Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Họ vừa bước ra cửa Lập Ba liền nhìn thấy một cái bóng đen mờ mờ ảo ảo cũng đang lướt theo sau

Đúng vậy, là lướt theo sau!!!

Cảm nhận được điều chẳng lành, Lập Ba bỏ mặc Trạch Nghị mà chạy ào ra cửa như đang muốn ngăn chặn một điều gì đó kinh khủng sắp sửa diễn ra

Nhưng mới vừa tới cửa cậu liền bị dội ngược lại đập mạnh cả thân thể xuống đất, lồm cồm bò dậy đưa tay lên chạm vào khoảng không hư vô ở phía trước. Cậu ngạc nhiên khi phát hiện ra trước mặt cậu đang tồn tại một bức màn ngăn vô hình không cho cậu ra ngoài, Lập Ba tặc lưỡi. Mọi chuyện cứ như trong phim vậy

Đặt tay lên vai cậu Trạch Nghị khẽ thở dài nhắc nhở

"Cậu không ra ngoài được đâu"

Quay phắt lại nhìn anh, cậu gằng giọng

"Sao ngay từ ban đầu anh không nói sớm chứ? Nhưng nếu vậy thì làm sao chúng ta tìm được lối ra đây?"

"Cậu có định cho tôi nói à, cậu muốn ra khỏi đây thì phải để câu chuyện của Tú gia trang này kết thúc đã!"

'Đợi câu chuyện kết thúc', câu nói này cứ như đang nói cậu hãy ung dung xem tròn hết vở kịch và phải bình tĩnh đón nhận những điều sắp diễn ra tại nơi này

Trạch Nghị lật mở quyển sách ôn tồn nói với cậu

"Tú lão gia là chủ nơi này có tổng cộng ba người vợ và hai đứa con trai, đứa con đầu tiên là của đại phu nhân, còn đứa cậu vừa thấy là của nhị phu nhân"

Lập Ba chẳng hiểu vì sao bản thân lại rất muốn bật cười, chắc hẳn còn chưa đến đoạn mở màn tiếp theo cũng đủ biết gia trang này loạn như thế nào. Có khi còn không kém cạnh những bộ phim cung đấu được chiếu trên ti vi đâu

"Nhưng ban nãy tôi chỉ thấy một đứa thôi, người con trai lớn đi đâu rồi?"

"Anh ta vào thời điểm này đang đi du học, nhưng chắc cũng sắp về tới nơi rồi!"

Câu cuối này Trạch Nghị hoàn toàn không nhìn vào cuốn sách ghi chép mà thản nhiên thốt ra, chính anh cũng đang cảm nhận được điều gì đó đang bắt đầu đổ bộ xuống ngôi nhà này

Quay đầu lại nhìn về hướng cửa phòng lớn nhất, Lập Ba có thể đoán nơi đó là chính phòng

Từng bước một hướng về nơi đó, Trạch Nghị cũng nối gót theo sau

Nhẹ nhàng đẩy cửa, nơi đó hiện lên hai thân ảnh đã có chút dấu hằn của thời gian của một đàn ông và một phụ nữ

Người phụ nữ cung kính rót trà vào chén của người mà cậu có thể dễ dàng đoán ra được chính là chủ nhân của căn nhà này - Tú lão gia

"Thành Tất bao giờ mới trở về?"

"Nó có viết trong thư, bảo là cỡ hai năm nữa"

Nghe lời nói của vợ mình lão gia cũng gật đầu bắt đầu nhấm nháp ly trà trong tay

"Sao lúc nãy anh nói là người con trai cả sắp về rồi kia mà?"

Trạch Nghị khẽ cười, nụ cười mang theo chút ảo não

"Sớm thôi!"

Hai chữ ngắn gọn nhưng cũng đủ để cho Lập Ba hoảng sợ, cậu cảm thấy không chỉ có mỗi mình nơi đây kì quái mà cả người bạn đồng hành của cậu cũng thần thần bí bí đến đáng sợ

Rốt cuộc anh ta đã biết những gì từ cuốn sách đó?

Giựt lấy cuốn sách trên tay anh, cậu tò mò lật từng trang. Một tấm hình vẽ nghệch ngoạc nhanh chóng khiến cậu chú ý, nét vẽ không thẳng thớm có phần khó nhìn. Cầm lấy cuốn sách xoay đủ hướng nhưng cậu vẫn không thể nhìn ra ý nghĩa của bức tranh đang nói về điều gì

"Nó là đám tang!"

Lời nói của Trạch Nghị văng vẳng bên tai khiến Lập Ba lập tức giật mình, Tú gia trang này chuẩn bị có một đám tang! Đó là những gì mà cuốn sách này đã cung cấp cho anh. Lúc này cậu vừa sợ vừa ngạc nhiên, thứ cậu sắp đối diện đây chính là sự than khóc của một tang gia, nhưng cậu bất ngờ vì không biết bằng con mắt tinh tường nào mà Trạch Nghị có thể nhìn ra được bức tranh này đang vẽ cái gì

"Anh nhìn ra được sao?"

"Chỉ có mỗi cậu là không nhìn ra được thôi"

Không được đấm người, không được đấm người. Đó là những gì mà Lập Ba tự nhủ trong lòng mình

Rõ ràng hôm ở buổi diễn thuyết vẫn thấy anh ta thật thông minh với cả điềm tĩnh kia mà, sao giờ mình lại muốn đấm anh ta nhỉ?

Dù sao đối phương cũng là người lớn hơn hai tuổi nên cậu lập tức nhịn cơn giận xuống, nơi này cũng chỉ còn mỗi anh cùng cậu tốt nhất vẫn nên giữ cho mình một người bạn đồng hành

"Lão gia, có chuyện không hay rồi!"

Một tên gia nô chạy thục mạng vào trong, trên mặt còn lấm tấm vài giọt mồ hôi, gương mặt tái nhợt đầy vẻ hốt hoảng. Hắn ta chạy lướt qua cậu và anh dù hai người đang đứng ở giữa sân

À không, không phải chạy lướt qua mà là xuyên qua. Tựa như bọn họ chưa từng tồn tại ở đó vậy

Bỏ qua việc đó, Lập Ba cùng Trạch Nghi đồng loạt nghe thấy tiếng trình báo thất thanh

"Lão gia, tiểu thiếu gia ban nãy... ban nãy chơi ở bờ sông đã... đã bất cẩn rơi xuống nước rồi ạ"

Không chỉ có mỗi Tú lão gia cùng đại phu nhân bàng hoàng mà cả Lập Ba cũng không kém cạnh, cậu thật sự hoang mang khi nghe thấy lời nói vừa rồi của tên gia nô kia

Quay qua nhìn cậu lại thấy Trạch Nghị vẻ mặt lạnh toát, hoàn toàn không nhìn ra chút gì gọi là ngạc nhiên, anh đã biết trong đây sẽ có chuyện không hay xảy ra, cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng thật không ngờ người chết là đứa bé chỉ mới năm tuổi

Rầm!!!_ tiếng đập bàn vang dội từ Tú lão gia khiến Trạch Nghị hoàn hồn

"Không phải là có nhị phu nhân đi cùng sao? Sao lại... sao lại..."

Giọng nói run rẩy xót thương nhưng cũng đầy bức bối phẫn nộ của Tú lão gia làm cho tên gia nô kia sợ hãi không dám ngóc đầu dậy

"Dạ ban nãy nhị phu nhân đưa thiếu gia ra ngoài, chỉ nói tiểu thiếu gia đứng đợi còn mình thì đi mua chút đồ. Quay lại thì thiếu gia đã..."

"Hồ đồ!"

Tiếng nói bất ngờ cao hơn rất nhiều, điều này chứng tỏ lửa giận của ông ấy đã đạt đến mức che mờ cả mắt

"Mau cử người đi tìm thiếu gia!"

Nghe được câu này của ông ta, trong lòng Lập Ba khẽ thở dài nuối tiếc. Cậu biết đứa bé đó chính là không cứu được rồi, đi tìm cũng chỉ muốn thấy được thân xác lạnh ngắt không chút hơi thở nào mà thôi

"Người đàn bà đó sao lại vô tâm với con trai mình như vậy chứ?"_ Lập Ba lên tiếng trách móc nhị phu nhân

Trạch Nghị nhìn vào khoảng không vô định, dường như có ai đang cố gắng nói lên sự thật bên tai của anh nhưng càng lắng tai nghe chỉ có thể nghe thấy được âm thanh xầm xì không có nội dung. Cứ như muốn nói nhưng lại không thể nói được

"Cậu có nghe thấy gì không?"

Lão gia cùng đại phu nhân lát sau cũng hấp tấp chạy ra khỏi nhà, trong ngôi gia trang sớm đã chẳng còn ai. Lập Ba cũng lắng tai nghe thử, nhưng kết quả vẫn không phát hiện ra điều gì

"Tôi có nghe thấy gì đâu"

Bỗng nhiên Trạch Nghị giật người một cái nắm lấy tay Lập Ba lao thẳng về phía cửa lớn, thời điểm này cậu vẫn chưa quên cú dội người đập người xuống đất đau điếng như hồi nãy, nhưng không biết sức mạnh từ đâu anh lại lôi cậu đi nhanh như gió với một lực lớn nắm tay khiến cậu không thể nào vùng vẫy nổi. Lấy tay che ngang mặt mình, cậu đành chấp nhận

Xẹt! Hai bọn họ thuận lợi thông qua mà không hề có một miếng lá chắn nào ban nãy chặn lại

Lập Ba khó hiểu định quay đầu nhìn lại nhưng đã bị Trạch Nghị kéo đi một nước

Tú gia trang càng lúc càng khuất xa đến khi bọn họ dừng lại đã thấy bản thân đứng ở bờ sông, trên bờ là hàng nghìn người đang đứng

Lập Ba lập tức thở dốc mệt mỏi im lặng không lên tiếng cùng Trạch Nghị theo dõi tình hình tiếp theo tại nơi này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top