CHAP 4 - NHẬN RA
Nốt ruồi của mình thì sao chứ ? Có liên quan gì hắn ?
- tên kì lạ ngông cuồng ngạo mạn - HyunA vừa lầm bầm vừa chỉnh lại áo cho ngay ngắn - Nghĩ mình là ai ? Hoàng tử thì sao ? HyunA ta không hề sợ
Thái độ vừa rồi của hắn thật khó hiểu
HyunA chán nản bước vào phòng
Nàng muốn về nhà, ở đây nàng như bị giam lỏng. Như con chim sẻ khao khát được thoát khỏi lồng
HyunA lục lọi lại hành trang của mình
Nói là hành trang cho có lệ, nàng có đem theo gì ngoài 1 bộ quần áo rách rưới và 1 cái túi nhỏ. Trong túi chứa dao, trâm cài (để tự vệ?=)) ) Và một cái túi nhỏ hơn
HyunA ngạc nhiên mở túi ra. Nàng thậm chí không nhớ vì sao cái túi nhỏ này lại ở đây, và đựng gì
Một sợi dây chuyền ?
HyunA từ tò mò chuyển sang ngạc nhiên
Nàng khựng lại, trong vài giây kí ức ùa về
- JS..- HyunA siết chặt sợi dây chuyền trong tay
- HyunA ? - giọng nói quen thuộc vang lên
Nàng giật mình quay lại phía sau, cầm dây chuyện bất giác đưa ra sau lưng, giấu đi
- đó là gì ?
- Chuyện của ta
Hyunseung thô bạo giựt lấy cổ tay nàng
- Đây là GÌ ?
- Không liên quan đến ngươi..Mau buông...aa - Hyunseung siết chặt hơn
- Buông ra !!
Một lần nữa, tay hắn lại nắm chặt hơn
- Ưmm..- HyunA nghiến răng
Hyunseung đột nhiên thả lỏng ra, nhìn cổ tay dần hoe đỏ của nàng, tội lỗi của hắn dâng lên
Nhưng dĩ nhiên, không lời xin lỗi nào thoát ra
HyunA nhanh chóng rụt nhanh tay lại, ném cho hắn cái nhìn bực dọc
Sự im lặng bao trùm
Với Hyunseung, sự im lặng của vô tâm
Còn với HyunA, lại là sự im lặng của căm ghét
- Mau nói xem, đó là vật gì ? - Hyunseung lạnh lùng nhìn nàng
- Ngươi có quyền gì chứ ?
- Đó là câu hỏi sao ? Nàng hẳn đã biết
Tên đê tiện, suốt ngày chỉ biết lợi dụng cái danh hoàng tử
- Dây chuyền..- nàng miễn cưỡng thừa nhận
- Dây chuyền ? Quý đến thế ?
-....
- Ta dư sức cho nàng nhiều hơn thế
- Không..ngươi không thể
- Vì sao ? Ta không tin nó mắc đến thế ?
- Không mắc, nhưng loại người như ngươi thì hiểu thế nào là kỷ niệm, là trân trọng?
- Thế nhiều kỷ niệm lắm à ? Là người nàng lên giường bao lần rồi ?
BỐP
Lần thứ 2 nàng tát Hyunseung
- Câm mồm đi !!
(Mi đáng chết quá Seunggie ạ =))))) )
Trong mắt hắn ta nàng là loại phụ nữ rẻ mạc đến vậy
Lần đầu tiên hắn thấy nàng giận dữ đến vậy
- Vậy ra, người đàn ông ấy rất quan trọng với nàng ?
HyunA đột nhiên im lặng
- Người yêu sao ? - hắn lại hỏi
Người yêu ? Nàng không nghĩ thế, thậm chí lí do hai người không gặp nữa nàng cũng không còn nhớ
Nếu không nhờ Hyunseung nàng cũng không ngờ vị trí của JS trong lòng nàng quan trọng đến thế. Nàng cũng chẳng biết gì vì cậu ngoài cái tên
- Không phải người yêu..
HyunA nói nhỏ dần khi nhận ra người kia không còn chú ý nữa
Hắn nhìn ra cửa sổ, ánh mắt xa xăm
HyunA cố tình không chú ý, nhưng tò mò cứ dâng lên trong nàng
Không đợi nàng phải hỏi
- Ta đang nhớ về..một người bạn
Bạn ư ? Người như hắn ta mà có bạn
Quả thật rất bất ngờ
Hyunseung khẽ mỉm cười
- hoàng tử, đức vua gọi ngài !
Hai,ba người hầu bước đến, quỳ xuống
- Được rồi, ta sẽ ra ngay
Ngay lập tức, Hyunseung và đám người hầu rời khỏi
Cả căn phòng rộng giờ chỉ còn lại HyunA
Nàng lại nhanh chóng chìm vào kí ức với người bạn cũ
Cả hai người, hai tầng lớp khác biệt
Giờ đây lại đang cùng nhớ về bạn của mình
Có lẽ là sự trùng hợp duy nhất của họ chăng ?
HyunA tựa đầu vào ghế, ngắm nghía hồi lâu sợi dây chuyền trên tay
- JS..
Nàng vẫn mãi lẩm nhẩm cái tên đó, đến khi mi mắt dần khép lại
Mọi thứ xung quanh trở nên tối tăm
Nói đúng hơn, tất cả ánh sáng đã tập trung vào 1 người trước mắt
Khuôn mặt nhỏ nhắn toát lên vẻ đạo mạo, uy quyền nhìn HyunA. sau đó bước nhanh về phía nàng
- bé Ah ~~
- anh JS
Cậu bé nhào đến ôm lấy HyunA
- Anh dạo này khoẻ không ? Ah rất rất là nhớ anh ~~
- nha đầu lẻo mép, không phải đã quên ta rồi sao ?
HyunA bỗng cảm thấy có lỗi. ĐÚng là nếu không nhờ sợi dây chuyền, nàng cũng chẳng nhớ gì
- anh đang sống ở đâu vậy
- kìa, rất gần em mà
- gần em...ơ...- HyunA hốt hoảng khi thấy bóng cậu bé mờ dần - anh đang ở đâu chứ ?
- rất gần, rất gần em..
HyunA choàng tỉnh, hai tay bấu chặt ghế
Ở rất gần, JS của nàng ở rất gần rồi
CẠCH
Tiếng cửa bật mở, đám người hầu nhanh chóng cúi người, Hyunseung bước vào, ra lệnh cho tất cả lui ra
Rồi cởi bỏ lớp áo vướng víu ở ngoài
HyunA giật mình lùi lại vài bước
- Nàng điên à ? - Hyunseung bật cười - ta muốn nghỉ ngơi thôi, hôm nay ta thật sự rất mệt
Hắn lập tức thả cả người xuống giường, và kéo HyunA nằm xuống bên cạnh
Hyunseung ôm nàng vào lòng
Nàng không động đây, bởi vì Hyunseung giờ đây không khác gì một con thú ngủ ngoan, hoàn toàn vô hại
- HyunA
- Hmm ?
- Ta đang rất nhớ..
- Bạn của ngươi ?
- Ừ..
Giờ nàng mới nhận ra. Con thú đầy khát vọng này cũng có những lúc thật yếu đuối
Bỗng nhiên nàng thấy bạn của hắn ta thật có phúc
- Vậy bạn của ngươi đó. Cũng rất quan trọng phải không ? - HyunA đột nhiên lên tiếng
Hyunseung bật cười
- Là tất cả những gì ta có, trừ quyền lực và đất nước
HyunA cảm thấy rất bất ngờ
Ai đó lại có thể quan trọng đến thế
- Nhưng,,lại rời bỏ ta rồi..- Hyunseung nói thêm
- Sao ? - HyunA ngẩn ra
- Đúng - hắn cười to - đã quên ta rồi
Sự thật trớ trêu vậy, người duy nhất hắn xem là quan trọng lại bỏ rơi hắn
- Ngươi không nên.,kể với ta- HyunA ngập ngừng
Hyunseung nhìn nàng, mỉm cười
- Vì sao ?
- Ngươi không sợ ta sẽ cười vào mặt ngươi ư ?
- Không sợ - hắn nhìn nàng - nàng sẽ không !
- Không..ta sẽ !
- Cười đi !
HyunA cả kinh, hắn lại dám thách nàng
- nào, cười đi ! - Hyunseung nâng cằm HyunA lên
Nàng đẩy hắn ra, khiến hắn cười mãn nguyện
- Đấy, ta đã nói mà
- Là..là ta chưa thôi ! - HyunA cố chữa lại
- Vậy đến ngày mai nàng sẽ cười sao ?
- Hoàng tử của tôi, tôi không có bị phản ứng chậm
- Được rồi hahah - Hắn bật cười
- Tại sao nhỉ ? Đến tận bây giờ ta vẫn còn nhớ như in cảm giác ấm áp khi tay ta và cô ấy đan vào nhau - Hyunseung nhìn bàn tay to của mình
- Đúng, ta và cô ấy đã là bạn, có lẽ cô ấy chỉ nghĩ thế. Nhưng ta nghĩ, chắc ta đã yêu cô ấy rồi
HyunA ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mắt
Hắn đang lạc vào tình yêu và sự nhung nhớ đến cô bạn của mình. Chẳng thèm màng rằng mình hiện đang độc thoại
- Cô ấy là người thế nào vậy ?- HyunA buộc miệng hỏi
- Nàng tò mò à ? - Hyunseung trêu
- K..khỏi cũng được
- Thôi nào, giận lẫy à ? - hắn kéo nàng lại gần - Tóc cô ấy ngắn, nhưng mượt, như thế này - Hyunseung đưa tay vuốt tóc nàng
Sau đó hắn đưa tay vò đầu mình
- Một đôi mắt to, rất đáng yêu, ta ước gì có thể nhớ rõ cô ấy hơn
HyunA bỗng cảm thấy Hyunseung rất đáng tội nghiệp
- Không sao, từ từ sẽ nhớ.. - HyunA đặt tay mình lên bàn tay to lớn của Hyunseung
- cô ấy rất bản lĩnh, cô ấy đã đứng trước đám quân của triều đình mà bảo vệ ta. Cô ấy hứa sẽ quay lại và ta cùng cô ấy sẽ trốn ra khỏi đây, khỏi chức vị hoàng tử này. Nhưng cô ấy đã không..
- Cô ấy không đến à ? - HyunA bỗng tái mặt đi
- Không, cô ấy đã bỏ rơi ta, cô ấy không đến. Và mọi chuyện đã chấm dứt, ta đã chấp nhận lớn lên tại đây, gánh vác đất nước này
Mặt HyunA lại một lần nữa thêm tái
Người con gái đó nghe sao mà quen thuộc thế
- tên người con gái ấy..là gì ? - HyunA ngập ngừng
- Cô ấy một mực xưng là Ah
A H
Không sai, đây là biệt danh mà chỉ người trong nhà và..
JS biết.
- thấy ủng hộ quá cũng vuii nhèo :33
Cám ơn các bạn nhé
Tiếp tục nè :3333
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top