Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua hai ngày sau đó chính là một ngày cuối tuần mà Vương Nguyên luôn hằng mong ước.

Chỉ có hôm nay cậu mới có thể thoả thích ngủ, chỉ hôm nay mới có thể thoả thích lăn, chỉ hôm nay mới có thể thoả thích dính trên giường.

Tuy nhiên chỉ vì một câu nói của Vương Tuấn Khải mà Vương Nguyên lại phải dậy sớm một phen.

Chiều qua, trước khi tan học, hắn nói:"Sau hôm nay có khả năng tôi phải rời trường học một thời gian dài. Cho nên là ngày mai, có thể cùng cậu đi chơi một hôm không?"

Một Vương Nguyên yêu cuối tuần đến chết đi sống lại, thế mà lại không do dự gật đầu. Cậu nghĩ rằng chắc là cậu điên rồi.

Gần bảy giờ sáng, nắng ban mai vẫn còn là một cô gái nhỏ dịu dàng, buông xoã mái tóc vàng óng ánh thướt tha trên đường phố. Vương Nguyên chậm rãi di chuyển trên hành lang dẫn đến căn hộ của Vương Tuấn Khải, trên tay là túi lớn túi nhỏ thức ăn mà mẹ Vương sáng sớm làm cho cả hai.

Lúc Vương Nguyên gõ cửa nhà hắn là đúng bảy giờ sáng, cậu đứng chờ không quá lâu, cửa phòng đã được Vương Tuấn Khải mở.

Hôm nay hắn mặc một chiếc jean đen, áo thun trắng có hoạ tiết chữ  ở giữa ngực, bên ngoài khoác thêm một cái áo khoác jean thời thượng, trên mặt vẫn là cặp kính Dior gọng vuông quen thuộc, tổng thể đơn giản nhưng lại bắt mắt lạ kỳ.

Vương Nguyên hơi chu môi, dựa vào cái gì mà mặc thứ quần áo nào trông hắn cũng đẹp trai thế này vậy?

Vương Tuấn Khải thì luôn dành cho cậu một nụ cười tươi, tiện tay xoa mái tóc đen mềm của cậu:"Hôm nay đi công viên chơi nhé?"

Ngoài dự đoán, Vương Nguyên lại trừng mắt quát hắn:"Không ra ngoài, ở nhà chơi!"

"Ơ?" - Vương Tuấn Khải ngẩn ra trong giây lát:"Sao vậy?"

Vương Nguyên không đáp hắn, hơi chút bực bội mà đưa tay đẩy hắn ra, tự mình đi vào nhà. Cậu mang thức ăn bỏ trên bàn, độc tài nói:"Vì tôi thích ở nhà!"

Không ở nhà, có trời mới biết anh ra ngoài sẽ gặp phải chuyện gi. Bộ một dao trong concert vẫn chưa làm anh tỉnh ra sao? Huống hồ anh ta còn vừa tuyên bố huỷ hợp đồng với công ty chủ quản cũ, không sợ phóng viên phát hiện rồi đeo bám sao?

Nội tâm của Vương Nguyên như muốn bùng nổ trước vị minh tinh thiếu não này, nhưng cậu lại không nói, sợ hắn phát hiện dạo gần đây cậu đã chăm chỉ search tên hắn trên mạng xã hội.

Vương Nguyên không nói thì đương nhiên Vương Tuấn Khải không cách nào nhận ra, hắn thật sự đơn thuần nghĩ rằng Vương Nguyên muốn ở nhà hơn ra ngoài. Vì thế hắn cũng lập tức chiều ý cậu, cậu muốn ở nhà thì liền ở nhà, điều đó khó sao? Miễn ở cạnh Vương Nguyên thì hắn đã quá vui rồi.

Vương Tuấn Khải đi đến chỗ cậu, rót ra cốc nước lọc, hoà hoãn nói:"Được mà được mà, ở nhà đi, chúng ta cùng xem phim?"

Ồ, xem phim?

Vương Nguyên chợt nảy ra một ý nghĩ, cậu ma quái cười cười, hỏi:"Phim gì vậy?"

Vương Tuấn Khải không chút phòng bị đáp:"Cậu muốn xem cái gì?"

Vương Nguyên mãn nguyện tiến đến sát cạnh hắn, hơi nhón người quàng tay câu lấy cổ hắn, đáp:"Xem phim của anh đóng!"

Đột nhiên trên trán Vương Tuấn Khải đổ xuống ba vạch hắc tuyến, cảm giác mình đã bị lừa, thế nhưng trong lòng hắn chính là nuông chiều Vương Nguyên, thầm nghĩ, không ngờ mình cũng có thể bị tiểu bạch thỏ này lừa, cứ ở gần Vương Nguyên, IQ liền tuột xuống mức âm.

Hắn nén tiếng thở dài bất lực, sau đó trêu chọc cậu:"Được được, xem xong đừng có mê chết tôi đấy nhé!"

Vương Nguyên xì một tiếng khinh bỉ, sau đó liền lao nhanh như tên bắn đến chỗ ghế sofa lần tìm remote.

Tay cậu nhấn điều khiển, miệng thì hỏi:"Xem ở đâu vậy Vương Tuấn Khải?"

Hắn không có nhìn TV, tay vẫn còn đang bận xếp đồ ăn mà Vương Nguyên mang đến vào tủ lạnh, miệng thì đáp:"Bộ tiệm tạp hoá giải sầu lần trước bên sản xuất có tặng tôi một đĩa gốc. Xem cái đó nhé?"

Vương Nguyên gật gù:"Cũng được, lâu rồi tôi không xem phim điện ảnh."

Động tác tay của Vương Tuấn Khải bỗng nhiên ngưng lại một chút, hắn hơi ngạc nhiên quay đầu lại hỏi:"Cậu thế mà biết bộ đó là phim điện ảnh?"

"Không thì sao?" - Cậu tỏ vẻ thản nhiên nhưng thực sự lại đang giật thót vì sắp bị bại lộ, cậu đành nhỏ giọng nói:"Baidu đều có cả, search thì liền ra rồi."

Tuy nhiên Vương Tuấn Khải cũng không nén được vui mừng, Vương Nguyên đi search hắn có phải là đang tìm hiểu hắn nhiều hơn không?

Hắn lén lút phấn khích sau đó nhanh chóng đi lấy đĩa phim trong thư phòng.

Vương Nguyên chờ đợi cũng rãnh rỗi nên đi lấy chút đồ ăn vặt cùng với nước uống, lúc lấy xong cũng vừa hay Vương Tuấn Khải mang đĩa phim trở ra.

Đĩa phim trơn tru được tra vào máy, Vương Tuấn Khải cũng dụng tâm đi kéo hết rèm, cố tình biến không gian thành một phòng chiếu phim mini.

Kể từ khi bắt đầu chiếu, Vương Nguyên luôn chăm chú theo dõi, đôi khi cậu cũng sẽ ăn chút đồ ăn, đến đoạn cần nhập tâm sẽ liền nhập tâm theo nhân vật.

Chỉ có Vương Tuấn Khải vẫn luôn khẩn trương, có lẽ cảm giác này hắn đã lâu không có. Chính là loại cảm giác sợ đối phương thấy mình biểu đạt không đủ tốt.

Vốn dĩ đây cũng là bộ phim điện ảnh đầu tiên của hắn, kĩ năng diễn đương nhiên không có nhiều, mặc dù lúc công chiếu khán giả luôn phản hồi tích cực nhưng hắn hiểu rõ bản thân còn quá nhiều thiếu sót.

Bất quá lúc đó hắn không mấy quan tâm ngoài kia đang đàm tiếu những gì, còn hiện tại tròng lòng hắn lại vô cùng lúng túng. Lỡ như Vương Nguyên thấy hắn diễn tệ như thế liền ghét bỏ hắn thì sao.

Sự rối rắm đó khiến cho Vương Tuấn Khải không cách nào tập trung, hồi hộp đến độ uống nước liên tục, cũng không nhịn được lại nhìn biểu cảm trên mặt Vương Nguyên liên tục.

Cho dù vậy Vương Nguyên cũng rất nhập tâm, không hề bị hắn quấy rầy. Đôi mắt cậu trở nên long lanh và đẹp đẽ hệt như một viên pha lê đang phát ra vẻ đẹp mà nó luôn ẩn giấu.

Vương Tuấn Khải cảm thấy cho dù uống bao nhiêu nước đi chăng nữa hắn vẫn bị vẻ đẹp kia đốt cháy tâm can đến khô cạn.

Hắn nuốt nước bọt, không chủ động kề sát lại chỗ cậu.

Bất giác cậu xoay đầu.

Khoảng cách giữa cả hai lúc này suýt nữa thì bằng không.

Vương Nguyên thoáng giật mình lùi lại:"Oái, giật cả mình!!"

Vương Tuấn Khải liền thuận theo, giơ móng vuốt:"Hù chết cậu!"

Sau đó cả hai liền bật cười, ngại ngùng cứ thế qua đi.

Cho đến khi bộ phim kết thúc, Vương Tuấn Khải một chút cũng không dám ngẩn mặt.

Còn Vương Nguyên vẫn điềm tĩnh nhìn những dòng chữ ending chạy lướt trên màn hình.

Bỗng nhiên, cậu nói:"Bộ phim này..."

Vương Tuấn Khải khẩn trương chớp chớp mắt:"Nó thế nào?"

"Tuyệt thật!"

Câu cảm thán kia khiến Vương Tuấn Khải mở to mắt:"Thật sao?"

Vương Nguyên thành thật gật gật đầu:"Giả thế nào được, nhưng mà anh diễn thì tệ thật."

Sau đó liền bật cười khanh khách.

Vương Tuấn Khải liền lừ mắt, thế nhưng vẫn dịu dàng mỉm cười, giả vờ giận dỗi nói:"Biết thế không cho cậu xem!"

"Ấy đừng đừng!" - Vương Nguyên cố nhịn cười:"Tôi thật sự còn muốn xem nhiều nữa cơ.", rồi cậu trở lại nghiêm túc nói:"Vậy nên anh phải cố gắng đóng thật nhiều phim cho tôi xem nhé! Được không?"

Vương Tuấn Khải phì cười, thật sự nhịn không được sờ lên mái tóc cậu, kiên định nói:"Được!"

Một ngón út thon nhỏ trắng nõn được đưa đến trước mặt hắn:"Hứa với tôi!"

Đây vốn dĩ không phải là một câu hỏi, mà là một câu mệnh lệnh, phải hứa với tôi rằng, anh sau này sẽ trở thành ánh sáng rực rỡ nhất, chói mắt nhất!

Vương Tuấn Khải chậm rãi lồng ngón út của mình vào, trái tim vì sự ấm áp này mà nhanh chóng tan chảy, hắn ghé sát tai cậu, thì thầm:"Tôi hứa!"

Hai ngón út siết nhau cực kỳ lợi hại, đến độ đầu ngón tay mỗi người đều ửng đỏ, nhưng bọn họ lại không muốn tách rời.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top