Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ biết cả hai người đã đợi rất lâu, trời cũng đã sập tối nhưng tìm mãi vẫn chưa thấy xác. Lập Ba lúc này mới cảm thán sự chân thật của câu chuyện, lúc mới đầu vô đây còn tưởng thời gian sẽ được tua nhanh hơn một chút nhưng thật ra bọn họ cứ như một cá thể thực thụ đang sinh sống tại thập niên này, chỉ có điều là không ai nhìn thấy sự hiện diện của hai người mà thôi

"Tìm thấy rồi!"_ tiếng người từ bên dưới vọng lên

Tiếp đó là thân xác bé nhỏ ướt át bị bùn lầy bao bọc, lúc này tiếng khóc càng lúc càng dữ dội vả vào tai nghe vô cùng thương xót

Lập Ba đứng phía sau Trạch Nghị, không phải vì cậu sợ mà thật ra cậu không muốn nhìn thấy những khung cảnh đau lòng thế này. Nhưng cậu nào biết người con trai đứng phía trước cậu cũng không dám nhìn thẳng chỉ có thể nhắm một con mắt mở một con mắt mà nhìn cho qua

Nhị phu nhân khóc thảm thiết gọi tên con trai mình nhưng nhận lại chỉ là một cái tát trời giáng từ phía Tú lão gia, Lập Ba cũng khẽ xuýt xoa với sự ra tay tàn bạo này của ông ta

Nhưng thật ra cũng do cô ta thất trách mà thôi, ai đời lại để đứa con năm tuổi của mình đứng một mình ở bờ sông mà không thèm nhờ một ai canh giữ

Bên cạnh lời than khóc đó chính là tiếng xì xầm bàn tán của những người dân xung quanh, tiếng người này chèn vào tiếng người kia chẳng mấy chốc đã ồn ào như một cái chợ đêm

Làm vài thao tác nhanh chóng đoàn người của Tú gia trang cũng nhanh chóng gói gém đồ đạc mang về, những người xung quanh cũng vì thế mà giải tán

Lập Ba định quay bước đi theo họ nhưng nhìn lại vẫn không thấy Trạch Nghị có ý định đi theo nên cũng dừng bước nhìn anh

Chỉ thấy anh nhặt một viên đá ven đường rồi vứt nó xuống hồ để kiểm tra độ sâu

Viên đá rơi xuống đã nhanh chóng nghe được âm thanh chạm đáy chứng tỏ không hề sâu còn không phát ra tiếng va đập mạnh chắc chắn bên dưới chỉ toàn là bùn mềm, những điều đó đánh thức ý nghĩ nảy ra trong đầu cả hai người

"Đứa bé không phải tự nhiên mà chết!"

Kết luận này của Trạch Nghị khiến Lập Ba cũng đồng lòng, chuyện này rõ ràng không phải vụ đuối nước bình thường mà đã có người đứng sau dàn xếp tất cả. Nhưng là ai chứ? Ai có thể nhẫn tâm nhấn nước một đứa bé chỉ mới ba tuổi

"Có phải là do tam phu nhân làm không, dù sao cô ta cũng không có con cái, đặc biệt là từ nãy đến giờ không hề thấy sự có mặt của cô ta"_ Lập Ba đưa ra suy đoán của mình

Quả thật vào tình cảnh này chỉ có mỗi tam phu nhân là người đáng bị nghi ngờ nhất, nhưng những điều này ngay trước mắt vẫn chưa kết luận được gì, chỉ có thể tiếp tục tìm ra manh mối mà thôi

"Tôi nhớ rồi, ban sáng lúc nhị phu nhân cùng con trai mình ra ngoài phía sau họ còn có một bóng đen nhưng không thấy rõ mặt. Cứ mờ mờ ảo ảo kiểu gì ấy"

"Đó là linh ma!"

Lập Ba nhăn mày khó hiểu trước câu nói của Trạch Nghị

"Trong cuốn Giải mã thường ám có nói đến linh ma, những người có số tử thì bóng ma đó sẽ đi theo như một lời đánh dấu với người bắt hồn"

Nghe được lời giải thích của Trạch Nghị, Lập Ba cũng gật gù hiểu ý. Có lẽ chính cuốn sách mà cậu đã xem thường đó đã cho anh biết nhiều điều về thế giới huyền ảo đầy rẫy những mối hiểm hoạ này

"Anh có nghĩ ra ai là hung thủ không?"

Trạch Nghị lắc đầu, hiện tại ngoại trừ tam phu nhân ra anh cũng chẳng nghĩ được ai khác. Điều này cũng không phải không có căn cứ, suốt từ sáng đến tối toàn bộ quá trình tội ác này xảy ra đến cả bóng dáng thấp thoáng của cô ta cả hai người cũng chưa từng được nhìn thấy. Rồi còn cả tiếng nói văng vẳng bên tai anh vẫn chưa nghe được người nói là ai và định truyền đạt điều gì

"Nhưng không có ai thấy được chúng ta thì sẽ dễ dàng tìm được hung thủ hơn"

Phải, việc không ai nhìn thấy được bọn họ chính là thứ có ích nhất. Ít ra vẫn có thể hành động một cách tự do

Trên đường quay trở về Tú gia trang, bọn họ mới kịp nhìn lại khu dân cư tồi tàn ban đầu đã trở nên có hơi người sống hơn nhưng đâu đó vẫn là sự âm u tối tăm như đang tiềm tàn một thứ gì đó đang chờ đón bọn họ. Bước vào ngõ tối rẽ lại vào phía Tây đi được một đoạn có thể thấy Tú gia trang nằm ngay phía trước, nhưng giờ đây nó đã không được đốt đèn lồng đỏ treo trước cửa mà là màu trắng báo tang sự. Sự u uất lập tức bao quanh căn nhà ấy, Lập Ba và Trạch Nghị nhẹ bước vào nhìn thấy khắp nơi gia nô đã bắt đầu treo khăn trắng, nét mặt buồn rười rượi

Bước vào linh đường, quan tài nhỏ đã được đóng lại, xung quanh thắp đèn cầy và tiếng đọc kinh cầu siêu vang lên

Trạch Nghị mạnh dạn đi đến quan tài kiểm tra nhưng sớm đã bị đóng kín không thể nào nhìn vào được bên trong. Cùng lúc Lập Ba cùng Trạch Nghị thấy được bên cạnh quan tài vẫn còn vương lại vài vết bùn từ thể xác đứa bé, nhưng điều này cũng không ngạc nhiên vì trước đó bọn họ đã kiểm chứng điều đó

"Quan tài đã được đóng rồi thì làm sao mà điều tra đây?"_ Lập Ba đứng bên cạnh bức bối nói

Trạch Nghị đi xung quanh quan tài, dùng móng tay đặt vào từng khe hở kiểm tra, sau đó lên tiếng

"Vẫn chưa hoàn toàn được cố định, đợi đến khi trời tối hẳn thì chúng ta mở ra kiểm tra"

Mặt Lập Ba lập tức tái xanh

"Cậu sợ à?"

"Không... không có, chỉ là sợ hành động vào buổi khuya như vậy sẽ làm ảnh hưởng tới gia đình người ta thôi"

Trạch Nghị lập tức phụt cười, chỉ vào người cậu rồi những người đang quỳ ở xung quanh

"Cậu nhìn xem, có ai thấy chúng ta không?"

"..."_ Lập Ba im lặng không nói

Quả nhiên con người này không thèm cho mình tí mặt mũi nào

Nhưng mọi thứ lại không như Trạch Nghị đã nghĩ, bọn họ phải cùng nhau đợi đến khi trời đã bắt đầu tờ mờ sáng đám người ở Tú gia trang mới trở về phòng nghỉ ngơi

Thấy bọn họ vừa ra ngoài, Trạch Nghị cùng Lập Ba đang ngồi đợi ở mép cửa liền nhanh chân đứng dậy đi vào. Lập Ba khẽ ngáp dài một cái, chính cái cơn buồn ngủ này đã khiến cho sự sợ hãi vừa rồi vơi đi không ít

Hai người tập trung về phía đầu quan tài, anh trái còn bên phải là cậu đứng. Ho to rõ từ một tới ba rồi dồn sức đẩy mạnh, nắp hòm trượt về phía dưới để lộ ra thân xác trắng bệch bên trong. Lập Ba nhìn đến rợn người, cũng may cho cậu là trời đã gần sáng nếu không cả việc nhìn thoáng qua cậu cũng thấy lạnh người. Trạch Nghị khẽ nhăn mày khó chịu, chính bản thân anh cũng chưa từng nghĩ mình sẽ làm việc này trước đây, đối với anh điều này quá mới lạ và đáng sợ không thể nhanh chóng tiếp thu được hết

Cố gắng dẹp nỗi sợ của mình qua một bên anh nhìn sang Lập Ba đã muốn nhắm mắt kiểm tra thi thể, anh liền nói

"Được rồi, cậu kiểm tra phần thân dưới đi. Còn trên đây để tôi"

Thật ra anh cũng chẳng khác cậu là mấy nhưng ít nhất khuôn mặt vẫn là nơi đáng sợ nhất cứ để anh xung phong làm vậy

Nắm chặt lấy hai bàn tay giơ lên, Trạch Nghị cùng Lập Ba khẽ thở ra một hơi thật mạnh lấy chút dũng khí rồi từ từ chạm lên thể xác đứa bé

Cả hai người đều chăm chú thực hiện như một vị pháp y nhưng thật ra cũng chỉ là tay ngang mà thôi. Được một lát Lập Ba khều người Trạch Nghị, giờ phút này cậu lại không dám la lớn

"Tôi tìm được cái này"

Cậu giơ miếng vải đã lem luốc bùn đất cho anh xem, Trạch Nghị cẩn thận cầm lấy miếng vài rồi tìm cách lau đi những vết bẩn đó để lộ hoa văn còn sót lại

Theo như phán đoán, có thể trong lúc nhấn chìm đứa bé đã vùng vẫy theo bản năng và xảy ra xô xát với hung thủ nên kéo rách một phần vải trong bộ y phục khiến nó nằm trong tay cho đến khi hoàn toàn bị chìm hẳn

"Hoa văn này là từ quần áo của phụ nữ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top