Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì bảo vệ bản thân mình, bảo vệ tài sản chính tay mình tạo ra, bảo vệ người duy nhất mình tin tưởng. Nên mọi thứ cô đều phải cảnh giác lúc nào cũng phải đề phòng mọi thứ, có đôi khi bị kẻ địch tấn công cho dù là bị thương cũng chỉ vội vàng băng bó qua loa, trên người lưu lại không ít vết thương, thói quen xấu cũng rất nhiều.

Thật may, đời này thân thể cô cũng thật khỏe mạnh, rất có sức sống, nên cô cảm thấy chính mình cũng thật may mắn, chỉ là việc sống lại này cũng thật huyền diệu cũng rất khó tin.

Thay đổi một bộ quần áo mới, quần áo cũ cô bỏ vào balo một chút nữa đem cho quản gia đưa về nhà.

Vuốt thẳng lại quần áo rồi vặn cửa ra ngoài, cô liền thấy được Momo đang dựa vào một bên cửa phòng bên cạnh, đôi tai đỏ rực, hai tay thì bụm mặt mình lại nhìn trông rất ngốc.

Jeongyeon vẻ mặt nghi hoặc, Momo làm sao vậy, có phải hay không nơi này quá nóng? Hay vẫn là bị bệnh rồi?

Nghĩ vậy, cô dùng tay nhẹ nhàng đặt lên trán Momo, trong lòng bàn tay cô truyền đến một nhiệt độ tựa như lửa nóng làm cho Jeongyeon nhướng mày, tay trái đem balo đặt xuống mặt đất, hai đôi tay cô khẽ để lên hai bên má Momo.

Momo bị sự lạnh lẽo từ đâu xuất hiện kia mà bừng tỉnh, mở to hai mắt nhìn đôi tay đang để lên mặt nàng cùng với đó là nụ cười hiền hòa và ánh mắt dịu dàng của Jeongyeon! Momo ngay lập tức né tránh đi ánh mắt kia không dám nhìn Jeongyeon. 

Nhớ lại những hình ảnh nàng mới vừa suy nghĩ, thật là cảm thấy thật ngượng ngùng!

Jeongyeon buông tay, hai tay cắm vào túi quần: "Momo, cậu bị bệnh rồi sao? Mặt như thế nào lại đỏ như vậy?" 

Jeongyeon thật lo lắng cho Momo, rốt cuộc cô bé dễ thương này nếu bị bệnh sẽ rất khó chịu đi.

"Không không không có! Tớ chỉ thấy nơi này quá nóng mà thôi!" Momo lắp bắp nói, hai tay nhỏ quạt quạt mặt mình, ý đồ xua tan đi cái nóng.

"Thật sao? Vậy chúng ta mau đi ra ngoài thôi." 

Jeongyeon mỉm cười nói rồi xoay người chuẩn bị rời đi, Momo thấy vậy cũng lập tức chuẩn bị đuổi theo, nhưng không biết xui xẻo hay sao trên mặt đất lại có một vũng nước nhỏ cứ thế đạp lên liền té ngã ngay lập tức. 

"A!"

Jeongyeon nghe phía sau mình truyền đến tiếng kêu của Momo, cô nhanh chóng xoay người tay nhanh chóng giữ chặt tay Momo, kéo về phía mình.

Momo tròn mắt mở to nhìn người trước mắt mình. Hàng mi cong vút, rồi đến đôi mắt hổ phách anh khí, mọi thứ của Jeongyeon đều đẹp như vậy, không lúc nào không làm tâm nàng hồi hộp cùng khẩn trương.

Một bên tay Jeongyeon ôm lấy eo của Momo, còn Momo thì đôi tay gắt gao ôm lấy cổ Jeongyeon, trong lòng nàng hiện giờ đều là cảm giác an toàn cùng hạnh phúc.

Jeongyeon ôm Momo một lúc, lại lo sợ Momo sinh bệnh nên động tác thật mềm nhẹ, khẽ dùng tay thật nhẹ nhàng ôm qua eo Momo sợ nếu làm mạnh sẽ khiến nàng đau, bế Momo lên. Jeongyeon bước chân ra ngoài, chân chậm rãi đi đến phòng y tế.

Momo cứ thế dựa vào người Jeongyeon, ở khoảng cách này cho dù vô tình hay cố ý đôi tai nàng vẫn nghe được từng nhịp tim của con người này.

Đôi mắt Jeongyeon nhìn Momo quan sát biểu hiện của nàng, khuôn mặt hồng hồng, đôi mắt mông lung, đôi môi phấn hồng, thật là có điểm mê người, sửng sốt vài giây Jeongyeon khẽ lắc lắc đầu mình.

Momo chớp mắt to nhìn Jeongyeon, hiện tại trái tim nàng giống như đang đập không ngừng nghỉ, thật khó thở.

Xem Jeongyeon ở khoảng cách gần như vậy, Momo mới có dịp nhìn kĩ hơn. Giữa mày của Jeongyeon phảng phất có nhàn nhạt sự sầu bi, đôi mắt sáng âm trầm, nhưng luôn khiến nàng bị hấp dẫn.

Trong lòng Momo thật chờ mong động tác tiếp theo của Jeongyeon, khi thấy Jeongyeon từ từ cúi đầu đến gần phía mình, đôi mắt Momo run rẩy đóng chặt lại, thật là giống như một chú mèo nhát gan cũng làm người ta cảm thấy thật đáng yêu.

Một lúc lâu, không cảm nhận được động tác tiếp theo của Jeongyeon, mà chỉ cảm thấy trên trán mình có vật gì đó lạnh lẽo làm hô hấp nàng ngừng như đình chỉ. 

Cho đến khi cảm giác lạnh lẽo chậm rãi biến mất, Momo mở to mắt liền thấy Jeongyeon đang bật cười với nàng.

Cả người nàng chỉ hận không thể tìm một cái hố mà chui vào!

"Làm sao vậy? Chờ mong cái gì sao? Hửm?" Trong ánh mắt của Jeongyeon hiện lên ý cười, trong lòng thì thở phào một hơi, cũng may là không có sốt. 

Thật là làm Momo thẹn thùng cực kỳ.

Sau khi đặt Momo lên giường bệnh nghỉ ngơi, Jeongyeon nhanh chóng tìm một cái ghế ngồi bên cạnh. 

"Thật là không mong chờ gì sao?" Jeongyeon mỉm cười nhích lại càng ngày càng gần, Momo thấy vậy chỉ phồng má, dẩu miệng lên nói: "Mới không có!" 

Nghe đến giọng nói làm nũng kia của Momo làm Jeongyeon khẽ phát ra một trận cười nhỏ.

Jeongyeon tay nhẹ nhàng nâng lên cằm Momo, nhìn đôi mắt to tròn của người kia, cảm giác thật là dễ thương.

Momo đáng yêu đơn thuần cứ như vậy bị Jeongyeon nhìn chằm chằm không tha.

Khuôn mặt nhỏ của Momo đỏ càng thêm đỏ, hai tay nắm chặt lại, Jeongyeon muốn làm gì, làm sao bây giờ, thật thẹn thùng.

Ngón tay thon dài của Jeongyeon di chuyển, ôn nhu vén lên những sợi tóc lộn xộn trên trán Momo, giọng nói nhỏ nhẹ nói "Momo ngốc, lại suy nghĩ đến chuyện gì rồi." 

Trong giọng nói đều là sủng nịch yêu thương làm Momo chịu không được! Jeongyeon thật sự rất ôn nhu!

Nhanh tay cầm lấy gối đầu che lại mặt đang đỏ vì thẹn thùng của mình, đầu nhỏ liên tục lắc qua lắc lại như muốn phản bác.

Jeongyeon cười một tiếng, tay nhẹ nhàng gỡ ra chiếc gối đang che đi con người ngốc kia ra.

 "Cho tớ gỡ ra nào. Cậu tính cho mình ngạt thở hay sao?" Jeongyeon bất đắc dĩ phải nhẹ giọng nhắc nhở cô bé ngốc này.

Momo nghe thấy vậy thì nhanh chống thả chiếc gối qua một bên, đôi tay nắm lại đưa tới trước mặt Jeongyeon tỏ vẻ kháng nghị: "Không được chọc tớ! Không tớ sẽ đánh cậu."

"Được rồi, tớ không chọc cậu...Momo ngốc."

=====

Buổi sáng ngày hôm sau, sáng sớm bọn học sinh đều đứng ở trước bảng xếp hạng điểm thi xem xét thành tích của chính mình, có không ít học sinh đến đây nhạo báng để xem Jeongyeon mấy ngày trước mạnh miệng như thế nào. Nhưng khi nhìn đến cái tên kia nằm trong top 3 của trường đám học sinh liền sợ ngây người!

Yoo Jeongyeon! Hiển nhiên! Là đem Minatozaki Sana rớt xuống hạng hai! Còn Hội trưởng Mina rớt xuống hạng ba!

Thật làm vô số học sinh thay đổi cái nhìn về Yoo Jeongyeon, và hiện thực cũng thật hung hăng cho mỗi người một cái tát đánh chát chát mấy cái, không ít người trước kia trào phúng Jeongyeon đều cảm giác được mặt mình đau quá!

Cái loại cảm giác nóng rát này thật là làm những học sinh đó hổ thẹn.

Trước kia, Jeongyeon học tập kém, lớn lên xấu, còn đáng khinh, quả thật chính là kẻ địch trong mắt của đám người trong trường, không ít học sinh đều thích chèn ép Jeongyeon.

Làm Jeongyeon thật sự rất khó sống ở cái ngôi trường này, không có bạn bè, chỉ có Momo nguyện ý cùng Jeongyeon làm bạn bè, nếu không có Momo thì cũng không có một người nào tình nguyện làm bạn với Jeongyeon!

Hôm nay, Jeongyeon dùng thành tích của mình lại một lần nữa đánh cho những người khinh thường một cái tát, làm cho các người đó biết Yoo Jeongyeon chỉ là mới tát nhẹ mà thôi.

Nayeon đôi mắt trừng lớn nhìn hạng 1 với ba chữ cái màu đỏ to, Yoo Jeongyeon. Tên này không ngờ lại là đứng hạng nhất! Thật sự, thật làm người ta khó có thể tin được, chẳng lẽ tên này trước kia đều là giả ngu hay sao!

Momo thì vui vẻ cực kỳ, nàng liền biết Jeongyeon sẽ đạt được hạng nhất, Jeongyeon của nàng là số một....

Jeongyeon khoanh tay bình tĩnh nhìn bảng xếp hạng trước mắt, đối với thành tích của mình cô cũng thật vừa lòng, không thể tưởng được chính mình nhiều năm không đọc sách còn có thể đạt được hạng nhất, từ lúc cô sống lại cho đến giờ thì cũng phát hiện ra một điều rất thú vị, khi bản thân chỉ cần đọc qua một thứ gì đó điều không thể quên được.

Đã đạt được hạng nhất, cô cũng không ngại đánh một cái tát vào mặt những người nào dám khinh thường mình và cũng không ngại đám đối địch hạ thấp hình tượng của mình.

Rất nhiều người đều dùng một loại ánh mắt sùng bái, hâm mộ nhìn Jeongyeon, không hề giống như trước đây đều là trào phúng cùng nhạo báng.

Lúc này, có một giọng nói truyền đến: "Ai mà biết được tên này có phải hay không gian lận! Trước kia học tập kém cỏi, đứng từ dưới đếm lên. Chỉ hơn một tuần, lại có thể học tập tiến bộ lớn như vậy sao? Quả thật là không có khả năng!" 

Giọng nói ngông nghênh không coi ai ra gì này đến từ một người từng bị Jeongyeon đánh bại thảm hại cựu nam thần hạng nhất Bam Bam.

Bam Bam nhìn đến bảng xếp hạng này thì hoàn toàn khó chịu, chơi bóng rổ thắng hắn liền tính đi, bây giờ điểm thi còn cao hơn cả Sana? Khẳng định là gian lận!

Bam Bam nói ra những lời quả thật chính là ném một cục đá vào hồ nước yên tĩnh, nổi lên từng trận gợn sóng.

Rất nhiều học sinh không quen nhìn Jeongyeon, ghen ghét Jeongyeon, hiện giờ đều sôi nổi bắt đầu lên tiếng tỏ vẻ không tin, đám người đó không ngừng hô hào.

Ngược lại với đám người một số học sinh tương đối hâm mộ Jeongyeon đều dùng loại ánh mắt chờ mong nhìn Jeongyeon, hy vọng Jeongyeon nhanh chóng giải thích rõ ràng.

Nayeon lập tức tức giận, Bam Bam tên khốn này, gặp người khác tốt hơn mình liền sinh ra ganh tị đúng không! Jeongyeon ưu tú như vậy làm sao mà có chuyện gian lận!

 Momo cũng trừng mắt nhìn Bam Bam, người này như thế nào lại đáng giận như vậy!

Rất nhiều học sinh trong trường cũng bắt đầu hoài nghi, không ít học sinh kêu to Jeongyeon lấy ra chứng cứ.

Giờ phút này, Jeongyeon ánh mắt khinh thường nhìn đám học sinh này. Giải thích cái gì? Cần thiết giải thích sao? Được thôi, nếu không tin thì cũng không sao. Cô cũng không có thời gian cùng đám ngu ngốc này biện minh làm gì vì nó rất lãng phí thời gian và không cần thiết. Dù sao binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn.

Jeongyeon xoay người, một câu cũng không nói, thản nhiên cất bước đi xa, mặc cho đám học sinh phía sau lưng mình đang kêu gào đều ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Jeongyeon.

Yoo Jeongyeon đúng là quá kiêu ngạo! Đã gian lận còn kiêu ngạo như vậy! Không ít học sinh đã và đang trên đường đi tới phòng của giáo viên chủ nhiệm.

====

Chỉ trong chốc lát, Jeongyeon liền bị gọi vào phòng của chủ nhiệm, xoa nhẹ đầu mình.

Thật mệt mỏi, thà kêu tôi kiểm tra lại còn thiết thực hơn việc ngồi nghe ông nghi ngờ? Từ khi nào giáo viên của một ngôi trường danh giá lại thiếu động não như vậy?

Gõ cửa, sau đó vặn cửa bước vào liền thấy bản mặt đỏ như ớt của giáo viên chủ nhiệm, giống như hận không thể đem Jeongyeon đánh chết vậy.

Ngôi trường này chính là một trường học quý tộc danh giá, không nghĩ tới lại xuất hiện một học sinh như Jeongyeon làm xấu danh tiếng ngôi trường này!

Jeongyeon khí định thần nhàn đứng đó, chủ nhiệm thấy vậy thì càng tức hơn mặt mày nhăn nhó như đi đòi nợ, gian lận còn kiêu ngạo như vậy? Tốt lắm! Không cho tên học sinh này cút khỏi khôi trường này ông sẽ không mang họ Lee!

"Yoo Jeongyeon! Mau nói em dùng phương pháp gì để gian lận! Rất lợi hại a, lại còn đứng hạng nhất!" Trong lời nói của Chủ nhiệm đều là châm chọc, giọng nói khẳng định không chút nào cho Jeongyeon cơ hội biện minh cho mình.

Jeongyeon nghe được lời kia thì cười khẩy. Đây là giáo viên hay sao? Không hỏi rõ ràng, không đi điều tra rõ chân tướng liền lung tung định tội học sinh?

"Đây là em tự chính mình làm, chủ nhiệm thầy không đi điều tra rõ tình huống liền định tội em. Được, em yêu cầu tìm hiệu trưởng." 

Giọng nói của Jeongyeon lạnh băng, Jeongyeon cô kiểm tra chính là dựa vào chính mình! Không cần dựa vào ai mà gian lận!

Chủ nhiệm nghe được lời này thì nổi giận đùng đùng, chỉ bằng một học sinh nhỏ nhoi như Yoo Jeongyeon còn muốn mời hiệu trưởng?

Hiệu trưởng của Trường đại học quý tộc TWICE danh tiếng chính là một đại nhân vật hơn nữa là một đại nhân vật phong vân, nghe nói có bối cảnh có tướng mạo có tài năng còn có điểm lợi hại.

Gia tộc của người này chủ yếu dựa vào việc giáo dục mà lập nghiệp, nghe nói thời cổ đại gia tộc này chính là được đặc cách làm thầy dạy học cho con cái hoàng đế.

Nói tóm lại bối cảnh thật rất không nên chọc vào, ở Seoul này chỉ cần là một trường mang cái danh quý tộc thì hết mười cũng tám nằm trong tay gia tộc này, bên trong những ngôi trường này mỗi học sinh không có ai trong nhà là không có bối cảnh cả.

Đại học quý tộc TWICE cũng chỉ là một cái phân hiệu mà thôi, Hiệu trưởng đại nhân của ngôi trường này cũng chính là đại tiểu thư duy nhất của gia tộc, bị cha mình từ New York bắt đến Seoul làm việc.

Hiệu trưởng đại nhân năm nay cũng đã qua 25 nồi bánh trưng, toàn thân đều là một hương sách nhàn nhạt, làm người ta cảm thấy thật là một người điềm đạm, thành thục.

Khi trở lại Seoul liền tiếp nhận Đại học quý tộc TWICE, sau 2 năm làm hiệu trưởng ở ngôi trường này càng thêm làm người tán thưởng cùng bội phục, không có ai không bội phục trước những thủ đoạn sấm rền gió cuốn của người này.

Jeongyeon nhướng mày, cô cảm thấy người này có điểm quen thuộc nhưng chắc không phải người cô đang nghĩ đâu.

Hừ, cô thật không ngại đem hiệu trưởng gọi tới nơi này, tuy rằng ai cũng nói người hiệu trưởng này lạnh tựa như khối băng chính là một băng sơn nữ nhân. Nhưng đối với học sinh vẫn là rất công bằng công chính.

Chủ nhiệm khẳng định không thể gọi hiệu trưởng tới, gọi tới chỉ sợ sự việc sẽ xuất hiện nhiều việc khó lường trước. 

Ông đã nhận chỗ tốt của học sinh Bam Bam nếu đột nhiên chuyện vỡ lỡ ra không phải sẽ bị hiệu trưởng biết? Hiệu trưởng kia còn có thể buông tha cho ông sao? Nghĩ đến cảnh tượng hiệu trưởng đem những người làm trái quy định đi, ông cả người đều run lên một cái.

"Em hy vọng chủ nhiệm có thể điều tra rõ chân tướng, chứng minh em trong sạch....Nếu không..."

Jeongyeon cúi đầu gần bên tai chủ nhiệm, nhỏ giọng chỉ có hai người nghe: "Nếu không chỉ sợ cái mạng của thầy cũng không còn đâu. Doanh nhân như tôi rất giữ trọng chữ tín và cũng rất giữ trọng hình tượng của mình" 

Giọng nói Jeongyeon nhàn nhạt, phảng phất tựa như nói hôm nay trời thật sáng, hôm nay nếu không làm động tĩnh lớn chắc chắn hiệu trưởng sẽ không ra mặt.

Chủ nhiệm xanh mặt, tay run nhìn Jeongyeon đầy hoảng sợ. Trong lòng ông ta hiện giờ chỉ hy vọng nhanh đem Yoo Jeongyeon định tội danh gian lận trên đầu, đuổi tên này ra khỏi trường học danh tiếng! Chuyện như vậy đối với mọi người đều có lợi chứ không có hại!

Jeongyeon cười khinh, khoanh tay nhìn chủ nhiệm. Tội này tôi không gánh!

Lúc này ngoài cửa truyền đến một trận xôn xao, mọi người đồng thời đều hô lên một tiếng "Chào Hiệu trưởng!" 

Trong giọng nói đầy vẻ cung kính không lừa được người, có thể thấy được người hiệu trưởng này là cỡ nào làm người tin phục.

Cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, Jeongyeon liền lập tức nhìn người đứng ở trước mắt mình đến ngây người.

Dáng người hoàn mỹ, đôi mắt lạnh lùng thờ ơ làm người ta có thể cảm giác được sự lạnh lẽo bên trong, mái tóc đen dài hơi cuốn ở phần đuôi rối tung trên vai, sóng mũi cao thẳng, hơi nhấp môi mỏng, ngũ quan tinh xảo đến mức làm người khác mê mẩn.

Toàn thân khí chất điều tỏa ra vẻ học thức, nhưng đồng thời cũng phát ra từng trận lạnh lẽo làm sóng lưng người ta chợt lạnh rét. Đúng là rất kỳ quái, hai loại khí chất mâu thuẫn nhau như vậy nhưng lại có thể bị nữ nhân này dung hợp đến hoàn mỹ như thế.

Thật là một mỹ nhân băng lãnh lại cổ điển.

Nữ nhân kia đôi mắt híp lại, cụ thể nguyên nhân nàng điều có hiểu biết, giờ phút này nàng nhìn về phía Yoo Jeongyeon đang bình tĩnh nhìn mình. Rồi lại chuyển ánh mắt qua, trực tiếp nhìn về phía chủ nhiệm.

Chủ nhiệm bị nhìn đến cả người đều lạnh run, trong lòng ẩn ẩn có cảm giác làm ông bất an.

Jeongyeon nhéo nhéo lòng bàn tay mình khi nhìn thấy nữ nhân kia, đôi mắt cô hiện lên tia kinh ngạc lẫn bi ai nhưng nhanh chóng biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top