Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 4

-" Uây......thật là đau đầu quá đi mất, đây là đâu....tôi là ai?"

Chung Quốc cậu từ từ mở mắt ra, đập vào mắt cậu là một gương mặt phóng đại đẹp trai của bác sĩ Doãn Kì. Anh ta vừa thấy cậu tỉnh lại trên gương mặt lộ ra vẻ phấn khởi vui vẻ.

-"Chung Quốc cậu tỉnh lại rồi, cậu có cảm thấy không khỏe chổ nào không?"

Vốn dĩ da của Chung Quốc đã rất trắng, hôm nay trên gương mặt lại được tô lên sự tái nhợt làm cho thần sắc cậu trông thấy rõ ràng là sự mệt mỏi, đôi môi anh đào cũng không còn được hồng hào. Trên đầu truyền đến cơn đau nhứt dử dội, toàn thân thì tê cứng, ê ẩm cả người, còn nữa hình như vết thương cũ trên vai lại bị rách mà đau đến tê người.

-" Tôi đang ở đâu?" - Chung Quốc mệt mỏi mở miệng, nhưng cổ họng khô khan, chỉ phát ra tiếng thều thào

-" Cậu là đang ở phòng của Lão Đại, cậu tỉnh lại là tốt rồi, hiện tại cậu còn yếu lắm, không nên vận động cũng như suy nghĩ nhiều, hãy nghỉ ngơi cho tốt, tôi lập tức đi kê toa thuốc cho cậu" - Doãn Kì vừa nói vừa kiểm tra dây truyền dịch cho Chung Quốc rồi bước ra ngoài.

Chung Quốc mằm mê man, đầu óc bây giờ thật không thể khống chế được, cả thân thể cậu như muốn vở vụn ra, mềm nhũng khắp nơi đều là cảm giác đau nhứt và mệt mỏi. Cậu nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Trong thư phòng, Phác Chí Mẫn ngồi trước bàn làm việc, trên tay kẹp một điếu thuốc đang cháy dở, trên gương mặt vẫn không thể hiện một nét cảm xúc nào cả sau những chuyện vừa mới xãy ra.

Sau khi đã gõ cửa, lão nhị từ ngoài bước vào phòng. Anh ta thoạt trong có vẻ kì lạ, tóc anh ta màu trắng, dài ngang vai, đeo một đôi kính cận dầy và to che gần nữa khuôn mặt. Đôi môi mỏng cũng với sống mũi cao, nước da trắng. Nếu anh ta sinh ra ở thời cổ đại thì chắc rằng sẽ làm bao nhiêu thiếu nữ mê mệt vì độ tiêu soái. Trên tay còn cầm theo một tập tài liệu.

-" Chí Mẫn, theo như điều tra, thì tác phẩm này đúng thật là của bọn người Lâm Thiên Thành. Bọn họ chắc là muốn trả đũa chúng ta. Còn đây là tất cả thông tin của cậu ấy, thoạt nhìn qua có thể nói cậu ta còn sống đến bây giờ ắc hẳn là một kì tích, gia đình bị mưu sát, tất cả tài sản thì bị chiếm đoạt, quả thật là rất đáng thương" - lão nhị đưa tập tài liệu cho Phác Chí Mẫn rồi đưa tay nâng cặp kính

Phác Chí Mẫn không nói, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, tay nhận lấy tập hồ sơ nhưng lại bỏ vào tủ, không xem qua một chút nào. Lão nhị có hơi bất ngờ, chân mày nhíu lại. Nhưng anh ta cũng không nói gì vì anh ta biết, lão đại của bọn họ những việc làm đều có chủ đích

-" Còn một chuyện, cậu ta đã tĩnh lại rồi" - nói xong lão nhị ra khỏi phòng

Phác Chí Mẫn cũng đứng lên, tay bỏ điếu thuốc vào thùng rác, trầm ngâm suy tư điều gì đó một chút, rồi mới bước ra khỏi phòng. Vừa đi đến cửa phòng Chung Quốc, thì cùng lúc Doãn Kì trên tay bưng một khai đồ ăn trên đó có chén cháo và thuốc đến. Hắn ra hiệu để hắn tự đem vào, Doãn Kì có chút bất ngờ nhưng cũng làm theo.

-" Tình hình cậu ấy thế nào?"

-" Trước mắt cậu ấy đã tỉnh lại, nhưng có thể là do chấn động tâm lí nên tinh thần còn chưa tỉnh táo, nhưng cũng không có gì nghiêm trọng, các vết thương đã được xử lí. Nếu không có gì phát sinh có thể mấy ngày này tập chung dưỡng thương tốt thì sẽ mau bình phục" - Doãn Kì nhanh chóng đáp lại rồi xuống lầu

Phác Chí Mẫn tỏ ra vẽ mặt hài lòng rồi bước vào phòng, hắn đặc khai thức ăn xuống, ngồi bên cạnh cậu. Hắn nhìn thân ảnh đang nằm trên giường, cơ thể gầy gò như thế lại bị thương nặng thế này. Còn nữa gương mặt kia là sao, cậu nằm mơ thấy gì mà cười tươi như thế, thật là một con người thú vị..... Hắn chậm rãi cuối xuống để nhìn rõ cậu hơn, gương mặt này sao lại làm người khác vấn vương như vậy. Hắn vừa mới suy nghĩ, quen biết cậu ta mấy hôm nay, cũng chưa một lần nhìn thấy cậu ta cười, không ngờ hôm nay nhìn thấy lại ở trong tình huống như vậy.

"Thật không nỡ đánh thức cậu ta"

Suy nghĩ vụt qua đại não khiến cho Phác Chí Mẫn cũng hơi bất ngờ, không ngờ chính bản thân hắn lại có ngày cũng phải suy nghĩ đến cảm nhận của người khác. Chân mài hắn đột nhiên chao lại khi nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má Chung Quốc.

" Vừa lúc nảy còn cười rất tươi, bây giờ lại khóc, rốt cuộc cậu đã mơ thấy gì, đã trải qua những gì...." - Phác Chí Mẫn đưa đôi tay thon dài gạt đi dòng nước mắt ấy một cách nhẹ nhàng, vô cùng nâng niu.

Chung Quốc từ từ mở mắt, trước mặt là gương mặt phóng đại của Phác Chí Mẫn, cậu có hơi giật mình, 2 lần tỉnh lại đều nhìn thấy trai đẹp, cuộc sống này cũng có lúc tươi đẹp như vậy. Chưa kịp định thần thì cậu nghe giọng nói trầm ấm

-" Cậu có chổ nào khó chịu?"

-" Tôi....khát nước" - Cậu thều thào được vài tiếng

Phác Chí Mẫn cầm lấy cốc nước mà Doãn Kì chuẩn bị, bón cho cậu từng thìa, từng thìa một cách dịu dàng nhất có thể của hắn. Sau khi được tiếp nước cơ thể của Chung Quốc bỏng nhẹ hơn hẳn, giọng nói cũng khôi phục phần nào....

Chung Quốc sau khi định thần lại được thì mới để ý, nảy giờ tên mắc dịch kia nhìn cậu không chớp mắt, y như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy, làm cậu có hơi bất tự nhiên, cậu gượng gạo

-"Trên mặt tôi dính gì sao?"

Phác Chí Mẫn đưa tay xoa đầu cậu

-" Theo tôi, cậu sẽ không chịu thiệt nữa"

Ý gì đây, là hắn ta đang nói tới vấn đề nào vậy, Chung Quốc ngơ ngác hồi lâu mới tiêu hóa hết lời nói của hắn.

-" Phác mắc.... à không, Phác lão đại, anh cũng biết rồi đó, tôi với anh vốn không cùng thế giới. Còn nữa tôi cái gì cũng không biết đi theo anh có phải là một con sâu nằm sầu nồi canh không á"

-" Cậu không biết, sau này từ từ học"

-" Vấn đề là tôi và anh vốn dĩ là không sống chung một thế giới mà"

-" Không cùng thì theo tôi sẽ cùng"

-" ....." - Chung Quốc nhất thời không đở được tên này, thường ngày cậu rất hay chửi nhau nha, còn tưởng bản thân vô cùng lanh lợi nhưng gặp tên này lại không còn lời nào đáp lại được

-" Cậu có thể dùng danh nghĩa của tôi để làm những gì cậu muốn, chẳng hạn như trả thù" - Phác Chí Mẫn lời tuông ra thì nhìn cậu chăm chú, hắn thật sự nghiêm túc

-" Xin lỗi Phác Lão Đại, nhưng chuyện của tôi, tôi muốn tự bản thân giải quyết. Không muốn dựa dẫm vào ai cả. Còn nữa, tôi rất ghét ai tự tiện nhúng tay vào chuyện của tôi." -Chung Quốc cũng rất nghiêm túc

-" Chuyện của cậu, tôi không điều tra. Chỉ nhìn biểu hiện của cậu suy đoán. Còn nữa trước giờ là tự người khác đi theo tôi. Cậu là một ngoại lệ, tôi cho cậu thời gian suy nghĩ. Cậu cũng nên biết, đi theo tôi mãi mãi không chịu thiệt" - Phác Chí Mẫn nói rồi ra khỏi phòng.

Chung Quốc tuy có hơi bực bội hắn nhưng nhìn chén cháo còn nóng và thuốc trên bàn, thì tự nhiên lại có cảm giác ấm áp. Cái xoa đầu của hắn là ý gì chứ, bộ coi cậu là thú nuôi chắc.

-"Nhưng mà cảm giác ấm áp này thật không thể chối bỏ được, thật là bực mình"
______________________

Sau một tuần, thân thể của Chung Quốc thật sự tốt hơn hẳn. Suốt ngày cứ ăn rồi lăn ra ngủ, cậu thực sự được vỗ béo mất thôi. Nhưng có chút bất tiện, chân của Chung Quốc vẫn không thể tự đi lại được, Doãn Kì có nói tại vì lúc trước, vụ nổ boom khá lớn, may là cậu không đứng gần nên có thể giữ được tính mạng. Nhưng phần não bị chấn động lớn nên ảnh hưởng đến các bộ phận khác, cho dù vậy thì còn có rất nhiều cách giúp cậu sinh hoạt chứ đâu cần đích thân tên Phác mắc dịch đó cứ bế cậu đi tới đi lui, kể cả việc đi vệ sinh chứ. Hắn coi cậu là tàn phế chắc.

Còn nữa, thay thuốc thì cứ để bác sĩ Doãn Kì thay cho cậu, chứ tại sau cũng lại là hắn. Vết thương trên vai cậu quả thật bị rách nên phải khâu lại lần nữa, rồi lại thêm những vết thương mới rải rác toàn thân. Và thế là ngày 2 lần Phác Chí Mẫn đem dụng cụ đến thay thuốc cho cậu, nhưng hắn thật sự thật sự rất mạnh tay làm cậu lúc nào cũng théc lên đau đớn. Cái gì mà Doãn Kì nói đó là cách hắn thể hiện tình cảm, tình cảm cái rắm ấy, có thể nhẹ nhàng không lại mạnh tay như vậy. Ngày nào cũng là một cực hình đối với Chung Quốc mà.

Hôm nay cậu cũng rãnh rỗi, ngồi tâm sự với Doãn Kì, cậu thực sự hợp gạ với anh ta. Anh ta đang gọt táo ngồi bên cạnh giường của Chung Quốc.

-" Doãn Kì, tôi hỏi anh một vấn đề nhé"- Chung Quốc đột ngột trầm mặt

-" Được" - Doãn Kì cười dịu dàng

-" Phác mắc dịch, hắn là người như thế nào?"

-" Hắn ta là một tên cuồng công việc, lạnh lùng, ác độc, tàn nhẫn, mưu mô....." - dừng lại một chút, Doãn Kì đưa một miếng táo đã được tách võ cho Chung Quốc rồi mĩm cười nói tiếp

-" Nhưng hắn là người vô cùng coi trọng anh em,  tàn nhẫn nhưng không đến mức mất đi nhân tính của con người,  mưu mô với những người mưu mô, hắn ta lại là con người không biết thể hiện tình cảm. Ngoài mặt thì lạnh lùng không quan tâm, nhưng trong lòng lại thực sự để ý. Cùng hắn ở chung lâu như vậy, tôi chưa từng nhìn thấy hắn đối đãi tệ với anh em của mình. Chưa từng thấy hắn ỷ mạnh hiếp yếu, chắc là như vậy nên mới thu phục được nhiều người như vậy" - haha Doãn Kì cười nhìn Chung Quốc

-" Tên mắc dịch đó..... là người như vậy sao?" - Chung quốc hơi nghi ngờ, nhưng quả thực mấy ngày nay cậu cảm nhận được, tình cảm của hắn và họ vô cùng tốt.

-" Cho cậu biết, từ lúc tôi theo hắn đến nay, hắn chì tiếp xúc thân mật với mình cậu. Cậu biết không, tôi và cả bộ Tứ kia là tự nguyện theo hắn. Còn cậu, hắn lại chủ động mở miệng, còn nữa tự mình chăm sóc cậu làm cho bộ Tứ đi theo hắn ghen ăn tức ở chết kia kìa. Còn nữa, vốn dĩ Lão Nhị đã điều tra thân thế của cậu đem cho hắn, cậu biết hắn đã làm gì không?"

-" làm gì?" - Chung Quốc có hơi mất kiên nhẫn khi Doãn Kì cứ úp mở

-" Hắn ta đã không thèm xem một chút nào cả. Từ trước giờ hắn vốn rất cẩn thận, vì rất nhiều người muốn ngồi trên cái ghế của hắn. Nhưng đối với cậu, hắn ta lại TIN TƯỞNG tuyệt đối. Hắn không hề đề phòng cậu một chút nào cả. " Doãn Kì cố ý nhấn mạnh từ Tin tưởng

-"....." - Chung Quốc hơi bất ngờ về điều này, cậu trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu

-" Chung Quốc, cho dù cậu có quyết định thế nào, tôi cũng không có tứ cách xen vào, nhưng tôi vẫn là muốn có cậu sau bày để bầu bạn, cái bộ Tứ đó tên nào cũng như mấy tên không được bình thường đều không phải con người. Tôi thực sự cô đơn đó...."

-" Tôi sẽ suy nghĩ thêm chuyện này" - Chung Quốc cười nhưng rõ là mang theo đầy tâm sự

Doãn Kì nhìn vẽ mặt Chung Quốc rồi ra vẻ hài lòng, rốt cuộc cậu cũng nên se duyên cho lão đại rồi haha

..............

Au: XiaoMeiMei

Các cậu cho mình ý kiến để goàng thiện bản thân hơn nhé....

Mãi yêu ❤


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top