Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Don't stop giving love even if you don't receive it. Smile and have patience. 

Đừng từ bỏ tình yêu cho dù bạn không nhận được nó. Hãy mỉm cười và kiên nhẫn.

------------------------------------------------------------

Sau 3 tiếng bay lượn trên không trung, cuối cùng cả bọn chúng tôi cũng đến nơi.

Cảm nhận đầu tiên khi chúng tôi đặt chân xuống nơi này đó chính là thoải mái. Nói chứ ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ luôn khiến tôi có cảm giác không an toàn, chỉ khi đặt chân xuống mặt đất tôi mới có cảm giác mình đã được sống lại. 

Bầu không khí của đảo Vaadhoo rất tốt, mát hơn nhiều so với thành phố nơi chúng tôi ở. Đây chắc chắn là một quyết định đúng đắn khi tới nơi này để nghỉ ngơi. 

Cả bọn nhanh chóng đi lấy hành lí, trong quá trình này bọn tôi đều cảm giác được rất nhiều ánh mắt của người qua đường đang đổ dồn vào chúng tôi nhưng bọn tôi vẫn thấy rất ổn. Bởi vì ngày thường mỗi khi đi đâu nhóm của tôi cũng luôn gặp những trường hợp như thế này, cho dù bọn tôi đã ăn mặc bình thường nhất có thể nhưng không hiểu sao bọn tôi vẫn sẽ là "tâm điểm" mỗi nơi mà mình đi qua.

Mỗi lần như thế tôi lại nhớ đến lời mà Big đã nói: "Người ta chú ý đến nhóm chúng ta bởi vì ba đứa bây là Omega, tuy rằng bây giờ mọi người đã bớt quan tâm đến cái giới tính sinh học này nhưng mùi hương của Omega vẫn là một thứ gì đó rất dụ hoặc và bí ẩn. Hơn nữa tỉ lệ Omega nam còn chiếm phần rất nhỏ trong tổng số Omega cho nên khi nhìn thấy một nhóm bốn người lại có ba Omega nam thì bọn họ phản ứng như vậy cũng có thể hiểu được."

"Hơn nữa ngoại hình và phong cách ăn mặc của ba đứa bây rất đẹp." Nói dài dòng một hồi cuối cùng nó cũng chốt lại vấn đề một cách đơn giản, dễ hiểu.

Thật ra cả tôi, Porchay và Pete chưa bao giờ nghĩ ngoại hình của chúng tôi đẹp, có lẽ là do từ nhỏ lớn lên bên nhau nên chúng tôi đã nhìn quen rồi chăng?  

Mà Big nó còn nói thiếu một điều đó là nó cũng là một người có sức hút không kém gì bọn tôi đâu. Nó là một người cẩn thận, gọn gàng và sạch sẽ không biết mọi người như thế nào chứ đối với tôi đây là một điểm cộng rất lớn, hơn nữa ngoại hình của nó phải nói sao nhỉ? Nhìn sơ qua thì rất bình thường nhưng càng nhìn thì bạn sẽ thấy nó càng đẹp, nó có vibe kiểu Nhật ấy nhìn rất cuốn. Thêm nữa là mỗi khi Big nó bật chế độ nghiêm túc thì eo ôi khỏi bàn...

"P'Porsche, P'Big mau lại đây ngồi nghỉ xíu đi, uống miếng nước nữa nè." Thì ra Pete với Chay đã qua bên hàng ghế kia ngồi nghỉ mệt rồi, Chay nó còn cầm hai chai nước mát trên tay lắc qua lắc lại cho hai đứa tôi thấy nữa.

Tôi nhanh chóng kéo Big qua bên đó ngồi, dù sao xe taxi của chúng tôi gọi vẫn chưa đến có lẽ sẽ phải chờ thêm một chút.

Big nó để tôi ngồi phía trong còn nó ngồi ở ngoài, có lẽ đây là thói quen của nó - người luôn sẵn sàng bảo vệ chúng tôi trong mọi tình huống.

Chúng tôi tiếp tục cuộc trò chuyện cho đến khi Big nó đưa cho chúng tôi một cái ví khá đẹp và bảo rằng:"Tao nghĩ ai đó đã để quên nó ở đây."

Cả bọn nhìn nhau không biết làm sao thật ra chúng tôi không giỏi xử lý mấy việc này cho lắm, bởi vì nó khá là nhạy cảm. Sau một hồi thảo luận chúng tôi quyết định ngồi đợi một chút xem có ai đến nhận lại hay không? Còn không nữa thì chỉ còn cách mang lên đồn cảnh sát thôi.

10 phút sau

Một người con trai có vẻ chạc tuổi với bọn tôi đang đi loanh quanh tìm kiếm một thứ gì đó, Big là người đầu tiên để ý đến và nó cũng kéo bọn tôi ra khỏi cuộc trò chuyện để quan sát tình hình.

Không ngoài dự đoán sau một hồi tìm kiếm có vẻ như là không mấy khả quan lắm thì cậu ấy đã bước về phía chúng tôi để hỏi thăm, cậu ấy bảo rằng mình đang kiếm một cái ví và muốn hỏi bọn tôi có từng nhìn thấy cái ví nào không?

"Cậu có thể miêu tả một chút về hình dáng của nó không?" Big đánh giá người trước mặt một lát rồi mới lên tiếng.

"Ừm... Nó là một cái ví cầm tay có màu xanh đen, có khóa đôi bên trong còn có một ít giấy tờ chứng minh thân phận của tôi nữa." Nhìn cậu con trai trước mặt đang mô tả lại hình dáng của cái ví, và nếu không sai thì cái ví của cậu ấy đúng là đang nằm trong tay bọn tôi. 

"Xin lỗi, cậu có thể nói tên của mình không? Chúng tôi chưa mở ví ra nên không biết bên trong có gì, nếu cậu là chủ nhân của nó thì cậu có phiền không nếu tôi mở ví ra để xem một ít thông tin trên giấy tờ?" Big lấy cái ví cầm tay đó ra rồi hỏi, dù sao mấy chuyện này cũng phải làm cho rõ ràng minh bạch.

"Đương nhiên là có thể, tôi tên Tay năm nay 21 tuổi bên trong còn có một tấm hình của tôi nữa." Cậu ta vui vẻ nói.

"Và còn là một Omega" Bốn đứa chúng tôi tự động bổ sung trong lòng.

Chúng tôi nhìn chằm chằm vào giấy tờ tùy thân của cậu ta, xem ra rắc rối này đã được giải quyết ổn thỏa rồi. Big kéo cái ví lại rồi trả nó về với chủ nhân của mình.

"Thật sự cảm ơn mọi người nếu không có nó thì tôi sẽ gặp rắc rối lớn mất, tôi thật sự không biết phải làm sao để bày tỏ lòng biết ơn nữa." Tay cúi người 90 độ cảm ơn chúng tôi.

"Không cần đâu chúng tôi cũng chỉ tình cờ nhặt được thôi, cậu không cần khách sáo như vậy." Pete - người ngồi xem nãy giờ cũng lên tiếng, thật ra khi làm việc tốt cái chúng tôi mong nhận được là lời cảm ơn, chỉ vậy là được rồi.

"Mọi người xe chúng ta gọi đã đến rồi đó." Porchay nhìn thấy app thông báo rằng xe taxi đã đến liền gọi cho chúng tôi. Bốn đứa nhanh chóng đứng lên kiểm tra tất cả hành lí rồi chuẩn bị bước ra ngoài. Trước khi đi chúng tôi còn không quên chào Tay và dặn dò cậu ấy đừng để quên ví nữa.

------------------------------------------------------

Xe dừng trước khách sạn Adaaran Prestige Vadoo một trong những khách sạn nổi tiếng nhất của đảo Vaadhoo. 

Bọn tôi nhanh chóng đến quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng cho đến khi một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.

"Au, P'Tay thật là trùng hợp chúng ta lại gặp nhau." Porchay có chút ngạc nhiên, ngay cả ba chúng tôi cũng bất ngờ đúng là trái đất tròn mà, người hữu duyên đi đâu cũng sẽ gặp lại nhau.

"Xin chào, không ngờ lại gặp được mọi người ở đây." Tay vui vẻ cười nói.

"Cậu đi du lịch một mình à?" Pete nhìn xung quanh và nhận ra rằng hình như Tay chỉ đến có một mình mà thôi, chắc sẽ cô đơn lắm nhỉ?

Nhìn những người lạ vừa quen biết này không hiểu vì sao Tay lại sinh cảm giác rất thoải mái, có lẽ quyết định đến đây du lịch là một quyết định đúng đắn. "Đúng vậy, tôi đến đây một mình." 

"Nếu cậu muốn tìm người đi chơi chung thì có thể đến tầng 10 kiếm chúng tôi, đi du lịch thì càng đông người mới vui." Tôi nói với Tay, thật ra tôi là một người hướng ngoại và rất thích kết giao bạn bè, tuy nhiên còn phải tùy vào việc người đó là người như thế nào. Trước mắt thì tôi cảm thấy Tay có vẻ là một người tốt.

"Thật sự cảm ơn hy vọng lúc đó tôi sẽ không làm phiền mọi người." Tay nở một nụ cười - một nụ cười thoải mái nhất trong hai tháng qua.

"Không phiền đâu, đúng không?" Tôi quay ra hỏi ba người còn lại và nhận được cái gật đầu từ ba người họ.

Chúng tôi và Tay chia tay tại đây, có vẻ cậu ấy còn chưa làm xong thủ tục nhận phòng nhưng không sao chúng tôi chắc chắn còn gặp lại nhau mà.

Tôi, Porchay và Pete kéo hành lí về phòng và bắt đầu sắp xếp. Bây giờ đã là bốn giờ chiều rồi chúng tôi cần dọn dẹp mọi thứ xong xuôi trước bữa tối.

Sau khi dọn dẹp xong đống hành lí và tắm rửa sạch sẽ ba đứa tôi đi sang gõ cửa phòng Big kêu nó đi ăn.

Phải công nhận là khách sạn lớn có khác đủ loại đồ ăn từ Âu đến Á được bày biện xinh đẹp, còn có một quầy rượu riêng nữa. 

Bốn đứa tôi chọn một bàn ngồi sát cửa sổ, từ nơi này có thể nhìn ngắm toàn bộ cảnh sắc xinh đẹp của biển khơi.

"Ăn xong chúng ta sẽ đi đâu ạ?" Porchay vừa ăn vừa hỏi bọn tôi, khi đi chơi với cả nhóm thì thằng bé cho chúng tôi toàn quyền quyết định từ nơi ở hay việc đi chơi ở đâu. Pete từng nói việc duy nhất mà em út của chúng tôi cần làm đó chính là mang theo cái thân thể ngọc ngà này để tận hưởng những chuyến đi chơi mà thôi.

"Ăn xong chúng ta sẽ đi bộ quanh biển, nghe nói vào mỗi tối thì biển ở đây sẽ sáng lấp lánh như có triệu vì sao rơi xuống vậy." Big nhớ lại lịch trình mà mình đã chuẩn bị, nói chuẩn bị vậy thôi chứ thật ra nó chỉ được dùng đến khi mọi người không biết sẽ đi đâu, chứ bình thường những chuyến du lịch của bọn họ đều là tự do phát huy thích đi đâu thì đi đó, muốn ăn gì thì cứ ăn, không phải lúc nào cũng dựa theo kế hoạch cả.

"Thật sao ạ! Em nghĩ nó sẽ rất tuyệt vời." 

"Đúng rồi, kì phát tình của em sắp đến rồi đó Chay nhớ cẩn thẩn một chút." Big lên tiếng nhắc nhở rốt cuộc kì phát tình là một thứ gì đó khiến người ta rất đau đầu, chỉ cần sơ sảy một chút thôi thì có chuyện liền. Hơn nữa trong cả nhóm thì Chay là người mà mọi người lo lắng nhất bởi vì em ấy rất dễ tin vào người khác.

"Vâng ạ, em sẽ cẩn thận." Porchay cũng lên tiếng cam đoan, thật ra em biết mọi người đều rất lo lắng cho mình, nhất là khi kì phát tình đến gần thì sự lo lắng ấy cũng được tăng dần lên.

"Được rồi, chúng ta đi dạo biển thôi nào." Pete thấy mọi người đã ăn uống xong xuôi liền hào hứng đề nghị mọi người đi ra dạo biển.

Chỉ là bọn họ không biết ở một góc không xa có một người đàn ông đã quan sát bọn họ rất lâu.

---------------------------------------------------

"Oa thật là đẹp!!! Em cảm thấy một năm dành dụm tiền rất xứng đáng." Porchay hét lớn có vẻ như thằng bé rất vui vẻ với kì nghỉ này.

"Công nhận, không ngờ là trên đời này còn tồn tại những vẻ đẹp kỳ ảo như thế này. Xem ra chúng ta phải chăm chỉ kiếm tiền để đi du lịch mới được, khi ấy có thể ngắm nhìn đủ mọi cảnh đẹp." Tôi gật đầu đồng ý với Porchay, đứng trước vẻ đẹp thế này thì mọi muộn phiền đau khổ đều có thể tan biến.

"Tao đã có động lực kiếm tiền rồi nhất định phải kiếm thật nhiều tiền để sau này chúng ta có thể cùng nhau đi du lịch khắp nơi." Pete cũng đồng ý với ý kiến của tôi, tuổi trẻ mà phải dũng cảm xông pha.

Không biết Big lấy ở đâu ra mấy cây pháo hoa nhỏ rồi chia cho mỗi người chúng tôi, cả bọn vừa đốt pháo hoa vừa đùa giỡn chạy nhảy trên biển, khung cảnh này thật sự rất đáng nhớ.

---------------------------------------------------

* Hình ảnh biển phát sáng ở đảo Vaadhoo

* Nói một chút về vấn đề tại sao mọi người vừa nhìn đã biết Porsche, Porchay và Pete là Omega. Cũng như bốn người bọn họ biết Tay cũng là Omega. Bởi vì mỗi Omega đều mang một cái vòng cổ nhằm ngăn mùi hương của mình thoát ra ngoài, tránh gây ảnh hưởng tới người xung quanh. Khi Omega tự nguyện tháo vòng cổ xuống cho Alpha đánh dấu chứng tỏ rằng họ đã chọn người đó làm bạn đời của mình. Và sau khi được đánh dấu thì Omega không cần phải đeo vòng cổ nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top