Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37 : Phẫu thuật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hasgtag biến mất nhưng chấn động của thủy quân từ phía Đường Liên gây ra vẫn không thuyên giảm.

Hằng ngày không thiếu kẻ độc mồm độc miệng trên mạng lan truyền những câu nói vô cùng khó nghe trong những hasgtag liên quan đến Vương Tuấn Khải. Chỉ cần có thể nói thì sẽ quyết tâm nói đến fans của Vương Tuấn Khải mất khống chế mà gây chiến trên diễn đàn lớn nhỏ, đến blog qua đường cũng đầy rẫy những comment gây hấn của hai phía liên quan đến vụ việc này.

Sự nghiệp của anh không bị trì trệ thì không có khả năng.

Sự vắng mặt của anh ngày một ít, cuối cùng đến giai đoạn cả ngày quay quần bên cạnh Vương Nguyên không cần nhờ Vân Yên đến ở với cậu nữa.

Mở mắt sau một giấc mộng dài, Vương Nguyên nhíu mi tránh đi ánh sáng chiếu rọi vào gương mặt còn trắng bệch của cậu, ánh sáng ban mai lúc mạnh lúc yếu vì bị búp bê cầu nắng che chở phần nào, cậu nhắm mắt lại lười biếng nhớ đến giấc mơ kia...

Trong mơ, Wik ôm gấu bông đến trước nhà cậu đứng với những tia chớp báo hiệu của một cơn mưa lớn xé ngang bầu trời sau lưng anh, ánh mắt Vương Tuấn Khải chứa đựng một ít thất vọng nhỏ giấu sau nét lãnh đạm nguyên thủy, nhưng ánh mắt ấy không hề khiến cậu sợ hãi, ngược lại càng làm cậu vui vẻ hơn, suy nghĩ non nớt của cậu chính là anh những lúc như vậy lại nghĩ đến cậu. Vương Nguyên đương nhiên hớn hở chào đón, kéo anh lên phòng cùng mình trao đổi gấu bông ôm đi ngủ.

Nhớ đến đây cậu không nhịn được mà cong môi lên hiện ra một nụ cười. Cách xa nhau lâu như vậy nhưng những chuyện này anh đều ghi nhớ rất rõ ràng, ngày hôm qua cậu cảm nhận được sự run rẩy đến từ cơ thể của anh, anh vì lo lắng hay vì bộ dạng này của cậu mà dọa sợ...?

Nghĩ đến đây cậu lại hạ khóe môi xuống.

Cánh cửa vang lên tiếng lách cách, Vương Tuấn Khải cầm theo một vài viên thuốc trên tay sững người nhìn cậu, anh không nghĩ cậu sớm như vậy đã tỉnh dậy, số thuốc trong tay cũng không kịp giấu đi.

Vương Nguyên chống tay ngồi dậy tựa lưng vào tường, cong ngón tay chỉ vào cậu ngụ ý hỏi : "Cho em sao?"

Anh đi đến kéo gối để cậu tựa vào dễ chịu hơn, lật bàn tay quấn kín băng vải của cậu nhìn qua một chút, xác định không có vết thương đột nhiên chảy máu mới yên tâm ngồi xuống : "Đây là thuốc giảm đau, nếu em thức dậy cảm thấy không khỏe mới có thể dùng."

Cậu cắn môi gật đầu, trong người cũng không thấy nơi nào đặc biệt đau đớn nên từ chối dùng thuốc. Vương Nguyên ngước nhìn đột nhiên thấy bàn tay anh cũng có vết thương nhưng không băng bó, cậu không phải bị bệnh mà là bị mất khống chế nên toàn bộ chuyện ngày hôm qua cậu đều nhớ, Vương Nguyên nắm lấy bàn tay anh vuốt ve trên vết thương nhưng đang an ủi, ánh mắt ngập tràn sự tự trách.

Vương Tuấn Khải cùng cậu tựa lưng về sau, khoác tay lên vai cậu ôm nhẹ vào lòng, tay còn lại vân vê trên băng vải ở tay của cậu, thở một hơi dài.

Trong không gian yên ắng đến đáng sợ, Vương Nguyên nghe thấy tiếng thở dài kia như một chiếc lông vũ gãi nhẹ qua trong lòng cậu khiến cậu ngứa ngáy trở lên, ngước nhìn chiếc cằm nhỏ của anh phóng đại trong tầm mắt, cậu nhướn người hôn một cái như gió thoảng qua lên cằm anh, sau đó liền rút lui trốn trong lòng anh dựa đến yên ổn.

Vương Tuấn Khải cúi đầu nhìn đỉnh đầu bồng bềnh tóc của cậu, cảm thấy tâm tình của cậu hôm nay rất tốt nên chuyện nội soi anh cũng muốn bàn bạc thử xem.

Không thể tự mình quyết định, cảm xúc của cậu vẫn quan trọng hơn.

"Hôm qua trong lúc em ngủ, tôi có cùng một bác sĩ ngoại khoa trò chuyện, ông ấy xem bệnh án em nói thanh quản của em không phải không thể chữa khỏi."

Cả người cậu dường như đông cứng lại, rất lâu sau đó mới có thể ngẩng đầu ngồi nhìn anh, khóe khó giấu được sự hào hứng muốn nghe tiếp, Vương Tuấn Khải xoa đầu cậu tiếp tục nói : "Ông ấy tên Henry, bác sĩ chuyên khoa tại bệnh viện ở Australia. Ông ấy muốn anh hỏi ý của em trước..."

Vương Nguyên ngồi nghiêm túc lại nghe anh hỏi.

"Ông Henry muốn làm một cuộc phẫu thuật nội soi trước, nếu nội soi cảm thấy vết thương vẫn còn nặng hay phẫu thuật nội soi rất khó thì sẽ chuyển qua phẫu thuật bằng phương pháp thủ công. Nếu em sợ thì có thể nội soi trước, sau đó nếu không thể nội soi thì sẽ dừng lại, đợi đến khi em tỉnh thì bàn bạc tiếp. Thế nào?"

Vương Nguyên nghe xong liền gật đầu, nhưng một lúc sau lại lắc đầu. Cậu biết anh không hiểu ý cậu liền nhìn quanh tìm kiếm giấy ghi chú, quyển sổ ghi chú của cậu hôm qua đã bị ướt đến tan tành anh còn chưa kịp mua lại, Vương Tuấn Khải nhìn dáng vẻ hấp tấp gấp rút của cậu lại cảm thấy rất đáng yêu, liền rút điện thoại trong túi đưa cho cậu : "Từ từ suy nghĩ."

Vương Nguyên không ngần ngại cầm lấy điện thoại, màn hình hiện lên dòng nhập pass khiến cậu khựng lại một giây, Vương Tuấn Khải không lấy điện thoại lại mà ở trước mặt cậu ấn giải pass, con số giải pass là 2108. Thấy pass được mở cậu không nghĩ nhiều liền đi đến mục ghi chú ấn ra loại suy nghĩ của mình cho anh xem.

"Em đồng ý. Là đồng ý phẫu thuật nội soi trước, nếu không thể được thì lập tức chuyển sang phẫu thuật bằng phương pháp thủ công. Thực hiện trong hôm nay luôn sao?"

Vương Tuấn Khải nghĩ nghĩ một lát, lúc nãy ông Henry cũng đã tới, quan sát phòng phẫu thuật của bệnh viện một chút sau đó mới đi gặp anh, ông nói thời gian của ông cũng không quá dài, chỉ có thể cho anh nhiều nhất là ba ngày, anh không muốn có biến cố nào xảy ra sau đó : "Hôm nay em sẵn sàng không? Sau khi phẫu thuật thì ông Henry sẽ bên cạnh em trong vòng 3 ngày, như vậy có thể theo dõi sức khỏe của em hơn."

Cậu nghe xong gật đầu kịch liệt, chỉ thiếu điều nhảy xuống khỏi giường bệnh chạy đến phòng phẫu thuật ngay lập tức.

Vương Tuấn Khải để Tần Vân đưa ba mẹ của cậu lên phòng bệnh, còn bản thân mình thì đi tìm ông Henry nói ông biết quyết định của cậu. Lúc Vương Tuấn Khải trở về thì Vương Nguyên còn đang nằm trên chân của Lý Vịnh Phương làm nũng.

Lý Vịnh Phương nghe Tần Vân tường thuật lại vấn đề của cậu cũng đã chuẩn bị đủ tâm lý, trên mạng truyền tải rất nhiều việc Vương Nguyên và scandal với Vương Tuấn Khải, bà ban đầu cũng có chút hiềm khích với anh, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy có điều không đúng. Vương Nguyên đã lớn, nếu có người hãm hại bên cạnh nó như Vương Tuấn Khải thì cậu nhất định sẽ không để yên.

Bà chọn tin tưởng con trai bà một lần.

Lý Vịnh Phương nắm lấy tay cậu khích lệ : "Chỉ là phẫu thuật nội soi, con không cần lo lắng, mẹ bên ngoài đợi con đợi không?"

Vương Nguyên mím môi để yên tay trong tay bà cảm thụ tất cả hơi ấm ấy, cuối cùng cậu nhìn bà gật đầu một cái. Chân vẫn còn đung đưa dưới sàn nhà thì anh đã ho một tiếng, bên cạnh là một khuôn mặt vô cùng xa lạ nhưng vẫn có chút quen biết. Vương Tuấn Khải nhìn về phía ông Henry sau đó nhìn cậu : "Đây là bác sĩ tiếp nhận ca phẫu thuật của em. Henry."

Vương Nguyên lễ phép đứng dậy cúi đầu xuống chào hỏi. Ông Henry kiểm tra mạch đập và cảm xúc của cậu trước, xác nhận ổn định mới nói : "Bắt đầu được."

Đưa Vương Nguyên đến phòng phẫu thuật chuẩn bị trước, Vương Nguyên ban nãy mạnh mẽ bao nhiêu thì bây giờ sợ hãi bấy nhiêu, cậu không sợ đau, chỉ sợ sẽ không thành công. Vương Tuấn Khải như đọc ra nỗi sợ của cậu. Tay đang đẩy xe đẩy cũng ngưng lại trước cánh cửa phòng phẫu thuật, đặt hai tay lên vai cậu nói : "Tôi đặc biệt tìn bác sĩ giỏi về cho em, nên nghiêm túc cấm kỵ bạn nhỏ nghĩ ngoẹi điều gì không may mắn trước khi vào phòng phẫu thuật. Nghe rõ chưa?"

Vương Nguyên bị dáng vẻ nghiêm túc của anh chọc cười, cảm giác hồi hộp trong lòng cũng tiêu tan đi không ít.

Vào phòng phẫu thuật, cậu ngoan ngoãn ngồi trên giường cùng anh đối mặt. Anh không nói gì nhiều, chỉ dùng bàn tay xoa dịu đi căng thẳng trên tay cậu và ánh mắt trấn an đi lo lắng trong mắt cậu. Cả hai bên cạnh nhau chỉ bấy nhiêu thì bác sĩ cũng đã trạng bị xong đồ phẫu thuật mà bước vào, trước tiên tặng cậu một mũi thuốc mê sau đó mới di dời vào nơi phẫu thuật.

Trước khi bước vào trạng thái bất tỉnh, cậu bắt gặp được chút không nỡ trên mặt anh...










Là lá laaaaa. Trăng sẽ cố bù lại cho mọi người trong thời gian qua nhaaaa

End chap 37

By_Nguyet_Nu_Anh_Trang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top