Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cảnh 5. Tang - Nghi

Nói về Cảnh Nghi trước nhớ~ khi cậu nhóc này xuống trấn đã vô tình hữu ý mà đi lạc đám Kim Lăng cùng Tư Truy, tính vốn tăng động, hoạt bát Cảnh Nghi chơi đến vui vẻ. Đang đi trên đường Cảnh Nghi nghe thấy tiếng rao bán kẹo hồ lô vang lên lanh lảnh.

"Hồ lô đây, hồ lô ngào đường đây, ba đồng một xâu, quẹo lựa quẹo lựa."

Cảnh Nghi vốn là một người rất thích ăn ngọt nghe thấy tiếng rao liền phóng như bay tới để mua.

"Lão bá cho ta ba xâu!!"

Ông lão bán hồ lô vui vẻ đáp lời đưa cho Cảnh Nghi kẹo.

Mãi mê ăn Cảnh Nghi không phát hiện được môi của ông lão bán kẹo hồ lô này đang khẽ nhếch lên nham hiểm.

Ăn xong ba xâu kẹo Cảnh Nghi chợt nhớ phải đi tìm Tư Truy nên cứ theo hướng Lan Lăng mà đi, nhưng cơ thể bỗng hơi khó chịu, nóng ran Cảnh Nghi càng thở càng dồn dập, mà hắn nghĩ muốn qua Lan Lăng phải đi qua Nhiếp thị. Cũng lâu rồi Cảnh Nghi không gặp người đó nhỉ? Đang suy nghĩ vu vơ Cảnh Nghi hơi choáng bất ngờ té nhào lên trước.

Cảnh Nghi nghĩ: toang cmnr.

Nhắm mắt thật chặt đợi cảm giác đau đớn ập tới nhưng một vòng tay ấm áp đỡ lấy Cảnh Nghi ôm hắn vào thật chặt. Cảnh Nghi cố gắng giãy dụa đột nhiên hắn nghe được một tiếng cười trầm thấp bên tai. Tiếng cười này rất thân thuộc hắn đã nghe qua vô số lần, một cảm giác an toàn mạnh mẽ dâng lên trong lòng hắn, Cảnh Nghi không giãy dụa nữa cũng yên tâm mà lập tức ôm lấy người kia.

"A Nghi đệ làm sao vậy?"

"Ta...nóng..nóng quá..."

Nghe được giọng nói ôn nhu của Nhiếp Hoài Tang cơ thể Lam Cảnh Nghi ngày càng nóng bỏng, thở dốc liên tục, người Nhiếp Hoài Tang rất mát Cảnh Nghi liền dụi dụi vào người y. Nhiếp Hoài Tang thấy hắn không ổn liền bảo:

"Ta đưa đệ đi tìm dược sư."

"Đ--Đừng!!

Cảnh nghi nắm thật chặt vạt áo Nhiếp Hoài Tang.

"H-huynh... ta cần huynh thôi...."

Nhiếp Hoài Tang đưa hắn vào trong xe ngựa căn dặn tất cả hạ nhân, đệ tử tránh lui xa một chút để tiện bề ......

Hành sự.

Vừa vào đến bên trong Cảnh Nghi đã chịu không nổi nữa lập tức bổ nhào lấy Nhiếp Hoài Tang mà điên cuồng hôn môi, môi lưỡi ấm nóng giao triền khiến dục vọng trong người hắn càng dâng cao.

Thật sự không đủ .....

Cảnh Nghi cởi tất tần tật y phục trên người sau đó tự mình đưa ngón tay ra sau để nới lỏng. Nhiếp Hoài Tang tận mắt chứng kiến một màn xuân sắc e lệ thế này tính khí sớm đã trội dậy y hận không thể lập tức vồ tới nuốt chửng lấy Cảnh Nghi ăn vào bụng.

Khi cả ba ngón tay đã ra vào thông thuận Cảnh Nghi liền kéo quần Nhiếp Hoài Tang xuống tính khí đỏ tươi cứng rắn nổi đầy gân xanh bật ra dù là độ dài hay độ thô to cũng đều khiến Cảnh Nghi rạo rực. Cảnh Nghi không nghĩ được gì nữa liền ngồi lên người Nhiếp Hoài Tang đem hậu huyệt từng chút từng chút một ăn vào.

"A..a .... Hoài Tang.."

Đột nhiên Nhiếp Hoài Tang giữ chặt eo Cảnh Nghi kéo mạnh xuống toàn bộ cây hàng đều chôn trong người hắn nhất thời đau đến không nói được lời nào há to miệng Nhiếp Hoài Tang liền luồn lưỡi vào hôn hắn để hắn phân tâm. Nhiếp Hoài Tang bắt đầu động nắm eo nhỏ của Cảnh Nghi mà đưa lên đưa xuống, từ từ cảm giác đau cũng không còn nữa Cảnh Nghi bắt đầu bật ra vài tiếng  rên rỉ nhỏ nhặt.

"A..a.. H--Hoài Tang đừng..."

"Hửm? A Nghi bảo ta đừng cái gì?" Nhiếp Hoài Tang nhếch môi cười mà trêu chọc hắn.

Ồ còn phải hỏi vị Ảnh Đế nào đó thao tác cực kì là không thương hoa tiếc ngọc, nhanh đến mức làm Cảnh Nghi không kịp thở cuối cùng không chịu nổi nữa hắn gào lên: "Ngươi chậm lại cho ta!!!!"

Hắn thở dồn dập như sắp hết hơi sau khi nghe lời gào thét của hắn Nhiếp Hoài Tang liền chậm lại Cảnh Nghi tưởng sắp được nghỉ ngơi đôi chút, nhưng không. Nhiếp Hoài Tang đè hắn dưới thân ưỡn lưng đâm cự vật vào sâu bên trong, càng đâm càng mãnh liệt, Cảnh Nghi không thể làm gì ngoài rên rỉ.

"A...H-Hoài Tang..."

Nhiếp Hoài Tang hôn trán hắn, an  ủi.

"Ta ở đây.."

Hai thân ảnh quấn lấy nhau triền miên một khắc không rời mãi cho đến khi dược tiêu tán hết tác dụng. Cảnh Nghi đã nằm ngủ say trong lòng ngực Nhiếp Hoài Tang bấy giờ hắn mới câu lên nụ cười gian manh. Nhiếp Hoài Tang nghĩ:

Lão già đó làm việc tốt thật sau này ta phải tận dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top