Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Quyết Tâm Lội Ngược Dòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeongyeon đi theo Momo đi vào lớp, mới biết được cừu hận Yoo Jeongyeon để lại cho mình thì ra lớn như vậy!

Jeongyeon đi theo Momo cùng ngồi chung với nàng, vừa ngồi xuống vị trí của mình, cô liền cảm nhận được một ánh mắt hung ác bắn về phía mình.

Chuyển đầu qua cô liền thấy bộ dáng muốn đòi mạng của Im Nayeon, Jeongyeon đương nhiên không sợ con thỏ đầu gấu này mà chỉ mỉm cười như chào hỏi, đôi mắt cứ bình thản nhìn Nayeon.

Còn Im Nayeon cũng nhìn đến khi hai bên tai ửng hồng nhàn nhạt, thì trừng mắt liếc nhìn Jeongyeon một cái, liền qua đầu sang chỗ khác.

Jeongyeon bị Nayeon tự nhiên trừng mắt hù dọa, thì vô tội sờ sờ mũi mình, Im Nayeon tại sao trừng mắt với cô làm gì...

"Reng reng reng!!"

Tiếng chuông vào tiết học đã đến, Jeongyeon cũng thật hoài niệm nhìn xung quanh phòng học cùng với đám học sinh ở đây, thật lâu rồi cô cũng không có loại cảm giác này.

Cô đời trước bởi vì làm việc nuôi sống bản thân mình, sau đó lại vùi đầu vào việc học rồi lại bận rộn bôn ba khắp nơi kiếm tiền trả nợ cho ba mẹ mình. 

Nên cuối năm đại học cô liền nghỉ giữa chừng, đến lúc được chủ tịch vô tình phát hiện năng lực của bản thân mà được nhận nuôi, cô mới tiếp tục việc học dang dở của mình.

Bây giờ cô phát hiện, chính mình thật sự đã lâu rồi không có hưởng thụ một cuộc sống bình thường như mọi học sinh khác, kết bạn giao lưu hay tham gia hoạt động gì đó cô toàn bộ đều bỏ lỡ.

Chờ cô hồi tưởng lại mọi thứ, quả thật cảm thấy mình già rồi, đọc sách không còn thích hợp với mình nữa, trong lòng cô không biết sao lại tiếc nuối.

Nhưng Jeongyeon cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, trong lòng lại vô cùng thỏa mãn, chính mình đời này phải vì chính mình mà sống!

"Hạng nhất từ dưới đếm lên, Yoo Jeongyeon!!!"

Giọng chủ nhiệm lớp nghiến răng nghiến lợi từ bục giảng truyền đến, hận sắt không thể rèn thành thép, làm Jeongyeon vừa nghe xong liền cảm giác đại sự liền tới...

"Yoo Jeongyeon, em vì cái gì không biết cố gắng tiến lên, em muốn phụ huynh em thất vọng lắm hay sao. Không biết nỗ lực học tập mỗi lần kiểm tra đều từ dưới đếm lên, hạng thứ hai từ dưới đếm lên điểm so với em còn cao hơn hai ba điểm!" 

Thật là tức chết ông! Đúng là gỗ mục không thể điêu! Hại ông bị đám giáo viên khác cười nhạo lâu đến như vậy!

Các bạn học đều không nhịn được cười thành tiếng, còn tốt mỗi lần đều có Yoo Jeongyeon lót giày, chính mình không cần bị chủ nhiệm lớp mắng, thật sự là quá tốt.

Jeongyeon thật cảm thấy nguyên chủ đời trước mấy năm nay là làm cái quái gì vậy!

Dù gì cô đời trước cũng chính là học bá*, không nghĩ tới đời này lại biến thành học tra*!

*Học bá: chăm chỉ học cho nên điểm cao.

*Học tra: học cho có, điểm thấp.

"Chủ nhiệm, kiểm tra lần sau em nhất định sẽ nỗ lực đứng trong top 3."

Giọng nói Jeongyeon vô cùng chắc nịch làm vô số người bật cười, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng cười ra tiếng.

"Yoo Jeongyeon, cậu đang nói đùa phải không, mắc cười chết đi được."

Một bạn học nhịn không được mở miệng trào phúng Jeongyeon, chỉ bằng Yoo Jeongyeon cũng dám mạnh miệng nói mình sẽ vào được top 3?

"Yoo Jeongyeon bạn học, thầy biết em hôm nay không có tỉnh ngủ, em có thể đạt được điểm trung bình thì thầy đã thắp nhang cảm ơn rồi."

Chủ nhiệm lớp giọng nói bất đắc dĩ làm cả lớp học nhịn không được cười.

Jeongyeon cảm thấy chính mình có thể đạt được hạng nhất căn bản không thành vấn đề đi, chỉ cần ôn tập sách vở một chút, rất khó hay sao?

Nayeon đều cười ra nước mắt, trước kia như thế nào nàng không cảm thấy tên này khôi hài như vậy nha?

====

Lời nói vô cùng hùng hồn của Jeongyeon, giống như gió cuốn mây tan truyền khắp toàn bộ ngôi trường.

Sana sau khi nghe cũng không nhịn được cười một tiếng, trong lòng cũng không tin, bởi vì thành tích học tập của Yoo Jeongyeon vô cùng kém, hơn nữa người này còn có điểm chán ghét việc học.

Nghĩ đến lần đó bị Jeongyeon sờ qua tay mình, Sana mặt liền đen lại, nàng lắc lắc đầu làm cho chính mình không thèm nghĩ đến hắc lịch sử kia.

Mấy ngày nay, trong trường đều bàn tán chuyện khôi hài từ miệng Yoo Jeongyeon nói ra, khiến mọi người được một phen cười hả hê.

Mấy ngày nay, mọi người đều đối với cô cười nhạo, cùng với bộ dáng xem kịch vui. Jeongyeon cũng chẳng thèm quan tâm, một đám nhóc miệng còn hôi sữa, cô một người đã hơn 30 tuổi chấp nhất làm gì. 

Lúc đó, cô chỉ cần photo ra vài bản thành tích ném vào bản mặt của mấy tụi nó là được.

Momo kéo ống tay áo Jeongyeon, ý bảo cô đem lỗ tai xích lại đây, Jeongyeon nghiêng đầu qua, Momo liền nhỏ giọng nói:

"Jeongyeon, cậu tại sao lại xúc động như vậy, nếu kiểm tra không đạt được thì làm sao bây giờ." 

Giọng nói của Momo làm Jeongyeon nhịn không được muốn xoa xoa đầu nàng, hơn nữa hơi thở của Momo không ngừng phả vào lỗ tai mình, làm lỗ tai Jeongyeon thật sự rất ngứa, phải biết điểm mẫn cảm của cô chính là ở lỗ tai.

Momo thật sự thực lo lắng Jeongyeon kiểm tra không tốt, trong lòng vô cùng nôn nóng. 

Trong trường này, phải nói là có rất nhiều vụ việc về bạo lực học đường, trong đó Momo nàng cũng đã từng là nạn nhân của bạo lực học đường, nếu không có Jeongyeon, nàng đã sớm bị đánh đến chết.

====

Ngày đó, Momo từ trong buồng WC đi ra liền gặp được mấy người nữ sinh đứng ở bên ngoài chờ mình, cầm đầu chính là bạn gái của một nam sinh thường xuyên nhìn chằm chằm Momo.

Ả không cần nghĩ nhiều, liền kết luận bạn trai của mình bị Momo câu dẫn.

Momo cực kỳ sợ hãi nhìn đám nữ sinh này, đám người này là đứng ở đây chuẩn bị muốn đánh nàng.

"Thật đáng yêu nha, mày cho rằng mình có chút nhan sắc thì muốn câu dẫn bạn trai của người khác hay sao?"

Nữ sinh cầm đầu bóp chặt lấy cằm Momo, nghiến răng nghiến lợi nói.

Đều tại cái con yêu tinh này làm bạn trai của ả lúc nào cũng chú ý đến con nhỏ này, vốn trường này nữ nhiều nam ít, nên tìm một người bạn trai không dễ dàng chút nào!

Momo bị bóp đến mặt đều đỏ lên, khuôn mặt nhỏ tràn ngập khó chịu, không ngừng ngọ nguậy muốn thoát khỏi bàn tay của ả ta.

Nàng nghi hoặc nhìn nữ sinh trước mặt mình, nữ sinh này tính làm cái gì? Nàng nghĩ không ra...

Nữ sinh cầm đầu thấy bộ dáng vô tội của Momo thì nổi trận lôi đình, không nói một hai lời liền muốn động tay động chân.

Mấy nữ sinh lập tức vây quanh Momo tay đấm chân đá, Momo nhịn không được khóc lóc xin tha, các nữ sinh này cũng không dừng lại. Momo người lại nhỏ xinh, sức lực lại rất nhỏ, hoàn toàn không có sức lực phản kháng.

Lúc này, một giọng nói từ phía sau truyền đến:

"Các người đang làm gì!" 

Jeongyeon nghe được tiếng đánh nhau từ nhà WC nữ, cô nhìn xung quanh sau đó cẩn thận bước vào. 

Sau khi, nhìn thấy trước mắt mấy nữ sinh kia vây quanh đánh một nữ sinh nhỏ xinh đáng yêu khác, trên mặt nữ sinh dễ thương này còn có vài vết bầm tím. 

Nhìn thấy thế Jeongyeon lập tức tức giận, nữ nhân tại sao lại làm khó nữ nhân!

Jeongyeon vọt vào vòng vây, bắt lấy bàn tay Momo, đối với mấy nữ sinh kia lạnh lùng nói:

"Các người còn dám động tay động chân, tôi lập tức đi báo cáo việc này cho giáo viên." 

Mấy nữ sinh kia khi nghe được lời này, tất nhiên cũng có điểm sợ, nếu gọi đến phụ huynh mỗi người chỉ sợ chính mình đều gặp phải tai ương, nên lập tức mấy nữ sinh kia liền chạy nhanh khỏi WC.

Momo nhỏ giọng nức nở, trong lòng nàng vô cùng ủy khuất, nàng có làm sai chuyện gì hay sao.

Jeongyeon cảm giác được nữ sinh bên cạnh mình không ngừng run rẩy, cô nhẹ xoa xoa đầu nhỏ của nàng, an ủi nói:

"Không có việc gì nữa rồi, mấy người đó đều đi rồi, tớ mang cậu đến phòng y tế." 

Jeongyeon cảm thấy đám nữ sinh kia thật đáng giận, một cô gái dễ thương như vậy lại bị đám người không có đạo đức đó đánh!

"Đau híc..híc đau, Momo không quen biết mấy người đó, tại sao mấy người đó lại đánh Momo.." 

Momo càng nói càng cảm thấy ủy khuất, giọng nói cũng không nhịn được phát ra tiếng khóc.

Jeongyeon nhẹ nhàng ôm lấy Momo, trấn an nàng: "Không cần sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu." 

Jeongyeon quyết định phải bảo vệ thật tốt cô gái này, bởi vì người này thật đáng yêu thật khiến người ta phải yêu thương.

Đôi mắt tràn ngập nước mắt của Momo chớp chớp nhìn Jeongyeon, liếc mắt một cái chính là vạn năm.

====

Momo nhớ tới Jeongyeon lúc trước bảo vệ nàng, thì trong lòng lại vô cùng ấm áp, khi đó Jeongyeon giống như thiên thần vậy, tuy rằng ăn mặc xuề xòa, thành tích lại kém, nhưng vẫn là một người làm Momo an tâm và dựa vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top