Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Trong một căn phòng tối, le lối một chớm đỏ rực, mùi thuốc súng pha lẫn với khói thuốc nồng nặt tạo nên một không gian ảm đạm, chết chóc và mù mịt.

-" Phác Chí Mẫn, khá lắm"

Một giọng nói khàn đặc nhưng tỏa ra một uy lực khiến người đối diện phải rung sợ

-" Đến lúc chào hỏi nhau rồi" - Người đàn ông kéo hơi thuốc rồi phà một làn khói, đôi môi mỏng nhẹ nhàng kéo lên, một nụ cười thật quỷ mị.
----------------

Không khí buổi nắng sớm thật thoải mái, lại thêm mùi hương hoa thoang thoảng làm đầu óc con người ta cũng sáng suốt minh mẫn hơn rất nhiều. Cố hít thở thật sâu Chung Quốc vươn đôi vai gầy lộ rõ xương quai xanh tinh tế. Quả thực cậu mấy ngày nay được chăm sóc rất tốt, chỉ ăn, nằm, ngủ, rồi đi dạo quanh vườn hoa, rồi lại uống thuốc, cứ như vậy khiến cậu vừa cảm thấy buồn chán nhưng sức khỏe lại hồi phục rất nhanh, chỉ thoáng có 1 tuần trôi qua mà cậu đã lên hẳn 3 cân, bên vai cũng không còn đau nhứt do vết đạn bắn trúng nữa, tay nghề của bác sĩ Mẫn quá ư là tốt đi.

Nói đi cũng nói lại, cả tuần nay cậu cũng chẳng thấy cái tên mắc dịch Phác lão đại gì đó đâu cả. Sau khi bỏ lại cho cậu một câu " Tôi thích thế" và một bụng tức tối thì hắn như bốc hơi khỏi thế giới này. Hỏi bọn thuộc hạ của hắn thì chỉ nhận được hai đáp án, một là họ chẳng thèm trả lời, hai là một câu không biết khiến cậu phát chán. Đúng là tên ôn thần kiêu ngạo, y ngoài chỉ có khuôn mặt đẹp trai ra thì từ tính cách cho đến thái độ thật chẳng ra làm sao, đến cả bọn thuộc hạ của hắn cũng mắc dịch y như vậy, người ta nói " nồi nào nắp vung đấy" quả thực không sai mà.

Đang ngồi suy nghĩ đăm chiêu thì có một giọng nói trầm ấm vang lên

-" Chung Quốc, cậu dậy sớm thế"

-" A bác sĩ Mẫn, anh cũng dậy sớm mà"

-" Tôi đã dặn là cứ gọi tôi là Doãn Kì mà, tôi hơn cậu cũng có 2 tuổi, cứ gọi như thế cho thân mật, dù sao thì sau này chúng ta coi như là người một nhà" - Mẫn Doãn Kì ngồi xuống bên cạnh cậu, rót trà

-" Sau này người một nhà?, anh có nhầm lẫn gì không vậy?"- Chung Quốc đón lấy tách trà thảo mộc nóng hỏi, đưa lên mũi ngửi rồi nhẹ nhàng thổi.

-" Ý cậu là?" - người con trai mặc áo blouse trắng nghiên đầu, tỏ vẻ không hiểu ý.

-" Ý tôi là có thể sau khi khỏi bệnh, tôi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức"

-" Coi bộ cậu vẫn chưa hiểu hết ý của lão đại nhà bọn tôi rồi" - Doãn Kì cũng thưởng thức một tách trà nóng, thần thái cũng dịu hơn hẳn, cảm giác thật thoải mái

-" Cái tên mắc dịch họ Phác đấy hả, Doãn Kì chỉ là tôi lúc trước cũng có học một ít võ công, coi như thân thủ cũng còn nhanh nhẹn. Chẳng qua là vì vết thương nên chưa rời khỏi đây được. Cái tên Phác gì đó tôi không hiểu sao hắn ta lại làm như vậy, tôi cứu hắn một mạng chẳng những không cảm ơn, còn giam lỏng tôi ở nơi này" - vừa nói cậu vừa thể hiện gương mặt tràn đầy sực bất mãn

Mẫn Doãn Kì nghe xong liền cười hiền
-" Chính là vừa mắt cậu"

-" Vừa mắt?"

-" Thật ra tôi, lão đại, lão nhị,lão tam và lão tứ là những đứa trẻ có hoàn cảnh tương đối giống nhau, cuộc đời xô đẩy chúng tôi gặp nhau rồi kết huynh đệ. Từ trước đến nay, lão đại chưa bao giờ có xảy ra động chạm với ai khác ngoài tiểu thư Yumi ra thì cậu là người thứ hai" - Doãn Kì ung dung trả lời

-" ......Hắn ta.... chảnh tới như vậy hả"

-" Lão đại bị mắt một căn bệnh, đó là bệnh ưa sạch sẽ nên không bao giờ có chuyện đó sảy ra, tiểu thư Yumi là thanh mai trúc mã thì không nói, còn cậu rõ là vừa mới gặp nhau mà đích thân lão đại ôm cậu đến đây chữa trị. Lại trong thời gian tôi nghĩ phép mà hắn bắt tôi trong vòng 2 tiếng phải từ nước A về đây chữa trị cho cậu đấy" - đến cuối câu Doãn Kì nhấn mạnh từ nghĩ phép như có chút bất mãn

-" ...."

-" Tôi nghĩ là nhất định không đơn thuần là lão đại muốn trả ơn cậu cứu một mạng thôi đâu. Lão đại trước đến giờ nói một là một, hai là hai, cậu nên sớm chuẩn bị tinh thần đi. Lão đại sẽ không để cậu thoát khỏi anh ấy đâu, cho dù cậu có đi đâu làm gì chăng nữa" - giọng nói chắc nịch, ánh mắt có hơi dò xét nhìn Chung Quốc

-" Hắn ta...rốt cuộc là thứ gì chứ, cuộc sống của tôi là do tôi quyết định. Hắn ta độc đoán, khô khan, kiêu ngạo như vậy, không hiểu sau, các anh lại tự nguyện đi theo người như vậy chứ?" - Chung Quốc có phần hơi bức xúc, nên giọng nói có phần lớn tiếng.

-" Sau này cậu sẽ biết thôi, đến giờ ăn sáng rồi, cậu ăn xong rồi uống thuốc, nếu hắn ta về mà thấy cậu chưa khỏi, chắc hắn sẽ bắt tôi đi châu Phi đấy, còn bây giờ tôi đi làm việc đây" - Doãn Kì nói xong liền rời khỏi

" Xem ra mình phải tự thân thoát khỏi đây thôi, nhân cơ hội hắn ta không có ở đây, 36 kế chạy là thượng sách"

Nói là làm, sau khi ăn sáng xong, bụng đã no căng, cậu giả bộ đi ra vườn dạo chơi như hằng ngày cậu vẫn thường hay làm nên bọn thuộc hạ của hắn không quá chú ý đến. Mấy ngày nay họ quang sát thấy cậu cũng có vẻ ngoan ngoãn nên có phần thả lỏng. Chớp thời cơ, nhân lúc bọn họ không để ý mà cậu men theo đường ra vườn hoa, trèo lên cây cổ thụ rồi nhảy ra hàng rào mà không ai phát hiện ra được.

" Cũng may là lúc trước có học ít võ công, nếu không thì với độ cao này nhảy  xuống không mất mạn, cũng gãy chân mất" - Chung Quốc thở phù nhẹ nhỏm

Chung Quốc tìm một bụi cây gần đó nấp vào, tránh tay mắt của tên Phác Chí Mẫn đang đi tuần tra quanh căn nhà. Cậu nhìn trước nhìn sau, đây chẳng phải là ngọn đồi phía tây ngoại thành sao. Đúng là dân có tiền, chắc anh ta đã mua hết ngọn đồi này luôn rồi quá.

Ngồi định thần lại một lúc, cậu quyết định đi theo lối mòn từ từ xuống đồi, vì nếu đi theo đường xe chạy, biết đâu xui xẻo gặp ngay tên họ Phác chết bầm kia thì sao. Chính Chung Quốc cũng không hiễu, vì sau bản thân lại có chút e dè với người kia nữa.

Vừa quay đầu lại thì cậu nghe thấy tiếng nổ súng, sau đó là cậu nhìn thấy bác sĩ Mẫn Doãn Kì bị một tốp người áo đen quần đen kéo vào một chiếc xe. Một tên có vẻ là kẻ cầm đầu đưa cho bọn cấp dưới một vật gì đó, cậu cố mở mắt ra nhìn thì nhìn thấy đó là thiết bị gì đó cùng với mấy quả boom.

-" Mình còn tưởng những cảnh này chỉ có trong phim thôi chứ"

Nói đi phải nói lại, cậu quả thật không vừa mắt cái tên Phác gì đó, nhưng ít ra Doãn Kì thật sự mấy hôm nay chăm sóc cậu rất tốt, anh ấy còn tốt bụng nữa, cậu không thể bỏ anh ấy thấy chết mà không cứu được. Nhưng mà cầu cứu ai bây giờ, cậu đâu biết hắn ở đâu làm sao mà có thể thông báo cho hắn được. Với lại bên cạnh hắn có biết bao nhiêu người, nếu cậu bỏ đi lúc này không phải là kẻ gián tiếp hại chết tất cả bọn họ. Lương tâm cậu không cho phép làm như vậy nên cậu cố nán lại xem tình hình trước mắt.

Doãn Kì hình như không có nguy hiểm đến tánh mạng, chỉ bị bọn họ làm cho ngất đi, còn bọn thuộc hạ của tên họ Phác bị khống chế hết cả rồi, họ còn cố ý gài boom vào trong nhà. Nếu như bây giờ bọn họ trở về, chúng liền một tay diệt trừ hết.

Sau một lúc quan sát, bọn chúng cũng đã âm thầm rời đi, bác sĩ Mẫn trên người còn được tặng kèm thêm 1 quả boom, được bọn chúng đưa vào nhà chính. Xong việc bọn chúng rời đi nhanh chóng.

Chung Quốc tâm trí rối bời không biết nên làm thế nào, bây giờ có vào hay không, nếu như chạy vào nhỡ đâu boom nổ một phát chết tươi thì coi như tiêu, nếu cứ bỏ mặt mà đi thì lương tâm sẽ cắn rứt chết mất. Thế này không được, thế kia không được thật làm cho người ta nhứt đầu.

Vò đầu bức tóc một lúc thì Chung Quốc phát hiện có 3 chiếc xe đen nhãn hiệu đắc tiền từ từ chạy về phía căn biệt thự. Thoạt nhìn một cái cậu đã biết đây là phong cách của tên Phác ôn dịch đó rồi.  Cậu chắc lưỡi một cái rồi thở dài

-" Coi như xui xẻo một lần này nữa thôi"

3 Chiếc xe từ chân đồi chạy lên dốc nên tốc độ cũng không cao lắm, đang đi thì tự nhiên từ đâu một cái hóng đen trong lùm cây đột ngột nhào ra làm chiếc đầu tiên đạp phanh gấp, 2 chiếc tiếp theo cũng không ngoại lệ, coi như thân thủ của bọn họ nhanh, tài lái xe cũng quá là điêu luyện nên nhanh chóng xử lí được những trường hợp này.

Phác Chí Mẫn ung dung tự tại ngội vắc chéo chân trên ghế sau xem tài liệu trong laptop liền chau mày. Hắn ta nhìn ra trước thì thấy một thân ảnh khá quen thuộc

-" Thì ra là cậu, Chung Quốc cậu không muốn sống nữa sao?" - một tên thân cận của hắn nhảy xuống xe kiểm tra tình hình

-" Các người nhất định không được vào trong, bên trong có... là có mai phục đó" - Chung Quốc cố gắng nói trong sợ hãy, thật sự lúc nảy cậu cũng không hiểu sau bản thân lại hấp tấp như vậy, nếu cậu không mai mắn và trình độ của bọn họ không cao thì cái mạng nhỏ của cậu coi như tiêu rồi.

-" Mai phục?" - Phác Chí Mẫn bước xuống xe, chậm rải mở miệng

-" Đúng đúng, còn Doãn Kì nữa, anh ấy đang bị khống chế bởi trái boom trên người đó, lúc nảy tôi thấy bọn họ bắt anh ấy, rồi cài boom khắp nhà nữa"

-" Lão đại, tình hình có vẽ bên phía Lâm Bang đã ra tay"

Phác Chí Mẫn im lặng như đang dò xét tình hình, sau đó hắn nhìn từ trên xuống dưới Chung Quốc một lượt rồi từ từ mở miệng, trên gương mặt vẫn không chút biểu cảm

-" Lão tam, lão tứ, cũng 3 người đi theo tôi vào trong, lão nhị mở camera xem xét tình hình bên trong, mọi người ở bên ngoài để hổ trợ phòng mai phục bên ngoài, còn cậu ngoan ngoãn ngồi cạnh lão nhị"

-" Tôi.....tôi..."

Chung Quốc ngơ ngác nhìn quanh, chỉ nghe một tiếng " rõ " của bọn thuộc hạ của hắn rồi tiếng rắc rắc, tiếng lên đạn được vang lên làm cậu nỗi hết da gà da vịt, cảnh tượng tưởng chừng như chỉ có trong phim hành động boom tấn của mỹ thôi. Rồi một người trong số họ kéo tay cậu vào xe, người kia mở laptop rồi nhanh chóng nhấn một dãy số nào đó, trên màng hình lập tức hiện lên cảnh bọn người của Phác Chí Mẫn đang từ từ cẩn thận tiến vào bên trong căn nhà.

Thực sự bọn họ không phải là đang đi vào chỗ chết sau, chưa biết đối phương đã và đang làm gì, những trái boom hẹn giờ kia cũng chưa biết đã kích hoạt bao giờ sẽ phát nổ nhưng mà bọn họ vẫn hiên ngang vào nhà cứu người, xem ra Chung Quốc một phần đã hiểu, vì sau bọn Doãn Kì lại vào sinh ra tử với hắn như vậy.

Bọn người Phác Chí Mẫn cẩn thận bước đi, ngoài Phác Chí Mẫn ra thì trên mặt của người nào cũng thể hiện sự nghiêm túc, có phần hơi căng thẳng. Tiết bị dò boom trên tay người đi trước được cho là Lão Tam bổng nhiên lóe lên ánh đèn. Phía bên lão Nhị cũng lúc cũng bật lên tính hiệu báo nguy hiểm.

-" Lão Nhị, kiểm tra xem đây là loại gì?"

Bên trong truyền đến tiếng nói của Lão Tam, Lão Nhị nhanh chóng bấm bấm dãy số chi chít, rất nhanh nhẹn và rất chuyên nghiệp . Chung Quốc mắt chử 0 mồm chử ô, đây đúng thực là một trải nghiệm chưa từng có đi, xem người ta trực tiếp gỡ boom đúng là làm con người ta thích thú mà.

-" Đây là loại boom tự đặc chế, hiện nay chưa có trên thị trường đâu. Nhưng mà không phải như thế này quá là xem thường chúng ta, hay là thực lực họ quá thấp kém lại để một trái boom tự chế kém cõi như thế này ở đây?" - Lão Nhị nhếch môi, nhấn nhẹ phím enter rồi lập tức trên màn hình không còn báo hiệu nguy hiểm nữa, phía bên Phác Chí Mẫn cũng không còn nhìn thấy ánh đèn từ thiết bị dò boom.

-"Nhưng dù sao cũng Không được khinh xuất" - lão Tứ tay cầm súng đi sát theo Phác Chí Mẫn lên tiếng, làm bầu không khí lại trở nên căng thẳng

Sau một lúc loay hoay quanh nhà, bọn Phác Chí Mẫn cũng đến được nhà chính, trên màn hình hiện ra một nam nhân, với mái tóc màu bạch kim, ngũ quang sáng láng, nước da trắng làm tôn lên vẽ đẹp dịu dàng lại vừa quỹ mỵ mặc dù đang bị trói và ngất đi.

-"Lão Nhị anh xem, trên người của Doãn Kì chính là cái thể loại gì?" - Lão Tam ra hiệu cho mọi người dừng lại

-" Đây cũng chỉ là loại boom tự chế thôi, nhưng mà loại này chúng ta cần phải nhờ lão đại ra tay rồi?" - Lão Nhị vừa nói tay vẫn vừa bấm bấm liên tục trên màn hình

-"  Súng " - Phác Chí Mẫn từ nảy đến giờ vẫn ung dung, bây giờ mới lên tiếng

Hắn bước ra trước, tay cầm một khẩu súng lục rồi đưa về phía Doãn Kì, " Bằng" tiếng súng chua chát phát lên, phía bên đây Chung Quốc á khẩu, định thét lên thì thấy người của hắn chạy tới đở Doãn Kì  hiện tại cậu ta vẫn đang bị ngất  bên vai trái chỉ có một vết xướt nhẹ.

-" Lúc nảy cậu có thấy bên vai trái của Doãn Kì có một ánh đèn chớp nháy không, đấy là tính hiệu điều khiển từ xa, cũng là mấu chốt của trái boom ấy, chỉ cần phá vở nó thì coi như vô hiệu hóa cả trái boom, chuyện này chỉ có thể là lão đại làm được" - Lão Nhị nhìn thấu suy nghĩ của Chung Quốc liền giải thích

-",Bọn họ quả thực thật phối hợp không chỉ ăn ý giểu nhau  mà còn là sự tin tưởng và quyết đoán"

Sau khi vô hiệu quá tất cả trái boom thì bọn người của Phác Chí Mẫn cùng nhau đưa người ra ngoài. Chung Quốc vì lo cho Doãn Kì mà chạy tới xem tình hình, lão nhị trên tay vẫn đang giải một chương trình nào đó.

Chung Quốc vừa chạy tới thì vô tình nhìn thấy một ánh đỏ phát ra từ trên tần hai, ở trên phòng của cậu. Đó không phải là....

-" Mọi người mau nằm xuống" - Chung Quốc hét lớn

BÙM

Tiếng nổ liên tiếp vang lên, làm rung động cả một vùng trời.

............

Au: XiaoMeiMei

Xin chào mọi người, lại là tui đây..... nếu mọi người thích hãy bình chọn cho tui nhé, nếu có ý kiến đóng góp, xin mọi người cứ thẳng thắng và tự nhiên ạ. Tui sẽ ngày càng cố gắng phát triển hơn  cảm ơn mọi người,

Mãi yêu❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top