Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A friend is one with whom you are comfortable, to whom you are loyal, through whom you are blessed, and for whom you are grateful.


(Bạn là người ta cảm thấy thoải mái khi ở cùng, ta sẵn lòng trung thành, đem lại cho ta lời chúc phúc và ta cảm thấy biết ơn vì có họ trong đời.)

--------------------------------------------------

"Cậu chủ cậu có muốn ăn gì không? Chúng tôi đi lấy cho." Arm cảm thấy cậu chủ của mình có chút gì đó khác với mọi ngày. Bình thường Tankhun là một người vui vẻ tràn đầy năng lượng, hắn luôn kéo những người xung quanh mình tham gia vào những trò chơi điên rồ mà hắn nghĩ ra. Chỉ là hôm nay Tankhun lại bình tĩnh một cách đáng sợ tựa như con công xinh đẹp bị mất hết đuôi vậy, toàn thân đều toát ra sự ủ rũ, chán chường.

"Tao không đói." 

"Cậu chủ, hôm nay đầu bếp có làm món bánh ngọt mà cậu thích nhất đó, để tôi đi lấy rồi chúng ta tiếp tục xem phim ha." Nhận được ánh mắt cầu cứu của người yêu, Pol lập tức tung ra chiêu lớn. Mỗi lần hắn dùng chiêu này cậu chủ sẽ nhanh chóng đầu hàng mà thôi.

"Hôm nay tao không có hứng ăn bánh." Tankhun tiếp tục từ chối, hắn nhìn dòng người qua qua lại lại ở bên dưới đột nhiên có chút tủi thân.

Câu nói của Tankhun khiến Pol và Arm đứng ngồi không yên, họ không biết điều gì đã biến cậu chủ vui vẻ nghịch ngợm thành một người yên tĩnh đến như vậy, điều này khiến họ không quen chút nào.

Tuy rằng hai người đã rất nhiều lần mong Tankhun có thể bớt phá phách nghịch ngợm lại một chút, nếu vậy thì họ sẽ không phải mệt mỏi chạy theo dọn dẹp hậu quả. Nhưng khi Tankhun im lặng như thế này họ có chút không nỡ. Cậu cả của chính gia có thể là người suốt ngày làm trò khùng điên trong mắt người khác nhưng trong mắt Pol, Arm cậu cả là một người cực kì cực kì ấm áp.

"Cậu chủ cậu làm sao vậy?" Pol và Arm tiến lại gần Tankhun, phải làm sao đây họ muốn cậu chủ của họ trở lại vui vẻ giống như bình thường.

"Pol, Arm... Hai đứa bây nói xem tụi nó còn muốn chơi với tao không?" Tankhun đưa mắt sang nhìn hai vệ sĩ thân thiết của mình, trong giọng nói của hắn còn có chút nghẹn ngào.

Pol và Arm đều hiểu Tankhun đang nói đến ai, chỉ là họ có chút không hiểu tại sao Tankhun lại nghĩ như vậy. Pol nhìn sang người yêu mình ý bảo Arm hỏi đi, dù sao từ đó đến giờ Arm là một người rất biết khuyên nhủ người khác, nói trắng ra là Arm thông minh và có EQ cao.

"Tại sao cậu chủ lại nghĩ họ không muốn chơi với cậu nữa?"

"Bởi vì tụi nó biết gia đình tao làm nghề gì, trong mắt mọi người Mafia là một cái gì đó rất xấu xa rất độc ác và họ không hề sai khi nghĩ như vậy. Những người bình thường không nên tiếp xúc với Mafia bởi họ sẽ gặp rất nhiều rắc rối điển hình như vụ bắt cóc lúc trước vậy." 

Đúng vậy cả hai chúng tôi đều biết hậu quả của việc dính dáng đến Mafia, hơn nữa còn là một gia tộc Mafia khét tiếng trong giới. Tuy nhiệm vụ chính của chúng tôi là chăm sóc Tankhun nhưng khi cần chúng tôi vẫn có thể nhận thêm nhiệm vụ khác từ ngài Korn hoặc cậu Kinn. Chúng tôi biết rõ gia tộc Theerapanyakul có rất nhiều kẻ thù, những kẻ suốt ngày lăm le bắt lấy điểm yếu để lật đổ cả đế chế khổng lồ này.

Những cuộc chiến đẫm máu là một điều hết sức bình thường trong giới Mafia, hầu như ngày nào cũng có kẻ hy sinh cả. Đôi lúc chúng tôi cũng nghĩ phải chăng đến một ngày nào đó người nằm xuống có thể là chúng tôi. Không có gì lạ khi cậu chủ Tankhun nghĩ như thế, "bọn họ" không thuộc về thế giới dơ bẩn giả dối này, cách tốt nhất chính là cả hai bên phải tách ra khỏi cuộc sống của đối phương, chỉ như vậy "bọn họ" mới thoát khỏi móng vuốt của những kẻ muốn lật đổ gia tộc Theerapanyakul.

"Cậu chủ vẫn còn chúng tôi mà." Arm thở dài một hơi rồi lên tiếng an ủi Tankhun, khó lắm cậu chủ của bọn họ mới làm quen được với những người bạn tuyệt vời như thế, chỉ là tình bạn này sẽ đẩy những người kia vào những cuộc chạm trán nguy hiểm giữa các gia tộc.

"Sao đấy ba người đang thì thầm to nhỏ cái gì, đang nói xấu bọn này à?"

Đột nhiên có một tiếng nói vang lên khiến cả ba người phải giật mình, bọn họ đồng loạt quay lại thì thấy cả đám người đang đi tới. Giọng nói kia là của Porsche và khi thấy ba người quay lại nhìn Porsche còn vẫy vẫy tay như đang chào hỏi.

"Sao thế có chuyện gì mà ba người ngồi ủ rũ ở đây vậy, bình thường không phải đã chạy tới đập cửa gọi bọn này dậy để đi ăn sáng cùng à?" Vừa mới ngồi xuống Porsche đã cà khịa ba người, nói thật vẻ mặt chán chường kia đúng là không nên xuất hiện trên người Tankhun, nhìn không quen chút nào.

"Đúng vậy, tôi còn hỏi tại sao hôm nay ba người lại im lặng đến vậy, ra là chạy tới đây để nói xấu chúng tôi đúng không?" Pete cũng hùa theo Porsche, thật ra cả bọn đều biết lí do tại sao Tankhun không chạy đến làm phiền bọn họ, có lẽ là liên qua đến chuyện tối qua. Nói đúng hơn thì Tankhun sợ bọn họ bị gia tộc Theerapanyakul kéo vào thế giới tăm tối của Mafia.

"Tụi mày..." Tankhun có chút nghẹn ngào, từ nãy đến giờ hắn đã cố gắng không khóc nhưng khi nhìn thấy bọn họ hắn bắt đầu không cầm được.

"Ôi! P'Khun đừng khóc mà, khóc lên không đẹp chút nào, phải không P'Big?" Porchay cảm nhận được sự lo lắng của Tankhun, vốn dĩ cậu là một người nhạy cảm. Từ khi bắt đầu đồng ý quen Kim ở bệnh viện, Porchay đã sớm nhận ra ngoài sự vui vẻ thì trong ánh mắt của Kim luôn chứa đầy sự lo lắng và một chút sợ hãi khi nhìn cậu, nhất là khi cậu biến mất khỏi tầm mắt của hắn quá lâu. Ban đầu Porchay cũng muốn hỏi rõ lý do tại sao Kim lại có những trạng thái đó, chỉ là khi bình tĩnh lại cậu cảm thấy có lẽ Kim vẫn chưa muốn nói cho cậu biết hay nói đúng hơn là hắn vẫn chưa sẵn sàng để nói. Vì vậy Porchay giả vờ như là bản thân chưa biết chuyện gì cho đến hôm qua cậu đã biết được tất cả mọi chuyện từ Tankhun và cả Kim, cậu cuối cùng cũng hiểu bọn họ đang lo sợ cái gì.

"Đúng vậy, khuôn mặt xinh đẹp của P'Khun không hợp với sự buồn bã này chút nào hết, vẫn là nụ cười vui vẻ hợp hơn." Là một người thông minh Big biết tại sao Tankhun không dẫn Pol và Arm đến tìm bọn họ như thường ngày, mà lại trốn đến đây buồn bã. Có lẽ Tankhun đã đánh giá thấp bọn họ rồi.

"Được rồi thay vì buồn bã chúng ta nên đi ăn sáng cái đã, nghe bảo hôm nay có món bánh Táo mà P'Khun yêu thích đấy." Tay cũng lên tiếng dời sự chú ý của Tankhun, quả nhiên sau khi nghe cậu nói vậy Tankhun đã phấn chấn hơn hẳn.

"Đi thôi, tao đói bụng rồi! Ăn xong tụi bây còn phải đi mua sắm với tao." Tankhun cảm thấy mình có sức sống hơn hẳn, thật tốt hắn vẫn còn những người bạn này ở bên cạnh.

Pol và Arm đi ở phía sau cũng vui vẻ không kém rốt cuộc cậu chủ Tankhun nghịch ngợm của bọn họ cũng trở về rồi.

------------------------------------------------

"May mắn là Tankhun nó đã trở về như bình thường, đúng là lo chết đi được." Kinn ngồi ở trên lầu nhìn thấy cả bọn trở lại trạng thái vui vẻ như bình thường cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều. Sau lần bị bắt cóc năm đó, tâm lý của Tankhun đã bị ảnh hưởng rất nhiều. Một hai năm đầu Tankhun trở nên trầm tính và ít nói hơn hẳn, chỉ cần một tiếng động nào đó vang lên cũng đủ để Tankhun sợ hãi và nhốt mình trong phòng một vài ngày. Vì vậy từ khi bắt đầu hiểu chuyện hắn và Kim luôn là người đứng sau bảo vệ và dung túng cho mọi hành vi của người anh trai này. Sau hai năm nỗ lực Tankhun cũng dần bước ra khỏi bóng tối ấy dưới sự yêu thương bảo bọc của tất cả mọi người. 

Đã lâu lắm rồi Kinn mới thấy anh trai của mình buồn bã như thế, nó làm hắn nhớ tới Tankhun của hai năm đó. Một Tankhun e dè với tất cả mọi người, trời mới biết hắn và Kim khi nãy đã lo lắng như thế nào, may mắn thay một Tankhun suốt ngày quậy phá không sợ trời không sợ đất đã quay về. 

"Tankhun nên có cuộc sống vui vẻ như thế này thay vì buồn bã." Kim gật đầu đồng ý với ý kiến của Kinn, hắn không muốn Tankhun quay về với cuộc sống của hai năm đó. Quãng thời gian đó bầu không khí ở chính gia cực kì căng thẳng và ngột ngạt, hầu như mọi người đều chia nhau ra để đảm bảo có thể ở bên cạnh Tankhun 24/24. Ngay cả ông Korn - ba của bọn họ cũng phải dẹp bớt công việc để ở bên Tankhun, Kim biết ba làm vậy là do ông cảm thấy vì ông mà đứa con trai cả phải trải qua một ký ức không mấy tốt đẹp.

Tankhun - anh cả của bọn họ nên sống một cuộc đời vô ưu vô lo, cho dù trời có sập xuống thì vẫn còn hắn và Kinn chống đỡ.

--------------------------------------------------

"Tụi bây thấy cái áo này thế nào?" Tankhun cầm một cái áo lông dày dặn lên cho mọi người xem.

"Không ổn đâu ạ, bây giờ đang là mùa hè cái áo này không thích hợp chút nào." Porchay nghiêm túc trả lời, tuy đã biết gu ăn mặc của Tankhun nhưng cậu vẫn chưa thể nào ngấm nổi.

"Lấy cái này đi!" Porsche chọn một chiếc áo có phong cách hoàn toàn khác với gu ăn mặc của Tankhun, cậu muốn Tankhun thay đổi phong cách một chút chắc chắn sẽ rất tuyệt.

"Nhưng từ đó đến giờ tao có mặc kiểu này bao giờ đâu, nó quá đơn giản!" Tankhun bĩu môi chê bai cái áo mà Porsche chọn, nhìn đi cái áo đó không có gì nổi bật hết một cái áo không có lông vũ cũng chẳng được đính đá gì hết trơn, quá nhàm chán.

"Em thấy rất ổn nha, tuy khác hoàn toàn với phong cách mà anh theo đuổi nhưng lâu lâu chúng ta cũng nên đổi mới bản thân một chút, có đúng không?" Pete cũng đồng tình với Porsche, dáng người và khuôn mặt của Tankhun rất đẹp dù có ăn mặc đơn giản đến đâu thì vẫn nổi bần bật mà thôi.

"Tụi bây thấy nó đẹp à?" Tankhun hỏi tất cả mọi người và sau đó hắn nhận được cái gật đầu đồng ý của cả bọn bao gồm cả Pol và Arm.   

"Được rồi để tao đi thử!" 

Và đúng với dự đoán của mọi người thì Tankhun siêu siêu hợp với những kiểu áo đơn giản như thế này.

"Được rồi cũng không tệ lắm!" Nhìn bản thân mình trong gương Tankhun thấy có chút không quen nhưng hắn cũng phải công nhận là cái áo này mặc lên cũng khá đẹp. 

Thấy Tankhun hài lòng cả bọn lại xúm nhau chọn cho hắn thêm vài cái áo nữa và công cuộc shopping này chỉ kết thúc khi trên tay mỗi người đều xách theo vài túi đồ cho bản thân. Còn tiền ở đâu để trả ấy à, đương nhiên là do Tankhun đi bóc lột mấy đứa em của mình rồi. Muốn cưa con nhà người ta thì phải có chút lòng thành, đã vậy hắn còn được hưởng ké, ngu gì không mua cho đã.

---------------------------------------------

Đợi đến khi cả bọn về tới khách sạn cũng đã là 3 giờ chiều, sau khi dọn dẹp lại đống đồ đã mua thì mấy người bọn họ tập hợp lại rồi đi đến phòng của Tankhun.

"Vào lẹ đi, tao đã kêu Pol và Arm mua một ít gà rán và pizza rồi, đúng lúc đang có một cuộc thi hoa hậu chúng ta vừa ăn vừa xem." Vừa nhìn thấy chúng tôi Tankhun liền chỉ vào đống đồ ăn trên bàn rồi nhanh tay bật TV.

Mọi người tiến lại sofa ngồi và bắt đầu ăn uống, bởi vì hôm nay đi mua sắm quá hăng mà cả bọn bỏ lỡ cả bữa trưa cho nên lúc này bụng ai cũng đói hết trơn.

30 phút sau

"Aaaaa... Tao biết mà tao đã nói người này sẽ thắng giải, vừa đẹp vừa giỏi như thế này mà không thắng thì ban giám khảo nên đi khám lại mắt, đúng không?" Tankhun la lên như vớ phải vàng, nếu không biết thì bọn họ còn tưởng hắn mới là người thắng ấy chứ.

"Đúng vậy, cậu chủ mãi đỉnh!" Pol và Arm đã quá quen với điều này, hai người bọn họ nhanh chóng chúc mừng cậu chủ của mình. Bọn họ không hiểu tại sao ở mảng thời trang hay mấy cuộc thi này thì cậu chủ của họ lại nhạy thế không biết, hắn đã đoán trúng mấy vị hoa hậu rồi đó.

Sau khi cuộc thi kết thúc Tankhun chuyển qua kênh khác nhưng ngoài tin tức ra thì cũng chả có gì khác cả, hắn nhanh chóng tắt TV.

"Chán quá, chúng ta chơi trò gì đi!" Bởi vì không có chương trình nào để giải trí nữa nên Tankhun đang cảm thấy rất chán, hắn muốn kiếm gì đó để chơi.

"Chúng ta chơi trò thật hay thách đi!" Pol hưởng ứng theo cậu chủ nhà mình, trò này ba người bọn họ đã từng chơi một hai lần nhưng quá chán vì ít người, may mắn hôm nay có thêm năm người nữa cho nên thỏa sức mà chơi.

"Đồng ý!!!" Hai mắt Tankhun sáng rực cả lên, trò này rất vui nha hắn có thể đào được rất nhiều thông tin cần thiết từ trò chơi này, sau đó đem thông tin bán cho mấy thằng em kia... Hahaha nghĩ tới thôi là tiền đầy tay.

"Được thôi!" Porsche cũng đồng ý, bọn họ đã từng chơi trò này rồi cũng khá thú vị.

"Ok quyết định vậy đi, nhưng trước hết chúng ta  cần dọn dẹp cái đống này đã." Big chỉ vào đống đồ ăn đã được bọn họ xử lý sạch sẽ ở trên bàn.

Sau một hồi lau dọn sạch sẽ mọi người nhanh chóng ngồi vào chỗ và bắt đầu trò chơi.

Người quay đầu tiên là Porchay bởi vì đó là đặc quyền của em bé nhỏ tuổi nhất hội. Porchay cầm lấy cái chai và bắt đầu xoay, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cái chai ấy không biết ai sẽ là người bị dính chưởng đầu tiên đây.

"Woah, P'Tay anh chọn thật hay thách ạ?." Nhìn cái chai dừng lại ở phía Tay mọi người đều vui vẻ, có chuyện để hóng rồi đây.

"Thật đi."

"P'Tay có đang thích ai không ạ?"

"Mới vào đã chơi lớn ghê!" Pol và Arm huýt sáo trêu ghẹo, còn Tankhun đang dỏng tai lên nghe bởi vì thông tin này chắc chắn có thể đòi tiền thằng Time nha.

"Có." Tay đỏ mặt trả lời và không ngoài dự đoán thì cả bọn đều gào lên như biết được tin gì động trời lắm không bằng. Không để bọn họ đắc ý quá lâu Tay cầm lấy cái chai rồi bắt đầu xoay.

"P'Arm anh chọn thật hay thách đây?" Nạn nhân mới của trò này chính là Arm người đang ngồi cười từ nãy đến giờ.

"Thật đi." Arm có chút lo lắng, hắn không dám chọn thách bởi vì mấy đứa nhóc này chắc chắn sẽ đưa ra những yêu cầu đáng sợ nhưng hắn nào ngờ rằng câu hỏi mà Tay đưa ra cũng hóc búa không kém.

"Đây là câu mà em muốn hỏi nhất, hai người ai trên ai dưới vậy?" Tay nở một nụ cười xảo quyệt, câu này vừa chí mạng vừa có thể lôi kéo sự chú ý của mọi người ra khỏi đáp án khi nãy của cậu.

"Aaaaaaa... Tao thích câu này, Arm mày mau trả lời đi!" Tankhun chắc chắn là người vui vẻ nhất, từ khi phát hiện ra hai vệ sĩ của mình thích nhau Tankhun đã hỏi hai đứa nó câu này nhưng lần nào bọn nó cũng im lặng cả. Giờ thì hay rồi cuối cùng cũng có người nghe được tiếng lòng của hắn.

"Cái này...." Arm không biết trả lời như thế nào, đây là vấn đề mà hắn đã bắt Pol phải giấu suốt hai năm qua nhất là không được cho cậu chủ Tankhun biết bởi vì chỉ cần cậu chủ biết thì đồng nghĩa với tất cả vệ sĩ của Chính gia và Thứ gia đều sẽ biết, lúc đó hắn không biết phải giấu mặt đi đâu nữa. Biết vậy lúc nãy chọn thách cho rồi.

"P'Arm nhanh trả lời đi, không cho phép chơi ăn gian nha." Pete cũng tò mò không kém rốt cuộc hai vị Alpha này ai trên ai dưới đây.

"Được rồi, tao là vợ được chưa?" Arm đỏ bừng cả mặt, thật là ngại muốn chết.

Nghe được câu trả lời của chính chủ cả bọn cười như được mùa, còn Pol thì ôm Arm vào trong ngực giúp hắn tránh khỏi sự trêu chọc của mọi người.

Sau một lúc Arm cũng rời khỏi lồng ngực ấm áp của người yêu rồi cầm lấy cái chai mà xoay, lần này hắn nhất định phải báo được thù.

"Big chọn thật hay thách?"

Và chính chủ là Big lúc này cũng đang hoang mang không kém, hắn không dám chọn thật vì suy nghĩ của mấy người này quá ghê gớm nhưng chọn thách cũng hơi đáng sợ, làm sao đây? Sau một hồi suy nghĩ Big cũng đưa ra được quyết định của mình.

"Thách đi ạ!"

"Tốt lắm, hãy gửi một tin nhắn cho P'Chan với nội dung là "Em muốn chúng ta có một buổi hẹn hò." Arm vui vẻ khi dụ được Big lọt bẫy, hắn dám chắc rằng Big sẽ không dám chọn thật vì sợ hắn đưa ra câu hỏi khó nhưng như thế lại hay, hắn vừa có thể giúp P'Chan đẩy nhanh tiến độ vừa có thể lấy lòng vị vệ sĩ trưởng của Chính gia để người kia giảm bớt cho hắn một ít bài tập nặng nề của vệ sĩ, một công đôi chuyện.

"Xong rồi quá kích thích." Porsche cực kì hưng phấn, cậu có thể nhìn ra được Big có thiện cảm với người kia và ngược lại. Như vậy cũng tốt là một người bạn thân lâu năm cậu luôn mong có một người nào đó xuất hiện và ở bên cạnh chăm sóc cho Big.

Thấy mọi người đều đang nhìn mình chằm chằm Big không còn cách nào khác mà lấy điện thoại ra rồi gửi tin nhắn cho P'Chan và chỉ mười giây sau đã có một tin nhắn trả lời lại với nội dung là "Nghe theo em."

Big nhìn thấy tin nhắn trả lời của người kia liền có chút ngượng ngùng, xong rồi đáng ra không nên chơi trò này bọn họ quá đáng sợ. Big đưa tin nhắn lên cho mọi người xem như chứng minh là hắn đã làm đúng theo yêu cầu. Bỏ qua sự tò mò của những mọi người Big nhanh chóng cầm cái chai lên và bắt đầu tìm kiếm con mồi. Sẽ là ai nhỉ? Nhìn cái chai dừng lại trước mặt con người đang ngơ ngác kia Big cười thầm, để hắn bắt được rồi.

"Pete chọn thật hay thách đây?"

Rồi xong cười người hôm trước hôm sau người cười, đắn đó một lúc Pete lựa chọn thật bởi vì thách là một thứ gì đó rất đáng sợ nhất là khi để cho một người thông minh như Big ra đề.

"Thật đi." 

Big cũng đoán trước được Pete sẽ chọn cái này bởi vì cho nó mười cái lá gan nó cũng không dám chọn thật bởi vì Big biết hết mọi thứ về Pete, nhưng hắn cũng không thất vọng lắm bởi hắn đã nghĩ ra được một câu hỏi hay.

"Trong thang điểm từ 1 đến 10 về người yêu tương lai của mày, thì cậu cả Thứ gia được mấy điểm?"

Nghe xong câu hỏi, phản ứng đầu tiên hiện lên trong não của Tankhun chính là "Tiền tới rồi!"

Biết ngay mà thằng Big là một người giỏi quan sát, nó hiểu rõ mẫu người yêu lý tưởng của bạn thân mình, cho nên nó rất ra sức trong việc đẩy thuyền VegasPete.

"8 điểm." Pete thành thật trả lời bởi vì những người quen đều biết cậu rất dở trong việc nói dối, thôi thì để cho tụi nó chọc ghẹo một lát là được.

"Eo ôi! Điểm khá là cao nha! Xem ra cậu cả Thứ gia rất được lòng bé Pete của chúng ta." Thấy cơ hội đã đến Big nhanh tay nắm lấy rồi trêu ghẹo bạn thân mình, ai bảo lúc nãy nó cũng chọc ghẹo hắn làm gì.

"Em cảm thấy mình đã biết được khá nhiều bí mật." Porchay - người không bị dính lần nào phát biểu ý kiến, nói thật em cũng có chút sợ rồi mấy anh trai này càng chơi càng hăng nếu mà dính thì xác định luôn.

Mặc kệ mọi người Pete giả vờ bình tĩnh cầm chai lên và xoay "Bingo, bắt được cá lớn rồi!"

"Porsche tới mày rồi, chọn thật hay thách?"

"Thách đi." Porsche không chút do dự nào mà chọn thách bởi vì bây giờ cái nào cũng nguy hiểm cả, thôi thì trông mong vào Pete nó nể tình bạn lâu năm mà nhẹ tay một chút.

"Được rồi khi nào rảnh mày hãy pha chế một ly Cocktail Kiss On The Lips cho cậu hai Chính gia đi và hãy nhớ chụp hình lại để làm bằng chứng." Pete nhẹ nhàng thả xuống một nhiệm vụ nhưng sức công phá của nó lại giống như một quả bom nguyên tử vậy, đủ làm cho mọi người chấn động.

"Cái cocktail này có cái tên hay nha, đủ mờ ám." Pol vui vẻ ngồi ăn dưa, hắn biết cậu Kinn là một người thích rượu và cậu chắc chắn sẽ hài lòng về điều này. Nghĩ xem được nếm thử đồ uống mà người thương pha cho, cảm giác này thật là...

Porsche gật đầu đồng ý, hắn đã đánh giá thấp Pete rồi đúng là bạn thân nhưng thân ai nấy lo. Porsche nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng rồi cầm lấy cái chai xoay một vòng, trò chơi này càng ngày càng điên.

"Chúc mừng P'Khun anh chọn thật hay thách đây?" Porsche nhìn về cái người hưng phấn nhất từ đầu trò chơi đến giờ, ông trời công bằng thật mà ai rồi cũng dính thôi.

"Tao chọn thật." Sau khi đã chứng kiến mấy màn "thách" ghê gớm kia, Tankhun sống chết cũng không dám chọn thách bởi vì thằng Porsche là một đứa quỷ quái nó chắc chắn sẽ đưa ra yêu cầu kì lạ chắc luôn.

"Thật là chán, vốn định bảo P'Khun mặc đồ nàng tiên cá mà không có cơ hội." Porsche giả vờ than thở rồi nở nụ cười ngây thơ với Tankhun.  

"Tao biết ngay mà, mày chẳng tốt lành gì hết trơn, may mà tao không chọn thách." Thấy chưa hắn nói có sai đâu, Porsche nó quá xảo quyệt may mà bản thân ăn ở tốt nên mới thoát được.

"Vậy được rồi, hãy nói cho em biết lúc sáng P'Khun đã nghĩ cái gì vậy?" 

Nghe thấy câu hỏi Tankhun có chút bất ngờ, hắn đã chuẩn bị tinh thần đối phó với hàng trăm hàng nghìn câu hỏi hóc búa chỉ là không ngờ Porsche sẽ hỏi câu này. "Thật ra khi sáng tao đang nghĩ liệu tụi bây có vì nghề nghiệp của gia đình tao mà không chơi với tao nữa hay không? Một nửa thì mong tụi bây không để ý vì tụi bây là những người bạn tốt nhất của tao, nhưng một nửa còn lại thì hy vọng tụi bây đừng dính vào bởi gia tộc Theerapanyakul luôn có rất nhiều kẻ thù, khi đó tui bây sẽ gặp nguy hiểm."

"P'Khun muốn nghe câu trả lời của bọn em không?" Porsche lên tiếng đánh vỡ trạng thái này của Tankhun, cậu hỏi câu này bởi vì cậu nghĩ có những vấn đề nên làm rõ càng sớm càng tốt.

"Muốn!" 

Porsche nhìn những người bạn của mình rồi ra hiệu, như nhận được thông tin mọi người đều lần lượt trả lời.

- "Thứ nhất bọn em chưa bao giờ đánh giá ai qua nghề nghiệp gia đình của bọn họ cả."( Tay )

- "Thứ hai bọn em tin vào mắt nhìn người của mình." ( Big )

- "Thứ ba em cảm thấy bạn bè ở bên cạnh nhau quan trọng nhất vẫn là sự thoải mái vui vẻ những chuyện khác không liên quan." ( Porchay ) 

- "Thứ tư bọn em có thể tự bảo vệ chính mình." ( Pete )

- "Cuối cùng, nếu như ngay cả người mình thương mà "họ" cũng không bảo vệ được thì "bọn họ" không xứng đáng với tư cách người theo đuổi." ( Porsche )

Nghe được đáp án của năm người kia tảng đá trong lòng Tankhun cuối cùng cũng được bỏ xuống, đúng vậy thay vì suy nghĩ lung tung hắn có thể bảo mấy đứa em mình đi bảo vệ người ta mà. Nếu chuyện này mà làm không xong thì quá mất mặt.

"Tiếp tục trò chơi thôi!" Arm nhanh chóng đưa mọi người trở lại với trò chơi, lâu lâu mới có cơ hội hắn đương nhiên là muốn nghe thêm một vài bí mật, những chuyện không vui cứ để nó qua đi.

Tankhun cầm lấy cái chai và bắt đầu xoay, như một định mệnh cái chai ấy đã hướng về phía em út của cả nhóm.

"Porchay, em chọn thật hay thách."

"Thách ạ!" Porchay không dám chọn thật vì chắc chắn mọi người sẽ bắt em khai ra mối quan hệ của em và Kim đang tiến đến đâu rồi chắc luôn.

"Đúng là có chút đáng tiếc nhưng em hãy nhắn tin cho Kim và nói "P'Kim em muốn một chiếc xe Lamborghini, chiếc mắc nhất." Nếu ai hỏi Tankhun thích làm việc gì nhất thì đó chính là bào tiền mấy thằng em trai nhà mình, tốt nhất là bào hết sạch để mấy đứa thiên kim hay thiếu gia nhà giàu kia không dám bám lên bọn nó nữa. Đàn ông tốt là phải biết đưa tiền cho "vợ" mình tiêu.

Porchay ngạc nhiên đến không nói nên lời, cậu không ngờ P'Khun lại chơi lớn thế luôn. Một chiếc xe Lamborghini cũng không hề rẻ đâu đằng này còn yêu cầu chiếc mắc nhất. Thôi xong rồi không biết P'Kim có ổn không nữa? "Cái này quá mắc rồi cho dù anh ấy có mua thì em cũng không dám xài."

"Cứ yên tâm đi thằng Kim nó đủ tiền mua cho em mỗi chiếc một màu luôn. Mau nhắn đi." Tankhun buồn cười trước sự lo lắng của Porchay, nhóc con này quá hiền rất dễ bị thằng Kim ăn hiếp, và hắn đương nhiên không để chuyện đó xảy ra rồi xem ra sau này phải đào tạo cho bé nó một khóa mới được.

Ngoài Tankhun, Pol và Arm thì tất cả mọi người đều sốc, đúng là hào môn có khác.

Porchay lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho người yêu của mình, tuy bé biết P'Kim chắc chắn sẽ mua cho bé nhưng bé lại thấy xót tiền dùm anh, phải biết Lamborghini nó không hề rẻ đâu. Không quá ba mươi giây sau khi gửi tin nhắn, Porchay cũng đã nhận được câu trả lời của Kim với nội dung gây sốc. "Được, anh mua cho bé hai chiếc luôn, có thể đổi qua đổi lại."

"Woah em tôi gả vào hào môn có khác, xin một được hai." Nhìn thấy tin nhắn của Kim, Porsche nhanh chóng trêu em trai nhà mình.

"Đúng vậy, hâm mộ ghê!" Pete hùa theo Porsche trêu chọc bé út của nhóm, nhưng trong lòng lại yên tâm không ít, xem ra Kim rất trân trọng Porchay đây đương nhiên là một điều tốt. Em bé của bọn họ xứng đáng được mọi người yêu thương.

Nhìn phản ứng của mấy đứa nhóc kia, Tankhun đã có thêm mục tiêu hắn nhất định phải đi gõ đầu mấy thằng em và P'Chan mới được, nhìn đi người thương thích xe vậy mà không biết mua tặng người ta phải để hắn nhắc mới chịu làm, quá kém! Hừ...

Cuộc chơi vẫn tiếp tục kéo theo những tiếng cười đùa vui vẻ.

-------------------------------------------------

Gần 5000 chữ quá dài rồi. Mọi người bình luận ủng hộ tui nha.

Mọi người có thấy chương này có trẩu quá không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top