Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 21: Rời Đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thanh Duy, cậu sau khi rời khỏi căn nhà ấy liền không biết đi về đâu, đôi chân cứ đi mãi đi mãi mà không có được một điểm dừng nào cả, cậu không biết phải nhờ vả ai ngay lúc này nữa, tâm can thì cứ đau xiết lại khiến từng hơi thở của cậu cũng trở nên khó khăn hơn, cái lạnh thấu xương của trời về đêm vẫn đang dằn xé cậu, muốn đổ gục cậu, đôi mắt vì khóc mà cũng theo đó sưng hụp lên, cậu ngước lên nhìn theo dãy ánh đèn đường kia mà không khỏi cô đơn, giọt nước mắt cũng khô dần trên gương mặt cậu. Đôi chân vì đi bộ mà mềm nhũn ra, không thể nhấc nổi nữa cậu đành quỵ xuống ngay bên chân cầu, không một bóng người ở đó, chỉ một vài chiếc xe tải đi đêm lướt ngang qua như gió. Ngồi yên ở đó, cậu phóng ánh mắt kia vào xa xăm, nơi có những đóm sao sáng mà cô đơn kia. Đại Nhân, anh thật sự nghĩ tôi như vậy sao?

Trong lúc cạn kiệt sức lực cậu đành gục mặt xuống, đầu óc cứ quay cuồng loạn xạ rồi lại kéo đến một cơn đau bất ngờ, thật sự đánh gục cậu trong đêm, mọi thứ trước mắt bắt đầu mờ dần đi cho đến khi là một màu đen tĩnh mịch trùm lấy cậu

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đại Nhân, sau khi Thanh Duy rời khỏi, anh ở lại với mớ hỗn độn này mà lòng thì đau như cắt. Từng giọt nước mắt đến giờ vẫn chảy dài trên gương mặt lạnh lùng kia cùng một ít rượu vẫn còn ở mép miệng, anh bất lực ngồi ở phòng khách, nhớ những lúc anh say xỉn thế này đều có cậu chăm lo cho vậy mà bây giờ chỉ có một mình anh ngồi ở đấy với hàng ngàn vỏ chai bia lăn lóc xung quanh. Cả căn biệt thự đều chìm trong im lặng, không còn tiếng lục đục mỗi buổi tối khi cậu không ngủ được nữa, chỉ có một mình anh vẫn đang trong cơn say hướng ánh mắt suy tư ấy ra phía xa. Thanh Duy...!?

Ngô Quản Gia đứng trên lầu đều quan sát được tất cả, từ việc Thanh Duy và Đại Nhân cãi nhau cho đến việc anh trở nên thảm hại như vậy, nhưng bà không lên tiếng khuyên ngăn vì chuyện ai thì người đó tự giải quyết mới là hợp lí nhất.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sáng hôm sau

Sau một hồi mê man cậu mới dần hé mở cặp mi nặng trĩu kia để lộ cặp mắt đã đỏ hoe vì khóc khá nhiều kia. Trước mắt cậu bây giờ là 3 gương mặt rất quen thuộc, Khởi My, Duy Khánh và Tronie.

Nhìn ba đứa nó nằm gục bên giường lo lắng chăm sóc cho mình khiến tim cậu lại một lần nữa nhói lên khi nhớ đến An Dĩ Phong cũng đã từng....

Khóe môi cậu thấp thoáng một nụ cười hạnh phúc cùng dòng nước mắt đã lăn dài trên mặt. Thấy động, Khởi My liền thức giấc, ngước lên đã bắt gặp ngay một Thanh Duy tiều tụy đang khóc, nó đưa tay lau đi hàng nước mắt đó rồi đỡ Duy nằm xuống giường

"Anh chưa khỏe hẳn đâu! Nằm nghỉ đi"

Nghe tiếng động, Duy Khánh và Tronie cũng dần dần tỉnh giấc bước lại chăm sóc cho cậu bé tóc hồng ấy

"Sao mấy đứa lại tìm được anh?"-cậu thều thào cất giọng vì trong người vẫn còn mệt mỏi

"Bọn em điện anh không được nên sốt ruột đi tìm, thấy anh ngất xỉu bên chân cầu nên hốt về luôn"-Duy Khánh là vậy, vốn có tính hài hước nên dù là cậu đang buồn vẫn có thể bật cười

"Sao lại ngất ngoài đường như vậy hả? Đại Nhân đâu?"-Tronie lúc bấy giờ mới bắt đầu gằn giọng mà tra hỏi cậu

"Mấy đứa biết hết rồi à?"-nghe câu hỏi của Tronie khiến cậu không khỏi ngạc nhiên

"Phải. Em quen với Kelvin Khánh, bạn của Nhân nên biết"-Khởi My vừa nói vừa tiến lại chỗ cậu với khay cháo và thuốc trên tay

"Tên Đại Nhân đó làm gì mà nhìn anh khổ sở quá vậy?"-Duy Khánh lo lắng quan sát nét mặt quả thật là đã tệ đi rất nhiều của cậu

"Không gì. Anh và hắn chẳng có gì đâu! Chỉ là đồn bậy thôi mà"-cậu cười trừ nhưng trong lòng lại nhức nhối tâm can

"Thật?"-Tronie dùng ánh mắt dò hỏi cậu

"Thật"-cậu vẫn không ngập ngừng mà khẳng định với Tronie

Cả đám thấy vậy cũng không muốn hỏi làm gì nữa, Khởi My nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cậu, bưng tô cháo lên, nó ân cần đút từng muỗng cho cậu

Nhưng

Muỗng cháo thơm phức vừa chạm vành môi đã khiến cậu khó chịu đẩy ra, nhìn phản ứng này của cậu khiến nó không mấy hài lòng mà nói

"Bệnh mà không ăn rồi sao uống thuốc? Cháo này do em tự nấu đấy, mau ăn đi"-nói rồi nó lại đưa muỗng cháo đến đôi môi không còn hồng nhuận của cậu nữa mà là một màu trắng bệch đáng thương. Nghe câu nói kia của Khởi My, cậu cũng có chút mềm lòng mà hé môi tiếp nhận muỗng cháo từ nó

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau một đêm say xỉn, đến sáng Đại Nhân lại vô cùng tỉnh táo với bộ vest đen lịch lãm, tóc bạc kim vuốt keo gọn gàng, anh cũng cho người dọn dẹp sạch sẽ đống lon bia chai rượu ngày hôm qua rồi sáng sớm đã nhanh chóng đến Bar Thiên Nhất để tìm Kelvin

Chiếc xe hơi đen của anh đỗ trước cổng quán Bar rộng lớn kia, Đại Nhân tiêu soái bước vào trong, vừa nhìn thấy anh thì cả bọn nhân viên trong Bar cùng với đám khách hành cũng phải nhường đường, vừa là con trai trưởng của Trần Thị, lạo biết võ, Gia Thế không tầm thường, bạn của Kelvin Trưởng Bar thì làm sao mà mạo phạm được. Đại Nhân tiến thẳng về phía phòng riêng của Kelvin, đi ngang quầy rượu là nơi mà Khởi My đang đứng để pha chế, tất cả đều kính cẩn đối với Đại Nhân nhưng còn riêng My lại dùng thái độ hời hợt, chẳng mấy kính nể mà còn khinh lấy khinh để vì dám làm cho Thanh Duy ra nông nổi như ngày hôm nay!

*cạch....*

Biết là Đại Nhân đến nên Kelvin đích thân ra đón tiếp, cả hai không vòng vo mà hướng thẳng đến nhà kho, nơi giam nhốt Lâm Hạ Du

Trong căn phòng nhà kho ấy thì tối tâm, chỉ duy nhất một màu đem u ám, cùng cái lạnh thấu xuyên bao kín cả căn phòng, giữa phòng là thân hình một nữ nhi đang nằm co ro ở dưới sàn, tay bị cột chặt không thể cử động, khóe môi vẫn còn rơm rớm máu, là Lâm Hạ Du. Cô nằm trên chính những vệt máu của mình mà khó khăn thở từng nhịp giữa cái mặt nền lạnh lẽo và không khí lạnh đến rùng mình này, đã suốt mấy ngày mấy đêm cô không ăn không uống gì, chỉ toàn là bị hành hạ bởi Kelvin. Đường đường cũng là con gái cưng của Lâm Gia mà bị hành hạ đến chết dở sống dở khiến mối thù trong cô không sao rửa sạch được

*cạch....*

Biết có người mở cửa vào, cô nhanh chóng đề phòng lùi người về sau mặc dù cả cơ thể là đau nhức không tả nổi. Hướng ánh mắt đáng thương lên, cô phát hiện là Đại Nhân và tên Kelvin bên cạnh, hai ánh mắt cùng gương mặt lạnh lùng chiếu vào cô khiến cô không khỏi run sợ

Nhìn nữ nhi tàn tạ trước mặt, Đại Nhân không chút xót thương nào mà bước tới khẽ nâng cằm cô lên

"Nhiêu đó chỉ mới là dạo đầu. Biết trước có ngày hôm nay thì đừng làm như vậy! Tôi muốn cô nợ máu phải trả bằng máu"

Đại Nhân không một chút lưu tình mà thẳng tay giáng xuống gương mặt đã đỏ tươi ấy một bạt tai, in rõ cả năm dấu tay trên gương mặt của nữ nhi yếu ớt ấy

"Đại Nhân, em xin anh, dù anh muốn đánh em thế nào cũng được nhưng xin anh đừng làm hại đứa bé!"-câu nói kia vừa dứt, một vài tiếng nấc nhỏ nhẹ cũng được phát ra từ cô

Vừa nghe tới đứa bé, Đại Nhân liền khó hiểu đứng vụt dậy, dùng ánh mắt tuyệt tình mà tra hỏi cô

"Đứa bé nào?"

"Em đã mang thai được 2 tháng, 2 tháng trước là khoảng thời gian chúng ta vẫn còn mặn nồng với nhau, nó chính là con của đấy, em xin anh đừng giết nó....."-gương mặt kia đã đẫm nước mắt hòa với ít máu tươi

Đôi mày sắt nhọn của anh cũng khẽ cau lại, xoa sang Kelvin, anh ra lệnh

"Gọi người tới khám cho cô ta!"

"Dạ!"-Kelvin nhận lệnh sau đó nhanh chóng bước ra ngoài

5 phút sau, bác sĩ riêng của Kelvin đã tới và khám cho cô, quả thật Hạ Du đã mang thai được hai tháng. Đại Nhân sau khi nghe bác sĩ nói cũng vừa mừng vừa hận. Tại sao lại là cô ta? Ánh mắt băng lãnh nhanh chóng hướng sang cô gái đang nằm co ro khó chịu ở đó

"Thả cô ta đi"-quay sang Kelvin, anh lạnh giọng ra lệnh

Nhận được lệnh, Kelvin trợn to mắt nhìn Đại Nhân. Thả cô ta?

"Đại Nhân, anh có biết là anh đang nói gì không?"-Kelvin bất giác nói lớn

Nhưng Đại Nhân vẫn giữ thái độ lạnh lùng mà hướng Kelvin Khánh trả lời

"Tôi nói thả!"

Nghe câu trả lời kia, nữ nhi nằm dưới đất cũng khẽ khéo khóe môi thành nụ cười hoàn mĩ

Còn Kelvin đành bất lực nghe theo lời của Đại Nhân

*rầm.....*

Tiếng động lớn phát ra từ ngoài khiến cả phòng đều hướng mắt ra ngoài cửa phòng, theo phản ứng tự nhiên Kelvin nhanh chân chạy ra ngoài túm lấy bóng dáng nữ nhi đang hốt hoảng rời khỏi kia-là Khởi My

"Cô làm gì ở đây? Nơi làm việc của cô là ở dưới Bar không phải trên đây!"-Kelvin nhìn gương mặt lạnh lùng bất cần của Khởi My mà có chút tức giận tăng lực đạo ở tay khiến nó vì đau mà cau mày

"Bỏ ra!"-nó mạnh mẽ cố thoát ra nhưng cứ như bất lực

"Nói. Cô đã nghe được gì?"-Kelvin gằn giọng

"Tất cả. Là tên Đại Nhân đấy phản bội anh Duy"-nghe câu hỏi kia, Khởi My khẽ nhếch mép cười khinh

"Cô không được nói nếu không muốn Thanh Duy bị kích động"-Kelvin khẽ nhắc nhở nó một cách đầy khiêu khích

Nghe câu nói kia, Khởi My như nhớ ra điều gì, là việc Thanh Duy ngất xỉu ngoài đường, bây giờ sức khỏe của Duy vẫn chưa tốt nên không nói thì hơn!

"Được. Bỏ tôi ra!"-thấy vòng tay kia của Kelvin đã lỏng hơn, Khởi My mới nhanh chóng rời đi xuống Bar

Kelvin nhìn theo bóng dáng Khởi My khuất dần rồi trở về nhà kho hướng Đại Nhân mà nói

"Là Khởi My, nhân viên mới của Bar, cô ta quen Thanh Duy!"

Vừa nghe nhắc đến Thanh Duy, Nhân liền quay người hướng đôi mắt băng lãnh kia nhìn Kelvin. Quen với Thanh Duy sao?

"Anh cứ yên tâm, cô ta sẽ không chuyện này với Thanh Duy"-hiểu được ánh mắt vừa rồi của Nhân, Kelvin nhanh chóng cất giọng

Nghe câu nói kia, Đại Nhân cũng nhẹ lòng hơn được phần nào nhưng nỗi đau ở lòng thì không sao dập tắt được. Quay vào trong nhìn nữ nhi đang được cởi trói kia sau đó lạnh nhạt rời đi

Thanh Duy!


---------------------------------------
Hết

Vote


























Cho






















Ni























Đi




















2065từ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top