Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 21: Cậu đánh Vương Tuấn Khải (2)


Nhất định là mộng, cô nhất định đang nằm mơ, nhìn ánh mắt như đang giết người của Vương Tuấn Khải, cô dần quay về thực tế.

Vương Nguyên nhìn thấy cô gái kia đẩy cửa đi ra ngoài, cũng muốn vội vã đi theo, lại bị Vương Tuấn Khải kéo về, đóng cửa lại.

Sắc mặt cậu lo lắng, hoảng sợ nhìn chằm chằm sắc mặt khó coi của Vương Tuấn Khải, lắp bắp nói: "Vương Tuấn Khải, em . . . . . Không phải cố ý."

"Cậu không biết, chưa ai dám đánh tôi hết." Vương Tuấn Khải nói xong, choàng tay ôm lấy Vương Nguyên, đi về phòng ngủ, hung hăng ném cậu lên giường.

Vương Nguyên kinh hoàng ngồi dậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào anh, mang theo dáng vẻ vô tội liếc nhìn Vương Tuấn Khải: "Anh muốn làm gì? Vương Tuấn Khải, anh buông tôi ra, tôi không muốn. . . . . ."

"Cậu không muốn cái gì?"

"Tôi không muốn anh cùng cô gái khác làm chuyện đó, rồi lại làm như thế với tôi, tôi cảm thấy anh rất bẩn."

Thời điểm Vương Nguyên nói xong, đã sớm báo với Vương Tuấn Khải quyết tâm chết cũng không cúi đầu, hung hăng nhắm mắt lại, thấy một bàn tay đang đi tới cạnh gương mặt cậu.

"Em ghen."

"tôi. . . . . . Tôi không có."

Vương Tuấn Khải thất kinh nhìn con thỏ nhỏ, động tác kích thích anh như vậy, từng bước mang theo thú vị dựa vào người cậu, chậm rãi đi tới gần cậu.

Vương Nguyên sợ hãi lùi về sau, nhìn anh từng bước tiến đến gần, lúc sắp chạm vào nhau, cả người cậu run lên, nhắm mắt lại, một mực mím chặt môi, khiến cho Vương Tuấn Khải đang tức giận cũng bật cười, đưa tay cầm lấy quần áo bên cạnh đưa cho cậu.

Vương Nguyên nhắm mắt lại, thấy chẳng có động tĩnh gì, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Vương Tuấn Khải không hề kiêng kỵ thay quần áo trước mặt cậu, ngượng ngùng nhắm mắt lại.

"Có muốn hay không?!" Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm Vương Nguyên nhắm tịt mắt không hề nhúc nhích, nhìn khuôn mặt bình thường, không xinh đẹp bằng một phần mười Lạc Khả Nhi, nhưng có thể hấp dẫn sự chú ý của anh, xem ra mắt anh có vấn đề, phải nên đi khám mắt!

Vương Nguyên vội vàng mở mắt, lời Vương Tuấn Khải nói, mới kịp phản ứng, gương mặt càng thêm đỏ hồng.

Anh mặc chỉnh chu đứng trước mặt cậu, không ngờ anh dễ dàng bỏ qua cho mình, anh xoay người rời đi, nhìn bóng lưng cứng rắn, đầu óc hoảng hốt.

Vương Nguyên đứng dậy sửa sang xong quần áo của mình, cố gắng để cho vẻ mặt mình không quá cứng ngắc, làm bộ như không có điều gì lạ đi theo phía sau Vương Tuấn Khải.

Vô ý lườm một cái, không muốn để cô gái mặc áo ren đứng gần cửa, chống lại ánh mắt căm hận của cô.

Loại oán hận từ nội tâm như thế này, Vương Nguyên không khỏi cắn chặt môi, cậu thật muốn nói một lời xin lỗi, lại nghe phía trước truyền đến một giọng phiền não: "Vương Nguyên, cậu là con rùa sao? Nhanh lên một chút."

Cậu máy móc ngẩng đầu, thấy vóc người cao to của Vương Tuấn Khải, cũng như chẳng thấy cô gái mặc áo ren, nhìn chằm chằm vào cậu, khiến cả người cậu run lên, chỉ có thể thở dài, hướng về phía cô gái mặc áo ren gật đầu một cái, sau đó chạy theo Vương Tuấn khải.

Cô gái mặc áo ren hồng nhìn thấy Vương Nguyên gật đầu, cảm thấy như cậu đang cố ý khiêu khích cô ta, cô gái này. . . . . . trong mắt cô ta thoát qua một tia tức giận.

Vương Nguyên thật lòng muốn xin lỗi cô gái mặt áo ren, mặt lúng túng ngồi lên xe Vương Tuấn Khải, thấy có điểm không tương đồng, anh đổi xe đơn giản như đổi quần áo vậy.

Ngồi lên xe Vương Tuấn Khải, không nói một lời, tầm mắt Vương Nguyên lén nhìn người vừa nổi trận lôi đình, cảm giác có chút kỳ quái, người ghế phụ chăm chú quan sát Vương Tuấn Khải.

Thấy hai gò má anh lạnh lùng, tròng mắt chuyên chú nhìn con đường phía trước, người đàn ông nghiêm túc sẽ có một lực hút nhất định, người đàn ông nghiêm túc cũng vô cùng anh tuấn, sẽ khiến cô gái không cách nào chống lại.

Không biết vì sao khi anh chuyên chú như thế, khiến Vương Nguyên lạc thần rất nhiều, nếu như anh yêu một cô gái nào đó thì sẽ thế nào?

Trong đầu nhớ tới tên cô gái trên du thuyền, đúng! Cái cô gái đó vô cùng xinh đẹp, nhắc nhở cậu, trong lòng Vương Tuấn khải đã có người thích, anh đối với cậu chỉ là có hứng thú nhất thời mà thôi.

Nghĩ như vậy, trong lòng cậu có một cảm giác mất mác, từ đâu sinh ra thứ cảm xúc này? Cậu dùng sức lắc đầu một cái, không nên suy nghĩ bậy bạ.

"Cẩn thận yêu tôi!" Môi mỏng của Vương Tuấn Khải nhàn nhạt khạc ra mấy cái chữ, làm cho Vương Nguyên mất phương hướng, lo sợ mình bị phát hiện, lúng túng không biết làm sao.

Vương Tuấn Khải nhìn bộ dáng khẩn trương của Vương Nguyên, cảm giác buồn cười, khóe miệng nâng lên tia cười nhàn nhạt: "Trêu chọc cậu thôi, xấu hổ cái gì?"

"Tôi xấu hổ khi nào? Anh đừng dát vàng lên người như thế!" Vương Nguyên mạnh miệng nói, vội vàng lúng túng quay mắt đi, không chớp mắt nhìn chằm chằm phía trước: "Bây giờ đang đi đâu thế? Tôi đến đó chỉ để đưa nước thôi mà."

"A!" Vương nguyên nhớ tới chuyện quan trọng: "Dừng xe, dừng xe. . . . . . Tôi chạy xe đạp đến biệt thự ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #kaiyuan