Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lâu Nanon đã biết rằng mình gặp khó khăn trong việc thoát vai.

Cậu đã phải đi gặp bác sĩ tâm lý suốt cả năm ngoái. Và vì là một người hoạt ngôn nên cậu đã tâm sự với bác sĩ đủ mọi chuyện, ngay cả chuyện hồi ba tuổi em gái cậu đã có mối tình đầu cũng kể luôn, nhưng nhiều nhất thì vẫn là những chuyện liên quan đến diễn xuất.

Sau đó cậu đã kể với Ohm về lần đầu tiên đi khám, khi ấy tình trạng của cậu rất tệ, hở một chút là rớm nước mắt. Tuy chuyện này có thể giải thích một cách gượng gạo là do giàu tình cảm, nhưng suy nghĩ muốn chết khó có thể kiểm soát đã khiến cậu thực sự sợ hãi. Vừa gặp bác sĩ, còn chưa kịp nói gì thì cậu đã bật khóc nức nở.

Ohm không thể tin nổi nhìn người bạn đang vô cùng bình tĩnh ở trước mặt, Nanon xấu hổ vò đầu: "Làm bác sĩ tâm lý thì chắc cũng gặp nhiều trường hợp như tao rồi, vậy nên anh ấy cũng chẳng thúc giục gì, mà chỉ đặt một gói khăn giấy trước mặt tao rồi để mặc cho tao khóc. Buổi khám bệnh đầu tiên kéo dài hai tiếng thì tao khóc mất một tiếng rưỡi luôn."

Nửa tiếng sau đó, Nanon dần bình tĩnh lại, rồi bắt đầu kể với bác sĩ về việc diễn xuất.

Nanon mô tả tình trạng của mình, cậu cảm nhận được rằng khi mình diễn một nhân vật nào đó, thì "bản thân" cậu sẽ bị nhốt lại bên trong, còn những nhân vật kia sẽ giống như những chiếc lọ thủy tinh trong suốt. Đến tận khi phim được phát sóng, khi Nanon nhìn nhân vật ấy từ góc độ của một người ngoài, quan sát tường tận rõ ràng rằng đó là một "người khác", thì khi ấy lọ thủy tinh mới bật mở nắp ra.

Nanon nói với bác sĩ rằng, cậu đã tích góp được rất nhiều lọ thủy tinh, bây giờ đã không còn đủ chỗ nữa, linh hồn cậu bị dồn ép vào một góc nho nhỏ, sống tạm bợ giữa khe hở của những chiếc lọ ấy. Hoặc có lẽ, chính cậu cũng không biết rằng, liệu có phải từ rất lâu về trước, cậu cũng đã biến thành một chiếc lọ khổng lồ rồi không.

"Sau đó thì sao?" Ohm khẽ hỏi.

"Sau đó tao cũng khá hơn rồi. Tao học cách sống chung với những chiếc lọ ấy, mỗi chiếc lọ sẽ chứa đựng một chút xíu gì đó của tao. Chẳng hạn như lọ này chứa đựng sự tự ti, lọ kia là lòng tự ái, lọ kia là sự tức giận, còn lọ kia..."

"Vậy có lọ nào chứa đựng niềm vui của mày không?" Ohm chợt cắt ngang.

Khi ấy là khoảng thời gian workshop cho "Bad Buddy Series", mãi mà Nanon vẫn chưa tìm được cảm xúc cho vai diễn, chỉ cần Ohm vừa nhìn cậu một cách trìu mến thì toàn thân cậu đã nổi hết cả da gà. P'Aof cũng không nóng vội, chỉ để cho hai người ở riêng nhiều hơn, tâm sự nhiều hơn. Tối hôm ấy, Ohm và Nanon bèn mua một ít rượu và đồ nhắm, lên "dùng thử" trước khoảng sân thượng sẽ được sử dụng để quay phim, vừa uống vừa trò chuyện.

Ohm - người đã say đến đỏ bừng cả mặt - nheo đôi mắt đang lóng lánh sóng nước, hỏi một câu như thế.

Nanon không nhớ mình đã trả lời thế nào, chỉ nhớ rằng sau cùng Ohm đã nói, vậy thì lần này bọn mình hãy cố gắng để Pran chứa đựng niềm vui của mày nhé, Non, cười một cái đi.

Sau đó cậu ta giơ tay, đặt hai ngón lên khóe miệng Nanon, kéo ra một nụ cười xấu xí.

Đó là ấn tượng đầu tiên của Nanon về Pran - một nhân vật với sứ mệnh lớn lao, là nơi chứa đựng niềm vui của cậu.

Sau lần đầi tiên mơ thấy Pran, khung cảnh trong giấc mơ của Nanon đã không còn nhảy loạn nữa, ý thức của cậu tựa như một cuộn băng cassette, chỉ liên tục tua đi tua lại cuộc sống thường ngày của Pat và Pran. Bữa sáng được đưa đến tận giường, nụ hôn vị sốt cà chua, máy bay giấy trong thư viện, cái nắm tay vụng trộm nơi hành lang, chiếc áo sơ mi bị hít ngửi trong góc tiệm nhạc cụ, lời tỏ tình cùng tiếng đàn mộc cầm đing đinh đang đang, người ấy nói rằng không muốn giả vờ nữa, người ấy nói sẽ luôn luôn sẵn lòng để người mình yêu được thắng, người ấy nói chỉ muốn khiến cậu mãi luôn vui vẻ... Không, đó không phải là lời Pat nói...

Nanon bừng tỉnh, dạo gần đây đã không biết là lần thứ bao nhiêu như vậy nữa, cậu sững sờ một lát rồi bước xuống giường. Trong bóng tối, cậu cầm lấy chiếc pick vẫn luôn lặng lẽ nằm yên ở đó suốt mấy ngày nay, bắt đầu gảy guitar. Một chuỗi giai điệu vang lên, trôi chảy tựa như chúng đã chờ sẵn trên dây đàn từ rất lâu rất lâu, chỉ đợi đến một buổi đêm nào đó thuộc về Pran.

Khi trời tờ mờ sáng, một tia nắng rọi vào trong chiếc tổ của Nanon, cậu đặt cây guitar xuống, tỉ mẩn ngắm nhìn khuôn mặt với nụ cười ngốc nghếch của Pat, rồi lại vô thức cầm nó cứa vào cổ tay. Cậu biết nó sẽ chẳng gây ra được vết thương gì, nhưng vẫn giống như một cách để tự hủy hoại bản thân vậy.

Thứ mà chiếc lọ Pran này chứa đựng lại chẳng phải là niềm vui gì cả. Điều này thật tồi tệ. Nanon nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ohmnanon