Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11 : Ngủ quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau Vương Nguyên vác theo đôi mắt màn hình trắng đen đi gặp chị stylist của đoàn phim, khiến chị ấy cầm cọ ngớ người đến nửa ngày trời.

"Chào buổi sáng chị gái."

"Chào... Buổi sáng. Nguyên Nguyên em... Ngủ không ngon hả?"

Cậu dụi dụi mắt vốn dĩ định gật đầu. Nhưng sau lưng cậu lại truyền đến một câu nói thay cậu trả lời : "Tối hôm qua cậu ấy lẻn đi ăn trộm về."

Vương Nguyên: "....."

"Đúng vậy. Em đi ăn trộm ở nhà anh ấy nên anh ấy mới biết đấy chị. Em động hay tĩnh anh ấy đều biết."

"Quá khen."

"Đây không phải khen!"

Stylist dở khóc dở cười kéo cậu đi nơi khác tách hai người ra hai nơi khác nhau. Cảnh quay nơi này cũng không còn quá nhiều. Vương Nguyên có tâm tình tốt trong lòng nên cũng không quá gây khó dễ cho Vương Tuấn Khải khi quay phim. Cả hai quay vài cảnh quay nữa liền thay đổi địa điểm quay và chạy lịch trình.

Bởi vì Vương Nguyên tự mình trở về phòng ngủ lấy sợi dây chuyền kia mà trễ chuyến xe đầu tiên. Chỉ còn là chiếc xe di chuyển cuối cùng. Cũng là chuyến xe có Vương Tuấn Khải.

Vân Yên và Tống Kỳ bốn mắt nhìn nhau. Đột nhiên cảm thấy chuyến xe này không ít phong ba bão táp.

Vương Nguyên lên xe trước ngoan ngoãn ngồi vào trong. Ánh mắt không nhìn đi bậy bạ nơi khác để tránh khó chịu.

Một lúc sau cậu cảm thấy bên cạnh mình hình như ngày càng chật. Quay đầu nhìn qua mới biết là anh đang ngồi rất gần. Gần như đến nỗi giữa cậu và anh không hề có kẽ hở.

Ánh mắt cậu trở nên mù mịt : "Tiền bối. Bên kia rất chật sao?"

"À. Cậu ngồi đây sao? Xin lỗi vừa nãy tôi không nhìn thấy."

Vương Nguyên : "...."

Cậu ho khẽ một tiếng. Điều khiển lại giọng nói của mình : "Hóa ra mắt anh không được tốt. Không sao. Tôi không so đo với người nhìn không thấy tương lai."

"Tôi thấy được tương lai. Còn cậu thì không phải tương lai."

"Không cần biện hộ. Tôi đều hiểu mà."

Anh vốn dĩ còn muốn đáp trả, Tống Kỳ khẽ kéo tay áo của anh lắc đầu. Chuyến đi còn không biết bao xa. Nếu cứ như vậy cũng không phải là cách.

Vương Nguyên bị tiếng tin nhắn trong điện thoại thu hút. Cậu mở khóa đọc thử, là tin nhắn đến từ Tiêu Minh. Trước khi cậu rời đi đã kịp cùng anh kết bạn wechat với hi vọng là anh sẽ nhớ ra hoặc tìm thấy thứ gì đó liên quan đến Wik hoặc cậu của năm ấy.

Tiêu Minh : [Tiểu Nguyên. Anh vừa tìm được chiếc điện thoại năm ấy anh sử dụng bị hư. Nếu như có thể khôi phục lại nó thì chắc sẽ có hình ảnh của hai đứa em đấy.]

Vương Nguyên : [Anh từng chụp hình bọn em sao?]

Tiêu Minh : [Từng có. Anh thấy tình cảm hai đứa không khác gì huynh đệ. Nhớ ra là từng chụp lại khoảnh khắc ấy từ xa. Nhưng còn phải đợi anh sửa lại điện thoại đã.]

Vương Nguyên : [Dạ được. Cảm ơn anh trước.]

Kết thúc hội thoại. Khóe miệng của cậu khẽ cong lên rõ ràng. Ôm điện thoại vào trong lòng mà suy nghĩ, tấm ảnh kia có thể không giúp được cậu tìm thấy Wik, nhưng chắc chắn sẽ là một kỉ niệm của hai người về sau này.

Chiếc xe chuyển bánh đến lắc lư. Cả đêm cậu không ngủ được mấy tiếng đồng hồ nên giờ phút này có chút trụ không nổi. Qua một chặng đường nhỏ đã ngả người về sau ôm lấy điện thoại mà ngủ gục.

Chiếc xe lay động với biên độ nhỏ lớn không đồng đều. Vương Nguyên chỉ nằm vững được một lúc đã ngả qua nghiêng lại. Vô tình tựa đầu vào đôi vai gần nhất.

Anh đang lướt ngón tay trên màn hình điện thoại vì cái chạm vai này mà cứng đờ cả người lại. Chầm chậm quay đầu nhìn xuống bên bả vai của anh đang chống đỡ một gương mặt non nớt trắng trẻo. Hàng lông mi vì lắc lư mà khẽ run động. Đôi môi của cậu lúc không cay nghiệt lại trở nên mềm mại hồng hào đến lạ.

Anh biết được anh trêu chọc cậu không phải xuất phát vì sự ghen ghét của anh dành cho cậu. Ban đầu đơn thuần chỉ muốn đem cậu là một hậu bối mà đối xử. Thoải mái một chút để khiến cậu không bị áp bức giữa sự hoa lệ hào quang của sân khấu. Chỉ là càng trêu chọc lại càng đi xa. Cho đến khi lời nói không còn đơn thuần là thân thiết nữa.

Bánh xe chạy ngang qua một làn chắn tốc độ khiến cho cả người cậu nhúc nhích gần khi rơi xuống, được anh nhanh tay ôm lại giữ cậu yên vị trên vai. Tay choàng qua vai cậu giữ chặt.

Giữa chân mày Vương Nguyên khẽ nhíu lại một lát, nhưng vẫn còn mệt mỏi nên không muốn động mi mắt. Nhắm nghiền mắt an ổn tiếp tục ngủ.

Vương Tuấn Khải giữ nguyên tư thế cho đến khi xe dừng lại.

Vân Yên cùng Tống Kỳ đã suốt đoạn đường đều há miệng nhìn anh. Vốn dĩ nghĩ anh và cậu có hiềm khích lớn như vậy thì đã sớm đá cậu ra khỏi người từ lúc cậu tựa vào vai anh ngủ đi. Một trong hai người không ai ngờ tới là anh sẽ giữ cho cậu ngủ suốt đoạn đường dài. Đến khi xe ngừng cũng chưa có dấu hiệu gọi cậu tỉnh dậy.

"Trợ lý Vân."

Cô chợt bừng tỉnh : "Hả?"

"Gọi cậu ta tỉnh dậy."

Lúc này mới nhận ra anh đang đợi để xuống xe nên cô mới nhanh chân nhảy xuống từ phía sau. Đi đến phía trước của cậu gọi dậy : "Vương Nguyên. Tỉnh dậy. Đến nơi rồi."

Cậu bị đánh thức có chút không vui mà nhíu mày. Miễn cưỡng dụi mắt tỉnh dậy. Lúc cậu rời khỏi bờ vai anh anh liền bước xuống khỏi xe như chưa xảy ra chuyện gì. Cũng không đợi Tống Kỳ đuổi theo mà vào trong trước. Tựa như xóa sạch vết tích anh vừa ôm vai cậu trên xe.

Vương Nguyên chớp mắt vài cái giữ mình tỉnh táo. Bước chân khập khiễng xuống xe theo sau vào trong.

Vì đoạn đường cũng không gần. Đến nơi cũng đã hơn xế chiều. Dàn cast xuống xe sắp xếp lại vị trí ngồi. Đoàn người sẽ đến phim trường đều trở về xe tiếp tục di chuyển. Chỉ riêng cậu và anh xuống xe nghỉ lại khách sạn.

Đêm hội của hôm nay là event thảm đỏ tham gia sản phẩm của nhãn hàng Oppo. Vân Yên đã hẹn trước phòng làm việc của cậu đến khách sạn đợi trước. Chỉ cần cậu tới sẽ lập tức tạo style mẫu tóc chỉnh chu cho đêm hội vào tối nay.

Cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại. Vương Nguyên chịu đựng ngồi hơn nửa tiếng chỉ để make-up, vừa kết thúc tạo mẫu cũng là lúc lên xe xuất phát. Vừa đến nơi thời gian cách giờ bắt đầu sự kiện chỉ còn 15 phút.

Sải chân bước đều trên thảm đỏ với những ánh đèn chớp nháy của máy ảnh. Vương Nguyên nhận bút của MC ký tên mình lên bảng tên sản phẩm giới thiệu to lớn ở bên ngoài. Tạo hình vài mẫu ảnh sau đó mới bước vào trong khu phỏng vấn.

Một chiếc mic dài hướng về phía cậu giành phần hỏi trước : "Vương Nguyên, sau khi Loạn Hồng Trần công chiếu khai máy thì cậu có cảm thấy kịch bản này đối với mình vượt giới hạn bản thân hay không?"

"Cái này có lẽ là có. Nhưng đạo diễn Lý rất chiếu cố cho em nên là sẽ không có vấn đề."

Phóng viên : "Có người nói rằng tình cảm giữa cậu và Vương Tuấn Khải không như trước màn ảnh đúng không?"

Vương Nguyên chớp mắt khựng lại một chút, những thông tin hai người đấu đá với nhau xưa nay vẫn được giữ rất kín. Nếu phóng viên biết được thì chỉ có những người thân cận trong hậu trường.

"Cái này không có."

"Vậy xin hỏi hai người nếu có sự bất đồng thì cậu sẽ vẫn tiếp tục Loạn Hồng Trần hay sẽ dừng lại để chiêu mộ diễn viên khác?"

"Mấy cái giả thiết của mọi người không có. Nên câu hỏi này em xin bỏ qua."

"Nhưng lời đồn này của người trong giới. Có phải hai người có hiềm khích thật không?"

"Thật sự không có."

Phóng viên : "Có bạn diễn nói cậu đang tìm một người nào đó ngoài giới đến nỗi ảnh hưởng thời gian làm việc có hay không?"

Chân mày cậu khẽ nhíu lại. Ánh mắt vô thức nhìn về phía Vân Yên đang đứng cách đó không xa, chỉ nhận lại một cái lắc đầu của cô.

Từng câu nói dần dần bủa vây lấy cậu.

"Có phải không?"

"Có phải không???"










End chap 11

By_Nguyet_Nu_Anh_Trang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top