Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36 : Có thể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả đoạn đường dài Vương Tuấn Khải không chút nào yên lòng, đôi mắt mơ hồ đỏ lên trên từng bước chân anh bước đến đây, giây phút nhìn thấy cậu tim anh càng treo lên đầu sóng ngọn gió hơn, chỉ vừa không gặp cậu một buổi sáng... Chuyện gì đã xảy ra thế này...

Nói sơ lượt về tình trạng của cậu cho anh nghe qua, bác sĩ chuyên khoa hình như cũng có chút sợ hãi, không phải vì sợ hình tượng này của cậu, mà chính là sợ cậu càng kích động sẽ càng gây ra nhiều thương tích nên chỉ có thể đứng một góc nhìn cậu.

Tay áo loang lổ vết máu nhìn đến đau mắt, Vương Nguyên co người ngồi cạnh chân giường nhìn vào hư không, dường như hiện tại cậu không muốn nghe một thứ gì hay quan tâm thứ gì xung quanh. Cong người nhốt mình vào thế giới hỗn độn của riêng mình, hai tay cậu đặt trên đầu gối liên tục cấu xé nhẹ vào quần áo bệnh viện, đáy mắt ửng đỏ nhìn vô cùng chật vật.

Vương Tuấn Khải dứt khoát quỳ xuống ngang tầm mắt với cậu, sau đó dùng đầu gối di chuyển từ từ lại gần, những mảnh thủy tinh dưới sàn không hề lưu tình, chỉ cần anh đến gần sẽ nhẫn tâm khiến anh bị thương, chiếc quần tây đen thấm đẫm máu đỏ ướt một khoảng vải rộng lớn, anh kiên trì quỳ đến gần cậu giữ một khoảng cách nhất định.

Cảm nhận được sự xâm chiếm, Vương Nguyên động mắt nhìn về hướng của anh, hai tay co quắp lại chặt hơn đề phòng nhìn anh. Vương Tuấn Khải nhìn cậu đau đến nghẹt thở, vươn tay run run tiến lại gần khẽ nói : "Vương Nguyên..."

Cậu giương mắt nhìn anh.

Vương Tuấn Khải kiên trì nhìn cậu, không ngừng tìm kiếm biện pháp để tiếp cận : "Tôi xin lỗi, buổi sáng tôi có việc bận, nhưng tôi trước khi trời tối đã trở về rồi, vẫn còn kịp thời gian để chúng ta xem phim không phải sao?"

Vương Nguyên dịch người lùi về phía sau, hai tay mạnh bạo chống xuống sàn nhà không hề kiêng kỵ gì những mảnh vỡ kia, anh nhìn thấy phía sau cậu vẫn còn mảnh vỡ thủy tinh liền nóng lòng, bước chân tiến đến gần cậu kéo ngược về phía anh. Cậu bị giật mình vùng vẫy kịch liệt, hai tay trong lòng ngực anh ra sức đẩy ngược trở ra, khóe mắt ửng đỏ hung dữ nhìn anh, từ ánh mắt đến cả thân thể đều đang muốn bài xích anh.

"Vương Nguyên em bình tĩnh lại!! Nhìn xem tôi là ai?"

Cậu giãy giụa trong vô thức, nhưng lý trí của cậu vẫn giữ vững được lời dặn dò từ lâu của anh.

"Không nên nói chuyện."

Vương Tuấn Khải nén xuống vị cay ở khoang mũi, gồng hai tay ôm chặt lấy tiểu tinh linh trong lòng mình, anh cúi đầu chôn mặt mình bên cổ cậu, giọng nói không lớn không nhỏ nỉ non đến đau lòng.

"Gió bên ngoài rất lớn, em muốn đuổi tôi sao?"

Vương Nguyên khẽ động vành mắt đỏ nhìn xuống chiếc áo sơ mi trắng của anh, hành động cũng giảm lực lại.

"Vừa nãy ba mẹ tôi hình như không vui nên tôi phải rời đi, em cũng không thu nhận tôi rồi?"

"Vết thương ở ngực của tôi lại đau rồi, em có thể rủ lòng thương an ủi nó một lát không?"

Ánh mắt chạy trốn nhìn thấy sợi dây chuyện trên cổ của anh, tim Vương Nguyên khẽ lệch đi một nhịp.

Năm ấy... Vương Tuấn Khải mang theo tâm tình không tốt đi đến nhà của cậu với một chú gấu bông trên tay, hỏi ra mới biết Vương Tuấn Khải tránh mặt ba mẹ nên mới đến nhà cậu vào ban đêm, Vương Nguyên lúc đó giương cặp mắt nhỏ nhìn anh rồi lại nhìn gấu bông trên tay anh, cuối cùng cũng đồng ý lôi kéo anh lên phòng ngủ chung với cậu. Đêm đó mưa giông gió lớn, cả hai trao đổi gấu bông ngủ đến yên bình.

Năm ấy... Khi Vương Nguyên tinh nghịch trèo lên cây xanh trước nhà bị trượt chân ngã xuống, Vương Tuấn Khải nhào đến ôm lấy cậu cùng nhau ngã xuống, anh bị ngã bật ra bên ngoài đập phần ngực của mình xuống rễ cây cứng cáp, sợi dây chuyền bạc chữ K ấy cũng vì vậy mà trầy xước đi. Vết sẹo nhỏ trên ngực của anh cũng từ đó mà ra.

Vương Nguyên nằm trong lòng ngực của anh dần dần mềm nhũn người ra hoàn toàn thả lỏng, hai tay đang đặt trong ngực anh cũng buông xuôi hai bên, độ cong vừa phải vẫn còn nên bàn tay dừng trên eo của anh, nhìn thấy vẫn nghĩ là cậu đang đáp lại cái ôm ấy.

Bác sĩ chuyên khoa tiến đến với ống tiêm an thần trong tay, Vương Tuấn Khải lạnh mặt đỏ mắt dọa bước chân ông cũng đông cứng lại, bác sĩ chỉ có thể lùi chân lại kéo theo đám y tá sau lưng rời đi. Hiện trường còn vụn vặt mảnh thủy tinh cùng vô số vết thương nhỏ cần được xử lý, Vương Tuấn Khải vẫn yên lặng quỳ ở đó ôm chầm lấy cậu, mãi đến khi nghe được tiếng nức nở trong lòng mới có thể nhẹ nhõm đi phần nào.

Chỉ cần cậu có thể phát tiết cảm xúc là được.

Hai tay anh ôm lấy cậu ngày một nặng hơn, đến khi Vương Tuấn Khải từ trong hõm vai của cậu ngẩng dậy mới phát hiện cậu mệt mỏi đến lả người, trong lòng anh chìm vào yên tĩnh.

Vòng tay ôm ngang người cậu đặt lên giường, sắc mặt trắng bệch cùng đôi mi nhíu chặt không an phận liên tục run rẩy, Vương Tuấn Khải vén tay áo mình lên cao sau đó khóa trái cửa, ánh mắt không hiện lên tia dục vọng nào dù nhỏ nhoi nhất, anh đi đến bên cạnh cậu cởi quần áo bệnh nhân đã thấm đẫm loang lổ vết máu ra, dùng hộp y tế lưu động nhỏ dưới tủ gần đó giúp cậu sơ cứu vết thương, bàn tay khuỷu tay đến lòng bàn chân của cậu đều có những vết thương lớn nhỏ khác nhau, anh cắn chặt răng sát trùng băng bó lại vết thương cho cậu bằng loại băng cá nhân nhỏ.

Thay cho cậu một bộ y phục bệnh nhân khác, vuốt ve mi mắt khiến tiểu tinh linh yên tâm thả lỏng hơn mà ngủ, anh lau sạch vệt nước còn đọng lại trên người cậu, đặt bên cạnh cậu là một con búp bê cầu nắng trên cửa sổ đem xuống, kéo chăn ôm trọn cậu vào nơi ấm áp nhất trong căn phòng đang bị mùi thuốc cồn xâm lấn.

Vương Tuấn Khải gửi một tin nhắn cho Tần Vân, nhờ cậu ấy tìm nơi khác để ba mẹ Vương Nguyên nghỉ ngơi trước, về phần anh vẫn tiếp tục tự mình dọn sạch phòng bệnh không cho ai đến gần hay giúp đỡ, mãi cho đến khi hoàng hôn hạ xuống mới xong hoàn toàn những mảnh thủy tinh và nhánh hoa baby trắng vô tội, đặt lại máy xông tinh dầu với mùi hương khác xua tan sự khó chịu từ cồn mang đến.

Nghe thấy tiếng trăn trở của cậu, Vương Tuấn Khải dừng tay nhìn sang, hai tay Vương Nguyên cong lại ôm chặt búp bê cầu nắng nhỏ trong tay, thần sắc trên mặt tươi tắn hơn phân nửa. Anh ngồi xuống bên cạnh nhìn chằm chằm vào lồng ngực phập phồng lên xuống, nhịn không được mà sờ lên đầu cậu một cái sủng nịnh.

Tần Vân cùng bác sĩ đứng bên ngoài cửa với ý định muốn đi vào, Vương Tuấn Khải cầm theo điện thoại ra ngoài, đóng chặt cửa lại rồi mới bắt đầu dùng tiếng Anh nói chuyện với bác sĩ ngoại giao.

"Chào ông, bác sĩ Henry. Hôm nay có chuyện đột xuất, để ông chứng kiến chuyện này là ngoài ý muốn."

Ông Henry mỉm cười từ ái không chút để bụng, tay nâng lên bảng báo cáo bệnh án của Vương Nguyên : "Bác sĩ chuyên khoa của bệnh nhân đã nói qua tình trạng của cậu ấy, thanh quản tổn thương nhưng lại gìn giữ trong vòng 7 ngày đều rất tốt. Nếu bệnh nhân có thể sẵn sàng thì ngày mai tôi sẽ nội soi cho cậu ấy kiểm tra, có thể phẫu thuật nội soi thì sẽ giảm đi nguy hiểm và thời gian rất nhiều."

Vương Tuấn Khải nghe qua cũng nhẹ nhõm đi phần nào, chuyên khoa về thanh quản và chuyên nghiệp kinh nghiệm lâu năm thì sẽ có biện pháp khắc phục ổn áp hơn rất nhiều. Anh gật đầu cảm ơn, nhìn theo ông Henry đi sau Tần Vân đến khách sạn mà anh đã đặt trước cho ông, sau đó có chút khúc mắc mới khẽ giọng hỏi lại : "Em ấy sau này còn có thể ca hát được không?"

Ông Henry quay lại nhìn anh, giữa hành lang không người, giọng nói của ông chắc nịch vang lên.

"Có thể."










Lịch up lâu quá cho Trăng xin lỗi nhe. Trăng đang hỏng có ở nhà á với lại thời tiết hông tốt nên cứ bệnh lên bệnh xuống. Mụi người thông cảm nha, Trăng sẽ cố hết sức để ra chap

Thời tiết lạnh nóng thất thường, mọi người cũng giữ gìn sức khỏe nhaa

End chap 36

By_Nguyet_Nu_Anh_Trang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top