Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeongyeon ôm chặt ông ngoại, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cảm xúc hạnh phúc bỗng chốc lại được gợn sóng trong lòng cô. Nhìn hai người trước mặt mình, cô bỗng tựa như nhớ về trước kia, một đoạn thời gian vui vẻ nhất đời cô. 

"Tiểu Yeon, đừng khóc, con muốn cái gì ông ngoại liền mua cho con!" 

Ông ngoại nhẹ nhàng vỗ lưng Jeongyeon. Thật vất vả cháu mình về Nhật chơi, thật sợ đứa cháu này ở lại không được bao lâu liền đi. Giống như lúc trước, Yeon Yeon chưa ở được với ông bà già này được bao nhiêu thì đã đi rồi, đi đến một nơi khiến người làm ba làm mẹ cảm thấy mất mát cùng đau lòng.

"Tiểu Yeon ngoan, bà ngoại nấu đồ ngon cho con, không khóc không khóc." Giọng nói bà ngoại dịu dàng hiền từ, làm Jeongyeon nghe được nhịn không được khóc nức nở.

"Ông ngoại bà ngoại, con rất nhớ hai người." 

Jeongyeon lần đầu tiên làm nũng, làm cho hai ông bà ngoại rất vui vẻ, bởi vì chỉ khi còn nhỏ Jeongyeon mới có thể làm nũng với họ. Trưởng thành rồi thì cũng không còn nữa, tính tình lạnh lùng, xa cách, giống như coi hai ông bà già này là người xa lạ.

"Được rồi! Tiểu Yeon nhà chúng ta, cũng đã trưởng thành, hiểu chuyện rồi..." Ông ngoại vui vẻ cười to, trong lòng vẫn là có chút nhớ con gái cưng, đứa con gái đã dạy dỗ nên đứa cháu ngoan ngoãn của ông.

Dù sao hiện tại, Jeongyeon so trước kia cũng đã chững trạc hơn rất nhiều, thật không hổ là con cháu gia tộc Naniko. Bây giờ, trong mắt của hai ông bà người cháu ngoại chính là đứa ưu tú nhất hiểu chuyện nhất trong tất cả các đứa cháu.

"Tiểu Yeon, bà ngoại sẽ nấu món Tonkatsu con thích." Bà ngoại nói xong thì đã vội vàng cùng quản gia đi tới phòng bếp.

Thấy bà đi nhanh như vậy, Jeongyeon có chút lo lắng: "Bà ngoại, bà đi chậm một chút, đừng đi nhanh như vậy sẽ ngã..." Chưa nói hết câu thì bà ngoại đã đi xa.

"Lại đây, Tiểu Yeon, cùng ông ngoại chơi cờ." 

Ông ngoại Jeongyeon thích nhất là chơi cờ Shogi, khi còn nhỏ Jeongyeon cũng bị lôi kéo học chơi cờ, có điều khi đó đứa bé này hoàn toàn không có hứng thú với mấy con cờ chán ngắt, nên thường lén trốn ông ngoại đi chơi.

Đời trước, Jungyeon có thể nói là một người mê cờ, hết học cờ Janggi, cờ vây, cờ tướng, cờ vua sau đó lại quay sang học Shogi để chơi với ba nuôi, hơn nữa cô còn học trà đạo để vừa pha trà vừa trò chuyện với mẹ nuôi.

"Ông ngoại, xin nhẹ tay với con." 

Câu nói của Jeongyeon làm ông ngoại cười to hài lòng, hiện tại cháu ngoại ông có thể nói là so với trước kia thú vị nhiều. Xem ra, đứa bé này quả thật là đã trưởng thành, nghĩ đến đây lại làm ông cảm thấy vui mừng còn có một chút thỏa mãn.

Một già một trẻ bắt đầu đi những nước cờ đầu tiên, ông ngoại vừa đặt xuống một con cờ thì thổi râu trừng mắt, đứa cháu của ông từ khi nào biết chơi cờ? Lại không cho ông biết? Xem đi xem đi, được lắm, để ông già này xem con thắng được ra sao!

Jeongyeon có chút buồn cười nhìn bộ dáng ông ngoại lúc này, thật giống đứa con nít. Đôi mắt cứ nhìn theo mọi nước đi của cô, làm cô tính hạ xuống quân cờ ở nơi này thì đã vội đặt ở nơi khác.

Sau đó, ông ngoại nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng hạ xuống một quân cờ chủ chốt. Thế là Jeongyeon thua hết cả bàn cờ, tất nhiên ông ngoại thì rất vui vẻ vỗ tay, bộ dáng kiêu ngạo làm trong lòng Jeongyeon bỗng chốc lại thấy ấm áp.

"Thế nào, bội phục ông ngoại chưa?" Vẻ mặt ông ngoại đắc ý, đầu ngẩng lên cao. Cuộc chiến vừa nãy quả thật là quá nguy hiểm, may mắn ông có kỹ năng thần sầu, không thôi thì đã xém chút nữa bại trận vì đứa cháu này rồi.

Trong vườn đều là tiếng cười nói của hai ông cháu, ngay cả bà ngoại ở trong phòng bếp cũng nghe thấy, làm bà cùng quản gia cũng khẽ bật cười theo.

Quả nhiên, chỉ có Tiểu Yeon mới khiến bà cùng chồng mình phải nở nụ cười càng ngày càng nhiều hơn sau vụ việc thương tâm kia.

Cúi đầu nhìn thức ăn bà chuẩn bị cho Tiểu Yeon, đứa bé này thích nhất là đồ ăn bà làm. Lại xem đứa cháu bà cũng thật gầy, mấy ngày nay bà nên bồi bổ cho Jeongyeon có da có thịt hơn một chút. Trong đầu bà ngoại Jeongyeon lúc này đã hình thành một dãy thực đơn dài, chuẩn bị nấu cho Jeongyeon ăn.

Trong phòng khách, hai ông cháu, mỗi người đều cầm một ly trà nói chuyện rất vui vẻ, thậm chí ông ngoại còn cười rất to.

Làm Naniko Isao vừa mới vào cửa nhà, đã nghe thấy được tiếng cười to của ba mình, ông đưa cặp cho người hầu và vội đi vào trong. 

Vừa bước vào phòng khách, Isao đã thấy đối diện ba mình là một chàng trai, chỉ cần nhìn thôi cũng biết đó là đứa cháu lúc còn nhỏ ông đã bồng, nay đã trưởng thành hiện giờ còn rất nổi tiếng, trong lòng bỗng lại tự hào, so với việc con ông làm chủ hai ba công ty còn tự hào hơn.

"Tiểu Yeon, có đói bụng không? Cậu mua cho con bánh Kawarasenbei này." 

Trên đường trở về nhà, Isao còn cố ý đi đến cửa hiệu làm bánh nổi tiếng chỉ để mua bánh Kawarasenbei cho Jeongyeon.

Nếu Jeongyeon nói không cảm động thì đó là nói dối, cô có tài đức gì lại được nhiều người yêu thương như vậy. Đời trước chết yểu không thể phụng dưỡng ba mẹ, đời này cô nhất định phải quý trọng, bảo vệ tốt người nhà của mình.

"Cảm ơn cậu Isao!" Jeongyeon cảm động ôm lấy cậu lớn, sau đó vui vẻ cầm lấy hộp bánh Kawarasenbei. Cũng may mắn Jeongyeon của lúc trước không bị chiều chuộng sinh hư. 

Gia tộc Naniko có một quy tắc đối xử, một là người trong nhà, hai chính là người ngoài.

Jeongyeon lại tiếp tục bị ông ngoại cùng cậu lớn lôi kéo nói chuyện, Jeongyeon thấy hai người nhiệt tình như vậy nên đành vào trò chuyện chung vui. Cậu lớn rất thích Jeongyeon, miệng ngọt lại còn rất đẹp trai.

Isao bỗng nhớ lại điều gì đó liền quan tâm hỏi Jeongyeon có hứng thú tới làm việc tại công ty giải trí ở Nhật hay không, bởi vì ông thấy giới giải trí ở Nhật cũng khá tốt.

"Tiểu Yeon con chuẩn bị làm diễn viên sao? Cậu nghe cậu hai con nói vậy, có cần cậu giúp con chuẩn bị chọn một công ty tốt." 

Dù sao Isao cũng là một trong người quen biết rộng rãi, người quyền lực trong giới giải trí Nhật hầu hết đều quen biết với ông. 

Jeongyeon nghe được câu này, khuôn mặt có chút cứng đờ, đây vẫn là lần đầu tiên cô có người thân có quan hệ rộng.

"Không cần đâu cậu, con đã ký hợp đồng rồi." 

Nghe được Jeongyeon nói, ông ngoại cùng cậu lớn Isao thoáng nhìn nhau, sau đó gật gật đầu mình, như đã hiểu ý của đối phương. Bọn họ biết Jeongyeon muốn đi theo con đường diễn viên, dù sao gia đình họ cũng không phải loại cổ hủ, con cháu muốn gì thì cứ như thế đi...

Jeongyeon cảm nhận được hai người không tin tưởng mình, thì nhẹ nhàng để ly trà xuống.

"Ông ngoại và cậu, hai người phải tin tưởng con. Con sẽ không làm hai người thất vọng." Jeongyeon tự tin nói, dáng vẻ này làm hai người cũng phải gật đầu tin tưởng. 

Ông ngoại xúc động thầm nghĩ cháu mình thật sự lớn rồi. Kích động vỗ lưng Jeongyeon, làm cô thiếu chút là phun hết trà đang uống trong miệng ra! 

"Không hổ là cháu của ông! Ông ngoại tin tưởng con có thể thành công! Isao, sao con không nói gì đi?" Nửa câu đầu của ông ngoại là rất vui vẻ cùng tự hào khi có đứa cháu ngoại có dáng vẻ tự tin như mình lúc xưa, nửa câu sau thì toàn là câu nói uy hiếp...

Isao nghe được lời này của ba mình thì nhanh chóng gật đầu đồng ý, đồng thời còn khen lấy khen để Jeongyeon.

Lúc này ngoài cửa truyền đến những âm thanh náo nhiệt, còn có cả tiếng cãi nhau. 

"Chú đừng đứng chắn đường, con muốn xem em mình trước!" 

Naniko Goro có chút bất đắc dĩ, nhìn bộ dáng kích động của chú hai và chú ba, còn có cả hai đứa em trai luôn luôn bình tĩnh, thành thục, bây giờ đều cùng anh nó tranh giành đi gặp đứa em thân yêu!

"Ba cùng chú ba đem quà vào đi, con đi vào trước đây!" Naniko Jiro vừa nói xong thì nhân cơ hội chui qua khe hở, đắc ý chạy nhanh khỏi đây như chớp.

Naniko Makoto trong mắt hiện lên ngọn lửa giận mãnh liệt, thằng quỷ trời đánh mày ăn gan hùm rồi hay sao!? Lại còn quay đầu đắc ý nhìn chú mày, khá khen!

Ở gia tộc Naniko, người nhỏ vĩnh viễn đều sẽ bị người lớn ức hiếp, trừ bỏ Jeongyeon được yêu thương từ nhỏ ra, thì ba anh trai của cô đều là bị sai vặt, ức hiếp trước giờ.

Naniko Hayao tuy bên ngoài bình tĩnh cực kỳ, nhưng bên trong nội tâm sớm đã suy nghĩ thật nhiều phương pháp để xử lí đứa con trai Naniko Jiro.

"Đứa cháu trời đánh này, quá đê tiện! Mày còn dám khiêu khích cả chú mày nữa hả?" Naniko Makoto nhìn đứa cháu trai đắc ý chạy qua mình thì nghiến răng nghiến lợi nói.

Naniko Jiro không ngờ chỉ một phút giỡn mặt đã vô hình khiến bản thân bị gán vào danh sách đen của bốn con người. 

"Đều đã lớn hết rồi, sao lại trẻ con đến như vậy!" 

Một người phụ nữ mặc Kimono truyền thống, toàn thân đều toát ra vẻ quý phái, nhã nhặn. Bất đắc dĩ nhìn đám người xáo xào trước mặt mình, có điều khi nghĩ đến Jeongyeon tới chơi thì bà cũng thật vui vẻ, nhẹ nhàng đi qua đám người đang giành co dưới đất.

Những quản gia lẫn người hầu ở đây đều biết người phụ nữ quyền lực này là ai, đây chẳng phải là Đại phu nhân- Nakatomi Rei của gia tộc hay sao, bối cảnh gia đình Nakatomi vô cùng sạch sẽ, là dòng dõi gia đình pháp sư. Cho nên, vẻ cao quý cùng khí chất khác người đã hình thành từ xương cốt của người phụ nữ này.

Nhị phu nhân Kojima Misumi nhìn vậy cũng bất đắc dĩ lắc đầu.

Gia đình Kojima chỉ là một gia đình bình thường, ba mẹ đều là giáo sư đại học, nên bà cũng là một người phụ nữ vô cùng khéo léo trong cách nói chuyện lẫn cử chỉ.

Tam phu nhân Tokugawa Akari, sinh ra trong gia đình truyền thống quân nhân, ba mẹ đều có chức vị cao trong quân đội, cho nên tính tình quyết đoán dứt khoát, chỉ nói một lần không nói đến lần thứ hai.

Ba vị phu nhân đều vô cùng yêu thương Jeongyeon, bởi vì Jeongyeon là đứa nhỏ nhất, hơn nữa khi còn nhỏ Jeongyeon vô cùng đáng yêu nên thành ra ai cũng cưng chiều. Tuy lớn lên rồi không còn dễ thương nữa nhưng lại rất hiểu chuyện, cho nên ba người đều yêu quý đứa cháu này.

Hiện tại, cũng chỉ có Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân ở nhà, Tam phu nhân bởi vì chuyện quân đội nên không thể về.

Mọi người đi vào phòng khách, liền thấy  Naniko Jiro, cái đứa trời đánh đang xoa đầu một chàng trai lớn lên vô cùng anh tuấn.

Nhìn đến đây mọi người đều ngây người, chàng trai này là ai? Đừng nói đây là tiểu Yeon nhà bọn họ nha!

"Anh Jiro, đừng xoa đầu em nữa." Jeongyeon bất đắc dĩ cầm lấy tay Jiro đẩy khỏi đầu mình nói.

Jiro lúc nãy cũng rất ngạc nhiên, kéo Jeongyeon ra một góc tò mò nhìn từ trên xuống dưới đứa em lâu ngày anh không gặp, xoa xoa đôi mắt, anh cảm thấy đứa em này như thế nào lại thay đổi nhiều đến như vậy! Không chỉ diện mạo đẹp trai hơn, khí chất cũng thay đổi 180 độ!

Thầm nghĩ đứa em anh khi còn nhỏ rất đáng yêu, trưởng thành làm sao có thể trở nên xấu xí được cơ chứ. Ai nha, em anh soái quá trời, tự hào quá nên đi khoe mới được.

Jeongyeon đau đầu nhìn ba người anh trai trước mặt mình, giống như trước giờ chưa thấy qua mặt cô vậy.

Nghe Yoo phu nhân nói, Jeongyeon khi còn nhỏ đã từng có một thời gian ở gia tộc Naniko, lúc đó Yoo phu nhân thật sự rất bận, vì không yên tâm để Jeongyeon một mình ở nhà. Nên đành gửi cháu ngoại về nhà ba mẹ đẻ, giữ mấy ngày. 

Khi đó Jeongyeon cũng mới 6 tuổi, là một đứa trẻ rất hiểu chuyện cũng như có chút trưởng thành trước tuổi, lớn lên vô cùng thanh tú và đáng yêu, tính cách lại ngoan ngoãn, thông minh, miệng lại ngọt, nên mọi người trong nhà đều đặc biệt yêu thích Jeongyeon.

Yoo phu nhân giáo dục Jeongyeon vô cùng tốt, nhưng bà lại giữ bí mật thân phận của Jeongyeon với mọi người trong gia đình. Bởi vì, bà chỉ chờ khi Jeongyeon trưởng thành có thể một mình đảm đương mọi việc, khi đó bà sẽ trước mặt mọi người nói ra bí mật bị chôn giấu nhiều năm này. 

Hơn nữa, khi còn nhỏ diện mạo của Jeongyeon lại khiến người khác nhằm tưởng là con trai, lớn lên lại có vài nét rất giống người ba đã khuất. Jeongyeon khi còn nhỏ cũng hiểu được trên người mình có một bí mật cần phải che giấu không cho người khác phát hiện, cho nên việc thay quần áo hay những tiếp xúc thân mật trong gia đình Jeongyeon đều khéo léo né tránh nhất có thể. 

Gia tộc Naniko thì lại cảm thấy cháu mình thật sự là quá thông minh và hiểu chuyện, nhỏ như vậy đã biết tự mình tắm rửa, mặc quần áo. Có thể thấy được chỉ số thông minh của đứa bé này cũng là vô cùng cao, không biết vì sao khi lớn lên thành tích học tập lại kém như vậy...

"Tiểu Yeon nhà chúng ta càng nhìn lại càng thấy đẹp, thật giống anh rể. Lại còn giống..." 

Cậu ba Naniko Makoto cảm thán nói ra một câu nhưng vế sau lại bỏ lửng, nhớ lại người anh rể đã khuất cùng đứa em gái đã mất. Khi đó, anh rể đứng trước mặt gia đình chân thành nói sẽ giành những gì hạnh phúc nhất cho chị gái. Em gái anh thì vội vàng từ Hàn Quốc bay về Nhật Bản cũng chỉ vì lo lắng chị gái mình kết hôn với người không tốt. 

Lại không nghĩ tới đường đời vẫn còn dài nhưng hai người đã đi trước, để lại vợ cùng con cái và cả gia đình nhớ nhung.

Nhớ lại chuyện cũ, Makoto chỉ nhẹ nhàng xoa xoa đầu Jeongyeon, sau đó lại phát hiện Jeongyeon lớn lên đã muốn cao hơn ông rồi, nên ông chỉ đành vỗ vai đứa cháu này.

Anh ba...

Jeongyeon chỉ nhìn vào đôi mắt của Makoto, không biết nên nói lời nào mới tốt.

"Mọi người, con..." Jeongyeon nghẹn ngào nhìn mọi người trong nhà, trông thật thân thuộc nhưng cũng thật xa lạ biết bao.

Mọi người chỉ dịu dàng nhìn Jeongyeon, trong ánh mắt đều là sự yêu thương...

"Tiểu Yeon con nói đi, chúng ta đang nghe đây." 

Cậu Isao là người đầu tiên lên tiếng, giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng, làm cho con trai Goro ngồi ở kế bên, nghe vào liền nổi hết cả da gà da vịt vì không quen. Phải biết rằng, ba của anh từ trước đến giờ chưa bao giờ ôn nhu như thế, đối với con cháu trong nhà đều là hét lớn nói to không thì là những hình phạt rất nặng và...Rất đáng sợ!

"Tất cả đều ở nơi này làm gì, muốn làm gì thì làm nấy đi, lão già này còn muốn cùng Tiểu Yeon tâm sự." Ông ngoại nhìn nhiều người vây quanh cháu ngoại mình thì không vui, một đám thật nhàn rỗi quá ha?

Những lời này vừa nói ra đã làm mọi người ở phòng khách bỗng run người một cái, Naniko Kondo vẻ mặt đứng đắn nhìn ông mình nói.

"Ông nội, chúng con muốn mang Tiểu Yeon đi chơi bóng rổ."

Kondo ở công ty chính là một tổng giám đốc, lạnh nhạt lại độc đoán. Chỉ khi đối với Jeongyeon anh mới dịu dàng đến như thế, bởi vì khi còn nhỏ anh rất thích đứa em này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top