Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ryan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày Jimin rời đi, tôi lao đầu và việc học. Tôi không có gì khác để làm, mà nếu không làm gì thì sẽ lại nhớ anh lắm, nên việc duy nhất có thể lấy đi hình bóng của anh chính là học tập.

Đến cuối học kì, thành tích của tôi cao nhất trường, à, là cao nhất khu phố. Tôi thi được một nhất một nhì hai giải Olympic môn toán và tiếng anh. Được lên truyền hình trực tiếp và đem vinh dự về cho tập đoàn của gia đình rất nhiều.

Suốt thời gian qua Jimin vẫn luôn nhắn tin cho tôi, nhưng chưa có tin nào tôi trả lời lại. Mỗi lần như vậy, tôi đều đợi những lúc anh ngủ say vì trái múi giờ, lẳng lặng vào xem tin nhắn của anh. Khóc, cười. Rồi thoát ra, đánh dấu cuộc trò chuyện là chưa đọc và ẩn nó đi, như chưa bao giờ nhìn thấy.

Sau khi nhận thưởng, tôi được nhà trường trao cho ba suất học bổng đến ba nơi khác nhau. Tôi quyết định đi Mĩ. Không phải vì Jimin, mà là vì tôi muốn theo học đại học Harvard, nghiên cứu, thực tập và theo đuổi ước mơ của mình. Tôi cũng rất lo lắng nếu gặp lại Jimin thì sẽ như thế nào... nhưng mà, Hàn Quốc bé nhỏ hơn Mĩ gấp mấy lần, bọn tôi cũng đã để mất nhau đó thôi. Lạc một lần có lẽ là đủ rồi. Khoảng thời gian qua tôi cũng chẳng quen thêm ai, không hẳn là vì ám ảnh quá khứ hay gì cả, chỉ là khi phải làm quen với việc sống không có tình yêu, thì từ từ trái tim sẽ giống như đóng băng lại. Không có hứng thú với thứ cảm xúc đó nữa, hoặc không đủ can đảm để nghĩ tới việc đến bên cạnh rồi lại rời xa nhau nữa. Ít nhất là tôi thấy vậy, nhưng không sao, vì mục đích của tôi cũng là phải quên đi tình yêu đó, mọi thứ đều đi kèm với một cái giá nhất định.

Hai tháng sau, tôi đáp chuyến bay xuống nước Mĩ hoa lệ. Tôi không cảm thấy gì nhiều, chỉ có một tí hào hứng vì lần đầu tiên được ở một nơi ở mới và sống tự lập hoàn toàn. Mẹ tôi rất hay tới lui chỗ này nên chắc tôi cũng sẽ không phải quá nhớ gia đình. Ngược lại thì bình thường tôi cũng chỉ sống một mình thôi. Nên tôi cũng quen rồi.

Mẹ dĩ nhiên biết chuyện tôi chia tay, trong suốt hai năm qua, chưa bao giờ mẹ bỏ ý định tái hợp cho tôi và Jimin. Mẹ bảo tôi là con gái của mẹ, mẹ hiểu tôi và linh cảm được chuyện của tôi. Ừ, đó giờ mẹ luôn có giác quan thứ 6 rất mạnh, tôi cũng vậy. Nhưng nếu là chuyện của chính mình mà tôi còn không cảm nhận được gì, thì làm sao tôi có thể tin là mẹ chính xác đây?

________

Ở Mỹ mọi người sống độc lập và tách biệt hơn Hàn Quốc và Việt Nam, nhà cũng cách xa nhau, cái gọi là hàng xóm, cũng chỉ là những người ở nhà bên cạnh. Chúng tôi không thân thiết, không hay tâm sự, có khi còn chẳng nhớ nổi tên nhau. Cuộc sống lạnh lùng và tẻ nhạt. Cái gọi là du học, đúng là chỉ để học. Không có mối liên kết, cũng không thân thiết được với ai, ngoại trừ thằng bé nhà đối diện suốt ngày dính lấy tôi. Gọi nó là thằng bé chứ thật ra nó chỉ nhỏ hơn tôi có một tuổi thôi. Nó là người lai, lai Hàn và Mĩ. Phải thú nhận là lần đầu gặp nó tôi đã bị hớp hồn. Mắt nó rất đẹp, màu xanh, xanh biếc. Những người lai Châu Á và Châu Mĩ mà tôi từng gặp thường có mắt nâu, hoặc xám. Thằng bé này lại khác, tôi thấy đặc biệt và một chút thú vị, dù chẳng biết sao mình lại có hứng thú với đôi mắt của nó, có cảm thấy bản thân hơi "biến thái" nhưng không sao, ít nhất thì tôi cũng có một người để tin tưởng.

Nó tên là Jong Hyun, nhưng vì ở Mĩ nên tôi hay gọi tên tiếng Anh của nó, Ryan. Tôi và nó gặp nhau khi đang nghiên cứu ở viện bảo tàng. Nó là một đứa bé thông minh, đôi chút lém lỉnh nhưng thường cố tỏ ra trưởng thành, hoặc là "swag"? Cũng thuộc dạng nổi tiếng ở trường vì tất nhiên tôi không phải là người duy nhất từng bị hớp hồn bởi ánh mắt đó. Nhưng nó chẳng quan tâm. Nó bảo với tôi là những người đó, họ muốn bề ngoài của nó và tiếng tăm của nó, họ sẽ không chấp nhận được nó, con người thật và tính cách của nó. Lúc đó tôi đã hỏi là:

- Vậy sao em lại muốn làm bạn với chị? Lỡ như chị cũng giống họ thì sao?

- Chị không giống họ.

- Sao lại vậy?

- Vì chị không cố tỏ ra thân thiết với em khi có người chú ý tới em. Chị cũng không post hình chung lên mạng xã hội để chứng tỏ điều gì cả. Em hiểu cách mọi người đối xử với em. Và chị không giống họ.

- Em đang khen chị thật lòng hay chê chị lạnh lùng vậy?- tôi cười khổ

- Cả hai, chị lạnh lùng, nhưng chị thật lòng với em. Em thích vậy. Ở bên chị, em không cần tốn công suy đoán điều gì cả. Em biết chị sẽ nói thật với em.

- Tự phụ!!! -tôi bỏ đi, thấy một tí buồn cười vì thái độ của nó.

- Yah, chờ em với!

___________________

_Ở nhà_

*ting toong* (tiếng chuông cửa như nào v t ko biết ghi 🙂)

  - Tới ngay!

Tôi xuống mở cửa. Bây giờ là 11 giờ đêm và nếu không phải Jong Huyn mà là một tên điên nào khác, thì coi như tôi sắp tiêu đời rồi, vì chẳng có ai để cầu cứu cả.

  - Ah, giật cả mình. Yah, thằng nhóc này, có biết mấy giờ rồi không hả?

Tất nhiên như đã dự đoán, đó là Jong Hyun. Trên tay nó cầm túi đồ của cửa hàng tiện lợi, chắc là bia hoặc một thứ nước ép lên men gì đó đang rầm rộ vài ngày qua. Thảo nào lúc nãy về nhà rồi không thấy nó nữa.

  - Noona, em đi mua bia nè, cho em vào nhà đi, ngoài này trời lạnh quáaaaa. - nó nói với cái giọng điệu nhõng nhẽo và kéo dàiiii.

*Cốc*

  - Ahh! Noona!

  - Giờ này mà còn tâm trạng nhậu nhẹt hử? Lo về ngủ mai còn đi học kìa.

  - Học gì? Mai làm gì có tiết? Mình đang trong kì nghỉ dài hạn mà chị?

  - À, ừ nhỉ, đang trong kì nghỉ mà...

Ryan cười khẩy.

  - Yah, nhìn dáng vẻ này của em chị có thể gọi cho cảnh sát tội quấy rối đó!

  - Aigoo, chị lớn tiếng gì chứ? Em sang là vì chị mà!!! - nó giận dỗi đến đỏ hết cả mũi.

  - Cái gì mà vì chị? Chị đâu có nhờ em mua bia đâu?

  - Nhưng mà chị muốn uống bia chứ gì? Sáng nay đã thấy chị thất thần rồi. Dù là em hỏi thì chị bảo tại mất ngủ nhưng mà noona, chị biết không?

  - Biết gì? - tôi bối rối hỏi.

Nó kề môi sát tai tôi và nói bằng chất giọng trầm ấm, có một chút an ủi và... muốn che chở...

  - Chị nói dối dở tệ!

Khoảng 5 giây trôi qua sau câu nói đó và tôi ngượng đến mức không biết nói gì thêm. Từ bao giờ Ryan lại hiểu tôi như vậy nhỉ?

Ryan lui lại và bước vào nhà. Tuy là mùa hè nhưng vì sắp vào thu nên trời đã hơi se lạnh, tối ở khu này còn lạnh hơn vì chiều nay chỉ có mối nó đổ mưa.

Nó cởi áo khoác, treo lên giá treo đồ, đổi đôi boots cao hơn mắc cá sang dép đi trong nhà. Đôi này nó đã mua tặng cho tôi hôm dọn sang nhà mới. Thật ra là cặp. Hai đôi một cặp. Một cho tôi, một cho nó. Và nó cứ càm ràm mãi vì tôi rất ít khi mang. Còn nó vẫn để đôi của mình ở nhà tôi vì... chả vì gì hết, nó chỉ muốn vậy thôi.

Rồi Ryan lên tầng thượng. Tôi đi phía sau. Nó vừa đi vừa nói:

  - Em biết chị là người ít nói, nhưng mà tại sao phải giấu cả em vậy...

  - ...

Tôi im lặng không trả lời. Tôi biết Ryan chỉ có ý muốn nói là "Chị hãy chia sẻ với em nhiều hơn" nhưng cách nó diễn đạt khiến tôi thấy phần nào, nó đang trách móc tôi. Có thể với Ryan, tôi không chỉ lạnh lùng, mà còn quá đỗi vô tâm. Với nó, và với cả chính mình.

Tôi ghé phòng ngủ kéo cái chăn lên tầng thượng vì trời đã bắt đầu lạnh. Sau đó, Ryan kê một cái bàn, nó để bia và tất cả thức ăn vặt mà nó mua lên, còn tôi thì kéo chăn trùm lên chân của cả hai cho đỡ lạnh. Ryan tiếp tục:

  - Noona à, chị sợ em không giữ bí mật cho chuyện riêng của chị sao?

  - Không phải. Ryan, không phải vậy.

Ryan cứ đợi tôi tiếp tục giải thích không nói lời nào.

  - Chị sao lại nghi ngờ em... chị tin em, và cũng tin là em sec không kể với ai, vì... vì không có ai để kể.

  -...

  - Nói sao nhỉ? Chúng ta, đều là hai kẻ cô đơn vô tình gặp được nhau, sau đó thì nương tựa vào nhau mà sống, không chỉ về vật chất mà lẫn cả tinh thần. Chị không có bạn vì chị quá thờ ơ, em lại không muốn kết bạn vì em thấy không ai thật lòng, và cũng không ai muốn làm bạn với chúng ta. Vì... em nói đúng! Vì chúng ta nhìn quá lãnh đạm, quá khó gần. Bản chất thật của chúng ta thật khó chấp nhận. Nhưng ít ra, khi trở thành hai kẻ khốn cùng nhất, chúng ta đã có một điềm lành, là gặp được nhau.

Một khoảng lặng ngượng ngùng trôi qua.

  - A... aigooooo, sến quá đi, nghe như thể chị đang nói cho bạn trai nghe vậy ấy! - Ryan lên tiếng cho không khí bớt căng thẳng.

  - Hì, nhưng mà chị nói thật, em xem đám người ngoài kia có ai biết Ryan lại đáng yêu như vậy chứ!!! Và cả sự trong sáng ngây thơ của chị nữa, bọn họ đều nhìn không ra. Có mắt không thấy thái sơn!

  - Đồng ý!

  - Đấy, không phải chị không tin em đâu, chị rất tin em luôn ấy chứ!

  - Em hiểu chị như vậy, chả lẽ lại không biết chị tin em?

  - Yah, thằng nhóc này, vậy sao không nói từ đầu luôn đi, để chị mày diễn thuyết một bài văn khô hết cả cổ! - tôi nhấp một ngụm bia.

  - Không giả vờ dỗi thì làm sao được nghe T/b noona nói những lời này có chứ! Hí hí!

  - Tên ranh con!!!

Tôi và Ryan rượt nhau chạy khắp nơi.
________ Au's pov________
Khung cảnh này cũng có thể coi là hỗn loạn, nhưng tràn ngập tiền cười. Nó khiến T/b cảm thấy đỡ trống trải trong lòng hơn.

Còn riêng về Ryan, vừa chạy, cậu vừa nghĩ: "Haiz, T/b noona, chị đừng như vậy nữa được không, em không muốn một ngày chúng ta không còn có thể thoải mái vui đùa như vầy nữa. Vì em sợ, lỡ một ngày nọ, em không kìm được lòng mà nói là em quá yêu chị thì sao...?"
_________________

Cách đó khoảng gần mười cây số, có một bóng lưng khác cũng cô đơn không kém, đang ôm một khoảng trống giữa hai cánh tay, mà cứ ngỡ là người mình yêu nằm trong vòng tay mình. Những chuỗi ngày huấn luyện quá áp lực, quá cực khổ. Và lòng người cũng quá đỗi nhẫn tâm. Anh ước rằng mình có thể quay trở về những ngày tháng vô lo vô nghĩ, có người mình yêu bên cạnh, có bạn bè xung quanh, chứ không phải bị vây quanh bởi tham vọng và trách nhiệm. Nhưng anh hiểu, muốn thành công phải có mất mát. Bỏ lại người yêu mình mà rời đi là một quyết định ích kỉ, và anh mong những gì anh nỗ lực có được, sẽ xứng đáng để đánh đổi.Và hơn thế nữa, là khi đã biết cô đang ở rất gần mình, Park Jimin anh, nhất định phải cố gắng để được ở bên cô một lần nữa.
____________

Hi mn :)) đã bao lâu rồi nhỉ :)) chap này hơn 2000 chữ để bù đắp lại khoảng thời gian vắng bóng của mình :)) sau một thời gian thì mình đọc lại những chap đầu tiên thấy rất thiếu sót, nhưng lại không biết phải sửa như nào, nên chỉ đành dành thêm thời gian để suy nghĩ nội dung chất lượng hơn cho mn ở những chap sau thui :)) sorry thật nhiềuuuu vì đã để mn đợi lâu hihi 🌚 thôi mình bay đây, các bạn bình thân 💕🌚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top