Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Thứ sáu tuần này em phải qua Singapore tham gia event với gia đình Louis….em đi hai ba ngày rồi sẽ về…Hằng có giận em hông?”

Chị nhận được tin nhắn của cô khi đang đọc kịch bản, chị cười nhạt….

“Ừ”

Cô biết chị không vui nhưng cô cũng không thể làm gì khác được, cô không có sự lựa chọn, cô chỉ mong là chị hãy hiểu cho quyết định này của cô….

Từ hôm đó trở đi, ngày nào chị cũng bận với cả đống công việc đến tối mịt mới về. Chị nhớ cô lắm… dù còn giận cô nhưng biết cô sắp phải qua Sing làm chị càng nhớ cô hơn….

……

“Đi ăn không? Mai em bay rồi….sẽ nhớ Hằng lắm”

Đúng là chị chẳng thể nào giận cô lâu được….

Tối đó, chị cùng cô đi ăn, đi xem phim sau đó chạy vòng vòng Sài Gòn, không cần nói cả hai đều hiểu được tâm trạng của đối phương lúc này….

“Mai mấy giờ em bay?”

“7 giờ sáng, Louis muốn qua sớm để có thời gian nghỉ ngơi một chút”

“Em dự event  ở đâu?”

“Republic Plaza”

“Ừ, bao giờ em mới về?”

“Không có gì thay đổi thì là chủ nhật”

Chị nhìn khung cảnh bên ngoài nói bâng quơ…

“Đi rồi…em có nhớ Hằng không?”

“Hông”

“Ờ” – Môi chị nở một nụ cười tự giễu….

Chợt Hà Tăng siết nhẹ những ngón tay của chị…

“Em sẽ nhớ Hằng lắm… chỉ ba ngày thôi….ở nhà ngoan hông được đi chơi với người khác đó… em mà biết thì đừng trách” – cô giả vờ dứ dứ nắm đấm trước mặt chị

“Biết rồi, tui ở nhà ngủ đợi mấy người về được chưa” – Chị làm bộ mặt đau khổ

“Hì, vậy thì được, thôi em vô nhà đây, về cẩn thận nha, em đi rồi mua quà về cho”

“Ừ, nhớ ngủ sớm để mai lấy sức đi đó”

Chị đưa cô đến tận cổng rồi mới ra xe quay về….

… Nằm trằn trọc mãi mà không ngủ được…chị cầm điện thoại nhắn tin cho Hà Tăng

“Bên đó giờ chắc sẽ lạnh đó, em nhớ mang áo ấm theo nha, Hằng sẽ nhớ em lắm đó :’(“

“Em biết rồi, ngủ sớm đi, em cũng nhớ Hằng, đừng có như vậy mà”

“Ờ, em ngủ sớm đi, ngủ ngon nha em, bao giờ qua tới nhớ nhắn tin Hằng biết”

“Ờ, ngủ ngon”

…..

Trưa hôm sau, đang chuẩn bị nghỉ ăn trưa thì chị nhận được tin nhắn của cô

“Em qua đến rồi”

“Ờ, ăn đi nha….miss u”

…. “Ê pà” – Tú Trung quơ quơ tay trước mặt chị

“Gì?” – Chị giật mình

“Làm gì mà nãy giờ im re, hỏi cũng không trả lời”

“Hỏi gì?”

“Tui hỏi pà là mai cuối tuần có đi đâu không?”

“Đi đâu? Ở nhà ngủ chứ đi đâu?” – Chị thờ ơ trả lời rồi lại tiếp tục ăn

“Tình yêu đâu? Bữa thấy vui vẻ lắm mà”

“Tình yêu đi với người khác rồi”

“Giỡn hoài pà! Người yêu của pà mà để đi với người khác hả?”

“Ờ, ăn đi, nói nhiều quá”

“Xì, khó tính, hèn gì ảnh đi với người khác, haha”

….Tự nhiên trong đầu chị lóe lên suy nghĩ - “Tối nay Hà ở khách sạn với ai? Không lẽ hai người họ ở chung phòng à…” – có gì đó nhói lên trong chị…chị nhìn về một nơi xa xăm…

…..

…Tối đó tại Singapore, Hà Tăng đang tay trong tay với Louis, cả hai đang nói chuyện xã giao với một vài đối tác làm ăn với bố mẹ Luois, nói là cả hai nhưng thật ra thì chỉ có mình Louis nói thôi, còn Hà Tăng chỉ im lặng lâu lâu khẽ mỉm cười cho có lệ. Mọi thứ lúc này với cô thật tẻ nhạt, cô ước gì lúc này mình được ở Việt Nam, đi ăn cùng chị, nắm tay chị đi dạo trên đường…

“Em đi toilet” -  Hà Tăng nói nhỏ với Louis

“Ừ, có cần anh đi cùng em?”

“Không cần đâu, anh ở lại nói chuyện cùng mọi người đi”

Nói rồi cô quay lưng đi ra hành lang bên ngoài, cô đang ở tầng 22 của tòa nhà, từ trên nhìn xuống khung cảnh thật đẹp, ánh đèn chiếu sáng khắp nơi….cô lặng lẽ đứng một góc…suy nghĩ về tương lai của cô và chị. Cô thật sự không biết phải làm sao cho vẹn đôi đường, cô yêu chị, đó là sự thật, cô muốn nói cho cả thế giới biết người cô yêu là chị, người cô muốn sống chung đến suốt đời là chị, nhưng… chọn chị rời xa Louis nghĩa là cô mất tất cả…gia đình…xã hội…tất cả sẽ quay lưng lại với cô, bao công sức cô tạo dựng bấy lâu sẽ mất hết…. cô không đủ can đảm làm điều đó…

“Bỗng muốn khóc cho lòng nhẹ nỗi đau. Sao em không cứ khóc cho vơi đi. Vẫn biết thế nhưng lòng chợt đau thắt….” Tiếng chuông điện thoại làm Hà Tăng giật mình kéo cô về thực tại

“Em nghe”

“Em về chưa hay còn dự tiệc”

“Em chưa về, sao vậy? HẰng ăn tối chưa”

“Chưa!Bao giờ em mới về? Hằng muốn gặp em”

“Cũng sắp rồi! Mai em về! Tối mai là gặp rồi”

“Hông!Muốn bây giờ…”

“Giờ thì bay qua đây, khùng”

“Ờ, khùng nên mới bay qua đó, xuống dưới đi, Hằng đang ở dưới sảnh đợi em nè”

“Bớt giỡn”

“Hông giỡn, xuống đi, Hằng đói meo rồi nè”

…. Đứng trong thang máy mà tim cô đập thình thịch, hồi hộp có, hạnh phúc có, lo sợ cũng có, cô bỏ đi như vậy rồi cô sẽ giải thích sao với Louis, rồi cả ba mẹ anh nữa… nhưng chị đã bay sang tìm cô, cô thật sự cảm động vì điều đó…cửa thang máy mở ra…. Là chị thật… cô đi như chạy…. nếu cách đây ít phút cô còn lưỡng lự thì ngay lúc này đây những suy nghĩ đó hoàn toàn biến mất…..cô không thể ngăn bước chân mình tiến về phía chị nữa rồi….

….

Hai người lên taxi đi đến một nhà hàng ở nổi tiếng ở Sing, xung quanh họ lúc này ngập tràn màu hồng…

“Qua đây hồi nào? Sao không nói em biết” – Hà Tăng vừa ăn vừa hỏi chị

“Nói em biết em có cho Hằng qua hông?”

“Xì, sao không đợi em về mà qua chi, mai không đi làm sao?”

“Nhớ em mà”

“Xạo, lúc trước mấy ngày không gặp cũng có sao đâu”

“Lúc trước không gặp nhưng vẫn biết em ở Sài Gòn”

“Đừng có dẻo miệng, qua đây tìm ai đúng ko?” – Hà Tăng nhăn mặt nhìn chị

“Có quen ai mà tìm”

“Đừng có xạo, chứ khi ko tự nhiên bay qua đây, đừng có lấy lí do là nhớ gì hết đó”

“Ừ, thì Hằng muốn ở bên cạnh em, Hằng sợ tối nay em với Louis ở cùng nhau, Hằng sợ mất em, vậy hài lòng em chưa, nếu em không tin thì để Hằng về, được chưa”

Chị đinh đứng lên thì bị Hà Tăng kéo lại…

“Em xin lỗi...đừng giận mà, suốt ngày nghĩ lung tung không à, phòng trong khách sạn có hai phòng ngủ nên em không có ngủ chung với Louis, với lại người em yêu là Hằng chứ không phải anh ta, em không làm gì có lỗi với Hằng đâu”

“Đáng ghét” – Chị rút tay mình ra khỏi tay Hà Tăng

“Hì”

Ăn xong cả hai nắm tay đi bộ dọc theo con đường bên ngoài nhà hàng, ở đây họ không quen ai và cũng không ai biết họ nên cả hai không cần phải sợ ánh mắt dị nghị của mọi người, họ siết chặt tay nhau cười nói vui vẻ, gió thổi mát lạnh làm lòng cả hai dễ chịu hơn bao giờ hết

“Ước gì hai chúng ta có thể bỏ hết tất cả để đến một nơi không ai quen biết” – Hà Tăng chợt buột miệng

“Ừ” – Chị quay sang nhìn Hà Tăng cười dịu dàng

“Ở kia có trung tâm thương mại kìa, vô đó chơi không?”

“Cũng được” – Chị quay sang mỉm cười với cô, nụ cười của chị bình thường đã rất hút người đối diện, tối nay dưới ánh đèn lại càng trở nên thực thực ảo ảo, ngay lúc này Hà Tăng cảm thấy cô yêu người con gái trước mặt hơn bao giờ hết…Chợt điện thoại Hà Tăng đổ chuông, là Louis, tim Hà Tăng đập thình thịch như làm chuyện xấu bị bắt quả tang, cô biết nói gì với anh, cô không tài nào kiếm được một lí do nào để dối anh và nói sự thật lại càng không thể, tiếng chuông điện thoại cứ đổ chuông như đòi mạng…

“Sao em không nghe, là Louis à?” – Chị lo lắng nhìn cô

“Ừ”

Suy nghĩ một hồi Hà Tăng  quyết định  ấn nút nguồn điện thoại cho đến khi màn hình tắt hẳn, “nếu đã không thể tìm được cách giải quyết nào tốt hơn thì thôi cứ để tới đâu thì tới đi”, cô không thể nghĩ nhiều hơn được nữa, cô muốn đêm nay ở bên cạnh chị, rồi ngày mai ra sao cũng được, cô cất điện thoại đi rồi mỉm cười với chị

“Đi thôi”

“Em tắt nguồn rồi Louis với ba mẹ anh ta sẽ nổi điên với em đó”

…Hà Tăng quay sang nhìn chị, cô nhẹ nhàng lướt tay trên khuôn mặt của người con gái mà cô đang và sẽ yêu đến trọn đời này…

“Nếu vậy Hằng có bảo vệ em không?”

Chị giữ tay cô trên má của mình…

“Hằng sẽ không để bất kì ai làm tổn thương em, kể cả Hằng”

“Vậy là đủ rồi, đi thôi” – Cô mỉm cười kéo tay chị đi vào khu trung tâm thương mại phía trước

Trung tâm thương mại này có tất cả sáu tầng, nơi đây chủ yếu bán cho người nước ngoài, bởi khách đến đây đa số là người ngoại quốc. Tại tầng trệt là nơi bán hàng mỹ phẩm và các loại trang sức, cô kéo tay chị đến chỗ quầy có rất nhiều nhẫn…

“Em mua nhẫn hả?” - Chị hỏi

“Ờ, tìm dùm em chiếc nào đẹp đẹp đi”

Sau một hồi tìm kiếm và lựa chọn kĩ lưỡng, cuối cùng Hà Tăng cũng chọn được một chiếc, cô nhờ người bán hàng lấy giúp cô..

Cô nắm tay chị lên nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vô ngón áp út…

“Vừa không?”

“Sao em không đeo thử, em mua mà?” – Chị không hiểu

“Hợp với tay Hằng đó” – Cô không trả lời câu hỏi của chị, cô kêu người bán hàng tính tiền mặc cho chị đang nhăn mặt khó hiểu. Người bán hàng hỏi cô có lấy hộp không nhưng cô từ chối vẫn để cho chị đeo. Họ tiếp tục đi lên tầng trên – nơi bán các mặt hàng quần áo thời trang

“Sao lại mua nhẫn cho Hằng”

“Em muốn trói buộc Hằng, muốn những kẻ đã, đang và sắp có tình cảm với Hằng biết Hằng là hoa đã có chủ mà tránh xa ra, muốn Hằng là của riêng em mà thôi, hé hé”

“Hahaha, hông cần đeo nhẫn thì Hằng cũng là của riêng em rồi biết chưa đồ ngốc”

“Vậy thì tốt”

Cả hai cùng cười, hai kẻ đang yêu lại tiếp tục siết tay nhau đi về phía trước. Đến một cửa hàng thời trang chị chợt dừng lại kéo cô vào bên trong…

“Cái áo này hợp với em nè, Hằng mua tặng em nha” – Chị lấy một cái áo sơ mi trắng đang treo trên giá hỏi cô

“Miễn là Hằng tặng thì cái gì em cũng lấy,hì”

Sau khi mua áo xong, họ lên trên uống nước sau đó ra về. Họ lang thang dọc theo con đường, sau đó dừng lại trên chiếc ghế đá ở một công viên gần đó. Trời về đêm nên gió thổi càng lạnh, thấy bờ vai của Hà Tăng run lên vì lạnh chị liền cởi áo khoác khoác lên vai cô, sau đó nhẹ nhàng vòng tay vào bên trong áo khoác ôm eo cô. Hà Tăng tựa người vào vai chị…

“Lạnh hông?” – Cô hỏi

“Hông!Chỉ cần em ở bên cạnh lúc nào Hằng cũng thấy ấm áp”

“Dẻo miệng”

“Ờ, Hằng mới ăn cắp ở trên mạng đó”

“Đáng ghét” – Hà Tăng đánh nhẹ vào vai chị

“Ai bỉu kêu dẻo miệng chi” – Chị kéo đầu cô tựa vào vai mình

…Cả hai im lặng nhìn người qua đường… Một lúc lâu sau Hà Tăng mới lên tiếng…

“Có bao giờ Hằng nghĩ tới tương lai của hai đứa mình chưa?”

“Có chứ! Đợi em giải quyết xong chuyện của em với Louis, sau đó chúng ta rút khỏi showbiz đi đến một nơi không ai biết, rồi mình sẽ xin con nuôi, Hằng sẽ kinh doanh gì đó, còn em sẽ nuôi con”

“Nghe cũng có tương lai quá ha…à mình chụp một tấm hình đi, từ lúc yêu nhau đến giờ mình chưa chụp chung tấm nào hết…phải chụp một tấm để sau này nếu có chia tay thì còn có cái để giữ làm kỉ niệm chứ”

“Gì? Sao lại chia tay, em hông được nói mấy câu như vậy đó!Mình sẽ bên nhau suốt đời, dù có chuyện gì xảy ra Hằng cũng sẽ bên cạnh em cùng em vượt qua, Hằng sẽ không buông tay em ra đâu dù bất kì lí do gì”

Dù nói vậy nhưng chị cũng nhờ một người đi ngoài đường cầm điện thoại chụp hình giúp họ, ngay khoảnh khắc người đó chạm vào nút chụp thì chị cũng bất chợt quay sang hôn lên má cô…

“Haha, đẹp quá, mình sẽ cài tấm này làm hình nền điện thoại cho hai đứa ha” – Chị vừa cầm điện thoại xem lại vừa cười

“Ừ, cũng trễ rồi, mình về ngủ thôi ha”

“Ừ, đi thôi em”

Hai người  nắm tay nhau ra về, cả hai đâu biết rằng đêm nay lại chính là khoảnh khắc đẹp đẽ nhất trong kí ức của hai người họ, và họ cũng đâu biết rằng, ở một khoảng cách không xa có một người đang dõi theo bóng dáng của cả hai…

……………………

Chị lướt nhẹ tay trên khuôn mặt Hà Tăng, họ đắm đuối nhìn nhau, đôi tim đập chung một nhịp. Chị áp đôi môi mềm mại của mình lên môi cô. Hà Tăng cứ như người trong phim thời cổ đang bị hút dần chân khí trong mình. Tay chân cô mềm nhũng, yếu đuối sờ soạn tấm lưng của chị. Chiếc lưỡi của cô đã thôi không còn thuộc về cô nữa, nó đã bị chiếc lưỡi của chị quấn lấy nuốt chững. Chị dừng lại, ánh mắt khao khát nhìn cô như đang chờ sự cho phép để được quyền đi tiếp

Hà Tăng thở dồn, mặt đỏ ứng

“Nghẹt thở mất rồi”

“Thiệt không? Vậy…. thôi….. ngủ đi” – Chị áp sát mặt cô nói qua hơi thở

Hà Tăng xiết vòng tay của mình đang giữ ở eo chị chặt hơn, cô nhấc mặt lên mơn trớn đưa sát tới mặt chị để môi mình chạm lướt qua môi chị rồi dừng lại bên má, giọng thì thào

“Nhưng nếu không có Hằng, em cũng không muốn thở nữa”

Chị ôm chặt lấy cô, nhắm nghiền mắt như để tận hưởng khoảnh khắc tuyệt vời này. Chị hạnh phúc khi được nghe câu nói ấy và cũng như đã có câu trả lời cho niềm khát khao rực cháy trong mình, đôi tay hơi run vén chiếc áo của cô đi qua khỏi đầu. Chị cúi xuống hôn lên khắp nửa mảnh thân trần đó. Cô giúp chị đưa những mảnh vải rời khỏi thân thể họ. Chị áp ngực mình lên trên lòng ngực nóng bừng của Hà Tăng. Và ở đó, chị đã từng bước dìu dắt  cô vào lối ngõ của thiên đường tình yêu....

…………….

Sáng hôm sau tại sân bay….

“Đi thôi con, máy bay sắp cất cánh rồi,giờ này chắc Hà nó ở Việt Nam rồi đừng đợi nữa con, mà không biết nó làm gì mà điện thoại cả đêm không gọi được, làm gì thì cũng phải nói một tiếng chứ, thật chẳng coi ai ra gì” – Mẹ Louis tức giận khi thấy con trai mình cứ trông ngóng Hà Tăng

“Được rồi mà mẹ…” – Louis lại nhìn dáo dát khắp nơi mong là sẽ tìm thấy bóng hình thân thuộc ở đâu đó…

 “Mình đi thôi ba mẹ, trễ rồi” – cuối cùng Louis cũng phụ mẹ xách hành lý vào cổng, trước khi đi vào anh lặng lẽ quay lại nhìn ra bên ngoài lần cuối….nhưng vẫn không thấy cô ở đâu….

Còn Hà Tăng, vì để tránh gặp gia đình Louis nên cô và chị đã hoãn chuyến bay lại hai tiếng so với ban đầu….

“Bao giờ về tới nhà thì lo ăn uống rồi ngủ sớm đi cho khỏe mai còn đi làm biết chưa?” – Chị xoa xoa đầu cô đang đặt lên vai chị vừa nói

“Em biết rồi, Hằng cũng lo nghỉ ngơi sớm đi đó, ờ mà ba ngày nữa là ngày gì ta?” - Hà Tăng nâng bàn tay đeo nhẫn của chị lên ngắm

 “Ai biết đâu! Ngày gì ta?” – Chị đưa tay lên trán vờ suy nghĩ

“Không biết thật à? Thế thôi vậy” – Cô ngồi thẳng dậy vẻ giận dỗi, chị vội ngồi sát lại ôm eo cô

“Không biết ngày gì chỉ biết là ngày quan trọng của ấy thôi, em thích gì để Hằng tặng nè”

“Thôi, em có thiếu gì đâu, thử coi Hằng có nhớ hông thôi”

“Nhớ sao hông, mỗi một giây một khắc bên em Hằng đều nhớ chứ nói chi một ngày quan trọng như vậy”

“Dẻo miệng, nói câu đó với bao nhiêu người rồi?”

“Em là người đầu tiên và cũng là cuối cùng”

“Hằng mà là con trai chắc con gái phải chết lên chết xuống quá”

“Em có vậy hông?”

“Em chưa chết, chỉ mới hấp hối thôi”

Nói rồi cả hai cùng cười, đâu biết bên ngoài mây đen đang kéo đến để bắt đâu cho một cơn mưa lớn…..

…….

“Em vô nha, tối gặp” – Hà Tăng bước xuống taxi sau đó cúi xuống cửa xe nói vào với chị

“Ờ, vô đi, Hằng về đó”

Cả hai vẫy tay tạm biệt nhau, chờ cho taxi đi khuất Hà Tăng mới kéo vali quay vô nhà. Cô lấy điện thoại ra mở nguồn lên sau đó mở khóa cửa đi vào, đang định đóng cửa lại thì bất ngờ có ai đó đẩy mạnh cửa vô làm cô giật mình…là Louis, anh đi vô nhà sau đó đóng sập cửa lại mạnh đến nỗi nghe một tiếng “Rầm” chói tai

“Hôm qua cô đi đâu mà cả đêm không về?”

“Em gặp một vài người bạn đã lâu không gặp nên đi ăn uống với tụi nó”

Hà Tăng định quay lưng đi tránh ánh mắt của anh nhưng bị Louis kéo giật tay cô lại mạnh đến nỗi cô xuýt té

“Đi với bạn mà phải tắt máy sao? Cả đêm tôi đợi cô mà cô đi không nói tiếng nào? Cô có xem tôi ra gì không?”

“Điện thoại bất ngờ hết pin em không có đem theo đồ sạc”

Chát…… Louis thẳng tay tát một cái thật mạnh lên khuôn mặt thanh tú của Hà Tăng, hằn đỏ một bên má của cô…. Hà Tăng đưa tay lên che vết đỏ…..đau rát….cặp mắt ngấn nước nhìn anh

“Anh  tát tôi???…”

“Đừng thấy tôi không nói gì thì tưởng tôi không biết! Từ dạo trước thấy cô lạnh nhạt thì tôi đã nghi cô thay đổi rồi! Đêm qua cô ở bên cạnh cô ta đúng không?” – Louis bóp cằm của Hà Tăng vừa hỏi, mắt anh đỏ rực vì tức giận

“Anh muốn nói ai?” – Hà Tăng thấy chột dạ

“Cô còn hỏi tôi là ai nữa à! Là Thanh Hằng, tôi nói có sai không?”

“Anh lấy bằng chứng gì mà nói tôi đi với chị Hằng”

“Bằng chứng à, cô cần bằng chứng à? hôm qua tôi đi với ba mẹ về khách sạn thấy hai người ôm ấp nhau ở ghế đá bên đường, cô còn chối không?  nếu không phải chính mắt tôi nhìn thấy thì tôi sẽ không  bao giờ tin đâu, tôi định xuống xe tới chỗ cô rồi nhưng đèn xanh nên taxi không dừng lại được, cô còn gì để chối nữa không? Tôi không ngờ vợ sắp cưới của mình lại có cái thứ tình cảm bệnh hoạn đến như vậy”

“Ừ, tôi bệnh hoạn vậy đó, chúng tôi yêu nhau và sẽ suốt đời ở bên nhau, anh không chia rẽ chúng tôi được đâu” – Cô cười tự giễu

“Chúng tôi à?? Yêu nhau suốt đời à? Cô nghĩ sẽ được sao?  Nếu tin này mà lên báo thì không biết mọi chuyện sẽ như thế nào? Cô có tượng tượng ra không? Tôi nghĩ chắc vui lắm” – Anh cười nhạt

“Anh dám?”

“Đừng thách tôi, dám hay không chắc cô cũng biết! Tôi có thể giúp cô nổi tiếng thêm nữa hoặc là đạp đổ tất cả mọi thứ cô đang có đều được!Cô biết tôi đủ sức mà, cô nên ngoan ngoãn chuẩn bị làm vợ hiền đi, nếu cô không cắt đứt với cô ta mà còn gặp gỡ cô ta thì đừng trách tôi không báo trước”

Nói rồi Louis rời đi bỏ mặc Hà Tăng ngồi bẹp xuống sàn nhà… cô đau đớn, nước mắt dàn dụa…. cô biết Louis không hăm dọa cô, anh nói được sẽ làm được….chỉ là…. không gặp chị nữa ư?Cô không thể…nhưng nếu tiếp tục gặp gỡ chị cô sẽ đánh mất sự nghiệp? Cô cũng không thể….có tất cả nhưng mất chị…có chị đồng nghĩa là mất tất cả… cô phải chọn cái nào….bài toán này cô không có lời giải….mệt mỏi…bế tắc…

“Bỗng muốn khóc cho lòng nhẹ nỗi đau, sao em không cứ khóc cho vơi đi…”, chuông điện thoại vang lên không ngừng, là của chị, nhưng Hà Tăng không dám nghe….nhưng không nghe thì không được….

“Alo….” – Giọng Hà Tăng run run

“Đi ăn chưa? Hằng qua rước, mà giọng em sao vậy?”

“Em không sao? Em mệt lắm, không đi đâu, Hằng đi đi nha” – Hà Tăng lau nước mắt

“Em mệt sao? Hằng chở em đi khám nha?” – Chị lo lắng

“Em không sao…Hằng đi đi”

“Ừ, vậy em nghỉ đi nha, có gì thì gọi cho Hằng nha, đừng làm Hằng lo”

“Em biết rồi…. vậy nha” – Hà Tăng vội cúp máy để chị không nghe tiếng nấc của cô…. cô buông điện thoại ôm hai đầu gối khóc như một đứa con nít….cuộc đời có nhiều chuyện không thể ngờ trước được, ít giờ trước thôi cô còn đang trong niềm hạnh phúc bao người phải ao ước, nhưng giờ thì lại trong trạng thái bế tắc tột cùng…

Sáng hôm sau Hà Tăng đi làm với khuôn mặt mệt mỏi vì không ngủ được, cô mở cổng để lái xe ra thì thấy Louis đã đứng bên ngoài từ lúc nào không biết

“Anh làm gì qua đây sớm vậy?”

“Anh đưa em đi làm”

“Tôi tự đi được”

“Em nên ngoan ngoãn nghe lời anh nếu muốn một kết thúc có hậu cho cả ba người” – Anh lộ ý cười – “Từ giờ trở đi anh sẽ đưa em đi và đón em về, em không có sự lựa chọn nào khác đâu”

Anh mở cửa cho Hà Tăng, cô nhìn anh với ánh mắt căm phẫn, chợt chiếc xe màu trắng quen thuộc chạy đến và dừng lại bên kia đường. Chị bước xuống xe, đi về phía cô

“Ủa, em qua chở Hà đi làm sao?” – Louis nói với chị

“Ừ, tại em định rủ Hà ăn sáng rồi bàn chút chuyện luôn”

Louis ôm eo Hà Tăng, anh cố tình để chị thấy – “Anh cũng định đưa Hà đi ăn sáng, hay ba chúng ta đi chung đi”

Hà Tăng muốn kéo tay anh ra nhưng nó quá chặt đến nỗi cô phát đau

“Thôi, vậy hai người đi đi, lúc khác em bàn với Hà sau cũng được”

Nói rồi chị đi về xe của mình….có gì đó nhói nhói trong chị và lúc này chị mới biết khát khao chiếm đoạt cô là của chị nó lớn đến nhường nào….

……

“Đến công ty chưa?” – Hà Tăng nhắn tin cho chị ngay khi cô rời khỏi xe Louis

“Tới rồi”

“Ờ, chuyện lúc sáng….mọi thứ bất ngờ quá….em xin lỗi”

“Không sao, Hằng quen rồi”

Hà Tăng hiểu cảm giác của chị, cô hiểu hết, nhưng cô không làm gì được, cái cô có thể làm lúc này là lao đầu vô công việc để quên đi nỗi nhớ về chị, quên đi mọi buồn phiền lúc này

Chiều về Louis lại đến đón cô như những gì anh nói

“Em muốn ăn gì không?” – Anh vừa lái xe vừa nói

“Không”

“Không ăn đói sao?”

“Tôi tự lo cho mình được”

“Anh biết em giận anh nhưng cũng đừng tự hành hạ mình như vậy, em phải hiểu tại sao anh lại như vậy?cũng vì yêu em thôi”

Hà Tăng cười nhạt  - “Nhưng mà… tôi không yêu anh”

“Không yêu thì sau này về sống với nhau từ từ sẽ yêu thôi, anh biết em chỉ bị cô ta quyến rũ rồi ngộ nhận tình cảm của mình thôi, mai này chúng ta cưới nhau rồi em sẽ nhận ra đâu là người yêu đích thực của em thôi”

Louis dừng xe trước một quán phở gần nhà Hà Tăng, sau đó anh xuống xe mua  phở cho cô, anh không muốn cô tự hành hạ bản thân mình. Anh biết cô ghét anh lắm nhưng anh không nghĩ ra được cách nào khác để  cô mãi thuộc về anh cả. Anh tự hứa sau nay cưới nhau về anh sẽ bù đắp lại cho cô thật nhiều

Về đến nhà Hà Tăng, Louis đưa cô đến tận cổng, anh đưa phở cho cô cầm :

“Ăn rồi ngủ sớm nha, hãy hiểu cho anh….anh về, ngủ ngon nha em”

Anh hôn vội lên trán cô sau đó quay ra xe trở về, nụ hôn vội đó đã bị cánh nhà báo chụp được và sáng hôm sau đã lan tràn trên khắp các trang báo mạng với tiêu đề “Tăng Thanh Hà đang vô cùng hạnh phúc trước ngày cưới”. Chị tức giận ném cái ly thủy tinh vào tường khi nhìn thấy tấm hình Louis hôn cô trên báo…

“Hạnh phúc ha!” – Chị cười chua chát qua điện thoại

“Mọi chuyện không phải như những gì báo viết, Hằng biết mà” – Giọng Hà Tăng mệt mỏi

“Hằng cũng muốn không tin lắm…nhưng anh ta…sáng thì tới đưa em đi, chiều rước về…Hằng phải làm sao em?”

“…”

“Em vẫn còn đó chứ?” – Chị bực bội khi không thấy cô nói gì

“Em đây…”

“Em không thể có một lời giải thích nào khác sao?” – Chị đã nghĩ cô sẽ giải thích thật nhiều , nhưng ngược  lại cô lại chỉ im lặng làm chị thật sự hụt hẫng

“…”

“Hà à..”

“Em vẫn nghe…” – Lâu lắm rồi cô mới nghe chị gọi tên cô…sao nó khó nghe quá

“Em sao vậy? Có chuyện gì sao?” – Chị cảm thấy có điều gì đó không bình thường

“Em không sao…em xin Hằng… hãy cho em một chút thời gian nữa…một chút nữa thôi…”

Nói rồi Hà Tăng vội cúp máy, cô òa khóc như một đứa trẻ, thật sự cô muốn kể hết mọi chuyện cho chị biết, cô muốn chị hiểu những khó khăn cô đang gặp lúc này, nhưng cô biết nói thế nào, nói rằng cô đang chọn lựa giữa việc có Louis thì có tất cả còn có chị thì cô mất tất cả ư??nói rồi cô còn mặt mũi nào gặp chị nữa không? Cô thấy quá mệt mỏi rồi…Lại một ngày nữa trôi qua…

Hôm nay Louis lại đến đón Hà Tăng về như thường lệ…

“Mình đi ăn nha em”

“Lát về em tự ăn được”

“Thôi,  hôm nay sinh nhật em mà, anh đặt bàn rồi”

Hôm nay là sinh nhật cô ư?? Nhanh vậy sao? Mấy ngày trước cô còn nhắc chị ngày này mà giờ thì chính cô lại quên mất ngày sinh của mình…cô vội lấy điện thoại trong giỏ ra…cả ngày vùi đầu vào công việc không có thời gian xem điện thoại….wow, rất nhiều tin nhắn chúc mừng sinh nhật cô…nhưng tìm mãi cũng không thấy tin nhắn của chị ….cô cười khổ…

Hà Tăng nhìn vu vơ về một nơi vô định bên ngoài cửa xe…sao mọi thứ nhạt quá…cô chẳng muốn nói bất cứ điều gì vào lúc này…bởi nước mắt của cô có thể trào ra bất cứ lúc nào…

Louis đã chuẩn bị bánh kem, một bó hoa hồng và một bàn tiệc rất lãng mạng tại một nhà hàng nổi tiếng. Mọi người xung quanh nhìn hai người họ với cặp mắt ngưỡng mộ, nhưng người ngoài sao hiểu được những suy nghĩ của người trong cuộc…

“Dạo này nhiều chuyện xảy ra quá, em có muốn đi du lịch đâu đó cho thoải mái không? Lâu rồi mình cũng không đi đâu, hay là mình đi qua Pháp đi, anh nghe nói sắp tới bên đó có diễn ra chương trình thời trang gì đó lớn lắm phải không em?”

“Vậy à? Tiếc là em không có hứng thú, anh rủ ai đó đi với anh đi” – Cô vẫn thờ ơ

“Em là vợ sắp cưới của anh, anh không đi với em mà đi với người khác thì còn ý nghĩa gì nữa”

…. Cô không trả lời… điều duy nhất cô mong muốn lúc này là được về nhà… được một mình yên tĩnh vào lúc này…

“Về chưa anh? Em mệt lắm” – Cô nói sau khi cả hai đã ăn xong

“Ừ, để anh tính tiền”

Suốt đoạn đường về không ai nói với ai lời nào, lắm lúc anh lại quay sang nhìn cô nhưng lại không biết nói gì, thật sự anh rất buồn khi thấy cô như vậy…

“Em nghĩ sớm nha, mai anh phải bay sang Sing công tác đến cuối tuần mới về nên anh sẽ cho tài xế đến đưa đón em đi làm nha”

“Em tự đi được, anh đừng có xem tôi như phạm nhân vậy được không?”

“Vì sao mà anh lại như vậy em phải hiểu chứ? Ngoan ngoãn đi, anh sẽ về sớm thôi, bao giờ đám cưới xong anh sẽ đưa em ra  nước ngoài định cư luôn, anh chỉ muốn chúng ta được trở lại như lúc xưa thôi”

Cảm thấy không thể kéo dài thêm được nữa, Hà Tăng quay lưng bước vội vào nhà…

Cô thả mình lên nệm, nhắm mắt lại bỏ mặc mọi buồn phiền… trong đêm tối, nhìn Hà Tăng cô đơn hơn bao giờ hết…

Cứ nhắm mắt lại là nước mắt lại rơi không ngừng…

Tiếng chuông điện thoại reo vang trong căn phòng lạnh lẽo… cô vẫn bỏ mặc chẳng buồn nhấc máy… chuông reo rồi lại im rồi lại reo tiếp…không biết bao lâu sau đó, Hà Tăng mới trở mình ngồi dậy tìm điện thoại…

“Em đây…” – Cô lau nước mắt

“Em đang ở đâu?” – Chị hỏi

“Em ở nhà, sao vậy? “

“Ra ngoài đi, Hằng ở trước nhà em nè”

“Trễ rồi mà”

“Ừ, ra đi em”

Hà Tăng vội chỉnh sửa lại áo, lau đi những giọt nước mắt còn vương lại trước khi ra gặp chị. Vừa mở cửa ra cô đã giật mình khi thấy chị đứng bên ngoài, trên tay đang cầm chiếc bánh kem với một cây nến đang cháy

“Happy birthday to you

Happy birthday to you

Happy birthday, happy birthday

Happy birthday to you

Chúc em sinh nhật vui vẻ nha, cầu nguyện rồi thổi nến đi em”

Nhìn khuôn mặt chị dưới ánh nến làm trong lòng Hà Tăng yêu người con gái này hơn bao giờ hết, chị luôn làm cô bất ngờ và hạnh phúc bằng những hành động rất ngọt ngào và lãng mạn, “tại sao chị không phải là đàn ông chứ”… cô tự nghĩ trong đầu…

“Ước rồi thổi nến đi em, sao vậy?”

“Em không sao…”

Hà Tăng chắp tay lại cầu nguyệt…sau đó thổi nến…cô vội lau đi giọt nước mắt khẽ rơi trước khi chị nhìn thấy

“Em ước gì vậy?” – Chị hỏi

“Ước Hằng mãi được hạnh phúc”

“Ước gì ngộ vậy, người đem lại hạnh phúc cho Hằng là em mà”

“Mình đi Vũng Tàu đi, em muốn ra biển…”

“Giờ này???” – Chị ngạc nhiên

“Ờ, Hằng không muốn à?”

“Không phải, giờ cũng mười giờ rồi, em không sợ sao?”

“Không! Mình đi đi”

“Ờ, vậy để cất bánh vô tủ lạnh rồi mình đi”

………

“Hạ cửa xuống giúp em đi” – Hà Tăng nói khi ánh mắt cô nhìn về một nơi vô định bên ngoài xe

“Gió lùa vào sẽ lạnh lắm đó”

“Không sao đâu”

Cửa xe từ từ hạ xuống, gió bên ngoài thổi mạnh là tóc Hà Tăng bay phấp phớt, cả thân hình cô toát lên một vẻ cô độc khiến người khác chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng và chị cũng không ngoại lệ

“Có chuyện gì không vui kể Hằng nghe đi” – Chị quay sang hỏi cô

“Không!Em đang rất vui mà!Ngày sinh nhật được bên cạnh người mình yêu thì còn gì bằng” – Hà Tăng mỉm cười nhìn chị

“Hằng cũng vậy” – Chị cũng mỉm cười nhìn cô

“Tự nhiên em muốn quay lại quãng thời gian đóng phim ở Cam Ranh quá”

“Hằng cũng vậy”

“Câu khác đi” – Cô nhăn mặt

“Ờ thì…Hằng cũng muốn vậy”

“Xì!Cũng chẳng khác câu trước là mấy” – Nói rồi cả hai cùng cười

Trời về đêm cũng không nhìu xe lắm nên chẳng mấy chốc mà đã tới Vũng Tàu. Chị dừng xe trước một khách sạn gần bãi biển. Thuê phòng xong thì cũng gần một giờ sáng, cả hai kéo nhau ra biển. Trời khuya lạnh nhưng nước biển thì ấm, ngoài tiếng sóng biển đâu đó cũng còn những tiếng cười nói của những bữa tiệc sắp tàn. Chị và cô nắm tay nhau đi lang thang trên cát…

“Lãng mạng quá ha” - HaHahh

Hà Tăng siết chặt tay chị

“Ừ!Ước gì ngày nào cũng được cùng em đi trên biển”

“Vậy thì mua nhà ở đây đi”

“Nếu em đồng ý ở chung với Hằng”

“Cũng được với điều kiện Hằng bắt được em” - Dứt lời Hà Tăng buông tay chị chạy về phía trước

“À dám ra điều kiện hả? Đứng lại!!!!!!”

“Hahaha”

Với sức khỏe của chị thì chẳng mấy chốc chị đã bắt kịp Hà Tăng

“Haha Bắt được rồi, mệt quá”

Cả hai ngồi trên cát thở hổn hển...Trăng sáng chiếu xuống mặt biển đêm trông như một bức tranh thủy mặc…Hà Tăng ngồi tựa đầu vào vai chị…

“Nếu sau này không được gặp nhau nữa Hằng có nhớ em không?” – Tiếng nói Hà Tăng phá vỡ sự im lặng

“Em đi đâu?”

“Em cũng không biết”

“Khùng!haha”

“Kệ!Trả lời em đi” – Hà Tăng bỏ mặc lời trêu đùa của chị

Biết Hà Tăng hỏi thật lòng nên chị nghiêm túc, chị nắm tay cô đặt lên chân mình

“Hằng sẽ không  cho em đi đâu hết!Chỉ cần một ngày không liên lạc được với em Hằng sẽ lục tung Sài Gòn này lên”

“Xì!Được mới lạ!Em đi nước ngoài sao tìm được”

“Em có trốn lên Bắc Cực thì Hằng cũng tìm thấy, một ngày tìm không được thì một tháng, một năm hay mười năm tìm cũng thấy thôi. Trừ khi em không muốn gặp Hằng nữa”

“Giờ phút này em đang rất hạnh phúc…Mọi thứ có liên quan đến Phạm Thanh Hằng đều làm em hạnh phúc…em yêu Hằng…vĩnh viễn cũng sẽ như vậy”

“Hằng cũng vậy” – Chị ôm eo cô

Hà Tăng ngước lên nhìn trời đêm để ngăn giọt nước mắt sắp trực trào…cô không muốn chị thấy cô khóc lúc này…

“Em khát quá, giờ này không biết còn ai bán gì uống không” – Hà Tăng quay lại nhìn xung quanh

“Hình như bên kia có bán, ngồi đây đợi Hằng nha, nhanh lắm” – Chưa kịp đợi cô đồng ý thì chị đã đứng dậy bước đi rất nhanh, bỏ lại mình cô với bao nỗi suy nghĩ

 Nhìn về phía cuối chân trời, nơi giao nhau của biển và bầu trời xa xăm, Hà Tăng suy nghĩ : Không biết bao giờ mới lại được ra biển cùng chị….nếu không gặp chị rồi cô có sống nổi không…nhiều người tự tử vì tình liệu cô có bế tắc đến mức phải như vậy không…không có chị bên cạnh có lẽ cuộc sống của cô sẽ rất kinh khủng…

“Hù!!!!!”

“Trời” – Tiếng chị làm cô giật mình

“Đang suy nghĩ bậy bạ gì đúng hông?”

“Sao biết hay zậy!Ủa? Mua gì nhiều zậy?”

“Nước với lại tôm nướng, bạch tuộc nướng cho em ăn, tối giờ hông ăn gì sợ em đói”

“Ờ!Cũng đói đói”

Hai người vừa ăn vừa cười cười nói nói…chẳng mấy chốc đã gần năm giờ sáng nên cả hai về khách sạn tranh thủ ngủ để mai còn có sức về Sài Gòn…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top