm xấu mặt Seohyun. Ngoài ra Seo Joo Hye cũng nhân cơ hội này biến mình thành nhân vật chính, cô đưa tay về phía Sehun, mỉm cười nói

- Nếu đã như vậy, chi bằng chúng ta cùng cho mọi người thưởng thức!

Oh Sehun nhìn Seohyun, chờ đợi phản ứng của cô. Chỉ cần cô có một chút biểu hiện khó chịu nào, dù mất mặt, anh cũng sẽ không ngại ngần mà từ chối nhưng cô chỉ ngồi đó, lặng lẽ nghe người ta nói chuyện. Chính Oh Sehun cũng không biết phải diễn tả tâm trạng mình lúc này như thế nào!

Vì bị hối thúc quá nhiều, sau cùng Oh Sehun không do dự nữa, anh cầm tay Seo Joo Hye, gương mặt không chút biểu cảm bước ra sàn khiêu vũ.

Sự xuất hiện của Oh Sehun và Seo Joo Hye ngay lập tức liền khiến khách mời xung quanh chú ý. Cả hai đều bước những bước uyển chuyển trong tiếng nhạc réo rắt, xoay chuyển nhịp nhàng, động tác linh hoạt, khéo léo, ăn ý đến từng chi tiết nhỏ tạo nên những bước nhảy vô cùng đẹp mắt. Sự kết hợp hoàn hảo này khiến Oh Sehun và Seo Joo Hye trở thành cặp đôi sáng nhất sân khấu, khiến ai ai cũng phải ngắm nhìn.

Seohyun nói là không để ý nhưng đôi mắt vẫn vô thức nhìn theo. Xung quanh bắt đầu nổi lên những lời bàn tán

- Công nhận bọn họ nhảy đẹp thật, nhưng cô gái kia có chút quen mắt!

- Là Seo Joo Hye, con gái đầu của Seo gia đó!

- À nhớ ra rồi, nhưng chẳng phải vị hôn thê Oh tổng là em gái cô ta sao?

- Là mọi người không biết thôi. Nghe nói, Oh tổng và Seo Joo Hye ở bên nhau suốt từ thời trung học đến giờ cũng ngót nghét 12 năm rồi! Bọn họ rất thân thiết, suốt những năm đó, Seo Joo Hye là nữ nhân duy nhất xuất hiện bên cạnh Oh Sehun. Ai ai cũng nghĩ bọn họ là một cặp, hơn nữa hai bên gia đình còn thông báo hôn ước của cả hai. Nhưng đột nhiên chẳng hiểu vì lý do gì lại hủy bỏ, sau đó đùng một cái, lại xuất hiện tin kết hôn của Oh Sehun và Seo Ju Hyun. Hai người họ lấy nhau rồi thì phải, cũng không rõ ngọn ngành mọi chuyện là thế nào!

- Tôi biết được tin này không biết có đúng không, nhưng nghe nói mọi chuyện đều là kế hoạch toan tính của Seo Ju Hyun!

- Tại sao cô ta phải làm thế, ngay cả chuyện mất mặt như vậy cũng làm được sao?

- Chắc vì muốn nắm giữ Oh tổng, muốn ngồi vào cái ghế Oh thiếu phu nhân kia. Nếu không làm lớn chuyện, kéo báo chí vào, mấy người nghĩ xem, có thể ép được Oh tổng kết hôn với cô ta sao?

- Nghĩ cũng phải!

Dù chỉ là vô tình nghe được nhưng không hiểu sao, nghe những lời đó Seohyun lại cảm thấy lòng mình nguội lạnh. Họ nói không sai, cô đúng là kẻ thứ 3 đã chen ngang, phá vỡ mối tình đẹp đẽ của Oh Sehun và chị gái mình nhưng đến cuối cùng cô cũng chẳng phải người hạnh phúc nhất. Uống một hụm nước lọc, nhưng trong dạ dày lại trào dâng một cảm giác chua chát kỳ lạ!










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top