Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện 7:Thời gian tính bằng giây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

iKON fanfic VN

Airplane_Thái giám

Ngoại truyện 7:Thời gian tính bằng giây

Khuôn mặt Donghuyk dưới ánh đèn hắt từ ngoài cửa sổ trở nên mờ ảo kì lạ.Yun Hyeong không rõ mình đang mơ hay thức nữa.Nhưng cậu có thể cảm nhận rất rõ hơi ấm của người bên cạnh.Chỉ vài milimet thôi là cậu có thể chạm vào người đó.Nhưng bàn tay cậu như bị đông cứng trong căn phòng ấm áp.Cuối cùng cậu vẫn chỉ dùng ánh mắt để chạm vào người ấy theo một cách bí mật nhất.

Mỗi khi ánh mắt Donghuyk hướng về phía cậu, cậu đều lảng tránh đi,cố gắng cất giữ bí mật nho nhỏ của mình.Cậu là một kẻ hèn nhát.Cậu luôn biết điều đó.

Mặc dù ở bên cạnh nhau nhưng ngăn cách họ chính là sự im lặng của trái tim.Không ai chạm vào người kia,không ai thử bước qua ranh giới mỏng manh mà mối quan hệ vừa có chút hài hòa của họ có thể vỡ nát ngay lập tức.

Đêm đã khuya,ngoài kia,những ánh đèn đường vẫn lấp lánh nhưng trong lòng cả hai người đều cất giấu những khoảng tối của riêng mình.Họ đều không muốn tổn thương người kia,cuối cùng lại làm tổn thương cả hai người.

-Muộn rồi,em mau đi ngủ đi.Anh về phòng đây.

Yun Hyeong đứng đậy định rời đi nhưng Donghuyk đột ngột ôm lấy người cậu.Vòng tay gầy yếu nhưng cứng rắn ấy xiết chặt lấy cậu.Rất đau nhưng cậu không đẩy Donghuyk ra bởi vì dù đau đớn nhưng cậu vẫn nghe thấy trái tim mình đang đập.

Donghuyk úp mặt mình lên vai cậu,cảm giác thân thuộc ấy rất lâu rồi mới quay lại.Nhưng đôi tay cậu ấy lại lỏng dần rồi buông người trong lòng ra.Dù rất chậm nhưng Donghuyk đã lặng lẽ buông tay,trả lại khoảng cách vốn có của hai người.

-Em xin lỗi.

Lại một nụ cười mỉm dịu dàng,nụ cười ấy cứ như thế xuyên qua trái tim cậu khiến nó đầm đìa máu.Đôi mắt của Donghuyk cuối cùng cũng không thể giấu được sự cô tịch của nó nữa.Đôi mắt đó không còn giống như ánh trăng rực rỡ nữa mà chỉ còn là một mảnh tối mịt mờ,đau đớn.

Trái tim cậu từng chút,từng chút một bắt đầu lâm vào sự sợ hãi,hoảng loạn.Yun Hyeong không còn nghe thấy lí trí mình nói gì nữa.Trong đầu cậu chỉ còn tiếng trái tim đang gào thét:"Tiến về phía Donghuyk,giữ Donghuyk lại".Những bước chân của cậu chậm chạp như buộc cả tảng đá,đôi tay run rẩy chạm vào khuôn mặt gầy yếu đó,vuốt ve những đường nét đáng yêu ấy,sau đó là sự chiếm giữ.

Một nụ hôn cuồng nhiệt mà cậu dồn hết tất cả sức lực,kiên cường,dũng cảm của mình vào đó.Đôi tay cậu ôm chặt lấy cổ người kia.Đôi tay đó một lần nữa ôm xiết lấy cậu,chặt hơn nữa,đau đớn hơn nữa.

Khi môi hai người chạm vào nhau,Yun Hyeong cảm nhận vị đắng ngắt nồng nàn ở đó.Hương vị quen thuộc có chút xa lạ đó khiến chút lí trí còn lại của cậu đều bị cuốn đi hết.

Hai người thuộc về nhau lần đầu tiên theo một cách đau đớn nhất,dữ dội nhất nhưng cũng đầy ngọt ngào.Họ dày vò nhau mỗi giây như muốn người kia phải thấy hết được những vết thương trong trái tim mình.Họ xát muối vào vết thương trái tim người kia để khắc sâu hình bóng của mình vào đó,để người kia không bao giờ quên được những hạnh phúc đau đớn giữa hai người.

Trong những giây phút gần gũi nhất ấy,nỗi đau như đạt đến tột cùng nhưng niềm hạnh phúc cũng như vậy.Hai hương vị tình yêu hòa quyện vào nhau tạo thành một thứ kí ức giống như một hòn đá vậy dù có thô kệch xấu xí nhưng lúc nào cũng đè nặng lên trái tim hai người khiến họ mỗi giây mỗi phút cũng không thể ngừng đau đớn,ngừng nhung nhớ đến đối phương.

Không biết thời gian bao lâu họ mới dừng lại,cuối cùng Yun Hyeong thiếp đi vì mệt mỏi nhưng đêm dài lại là một đêm trắng với Donghuyk.Không một phút nào mà vòng tay cậu lại nơi lỏng ra dù chỉ một chút.Cậu ôm lấy người trong lòng như bảo vật quý giá nhất vậy.Trong bóng đêm,bàn tay cậuụcố gắng khắc ghi từng đường nét tinh xảo trên khuôn mặt đó.Donghuyk muốn mình dù xuống địa ngục cũng nhất định không thể quên khuôn mặt này.

-Yun à,gọi em là Dongdong được không?

...

-Yun ơi,Yun,em yêu anh.Còn anh thì sao?

...

-Yun,anh còn nhớ Junhoe không?

...

-Yun,trong trái tim anh em có bằng một phần mười cậu ấy không?

...

-Yun,em rất hạnh phúc.

...

-Yun,em sẽ hỏi lại một lần nữa,anh có yêu em một chút nào không?

...

-Yun à,cảm ơn anh.

...

-Yun à,nếu em không quay lại,nhất định phải tìm được người mà mình thuộc về nhé.

...

-Yun à,có lẽ không cần đợi em đâu.

...


-Hãy quên em đi nhé.Tạm biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top